Tu La Tình Nhân

Chương 12: Gặp lại sát thủ (2)


Đọc truyện Tu La Tình Nhân – Chương 12: Gặp lại sát thủ (2)

“Anh Bold, có gì, thì từ từ nói…”- Evan mặt mũi be bét máu, thê thảm nằm dưới đất, xung quanh là thuộc hạ Kim Điêu Môn cũng đều bị đánh gục.

Bold gác chân lên sofa, nói: “Muốn tao tha? Được, vậy bây giờ mày uống hết chai rượu mạnh này đi.”- Nói rồi gã ta quăng về phía cậu một chai rượu đỏ loại mạnh.

Evan chụp lấy rồi ngập ngừng nói: “Anh Bold, em không biết uống rượu…”

“Cái gì? Thuộc hạ Kim Điêu Môn, lại là đàn ông mà ngay cả rượu cũng không biết uống, đây chẳng phải là chuyện nực cười của hắc đạo sao?”- Bold bỡn cợt, đám thuộc hạ phía sau gã cũng cười lớn.

Evan vừa tức vừa thẹn, định liều mạng uống thì bên ngoài có tiếng nói lớn:

“Anh Bold giá lâm chổ của Kim Điêu Môn này, không lẽ chỉ để gây chuyện với một thuộc hạ nhỏ bé sao?”- Từ bên ngoài, âm thanh vọng vào. Phụng Nhã thong thả bước vào, cô ta ăn bận thoải mái, cá tính với quần Jean cùng áo thun crop top, trên cổ đeo một vài sợi dây chuyền điểm xuyến cho một dung nhan tuyệt mỹ.

“Chào hữu thượng.” – Người của tổ chức cố gắng đứng lên, cung kính cúi đầu.

Bold quay qua Phụng Nhã, đánh giá cô ta một lượt rồi nói: “Mày là hữu thượng phải không?”

“Là tôi đây, tôi là hữu thượng, anh cũng thiệt tình, mình là người có văn hóa mà, nói chuyện mày tao nghe chướng tai quá, đổi lại anh em nghe hay hơn ấy.”- Phụng Nhã dựa vào tường, thong thả nói.

“Mày chỉ là con nhóc ranh 18 tuổi thì lấy tư cách gì dạy đời tao, lúc mày vừa dứt sữa mẹ thì tao đã ra đời chém giết rồi, một lũ nhóc ranh!”

“Ok, ok, trước tiên mình nói vào vấn đề đã, anh Bold, anh vừa đến là đã tặng địa bàn của chúng tôi một màn đại náo như thế này rồi, anh cũng biết, doanh thu của Kim Điêu Môn được tính bằng sáu con số trong một đêm, giờ anh dọa khách của tôi đi hết, tôi phải làm sao đây?”

Bold ngông cuồng nhìn Phụng Nhã: “Vậy Thiết Hạo, người của Kim Điêu Môn tụi bây đến sòng bạc của lão tử, chơi đến thiếu nợ tao rồi chạy trốn, số nợ đó hôm nay người của Kim Điêu Môn các người phải trả.”

“Được, tên vô lại đó gây ra thì chúng tôi sẽ trả mà, các anh cần gì nóng nảy vậy. Người đâu?”- Phụng Nhã vẫn nhàn nhã, không hề hoảng loạn: “Đem chi phiếu đưa tôi ký.”


Người phục vụ nhanh chóng đem lên một cái mâm nhỏ, trên đó là một tờ chi phiếu và một cây viết.

“Cô gái hình như là người lãnh đạo ở đây rồi, trông cô ta cứ con nít và không nghiêm túc thế nào đấy, không có khí chất gì của lãnh đạo cả “- Ngô Thành gãi cằm nhìn về phía Phụng Nhã.

Trịnh Vỹ Thần lạnh nhạt nhìn cậu, nói: “Cậu đang nói ai?”

Ngô Thành vẫn không hiểu rõ câu hỏi của anh, lớ ngớ đáp: “Thì là cô gái kia…”- Trịnh Vỹ Thần lườm cậu một cái rồi quay đầu lại, Ngô Thành không sợ chết, tiếp tục hỏi: “Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?”

“Cậu nghe được hả?”

“Không nghe.”

Trịnh Vỹ Thần nghiến răng đạp cho Ngô Thành một đạp: “Không nghe sao còn hỏi?”

