Tu La Thất Tuyệt

Chương 36: Hắc thạch núi hiểm - Chiến trận kinh hồn


Đọc truyện Tu La Thất Tuyệt – Chương 36: Hắc thạch núi hiểm – Chiến trận kinh hồn

Trên đỉnh núi rộng chừng ba chục trượng, khá bằng phẳng, cao thủ hai phái đứng đối diện nhau.

Bây giờ thì sự thù địch trong ánh mắt lộ rõ dần.

Ngoài ra còn có một lực lượng rất lớn tới hơn hai trăm hán tử tráng kiện, mình đầy binh khí, đứng vây kín đỉnh núi thành hai vòng, cũng nhìn chư nhân Lãnh Vân bang đầy thù địch.

Đó là bọn người rợ Khương.

Đông người như vậy không khí lại vô cùng tĩnh lặng.

Trên đỉnh núi gió thổi vù vù, nhưng tuyết rất ít, chỉ thỉnh thoảng có một vài bông nhỏ bay qua, bị gió cuốn vèo đi.

Bộc Dương Duy đứng bất động, thần thái bình thản không lộ ra chút biểu cảm gì nhưng đôi mắt sáng quắc của chàng không bỏ sót chi tiết gì từ phía đối phương.

Không khí im lặng nặng nề bao trùm đỉnh núi khá lâu.

Cuối cùng, Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang lên tiếng :

– Các huynh đệ Lãnh Vân bang! Mời ngồi! Mời ngồi!

Nói xong phệt đít ngồi ngay xuống cỏ.

Mùa đông nhưng trên đỉnh núi rất ít tuyết nên cỏ ở đây vẫn xanh mướt, nhìn rất ngon mắt.

Mặc dù vậy, với tư cách là chủ nhân đã ước người ta tới đây mà không chuẩn bị ghế bắt ngồi xuống cỏ, quả là một điều xưa nay hiếm có!

Bộc Dương Duy thấy vậy dở khóc dở cười thầm nghĩ :

– Chẳng lẽ đây là phong tục của người Miêu Cương? Cho dù chỉ lát nữa song phương sẽ trở thành cừu nhân bất cộng đái thiên thì trước đó cũng phải giữ lễ tiết đàng hoàng chứ?

Nghĩ thế chàng vẫn đứng nguyên.

Đương nhiên Bang chủ đã đứng, những người khác trong Lãnh Vân bang không ai ngồi xuống.

Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành cười hô hô nói :

– Lão phu sống tới nay đã gần tám mươi tuổi nhưng chưa từng thấy ở đâu có lệ tiếp khách cổ quái thế này bao giờ! Này các bằng hữu Nam Cương! Các vị cứ tự nhiên ngồi xuống đi!

Cao thủ Nam Cương không ai trả lời.

Bọn rợ Khương lại càng im lặng.

Mấy trăm cặp mắt trừng trừng nhìn Đại Lực Tôn Giả như muốn xông vào ăn tươi nuốt sống lão ta.

Ngũ Toàn Độc Quân chợt ho khan một tiếng nói :

– Ở trung thổ, Lãnh Vân bang được suy tôn là đại bang phái lớn nhất giang hồ. Nhưng không nên hai lần ba lượt gây xung đột với phái Nam Cương chúng ta như thế…

Lão cười “hắc hắc” mấy tiếng, lại nói :

– Bộc Dương bang chủ! Nên biết đệ tử của phái Nam Cương không dễ để bị người khi hiếp đâu.

Tới đó cười lên một tràng.

Không biết lão cười gì?

Có lẽ quái nhân này cho rằng mình nói được mấy câu hán ngữ rất lưu loát nên lấy làm khoái chí.

Bộc Dương Duy lạnh lùng hỏi :

– Hách chưởng môn! Tại hạ xin hỏi mấy câu…

Ngũ Toàn Độc Quân nhíu mày hỏi :

– Câu gì vậy?

– Nếu đệ tử của hai phái xung đột lẫn nhau, khi đó sẽ cho ai là bị khi hiếp?

