Tu La Tình Nhân

Chương 46: Tôi bây giờ không còn gì cả rồi


Đọc truyện Tu La Tình Nhân – Chương 46: Tôi bây giờ không còn gì cả rồi

Trịnh Thị thất bại trong đợt đấu thầu lần này khiến cho tất cả mọi hạng mục đã định trước của cả tập đoàn bị đình công một cách nghiêm trọng, cổ phiếu cũng như mất phanh mà cứ vài tiếng lại giảm sút đáng kể, đã vậy chuyện Trịnh Vỹ Khang dám lấy cổ phần của công ty mà không hề bàn bạc gì với ai khiến các cổ đông rất bất mãn yêu cầu anh ta xin lỗi trước toàn thể cổ đông. Dưới sức ép dư luận ngày một nặng nề, Trịnh Vỹ Khang cũng tổ chức buổi họp cao cấp để trần tình và xin lỗi công khai để xoa dịu các cổ đông.

Trịnh Phần sau khi hay tin Trịnh Thị thiệt hại nặng thì bệnh tim cũng bộc phát khiến bà phải nằm trẹn giường dưỡng bệnh, mọi quyền hành bây giờ đều do Trịnh Vỹ Khang nắm trong tay.

Bên cạnh đó báo chí kinh tế liên tục đăng tin về chiến thắng ngoạn mục của Trịnh Vỹ Thần lần này, và không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến vụ ám sát ngay tại trước mặt hàng trăm con người, có thể thấy Nguyễn Long Tuyết sau khi trở về đã lặp tức dùng thế lực hắc bạch hùng hậu của mình dàn xếp tất cả.

Gary và Ngô Thành có vẻ làm việc rất ăn ý, trong mấy ngày này họ thay phiên nhau đi tìm và tạo những mối quan hệ với các công ty lớn và xưởng may mặt nổi tiếng trên cả San Fransico và Paris.

Đó là tất cả những việc đã xảy ra ba ngày lúc Trịnh Vỹ Thần hôn mê. Về phía Phụng Cơ cô vẫn vô cùng nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ có ở bệnh viện cùng Trịnh Vỹ Thần, rãnh rỗi thì lại lấy một số tài liệu ra xem rồi ngủ. Có thể nói kể từ ngày cô chính thức trở thành sát thủ thì chưa hao giờ Phụng Cơ rãnh rỗi đến vậy, bác sĩ họ nói cô có thể về nhà và họ sẽ quan sát Trịnh Vỹ Thần rồi báo với cô sau. Nhưng Phụng Cơ từ chối, cũng không hiểu tại sao mặc dù rất ghét bệnh viện nhưng cô vẫn hy vọng người đầu tiên Trịnh Vỹ Thần nhìn thấy khi tỉnh lại sẽ là mình.

Nhưng có lẽ sự thật luôn phũ phàng như vậy, vào giữa trưa ngày thứ tư, Trịnh Vỹ Khang đã đến bệnh viện, anh ta vừa đến thì ném bó hoa trên tay một cách tùy tiện lên bàn rồi ngồi xuống một cái ghế nhìn sơ qua Trịnh Vỹ Thần rồi chau mày nhìn Phụng Cơ.

Vừa nhìn thấy người này cô lại cảm thấy rất muốn đánh người, nhưng khi anh ta chưa động thủ thì Phụng Cơ cũng sẽ không manh động, cô bình tĩnh hỏi: “Tại sao anh làm vậy?”

Trịnh Vỹ Khang mơ hồ khó hiểu nhìn cô, anh ta giả vờ hỏi: “Sao cơ?”

Phụng Cơ vẫn rất nhẫn nại nói: “Tại sao anh lại muốn giết Trịnh Vỹ Thần? Anh ta là em trai anh.”

Trịnh Vỹ Khang có lẽ không thích cách nói chuyện thẳng thắng vạch trần của cô, nhưng anh ta vẫn thản nhiên nói: “Dựa vào đâu cô khẳng định người đứng phía sau vụ ám sát Trịnh Vỹ Thần là tôi?”


