Đọc truyện Tu La Tình Nhân – Chương 10: Chị dâu tương lai
Máu từ chân chảy ra ước đẫm mặt đất, Phụng Cơ bắt đầu cảm thấy choáng váng, cô không thể ngã gục ở chỗ này nhưng lại không biết làm cách nào để rời đi. Cái tên đàn ông dịch vật này quả thật không thể xem thường được mà.
“Nè…”
Trịnh Vỹ Thần muốn nói gì thì đột nhiên xảy ra biến động, ở một phía cách khu rừng không xa bất ngờ truyền đến những tiếng súng lớn sau đó những thuộc hạ của Trịnh Vỹ Thần đồng loạt ngã gục. Nhân lúc anh đang phân tâm, Phụng Cơ cố gắng rời đi thật nhanh, lúc anh quay lại đã thấy bóng dáng nhỏ kia biến mất sau những tán lá lớn trong rừng.
“Mau đưa họ đến bệnh viện đi, chỗ này nguy hiểm, không thể ở lâu.”- Trịnh Vỹ Thần quay qua nói, thật không ngờ ngoài cô gái sát thủ vừa rồi thì còn một người khác ở quanh đây trợ giúp cô ấy, chắc chắn rằng đây là một tổ chức sát thủ lớn nếu không sẽ không có những người tài giỏi như vậy.
Ở phía bên này, Phụng Nhã hạ súng xuống, hài lòng nhìn toàn bộ diễn biến. Thấy không? Chỉ một phát súng là có thể giải quyết một cục diện bế tắc, cần gì phải tốn công như Phụng Cơ.
Màn đêm tối tăm bao trùm nghĩa trang vắng lặng, hạt mưa đêm cũng nặng hạt mà trút xuống. Phụng Cơ chạy đến một ngôi mộ lớn nằm trong nghĩa trang, cô ngã xuống gục vào bia mộ, nước mưa thấm vào vết thương khiến cô vô cùng đau rát, Trịnh Vỹ Thần, Nguyễn Long Phụng Cơ tôi sẽ nhớ kỹ cái tên này.
“Tư Dĩnh, em thất bại rồi, lần này thật sự thất bại rồi… nhưng không sao, em nhất định sẽ khiến những kẻ hại anh từng người một phải trả giá.”
Trên bia mộ là một tấm ảnh, một chàng thiếu niên mỉm cười nhẹ nhìn cô, gương mặt anh lúc nào cũng vậy, ôn nhu và quan tâm cô, cô biết chắc một điều, ở trên đời này, Hà Tư Dĩnh là người quan tâm cô nhất.
Phụng Cơ chạm từng ngón tay vào di ảnh kia, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng. Tư Dĩnh là người đàn ông khiến cho cô cảm thấy mình thật sự là một cá thể chứ không phải con rối mặc người khác tùy ý điều khiển, chính anh là người ban cho cô hy vọng và mục đích sống, cũng chính anh là người khiến cô chẳng thể nào đặt tình yêu vào ai nữa.
Năm đó, thời tiết lạnh giá của mùa đông đã mang anh, một chàng trai ấm áp rời xa cuộc đời cô mãi mãi. Anh cũng như cô, là sát thủ của Kim Điêu Môn, anh cùng cô lớn lên, cùng cô luyện tập cùng cô nảy sinh tình cảm, cuối cùng lại chết trong vòng tay cô.
Bên tai hình như vẫn còn văng vẳng lời anh nói, chẳng lẽ cô gặp anh rồi sao?
“Phụng Cơ, em tuyệt đối đừng trách chủ thượng, em phải biết, sự ra đi của anh chính là đã được định trước, em không được khóc, đừng khóc, anh sợ phải nhìn thấy em khóc lắm.”
“Phụng Cơ, không một ai có thể khiến em gục ngã, đúng không? Hãy hứa với anh, đừng khiến bản thân mình chịu tổn thương được không? Anh yêu em, rất yêu em thế nên đừng khiến anh lo lắng về em nữa, em nhớ kỹ, em chính là Nguyễn Long Phụng Cơ tài giỏi nhất, là kẻ mạnh nhất cũng là người nắm giữ số phận của mình.”
