Đọc truyện Tu La Tình Nhân – Chương 32: Trên phố (1)
Khách sạn này có một phòng họp lớn dành cho trường hợp cần thiết. Bốn người Trịnh Vỹ Thần, Phụng Cơ, Gary và Ngô Thành ngồi đối diện nhau, Gary phát cho mỗi người một bản kế hoạch sau đó đứng nói: “Lần này chúng ta sẽ tham gia đấu giá giành “mảnh đất vàng” đây sẽ là một chiến dịch mang tầm ảnh hưởng lớn đối với thị phần của Trịnh thị.”
Ngô Thành tiếp lời: “Được biết hiện giờ chúng ta có ba đối thủ cạnh tranh lần này của chúng ta có bốn người cần thận trọng, một là tập đoàn Quách Diệp, hai là công ty Cotswold, ba là Trương Thị, cuối cùng là tập đoàn “Nguyễn Long” “
Phụng Cơ vừa nghe tới đây thì ngạc nhiên nâng tầm mắt lên nhìn Trịnh Vỹ Thần, anh cũng đang dùng ánh mắt mang ý cười quen thuộc nhìn cô. Nguyễn Long cũng tham gia đấu thầu? Sao cô chưa từng nghe Nguyễn Long Tuyết nhắc đến việc này? Phụng Cơ lườm Trịnh Vỹ Thần một cái, bỗng chốc hiểu ra, tốt, giờ thì cô hiểu rồi, chính vì Trịnh Vỹ Thần biết lần này sẽ có “Nguyễn Long” tham gia cạnh tranh thế nên anh bắt cô làm thư ký riêng của mình, muốn cô công khai chống lại chủ thượng, đáng chết, cô quá dễ dàng sập bẫy.
Gary nhìn Trịnh Vỹ Thần hỏi: “Chúng ta nên vẽ ra một kế hoạch.”
Trịnh Vỹ Thần không dời mắt khỏi Phụng Cơ, ánh nhìn của anh ngày càng mang một thứ gì đó thâm sâu, có chút lạnh nhạt lại có một ý cười thường lệ, anh nói: “Cơ Cơ, tôi muốn nghe em phân tích, bốn đối thủ này ai lợi hại nhất?”
“Cái gì?”- Ngô Thành và Gary khó hiểu nhìn nhau, Ngô Thành bật cười nhìn Trịnh Vỹ Thần: “Vỹ Thần, tớ còn tưởng cậu để cô ấy làm thư ký là vì nhắm trúng con nhà người ta, không biết cô ấy còn biết phân tích đấy, Cơ Cơ nói tôi nghe xem nào.”
Ngô Thành ăn nói trước giờ thẳng như ruột ngựa nếu không muốn nói là EQ thấp, Trịnh Vỹ Thần thì có thể thông cảm cho anh ta nhưng… anh biết Phụng Cơ sẽ không thích người khác xem thường mình. Thế nên, Ngô Thành ơi Ngô Thành, nếu cậu còn muốn sống thì im lặng đi, tiểu tu la kia chỉ cần “xoẹt xoẹt” một cái là dao trúng cổ cậu đấy.
Trịnh Vỹ Thần nhếch môi: “Tôi tin tưởng Cơ Cơ.”
Một câu này của anh khiến lòng cô như bị một tảng đá đè nén, tin tưởng sao? Thật sự sao? Càng tin tưởng anh sẽ càng thất vọng thôi, Trịnh Vỹ Thần anh không hiểu sao?
Phụng Cơ suy nghĩ một lúc rồi nói, âm thanh đều đều, chất giọng cô như một nguồn nước thanh mát, có chút lạnh nhạt lại khiến người nghe như bị mê hoặc:
“Tập đoàn “Quách Diệp” trước nay chỉ tập trung mở rộng thị trường ở Paris, với lại theo tôi biết thì Quách Diệp Thiên Kỳ đối với “mảnh đất vàng” cũng không hẳn là phải dành cho bằng được, vì hiện nay “Quách Diệp” đang tập trung điêu khắc bộ trang sức Chân Mỹ. Thứ hai, Cotswold vốn dĩ chỉ là một công ty nhỏ mới ra thị trường, không đáng lo ngại. Thứ ba là Trương Thị, Trương Sa vốn nổi tiếng là xem tiền như mạng, nên khả năng để ông ta chi một số tiền lớn để giành thắng lợi là rất thấp, cho dù Trương gia muốn đấu tới cùng cũng sẽ không qua nổi chúng ta.”