Ngũ Toàn Độc Quân nói :

– Cái đó tùy tình hình cụ thể…

Bộc Dương Duy quay lại nói :

– Ngô đường chủ, hãy nói sơ lược tình hình đi!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :

– Năm trước, Ngô mỗ giao chiến với Lỗ Ba Cách được mấy chục chiêu, cuối cùng Lỗ Ba Cách không đấu nữa, hẹn Ngô mỗ vào thời gian và địa điểm khác. Lần này có cả…

Ngũ Toàn Độc Quân ngắt lời :

– Cái đó không quan trọng! Chủ yếu là ai gây chuyện trước, đó là kẻ cậy thế lộng hành.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :

– Đúng là tại hạ thách Lỗ Ba Cách động thủ trước, nhưng lúc đó tại hạ đi đường, thấy hắn hiếp sát lương nữ, tên thú vật đó cũng đã thừa nhận tội lỗi. Ở vào địa vị Hách đại chưởng môn thì cứ để mặc mà đi chứ gì?

Ngũ Toàn Độc Quân đáp :

– Tội ở đâu thì có bang phái đó giải quyết. Ngươi là gì mà dám thay cho bổn phái trừng trị đệ tử?

Bộc Dương Duy nói :

– Hách đại bang chủ, có thể chuyện đó các hạ bị đồ đệ bưng bít hoặc giấu diếm sự thật, nay Nam Cương song hung đã không dám chối tội, sao còn trách Ngô đường chủ của chúng ta được?

Ngũ Toàn Độc Quân xua tay nói :

– Thôi được! Việc này do bổn Chưởng môn tra cứu sau. Còn việc nữa, ba tháng trước Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn đánh trọng thương đệ tử của lão phu, cái đó thì ngươi trả lời thế nào?

Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn bước lên nói :


– Lão phu hành sự không cần nói nhiều lời. Hắc Kỳ bang đối với chúng ta có mối thâm cừu huyết hải, chúng ta tìm đến Hắc Kỳ bang để báo thù là chuyện đương nhiên. Dạ Hiêu Tiền Vệ và Lỗ Ba Cách tin rằng mình có bản lĩnh thần thông, cứu giúp Ma Vân Chu Bạch Anh, lập kế mai phục chúng ta trong tuyệt cốc. Nếu hắn thắng được chúng ta, giải nguy cho Chu Bạch Anh thì đương nhiên có thưởng. Trong trường hợp bại vong, lẽ ra Nam Cương song hung chịu chung tội hình với ác đảng này. Chúng ta đã thể theo ước hiếu sinh mà tha cho khỏi chết, nay còn chưa biết nhục lại trách ai?

Lão chỉ mặt Nam Cương song hung nói tiếp :

– Dạ Hiêu Tiền Vệ! Lỗ Ba Cách! Nếu võ nghệ đã kém cỏi như thế thì lần sau chớ tham tài bán mạng, làm nanh vuốt cho hồ quần cẩu đảng nữa!

Nam Cương song hung nghe nói mặt tím lại, mắt lóe lên những tia hung tàn, nhưng không thể đối đáp được, chỉ muốn bổ sang xé địch nhân ra làm trăm mảnh.

Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn nói câu sau cùng với vẻ châm biếm, động chạm luôn cả bọn khác trong Nam Cương nên chúng càng căm phẫn.

Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang chợt quát lên :

– Cái gì? Các ngươi dám công nhiên thách thức bổn môn, cho rằng đệ tử chúng ta võ nghệ kém người nên ngươi tha hồ khi hiếp chứ gì? Thôi được! Không cần nói nhiều vô ích! Hai phái chúng ta hôm nay sẽ quyết một trận sinh tử là xong!

Lão vừa la hét, vừa trừng mi trợn mắt, nước bọt phun ra đầy mồm, chẳng còn tư cách gì của một vị Chưởng môn.

Bộc Dương Duy thấy rằng đối với một tên ma đầu tranh cường đoạt lý này thì phân biệt phải trái đúng sai chỉ là đàn gảy tai trâu vô ích nên im lặng không nói gì thêm.

Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn đứng sau lưng lão nhíu mày tỏ ý bất mãn.

* * * * *

Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang thấy đối phương không trả lời mình càng tức giận gầm lên :

– Bộc Dương cẩu tặc! Lão phu quyết định hôm nay sẽ cùng các ngươi đấu một trận sinh tử, nghe chưa?