“Phụng Cơ, anh sắp phải đi rồi, Phụng Cơ hãy, hãy ôm chặt anh, Phụng Cơ, anh, anh…”
“Tư Dĩnh, đừng, anh đừng đi mà… đừng rời xa em, Tư Dĩnh!”
Bật dậy từ một giấc mơ, thì ra là mơ thôi, nhưng mơ là giả và nỗi đau là thật. Đây là đâu? Rõ ràng cô ngất đi ở nghĩa trang, sao bây giờ tỉnh lại thì đang ở một căn phòng, trông có vẻ sang trọng và khá lớn. Cô muốn cử động thì một âm thanh trầm tĩnh ngăn lại.
“Cô bị thương, bác sĩ vừa may lại vết thương, đừng có cử động mạnh.”
“Anh là ai?”- Phụng Cơ nghi hoặc nhìn người đàn ông đó, anh ta ngồi nhìn vào mấy bảng đồ gì trên màn hình, vẻ mặt rất điển trai, dáng người cao lớn cùng khí chất phong nhã toát ra vô cùng thu hút. À, nếu so với Trịnh Vỹ Thần chắc cũng một chín một mười.
Anh ta không nhìn cô, lên tiếng: “Cô tên gì? Sao lại bị trúng đạn?”
Phụng Cơ bắt trước cách anh ta không trả lời câu hỏi của cô, cô hỏi lại: “Anh là ai?”
Lần này, anh ta nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu hẳn rồi lại nói: “Tôi là Trịnh Vỹ Khang, tôi thấy cô nằm ngất ở nghĩa trang nên đưa cô về đây, quần áo trên người cô tôi đã nhờ quản gia thay rồi.”
Phụng Cơ nhìn lại mình đang mặc bộ đồ quần áo ngủ màu hồng in đủ hình trái cây lên đó. Nếu không nhờ cô giỏi kiềm chế thì chắc chắn đã la lớn: “Cái quái gì thế này?”
“Anh, anh là đại thiếu gia của Trịnh thị? Anh trai của Trịnh Vỹ Thần? Đây là đâu?”- Phụng Cơ khẩn trương nhìn Trịnh Vỹ Khang.
Trịnh Vỹ Khang từ tốn trả lời: “Nhà họ Trịnh.”
“Cái gì?”- Phụng Cơ đứng phắt dậy nhưng lại ngã xuống giường vì vết thương bắt đầu đau lên. Quỷ tha ma bắt, đi về đâu không đi lại về nhà của Trịnh Vỹ Thần lại còn gặp gỡ Trịnh Vỹ Khang đây không biết là phúc hay họa.
Cố gắng bình tĩnh lại, càng là lúc nguy hiểm thì đầu óc cô phải càng tỉnh táo: “Sao anh cứu tôi?”
Trịnh Vỹ Khang nói: “Vì cô tựa vào mộ của bạn tôi và ngất đi, nên tôi muốn biết cô và cậu ấy có quan hệ gì?”
“Bạn anh? Người mà anh nói là… “- Cô ngập ngừng đầy nghi vấn.
Trịnh Vỹ Khang từ tốn trả lời: “Hà Tư Dĩnh.”
Tư Dĩnh có bạn sao? Anh ấy cùng với cô lớn lên trong tổ chức, làm gì có bạn bè được? Không được, thân phận bây giờ của cô đặc thù, không được sơ ý, trước hết cứ giả như không biết rồi từ từ tìm hiểu sao.
“Tôi, tôi là bạn gái anh ấy.”- Phụng Cơ nói.
Trịnh Vỹ Khang vô cùng ngạc nhiên nhìn cô rất lâu sau đó định nói gì thì một âm thanh chán nản dưới nhà vang lên khiến Phụng Cơ trong phút chốc vô cùng hoảng hốt.
Trịnh Vỹ Thần vứt vừa áo khoát lên ghế sau đó ngã người xuống sofa, người làm nhanh chóng đưa trà lên.
Trương Ánh Quyên theo sau Trịnh Vỹ Thần vào nhà, cô ta nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó rồi hỏi: “Vỹ Khang đâu?”
“Ảnh đâu phải vợ tôi, sao tôi biết được.”- Trịnh Vỹ Thần uống một ngụm trà nóng.