Ngô Thành ngã nhào lên sofa, đau đớn kêu gào: “Cái đồ chết tiệt nhà cậu, hừ.”

Phụng Nhã đặt bút xuống ký lên tờ chi phiếu sau đó người phục vụ đưa cái mâm tới cho Bold, nhìn con số trên đó, gã hài lòng nhận lấy. Bấy lâu nay vẫn nghe nói Kim Điêu Môn chất chứa toàn là tu la sống, những con người tàn nhẫn vô cùng, thật không ngờ cũng chỉ là những con nhóc miệng còn hôi sữa, gã lấy được tiền nhưng vẫn còn muốn ra oai, dù sao đè đầu được đám người Kim Điêu Môn này, ngày tháng sau này của lão sẽ dễ dàng hơn.

Bold đưa mắt nhìn về phía Evan rồi nói: “Con chó tụi bây nuôi khi nãy đắc tội lão tử, bây giờ tao muốn nó phải uống hết chai rượu mạnh này, nếu không thì lão tử sẽ san bằng Kim Điêu Môn.” – Bold dừng lại một lúc rồi nham nhở nhìn vào người Phụng Nhã, gã bước lên vài bước, giơ tay nắm lấy cằm cô: “Với lại con bé hữu thượng như mày nhìn ngon phết nhỉ, hay làm vợ bé của tao đi, chỉ cần tao vui vẻ là tụi bây sẽ không bị phiền phức nữa.”

Phụng Nhã nhíu mày, bàn tay dơ bẩn của gã khiến cô ta muôn nôn ra, Phụng Nhã âm thầm nâng cánh tay, dùng nắm đấm đánh mạnh vào bụng Bold sau đó cô xoay người giơ cao chân đá mạnh vào ngực ngã khiến Bold ngã nhào xuống đất lăn ra mấy vòng, đàn em của gã mau chóng đỡ gã dậy.

“Hay, đánh hay lắm!”- Ở bên này Ngô Thành không kiềm được lời khen, xen ra cô nhóc này cũng có chút bản lĩnh.

Bold ôm ngực đau đớn, nói chính xác là ai cũng biết gã đang đau đến chết đi sống lại. Nếu phi đao của Phụng Cơ là số một thì nắm đấm và quyền cước của Phụng Nhã cũng không thua kém ai.


“Con nhóc ranh này, mày, ngay cả Bold mà mày cũng dám đánh.”- Bold không thể hiểu nổi, sao mới phút trước Phụng Nhã còn rất nể mặt gã mà nhịn nhục nhưng bây giờ lại can đảm như vậy?

Phụng Nhã như hiểu được suy nghĩ của Bold cô khoanh tay, khôi phục bộ dáng thong thả, nói: “Ban đầu, tôi nhịn ông là vì thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bold, ông tự nhận mình lăn lộn ở giới này nhiều năm, sao lại không biết Nguyễn Long Phụng Nhã này, ghét nhất là người khác chạm vào mặt tôi.”

Bold phỉ nhổ đờm xuống đất rồi nói: “Tao khinh, lũ nhóc răng còn chưa mọc đủ như tụi bây, tụi bây có biết Bold này là ai và có thế lực lớn thế nào không? Đến chủ thượng của mày còn không dám đụng vào tao, mày thì là cái thá gì?”

Phụng Nhã thu lại nụ cười, sắc mặt bắt đầu chuyển lạnh. Đúng, đến chủ thượng còn phải né tránh không xung đột trực tiếp với Bold, nếu giờ cô ta làm trái lệnh, e là sẽ bị chủ thượng quở trách. Vả lại Bold dẫn theo trên ba chục thuộc hạ, một cô gái cho dù có lợi hại đến đâu cũng không đánh lại ba chục tên đàn ông đô con.

“Thế nào? Đã nói con ranh mày sẽ khiếp sợ tao mà.”- Bold cuồng ngạo cười.

Evan thấy sắc mặt Phụng Nhã bắt đầu không tốt, cũng không muốn làm cô ta khó xử, cậu bước lên vài bước nói: “Bỏ đi hữu thượng, chỉ là rượu thôi, cũng không chết được, để tôi uống.”