Bộc Dương Duy thản nhiên đáp :

– Cần phải như vậy! Các ngươi đã không còn lương tri, mất đi nhân tính thì chỉ còn cách lấy máu các ngươi mà rửa sạch tội ác và sự u mê trong tâm hồn mà thôi!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân tiếp lời :

– Cũng để cho các ngươi biết rằng thiên hạ bao la, không thể để cho Nam Cương phái các ngươi hoành hành vô đạo đâu!

Đột nhiên lão nhị trong Nam Cương ngũ tuyệt là Hắc Ưng Ô Phát Tiên gầm lên :

– Tên cẩu tặc nào trong Lãnh Vân bang không sợ chết thì ra đây! Ta sẽ giáo huấn các ngươi!

Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn chậm rãi bước ra, đưa mắt nhìn Ô Phát Tiên cười nhạt nói :

– Lão phu ở đây. Tên thất phu! Hay xuất thủ đi!

Hắc Ưng Ô Phát Tiên lập tức gầm lên, nhảy chồm tới vung chưởng đánh ngay.

Tên này là lão nhị trong Nam Cương ngũ tuyệt, công lực không phải tầm thường.

Chỉ chớp mắt, hắn phát ra liên hoàn bảy chưởng.

Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn chỉ cười nhạt, không tránh, hai chưởng đẩy ra trực diện tiếp chiêu.

Lúc ở dưới chân núi, hai người đã thử nhau một chiêu, phần nào đã nhận ra công lực bản lĩnh của đối phương nên vị Lễ đường Đường chủ này rất tự tin.

Trái lại, Hắc Ưng Ô Phát Tiên vốn tính hung hăng cuồng bạo, lâu nay chưa từng gặp địch thủ, có chăng đối phương cũng sợ uy danh Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang và Nam Cương phái mà tránh đi.

Vì thế mới một chưởng hơi chịu thiệt thòi một chút, hắn đâu cam chịu bại?

Quả thật vừa rồi Hắc Ưng Ô Phát Tiên chưa dốc toàn lực nên bị thiệt thòi.

Lần này hai chưởng tiếp nhau nổ vang, cả hai đối thủ cùng bị bật lui một bước.

Hắc Ưng Ô Phát Tiên vừa lùi đã tiến, song chưởng lại vung lên tấn công như vũ bão.

Tên này thi xuất “Phục Hổ thập bát chưởng” cũng là một tuyệt học lợi hại của phái Nam Cương, còn Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn thì vẫn sử dụng “Truy Hồn chưởng” đối địch.

Chỉ thấy hai nhân ảnh quấn lấy nhau, khi tiến khi lùi, vừa công vừa thủ, chưởng phát không ngừng, miệng cũng không ngừng la hét.

Chưởng phong nổi lên ghê rợn, át đi tiếng gió núi thét gào.

Chỉ chốc lát, hai đối thủ đã đấu ngoài năm mươi chiêu.

Bộc Dương Duy không nhìn vào cặp đấu nữa mà quan sát tình hình xung quanh.

Chàng nhận thấy hơn hai trăm người rợ Khương chẳng mấy quan tâm đến cuộc kịch chiến, cũng không đứng yên nữa mà bắt đầu phân tán ra bốn phía.

Có mấy người đi xuống con đường duy nhất lên xuống đỉnh.

Bộc Dương Duy tự nhủ :

– Chúng bắt đầu hành động rồi đây! Mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng mới được!

Nghĩ đoạn lấy Xích Long lăng ra cầm sẵn.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân cũng nhận ra hành động của đối phương, nhìn Bang chủ kín đáo mỉm cười rồi lùi ra xa trường đấu một quãng.

Lúc đó trong trường đấu, hai người đã giao chiến ngoài trăm chiêu, Hắc Ưng Ô Phát Tiên chỉ toàn phát chiêu liều mạng và chưởng pháp lợi hại ác độc của Nam Cương phái quyết sát thương đối thủ.

Trước công thế quyết liệt như vậy, vị Đường chủ muốn nhanh chóng kết thúc chiến cuộc cũng không được, nghĩ thầm :

– Chờ hắn phát xong “Phục Hổ thập bát chưởng” là dễ dàng chịu bại thôi.

Phương sách của Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn tỏ ra có hiệu quả.

Sau một lúc dồn dập tấn công, công (…) của Hắc Ưng Ô Phát Tiên trở nên rời rạc, lập tức Tôn Hàn thừa cơ tăng cường công thế đả bại được đối phương.