Nói tới đây, Ngô Thành đã dùng ánh mắt ngạc nhiên không tin nổi nhìn Phụng Cơ, Gary ngưng ghi chép, từ đầu tới cuối lắng nghe phân tích của cô.
“Vậy còn “Nguyễn Long” thì sao? Có muốn nghe tôi phân tích không?”- Trịnh Vỹ Thần cười như không cười.
Phụng Cơ mỉm cười nhẹ nói: “Phiền anh.”
Một tia tán thưởng lướt qua mắt Trịnh Vỹ Thần, tuy rằng anh biết cô không hề viết việc “Nguyễn Long” cũng tham gia đấu giá lần này nhưng sự bình tĩnh của Phụng Cơ khiến Trịnh Vỹ Thần rất ngạc nhiên, cô có thể phân tích ba đối thủ còn lại, chỉ là thật khó để tìm ra suy nghĩ của Nguyễn Long Tuyết để phân tích. Qua việc này cô gái nhỏ kia cũng muốn biết cách nhìn của anh về thế lực đứng sau cô. Thông minh! Trịnh Vỹ Thần chỉ có thể dùng hai chữ này để nói về cô.
” “Nguyễn Long” vốn là tập đoàn xa xỉ phẩm, “mảnh đất vàng” lại ở một quốc gia phồn thịnh, thị trường nơi này đối với tập đoàn này rất có lợi về thị phần, việc này dù đối với bất kỳ lĩnh vực nào của “Nguyễn Long” cũng vô cùng có lợi, Nguyễn Long Tuyết cũng sẽ biết trước mắt Trịnh Thị sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất nên thời gian qua bà ta đã sai một người đến lấy cắp dữ kiện chỗ tôi hòng đánh đổ Trịnh Thị trước khi buổi đấu giá diễn ra, chỉ là thuộc hạ bà ta phái tới quá ngốc, dễ dàng bị tôi tóm.”- Trịnh Vỹ Thần điềm nhiên nói. Phụng Cơ nghiến răng đạp vào chân anh một cái khiến Trịnh Vỹ Thần cười khổ, trẻ con thật.
Ngô Thành cười: “Trịnh nhị thiếu gia là ai chứ, cho dù là sát thủ thiếu chủ của Kim Điêu Môn cũng chưa hẳn là đối thủ của cậu, đại sát thủ gì chứ, chỉ là hư danh, thực tế chỉ là con rùa rụt đầu không dám cho người ta thấy mặt, hừ.”
Nói xong câu này, Ngô Thành bất chợt thấy lạnh sóng lưng, cứ như có ai đó đang dùng ánh mắt giết người nhìn mình vậy.
Trịnh Vỹ Thần thấy Phụng Cơ nhìn Ngô Thành thì bật cười, chỉ anh mới hiểu phía sau ánh mắt bình thản kia là sự đe dọa lớn thế nào.
Gary pha vài ly cà phê đen đem tới, không kiềm được che miệng ngáp một cái.
“Có vẻ như mọi người mệt hết rồi à?”
“Cậu còn mặt mũi để hỏi câu này sao? Cũng chỉ có cậu mới biến thái như vậy, bắt họp lúc ban đêm.”- Ngô Thành ngã người ra sau.
“Vậy thì đi ngủ đi, Gary cô chuẩn bị bản kiểm kê kế toán rồi mai đưa cho tôi, Ngô Thành cậu đem toàn bộ hồ sơ liên quan tới thương hiệu ngày mai đưa tôi xem.”
Ngô Thành và Gary ai nấy vâng một tiếng rồi về phòng ngủ. Trước khi rời đi Gary còn hỏi: “Cơ Cơ cô biết đường về phòng không, hay để tôi đưa cô về.”
“À…”
“Để tôi đưa cô ấy về.”
Gary có chút ngạc nhiên rồi nói: “À, vâng ạ.”
Mọi người vừa đi Trịnh Vỹ Thần liền đóng tập tài liệu trong tay lại rồi nhìn qua đồng hồ treo tường nói: “Đói quá, đi ăn khuya.”
“Tôi không đói.”
“Em no rồi thì phục vụ kẻ đói đi.”- Trịnh Vỹ Thần nhăn mặt, ỉu xìu: “Lại nói tới bây giờ em là thư ký của tôi…”
Phụng Cơ thở ra bằng miệng nhìn anh: “Trịnh tổng, thư ký riêng phải phục vụ luôn chuyện cá nhân sao? Bây giờ anh tè dầm thì tôi cũng phải thay tả cho anh à?”