“Kỳ lạ, anh ấy nói hôm nay về mà, Vỹ Khang sẽ không gạt tôi đâu.”- Trương Ánh Quyên buồn rầu nhìn xung quanh.
“Trương Ánh Quyên, cô là vị hôn thê của tôi mà cứ luôn miệng nhắc một Vỹ Khang hai Vỹ Khang, cũng may mẹ đã đi mua sắm, nếu có mẹ tôi ở đây nghe được nhìn được bộ dạng của cô bây giờ thì chắc chắn bà sẽ biết tỏng cái trò mà chúng ta bày ra, cô đừng hại tôi, được không?”- Trịnh Vỹ Thần phiền phức phang cho Trương Ánh Quyên một tràng.
Trương Ánh Quyên bây giờ hoàn toàn khác với bộ dáng con cừu non e thẹn bên cạnh Trịnh Vỹ Thần như trước mặt Trương Sa ban sáng. Bị mắng cho một tràng làm cô ta tức tối đứng lên: “Đủ rồi đó Trịnh Vỹ Thần, câu đừng có nhập vai quá, xét theo vai vế tôi sẽ là chị dâu tương lai của cậu đấy, nếu cậu còn hỗn xược như vậy tôi nhất định sẽ bảo Vỹ Khang trừng phạt cậu cho xem.”
Trịnh Vỹ Thần cũng không vừa mà đáp trả: “Ôi sợ quá, chị dâu cơ đấy, hừ nói cho cô biết Trịnh Vỹ Thần tôi trước giờ trời đất đều không sợ nên đừng dại dột mà lấy người nào đó ra hù tôi.”- Nói rồi anh quay đi bước lên cầu thang gọi: “Anh hai, Trịnh Vỹ Khang, anh mau ra mà dạy lại con cọp cái của anh đi, em không chịu nổi cô ta rồi.”
“Cậu nói ai là cọp cái hả?”- Trương Ánh Quyên tức giận dặm chân.
Trịnh Vỹ Thần mặc kệ cô ta, ngày càng tiến gấn đến phòng Trịnh Vỹ Khang.
Ở trên phòng, Phụng Cơ đã có ý định phóng qua cửa sổ mà chạy nhưng đây là tầng ba, cô lại đang bị thương, nhảy xuống dưới có nước què chân mất. Nhưng nếu bị phát hiện với một vết thương ở chân do bị súng bắn thì Trịnh Vỹ Thần sẽ nghi ngờ ngay, sao bây giờ.
“Làm sao đây, anh, anh mau chặn anh ấy lại đi.”- Phụng Cơ đẩy đây Trịnh Vỹ Khang ra cửa, anh ta lớ ngớ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Sao cô phải sợ nó? Nó là em tôi…”
“Phí lời thật.”- Phụng Cơ nghiến răng quay qua quay lại tìm kiếm sau đó chạy lại dĩa trái cây cầm con dao lên.
Trịnh Vỹ Khang thấy vậy thì hốt hoảng: “Cô muốn làm gì?”
Phụng Cơ không nói một lời rạch một đường dài lên tay trái của mình, cô cắn răng, cô chịu đựng cơn đau truyền tới.
Nhìn máu không ngừng tuôn ra từ tay Phụng Cơ cùng với sự can đảm khi dám tự làm bị thương mình của cô khiến Trịnh Vỹ Khang vừa hoang mang vừa khó hiểu.
Phụng Cơ nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Xin anh, một lúc nữa cứ nói tôi vì bị thương ở tay nên anh đưa về điều trị, đừng nói việc tôi bị đạn bắn.”
“Chuyện này…”
“Anh hai!”- Trịnh Vỹ Thần đột nhiên mở cửa, ngạc nhiên nhìn Trịnh Vỹ Khang sau đó nhìn sang cô gái đang bị thương đứng cạnh Trịnh Vỹ Khang.
“Trịnh Vỹ Khang anh về…”- Trương Ánh Quyên cũng đồng thời bước vào phòng, cô ta cũng đứng lặng ra khi nhìn thấy một nam một nữ ở chung một phòng.
“Anh…” Trương Ánh Quyên nhíu mày nhìn hai người: “Cô gái này là ai vậy?”