Lão phát liền năm chưởng liên tục dồn ép đối phương chân tay luống cuống không sao tạo được cơ hội hoàn thủ, sau đó thét to, hữu chưởng vận thập thành công lực xuất tuyệt chiêu “Hồn Tiêu Phách Diệt”!

Hắc Ưng Ô Phát Tiên rú lên, bị đánh bật xa hai trượng, lảo đảo lùi lại thêm ba bốn bước, nhưng vẫn không sao đứng vững. Máu miệng chảy ra ồng ộc nhuộm đỏ cả thân áo trước…

Bạch Hạc Trần Thiếu Thanh thảm giọng kêu lên :


– Nhị ca!

Rồi giang tay đỡ lấy.

Thân thể Hắc Ưng Ô Phát Tiên lả dần…

Trong lúc ấy, Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn cũng lùi lại hai bước, y phục rách nát, trên cánh tay trái hằn lên một vết chưởng từ màu đỏ dần dần biến thành màu tím đen.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân kinh hãi kêu lên :

– “Ngũ Âm độc chưởng”!

Giang hồ ai không biết “Ngũ Âm độc chưởng” tàn độc bá đạo, không có thuốc chữa, người trúng chưởng sau nửa canh giờ sẽ bị độc chất làm hôn mê, sau một canh giờ thấm vào máu, sau hai canh giờ độc chất sẽ công tâm làm đau đớn vật vã mà chết?

Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn chợt cất một tràng cười thê lương rồi cố sức nâng tay trái lên, bàn tay phải chập lại như thanh đao nhằm cánh tay mình chỗ gần vai chém xuống.

Bọn Bộc Dương Duy, Cố Tử Quân đều nhắm mắt lại…

Chỉ thấy huyết quang lóe lên, cánh tay trái của Hắc Thủy Nhất Tuyệt rơi xuống đất.

Bộc Dương Duy vội đưa cho Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân một viên thánh dược của phái Thiếu Lâm Tử La hoàn.

Vị Hình đường chủ vội chạy tới điểm nhanh vào mấy huyệt đạo phong bế huyệt mạch quanh vết thương cầm máu, nhét viên thánh dược vào miệng Tôn Hàn bảo uống vào rồi dìu lùi lại dùng khăn băng chỗ bị thương lại.

Chưa băng bó xong, Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn đã ngất đi bất tỉnh.

Phía bên kia, Giang Điêu Phí Thành đến bên Bạch Hạc Trần Thiếu Thanh hỏi :

– Tam đệ…

Trần Thiếu Thanh không chờ đại ca hỏi hết, lắc đầu nói :

– Nhị ca tuyệt khí rồi!

Nói xong lùi lại mấy bước đặt thi thể Hắc Ưng Ô Phát Tiên nằm xuống đất.

Ba tên còn lại trong Nam Cương ngũ tuyệt nhìn sang người của Lãnh Vân bang, nghiến răng trợn mắt quát lên đầy thù hận :

– Nợ máu phải trả bằng máu!

– Giết sạch Lãnh Vân bang!

– Ngọc Diện Tu La phải chết!

Ngay cả Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang cũng nghiến răng ken két!

Đột nhiên Bộc Dương Duy quát lên :

– Câm miệng!

Tiếng quát của chàng đầy uy lực vang vào tai nghe ong ong muốn vỡ, làm tất cả lặng ngắt!

Bộc Dương Duy đanh giọng nói :

– Hôm nay Chưởng môn của các ngươi đã nói giữa hai phái Lãnh Vân bang và Nam Cương sẽ là cuộc chiến một mất một còn. Nếu các ngươi có bản lĩnh thì cứ giết chúng ta đi, nếu yếu hèn thì phơi thây ở đây, có gì mà làm om lên vậy?

Giang Điêu Phí Thành mắt vằn tia máu, chợt lấy ra một đôi cánh giả đính vào cánh tay rồi phất mạnh một cái.

Người hắn chợt vút cao lên bốn năm trượng như chim, từ trên không xếp đôi cánh lại bổ tới Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn quát :

– Lão tặc đền mạng!

Ba tên còn lại trong Nam Cương ngũ tuyệt cùng gào lên như dã thú lao vào bọn người Lãnh Vân bang.

Bộc Dương Duy vung chưởng đánh lùi bọn này, đồng thời quát vang :

– Tất cả mau xuất thủ giết sạch đối phương, đừng cho chúng có cơ hội triển khai dụng độc!