“Dựa vào anh biết vận dụng mật mã Morse, Trịnh Vỹ Khang tôi không phải đang cùng anh khảo sát trí tuệ, anh trả lời thẳng thắng chút đi.”- Phụng Cơ lạnh lùng nhìn anh ta, hôm đó động tác gõ tay theo nhịp của Trịnh Vỹ Khang rất kỳ lạ, sau khi liên kết với những thứ mà giáo viên đặc huấn dạy, Phụng Cơ mới nhận ra đó là mật mã Morse, mà ý nghĩ của nó chính là: Giết chết nó.

Trịnh Vỹ Khang cười khẩy, bắt đầu đổi thái độ nói: “Là vì Trịnh Vỹ Thần vốn dĩ không phải con ruột của Trịnh Phần, tôi mới phải.”

Phụng Cơ dường như không tin vào tai mình, cô mở to mắt cố gắng phân tích từng câu của Trịnh Vỹ Khang.

“Trịnh Vỹ Khang, anh ghen tị đến điên rồi phải không?”

“Tôi không điên, rõ ràng ADN của Trịnh Vỹ Thần và mẹ tôi không giống nhau, ba năm trước tôi âm thầm đến tìm luật sư về vấn đề phân chia tài sản, theo thủ tục thì cả hai chúng tôi phải xét nghiệm ADN với Trịnh Phần để hợp lý về huyết thống. Lần đó, tôi chỉ âm thầm làm, sau khi phát hiện ADN của Trịnh Vỹ Thần và mẹ tôi hoàn toàn khác biệt, cô có biết tôi hận tới đâu không?”

Phụng Cơ nắm chặt tay vịn ghế, cô nhìn Trịnh Vỹ Thần vẫn đang thở oxi trên giường, nếu anh biết được chuyện này thì sẽ như thế nào?

Trịnh Vỹ Khang đứng lên, bắt đầu nói về sự thù hận đối với Trịnh Vỹ Thần, từng câu một điều như muốn nghiền nát em trai mình ra: “Tôi hận, vì sao Trịnh Vỹ Thần không phải là con cháu Trịnh gia nhưng nó lại luôn nổi bật hơn tôi, tôi hận vì sao Trịnh Phần lại luôn đặt niềm tự hào lên một kẻ phá hoại như nó, tôi còn hận cái bộ dáng thanh cao của nó khi luôn nói sẽ nhường Trịnh Thị lại cho tôi, tôi hận… rõ ràng rất muốn đấm nó một phát nhưng cuối cùng lại phải trưng ra bộ mặt anh em tình thâm khiến tôi buồn nôn kia.”

“Anh im đi!”

“Tôi không im, lần này tôi hại Trịnh Vỹ Thần không thành công, nhưng nó cũng đừng hòng tạo được công ty riêng ở đây, tôi muốn khiến nó trải qua cảm giác mà tôi luôn gánh chịu..”

“Anh im đi!”- Phụng Cơ cố nén lại không khí trong lồng ngực.


“Nguyễn Long Phụng Cơ, cô đau lòng sao? Nực cười thật, cô cũng từng đau lòng vậy với Tư Dĩnh phải không? À phải rồi, tiểu Quyên hình như cũng có phần gây nên cái chết của Hà Tư Dĩnh mà, nhưng cô đừng hòng động đến cô ấy, vì cô rất rất… vô dụng. Cô yêu Trịnh Vỹ Thần rồi, đã yêu rồi, cô… sắp chết thêm lần nữa rồi.”

“Tôi bảo anh im đi!”- Phụng Cơ bước nhanh lên dí súng vào đầu Trịnh Vỹ Khang, lạnh lùng nói: “Nếu anh còn không im tôi có rất nhiều cách khiến anh câm miệng lại.”