Trịnh Vỹ Thần mở to mắt ngạc nhiên rồi cười lớn: “Hợp đồng ghi rõ, 24 tiếng đồng hồ của em thuộc về tôi, trừ việc rửa ráy ra thì cái gì em cũng phải dính sát vô tôi, đương nhiên anh sẽ không ngại nếu em thay tả cho tôi đâu, có điều là tôi ngưng tè dầm từ năm bốn tuổi rồi, hay là về già lúc không còn đi đứng được nữa thì em giúp tôi mấy chuyện này, thế nào?”
“…”
“Giờ đi không? Không đi là anh sẽ không nhìn mặt em nữa.”
Phụng Cơ nghiến răng, anh không nhìn tôi thì tôi cảm ơn anh, đồ phiền phức. Cô đứng mạnh dậy, vẫn mang một bộ dáng lạnh nhạt làm Trịnh Vỹ Thần tưởng cô xem lời nói của anh là thật liền cuống quít lên nói: “Khoan đã, nếu bây giờ em không đi ăn với anh anh nhất định sẽ bám lấy em như ma trơi, thế nào?”
“Đi!”- Phụng Cơ thở dài.
Giờ này có lẽ đa số mọi người sẽ say ngủ, nhưng với khu chợ đêm ven biển vịnh San Fransisco thì khác, nơi này hoạt động về đêm, bán đủ thứ đồ từ quần áo đến thực phẩm phương đông. Phụng Cơ và Trịnh Vỹ Thần vào một quán đồ phương đông nhỏ, cô gái phục vụ lịch sự vừa bước tới thì đã dán mắt lên người Trịnh Vỹ Thần, dùng tiếng anh hỏi anh dùng gì.
Trịnh Vỹ Thần cũng dùng tiếng anh hỏi Phụng Cơ ăn gì, cô lắc đầu không nói. Anh nói gì với nhân viên phục vụ kia, cô ấy mỉm cười rồi quay vào trong.
“Sao thế, không ăn đồ phương đông à? Cô đâu giống người Pháp.”- Trịnh Vỹ Thần lau chùi đũa muỗng rồi đưa cho Phụng Cơ.
“Cha tôi là người Châu Á, từ nhỏ tôi đã sống cùng mẹ ở Pháp nên không ăn được đồ ăn phương đông.”
Trịnh Vỹ Thần cười, nhìn cô đánh giá một lượt, cơ thế cô hầu như cân đối chiều cao chỉ thấp hơn anh chứ không phải là quá lùn, chỉ có điều…
“Ăn nhiều vào, cô gầy quá.”
Phụng Cơ nâng mắt nhìn anh, không nói gì chỉ gật đầu nhẹ.
“Anh biết “Nguyễn Long” sẽ tham gia vào hạng mục đấu thầu này?”- Phụng Cơ đột nhiên mở lời.
Trịnh Vỹ Thần không hề có ý che giấu mà thẳng thắng gật đầu: “Chuyện này em cứ hỏi chủ thượng của em là biết không phải sao?”
Phụng Cơ thở dài, nếu bây giờ cô giúp anh có nghĩa là đối đầu với tổ chức. Trong lúc não bộ chưa tìm ra phương án giải quyết thì trong đầu cô hiện ra một câu hỏi.
“Tôi thật không nhìn ra giá trị của lô đất đó, nó có gì hấp dẫn mà khiến ai cũng đổ xô đi mua vậy?”
Người phục vụ đem lên hai tô chè trôi nước đoàn viên còn nóng hổi. Phụng Cơ nhíu mày, món này là món gì vậy? Trịnh Vỹ Thần thấy vậy thì nói: “Ăn đi, đây là chè trôi nước đoàn viên.”
Nói rồi Trịnh Vỹ Thần múc một viên ăn sau đó nhìn cô, Phụng Cơ thấy vậy cũng ăn một chút, mùi vị không tệ nhưng cô không thích ăn ngọt cho lắm.
“Ăn xong em sẽ như bong bóng mà phì bự ra.”
Phụng Cơ thấy cách ví von của Trịnh Vỹ Thần có chút kỳ quặc thì phì cười: “Trẻ con.”
Trịnh Vỹ Thần ngưng ăn nhìn cô một lúc, nụ cười dù chỉ là thoáng qua nhưng lại khiến tâm trí anh vô cùng khẩn trương, cô vui sao?
“Cười nhiều một chút, còn nhớ em hứa với tôi cái gì không?”
Phụng Cơ đương nhiên nhớ, cô hứa nếu anh thành lập được công ty riêng thì sẽ đứng trước mặt anh cười một trăm tiếng.
“Bây giờ anh đã làm được đâu.”- Cô vừa nói vừa múc nước ăn.
“Đặc cọc trước.”