Phụng Nhã áy náy nhìn Evan, không đợi cái gật đầu của cô ta, Evan bật nắp chai rượu lớn sau đó đưa lên miệng mình.

Trong lúc rượu sắp chảy vào miệng, một cước đá mạnh nhắm thẳng vào chai rượu mà đá, chai rượu đó bay lên không trung hướng thẳng về phía Phụng Nhã, cô ta thân thủ nhanh nhẹn chụp lấy chai rượu đó rồi lại nhìn người vừa bước vào.

Evan mừng đến sắp khóc khi nhìn thấy cô, cậu xúc động run run giọng gọi: “Phụng tỷ!”

“Chào Phụng tỷ!”- Mọi người xung quanh đang lúc nhục chí, nhìn thấy cô bước vào, họ liền tràn đầy nhuệ khí, đồng loạt cúi đầu.

Phụng Cơ dẫn theo Quang sẹo cùng một nhóm thuộc hạ, từ khi nào đã đứng trong căn phòng này, cô bận một bộ quần áo bó đơn giản với một màu đen, ánh mắt lãnh đạm được che dấu sau chiếc mặt nạ màu xám quen thuộc.

Về việc tại sao cô lại xuất hiện trong phòng này một cách không ai biết thì mọi người cũng không lạ lẫm gì. Phụng Tỷ của họ trước giờ thân thủ nhanh như gió, không tinh mắt là không nhìn thấy được.


Là cô ấy? Sát thủ hôm đó muốn giết Trương Ánh Quyên? Trịnh Vỹ Thần chau mày nhìn chăm chú vào gương mặt không chút biểu cảm kia, thấy khóe miệng cô khẻ nâng lên sau đó nói gì đó. Chết tiệt, sao anh lại hận mấy loại kính cách âm như thế này.

“Bold, anh cũng quá ngông cuồng rồi, lại còn dám động vào người của Kim Điêu Môn chúng tôi.”

Âm thanh lạnh lẽo khiến người khác khiếp sợ của cô khiến Bold thoáng sững sờ. Tại sao gã lại thấy được một loại tàn nhẫn rất mãnh liệt tỏa ra từ người con nhóc này nhỉ?

Bold nói: “Tụi nhóc ranh như bọn mày thì…”

“Ở đây già trẻ lớn bé vai vế đều ngang nhau, Kim Điêu Môn chúng tôi nói chuyện bằng thực lực chứ không phải tuổi tác.”

Bold bước lên vài bước nói: “Ngay cả chủ thượng của này còn…”

“Chủ thượng như thế nào là việc của bà ta. Bold, uổng phí cho anh bôn ba hắc đạo đã lâu mà lại không biết điều cấm kỵ của Nguyễn Long Phụng Cơ tôi.”- Cô lần nựa cắt ngang lời Bold

“Mày cũng có điều cấm kỵ?”

Phụng Cơ nhếch môi: “Muốn biết không?”

Bold cao ngạo nói: “Nói nghe thử.”

Chỉ trong chốc lát, người xung quanh không nhìn thấy gì chỉ nghe tiếng la thảm thiết của Bold sau đó nhìn thấy gã ta đau đớn nằm cạnh góc tường cách chỗ Phụng Cơ khá xa còn cô thì thong thả hạ nắm đấm xuống, lạnh lẽo nhả ra từng chữ một: “Điều thứ nhất, không được đụng tới thuộc hạ của tôi.”

Nói rồi, dưới con mắt khiếp sợ của Bold, Phụng Cơ bước lên vài bước, bắt lấy cánh tay của gã bẻ ngược về sau, máu từ tay gã đổ ra còn Bold thì hét lên đau đớn, cô lại nói: “Thứ hai, tuyệt đối đừng gây sự vào buổi tối.”

Thuộc hạ của Bold khiếp sợ nhìn một màn này, bọn họ ngay cả dũng khí bước lên đỡ Bold cũng không có, gã vừa đau đớn vừa tức là gào thét: “Tụi bây còn đứng đó làm gì, mau, xông lên giết chết nó cho tao.”

Phụng Cơ không biểu cảm gì to lớn, chỉ hơi khẽ cười nhạt rồi nói một câu không rõ hàm ý: “Ngay cả anh em thuộc hạ của mình cũng không bảo vệ được, thì người đó có tư cách gì lên tiếng ở Kim Điêu Môn?”