Trịnh Vỹ Khang dường như dần bình tĩnh lại, anh đằng đằng sát khí nhìn cô, hai tay cũng nắm chặt lại thành quyền: “Cô có biết Hà Tư Dĩnh mà cô yêu, cậu ta yêu ai không? Không phải cô.”

Bàn tay cầm súng của Phụng Cơ bắt đầu run rẩy, cô cắn chặt môi cố gắng không để những lời nói kia tác động tới, dùng ngữ khí run run nói: “Thế nên, anh nói với tôi những lời này là để?”

“Để cô biết rằng, Trịnh Vỹ Thần cũng sẽ giống như Hà Tư Dĩnh, cô tốt nhất đừng xen vào chuyện của tôi và nó, đi càng xa càng tốt.”

Sau đó Trịnh Vỹ Khang cười lớn rời khỏi, Phụng Cơ buông lỏng tay, khẩu súng rơi xuống đất, đồng thời cô cũng ngã xuống. Nước mắt lại tuôn ra như mưa, cô lạnh rồi, rất lạnh… cơn rét truyền đến từ da đến tận xương tủy. Bầu trời bị từng cụm mây đen cuồn cuộn bao phủ, thỉnh thoảng từ đằng xa truyền đến tiếng sấm nặng nề, ánh sáng hiu hắt soi lên dáng vẻ yếu ớt của cô gái đang ngồi bệt trên đất. Phụng Cơ cố dùng hết sức lếch vào góc tường, hai tay cô ôm lấy đầu gối, cứ yên lặng để nước mắt chảy xuống, không khí xung quanh hết sức tịch mịch.

“Người cậu ta yêu không phải cô.”

“Không phải cô…”

Hình ảnh này lần đầu đập vào mắt ai đó, trái tim của một người cũng vì vậy mà nhói lên xót xa. Từng bước, từng bước đến cạnh Phụng Cơ, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, khoát lên người Phụng Cơ áo khoát của anh rồi nhẹ nhàng để cô tựa vào ngực mình.


“Chịu bao nhiêu uất ức, dồn nén bao nhiêu cô đơn, mất mát bao nhiêu thứ quan trọng, đem trút ra hết một lần đi.”

Giọng nói trầm lặng nhẹ nhàng cùng với hương thơm nam tính như một loại sức mạnh khiến Phụng Cơ hoàn toàn không hề cảnh giác, nhưng trong lúc yếu ớt nhất cô vẫn vô cùng bướng bỉnh cắn môi, nén lại tiếng nấc nghẹn ngào.

“Cơ Cơ, ngàn vạn lần đừng để tôi thấy bộ dáng này của em một lần nào nữa, tôi chỉ muốn thấy em khóc một lần duy nhất thôi, tận dụng cơ hội đi.”

Một tiếng gọi tên cô phát ra từ miệng Trịnh Vỹ Thần đã đủ khiến cho bao nhiêu cơn sóng ngầm cô dồn nén trong một khắc bùng phát, cô bật khóc như một đứa trẻ, giơ hai tay ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa nói: “Anh ấy rõ ràng rất yêu tôi, anh ấy đã nói với tôi như vậy, tại sao, tại sao Trịnh Vỹ Khang lại nói Tư Dĩnh không yêu tôi chứ…Trịnh Vỹ Thần anh nói tôi biết đi, Tư Dĩnh yêu tôi đúng không? Có đúng không?”

Trịnh Vỹ Thần nhíu mày vỗ nhẹ lưng cô, cứ như thể để Phụng Cơ trút hết bao nhiêu uất ức lên người mình.

“Tôi cố gắng trở thành sát thủ giết người không chớp mắt, là để chủ thượng thành toàn cho tôi và Tư Dĩnh, vì anh ấy tôi đã bị chủ thượng giam lỏng trong ngục tối, bị những cách thức giết người gần như bức tôi đến điên lên rồi, tôi chịu biết bao nhiêu cực khổ như vậy, cuối cùng… cuối cùng anh ấy cũng rời xa tôi, vậy cũng được nhưng tại sao, tại sao anh ấy lại không yêu tôi chứ?”