“À đây là…”
Trịnh Vỹ Khang chưa kịp trả lời thì Phụng Cơ đã bước lên khoát tay anh, cô mỉm cười ngọt ngào: “Xin chào, tôi là bạn gái của Vỹ Khang, à tôi bị thương nên anh ấy đưa tôi về đây để băng bó, Vỹ Khang, chắc đây là em trai anh và em dâu tương lại phải không? Hận hạnh được làm quen.”
Phụng Cơ hào hứng đưa tay về phía Trương Ánh Quyên nhưng cô ta lại dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Trịnh Vỹ Khang, đương lúc Phụng Cơ không hiểu sao cô ta lại tức giận như vậy thì tay cô truyền đến một chút ấm áp, Trịnh Vỹ Thần vươn tay ra nắm lấy tay cô, anh mỉm cười sâu xa nói: “Hóa ra là chị dâu tương lai đây sao? Tôi nhớ không lầm thì chị đã đến Trịnh Thị tham gia tuyển nhân viên phải không?”
Phụng Cơ mỉm cười gật đầu: “Mong Trịnh tổng chiếu cố.”
Trịnh Vỹ Thần nhếch môi: “Đáng tiếc thật, sao chị lại là bạn gái của anh trai tôi nhỉ?”
“Lời này là có ý gì?”- Phụng Cơ khó hiểu nhìn Trịnh Vỹ Thần, cô bây giờ phải là một con thỏ trắng ngây thơ mới dễ câu được sự chú ý của anh.
Trịnh Vỹ Thần nói: “Không, không, ý tôi là chị dâu đã có anh hai chiếu cố rồi, tôi có muốn chiếu cố chị cũng không được.”
Trịnh Vỹ Thần bên cạnh một tiếng chị dâu, hai tiếng cũng chị dâu đã thành công khơi dậy sự phẫn nộ của Trương Ánh Quyên và trạng thái đứng hình dài hạn của Trịnh Vỹ Khang.
Trương Ánh Quyên tức giận hướng Trịnh Vỹ Khang hỏi: “Đây là thế nào? Trịnh Vỹ Khang anh giỏi lắm, dám phản bội tôi. Con hồ ly tinh này, mày còn ở đó tỏ ra đáng yêu sao? Tao đánh chết mày…”
Nói rồi Trương Ánh Quyên bước lên đẩy mạnh Phụng Cơ một cái khiến cô té xuống nền nhà, đau là thật và té cũng là thật, chân cô đang bị thương nên đứng còn không vững chứ đừng nói đánh nhau. Phụng Cơ chưa kịp phản ứng đã bị ăn một cái tát của Trương Ánh Quyên khiến cô ngã sáp xuống đất.
“Ánh Quyên, đủ rồi!”- Trịnh Vỹ Khang bước lên đẩy Trương Ánh Quyên ra rồi đỡ Phụng Cơ đứng lên.
Trương Ánh Quyên điên tiết mắng: “Anh bênh vực cô ta? Rõ ràng anh nói anh yêu em nhất mà, sao giờ lại phản bội em? Trịnh Vỹ Khang anh là đồ khốn, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa.”- Trương Ánh Quyên bán mạng chạy đi, Trịnh Vỹ Khang thật sự bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nang, anh ta quay qua nhìn vẻ mặt đang khiểu chuyện gì của Phụng Cơ, nếu cô gái này không có quan hệ với Tư Dĩnh thì anh ta sẽ nói ra toàn bộ sự thật, nhưng có vẻ như cô ấy đang có bí mật muốn che dấu, thôi kệ đành đi với phật mặt áo cà sa đi với ma mặt áo giấy vậy, hy vọng Tiểu Quyên sẽ hiểu cho anh ta.
Trịnh Vỹ Thần xem kịch náo đã đủ bèn bước lên ra hiệu với Trịnh Vỹ Khang: “Còn không mau đuổi theo thì sẽ như phim Hàn Quốc, nữ chính chạy ra đường bị xe tông sau đó mất trí nhớ.”
“Đồ dịch vật, câm cái mỏ không được tốt của em lại đi.”- Trịnh Vỹ Khang mắng một câu rồi nhanh chóng đuổi theo Trương Ánh Quyên.