Ngay lặp tức, từ ngoài cửa lẫn trong phòng, hơn ba chục tên đàn ông nhào lên, Phụng Cơ khéo léo né tránh rồi tấn công lại. Chiêu thức cô sử dụng rất quen thuộc với Trịnh Vỹ Thần, giống như hôm đó, cô gái này đều ra tay tàn nhẫn, một chiêu chí mạng. Đa số đều sẽ bị cô đánh gãy xương cổ mà chết, còn lại là chiêu mượn dao của bọn họ mà giết chết bọn họ.

Cô gái này khiến anh vừa tò mò vừa hứng thú không biết phía sau lớp mặt bạ đó sẽ là gương mặt như thế nào?

Ngô Thành thấy Trịnh Vỹ Thần chăm chú nhìn cái phòng dăng vô cùng hỗn loạn đó thì lên tiếng: “Cậu nói xem, cô gái kia có phải người mạnh nhất mà cậu nói không?”

Trịnh Vỹ Thần lắc đầu: “Không phải, phía sau cô ấy sẽ là một thế lực, người thao túng thế lực này mới thật sự là kẻ mạnh nhất.”

Ở bên này, Phụng Cơ hoàn toàn trở nên tàn nhẫn, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, kẻ nào xông lên cô đều không chút nương tay. Một cây dao bổ tới, cô nhanh tay chụp lấy cánh tay người đó, xoay người áp lưng người đó vào mặt kính của phòng nhanh như chớp đặt con dao trong tay hắn lên cổ hắn. Đồng thời ánh mắt vô tình nhìn trúng phòng của Trịnh Vỹ Thần.

Anh tinh ý nắm được một tia kinh ngạc trong ánh mắt phía sau cái mặt nạ kia. Trịnh Vỹ Thần giơ hai ngón tay đưa lên trán làm động tác chào nhìn cô.

Phụng Cơ dừng lại động tác làm người đó tưởng cô xiêu lòng liền lắp ba lắp bắp nói: “Tha mạng, xin tha a…”

Hắn ta men theo cánh cửa kính từ từ ngồi bẹp xuống đất, trên cô đã có một vết cắt sâu khiến máu chảy ra không ngừng. Phụng Cơ bỏ cây dao trong tay xuống, không nhìn thi thể dưới chân một lần, can đảm nhìn thẳng về phía Trịnh Vỹ Thần.

Ở phía sau, Bold quơ lấy một chai rượu ném về phía cô. Phụng Nhã liền một cước đá mạnh vào chai rượu khiến nó vỡ nát trên không trung rồi từng mảnh thủ tinh rơi xuống. Âm thanh khiến Phụng Cơ dời mắt khỏi người đàn ông kia mà quay lại nhìn Phụng Nhã.

Phụng Nhã xoay xoay cổ chân, hơi nghiêng đầu nhưng không nhìn bất kỳ ai, nói: “Tôi không thua cô đâu, tôi cũng bảo vệ được anh em thuộc hạ đó.”

“Xông lên cho tao.”

“Tất cả dừng tay!”- Phụng Cơ nhìn Bold nói: “Tiền, mấy người lấy được rồi, nên nhớ Kim Điêu Môn chúng tôi có thế lực lớn cỡ nào, nếu hôm nay anh còn muốn chơi tiếp, e rằng với vốn liếng hiện giờ của anh, có muốn cược cũng không nổi.”

Hai mắt Bold hung hăn nhìn Phụng Cơ, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc cô đã bị phanh thay rồi, Bold chỉ thẳng mặt Phụng Cơ nói: “Mày đợi đó, giỏi, giỏi lắm. Tao coi mày phải quỳ xuống xin lỗi tao thế nào.”

Người của Bold nhanh chóng rời khỏi, cả căn phòng giờ chỉ còn thi thể và nguời sống, Phụng Cơ đi lướt qua Phụng Nhã về phía cửa, cô lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Quang, cậu thu dọn đi, Evan và mấy người khác đi theo tôi.”

Trịnh Vỹ Thần cũng kéo Ngô Thành rời đi, bám theo Phụng Cơ. Nhưng vừa ra khỏi cửa Low Go Go đã không thấy bóng cô đâu.Chết tiệt, anh lại để cô gái đó cắt đuôi một lần nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.