Cứ như vậy, sau một lúc tiếng khóc cũng dần nhỏ đi rồi tắt hẳn, Phụng Cơ chỉ mở mắt đờ đẫn ngồi thẳng người dậy, cô một câu cũng không nói cứ tiếp tục như người mất hồn mà ôm hai đầu gối như là đang tận lực thu nhỏ bản thân để thoát ly khỏi thế giới này vậy. Trịnh Vỹ Thần cũng ngồi cạnh cô, anh im lặng, từ đầu tới cuối vẫn duy trì sự trầm mặc.

Không gian xung quanh lần nữa chìm trong tĩnh mịch, tiếng kim đồng hồ lạch cạch khiến không khí càng thêm quỷ dị đến lạ thường, nếu một người nào khác ngay bây giờ mà bước vào căn phòng này chắc chắn sẽ bị loại im lặng này tra tấn đến chạy mất. Bằng chứng là y tá vừa vào định thay thuốc nhưng cô ta lại nhanh chóng chạy đi và nói một lúc nữa sẽ quay lại.

Một lúc sau…

“Anh tĩnh lúc nào?”- Phụng Cơ dường như đã có thời gian lấy lại bình tĩnh, giọng cô đã khàn lên vì khóc, hốc mắt cũng đỏ hoe.

“Lúc Trịnh Vỹ Khang vừa đến.”


Phụng Cơ quay sang nhìn Trịnh Vỹ Thần: “Anh…”

“Tôi nghe thấy hết rồi, thật ra cũng không quá ngạc nhiên.”

Trịnh Vỹ Thần vô cùng điềm đạm khiến Phụng Cơ cảm thấy vừa xa lạ vừa khó hiểu: “Trịnh Vỹ Thần, anh không giận anh ta sao?”

Trịnh Vỹ Thần quay sang, nhìn gương mặt trắng bệch của cô thì không vui nói: “Giận, tôi giận anh ta dám làm em khóc thành như vậy.”

“Nghiêm túc đi, anh ta nói anh không phải là con ruột của Trịnh Phần, anh không cảm thấy rất đau lòng sao?”- Phụng Cơ khó hiểu nhìn anh.

Trịnh Vỹ Thần ung dung nhìn cô, người phụ nữ này khóc xong rồi lại giở giọng tra hỏi anh, thật khiến cho Trịnh Vỹ Thần có chút buồn cười: “Thật ra trước giờ tôi đã cảm thấy giữa tôi và bà có rất nhiều sự khác biệt, tôi đã từng nghi ngờ về việc này, bây giờ biết được sự thật, cũng không quá bất ngờ.”

Phụng Cơ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn thẳng vào mắt Trịnh Vỹ Thần, anh cũng thản nhiên đối diện ánh mắt chất vấn của Phụng Cơ.

“Thành thật đi!”

Cô đã thành thật với chính mình rồi, cô dám thề trước giờ ngoại trừ lúc ở một mình thì Phụng Cơ chưa từng khóc một cách mất mặt thế này trước mặt ai. Chỉ là không hiểu sao cô khóc trước mặt Trịnh Vỹ Thần xong lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trịnh Vỹ Thần và Phụng Cơ đều cao ngạo như nhau, ích kỷ như nhau. Hai người họ luôn không muốn đối phương nhìn thấy sự yếu đuối của mình nhưng lại muốn đối phương dùng cảm xúc chân thật để đối đãi với mình.

Trịnh Vỹ Thần thu lại nụ cười ung dung đó, trầm mặc một lúc rồi anh nói: “Đau, rất đau, em biết không Cơ Cơ, lúc tôi phát hiện bản thân trúng đạn, tôi không cảm thấy đau như vậy, hóa ra viên đạn do chính người mà mình luôn tin tưởng bắn ra mới là vũ khí có sức sát thương cao nhất, Ansel và chủ thượng của em nói rất đúng, tôi bây giờ không còn gì cả rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.