Vừa quát vừa vung Xích Long lăng ném ra…

Xích Long lăng là thần vật vô song, mỗi lần ném ra là một tên địch bỏ mạng, vừa phát vừa thu chỉ trong nháy mắt.

Trong tiếng thét kinh thiên động địa, cao thủ Lãnh Vân bang lao vào địch nhân, kiếm, đao, câu, tất cả binh khí đều được sử dụng, hạ thủ không chút lưu tình.

Bộc Dương Duy quyết không để Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang phát lệnh cho bọn rợ Khương.

Chàng biết rằng bọn người này còn man rợ, hoàn toàn không có tính sáng tạo chỉ biết làm theo lệnh của một người mà thôi, vì thế mới quyết định khống chế Ngũ Toàn Độc Quân.

Mũi Xích Long lăng trong tay lóe lên màu đỏ như máu, bay thẳng tới ngực lão họ Hách.

Nhận ra thần vật của Độc Thủ Ma Quân năm xưa, Ngũ Toàn Độc Quân không dám coi thường mà buộc xuất chưởng đối phó.

Lập tức Xích Long lăng hóa thành mấy chục lăng ảnh khống chế toàn bộ bốn mươi tám yếu huyệt của địch!

Ngũ Toàn Độc Quân bị vây trong thứ binh khí tinh kỳ lợi hại đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó đả thương, đành phải dốc tận công lực vào song chưởng đánh trả lại.

Cuối cùng lão cũng lấy ra được binh khí của mình là một vật giống như kiếm nhưng hình tam giác nhọn, có ba mặt, một đầu nhọn sắc, mặt lớn nhất chừng năm tấc, dài độ thước rưỡi.

Bộc Dương Duy thấy đối phương đã lấy được binh khí cũng rút Tu La kiếm ra. Xích Long lăng trước khi thu về còn phát ra một đạo chưởng lực cho bay vút đi…

Chàng đã để ý từ trước, ngay loạt đầu tiên đã đánh chết ba tên bố trí ngay đầu sơn đạo độc nhất.

Những tên nào vừa định quơ tay lấy cung tên hoặc ống tiêu đồng đều bị chàng dùng Xích Long lăng giết chết.

Trên đỉnh núi vang lên những tiếng kêu rùng rợn.


Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang thấy chàng lợi hại như thế, chỉ chốc lát đã sát hại mười mấy tên, hỏa khí nổi lên quát :

– Tiểu tử nạp mạng!

Lời chưa dứt, ba chưởng đã ập tới ngực chàng.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân thay vị trí Bộc Dương Duy, cố sức trấn áp bọn người rợ Khương, tận lực hạn chế không để chúng dụng độc.

Xung quanh hai vị Chưởng môn nhân, mười mấy người xông vào nhau không cần phân biệt mình sẽ đấu với ai, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là lấy mạng đối phương, tự cứu mạng mình.

Tiếng thét vang lên làm chấn động cả Thanh Ngô sơn.

Tiếng rú phát ra khắp nơi, máu xối vung vãi tạo thành từng vũng lớn, tràn ra chảy từng dòng xuống sườn núi…

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân một mình đấu với Nam Cương song hung là Dạ Hiêu Tiền Vệ và sư đệ hắn Lỗ Ba Cách.

Đây là lần thứ hai ba người gặp nhau.

Lần trước, sau khi đánh bị thương Lỗ Ba Cách, dùng chiêu kiếm cuối cùng của sư môn làm cho Dạ Hiêu Tiền Vệ sợ mà chạy đi, hắn lại không biết rằng Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cũng đã bị thương.

Chính nhờ cuộc đấu đó mà Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân gặp được Bộc Dương Duy và trở thành đôi huynh đệ kết bái.

Sự đời vốn nhiều khi trùng hợp… Hôm ấy chỉ cần Dạ Hiêu Tiền Vệ nghi ngờ một chút, bỏ sư đệ xuống đấu tiếp thì nhất định hôm nay Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đã trừ danh trong giang hồ rồi!

Đây nói Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân sau khi được quan sát cuộc đấu kinh tâm động phách của Bộc Dương Duy và Phương trượng Thiếu Lâm Bách Nhẫn đại sư, do trí nhớ cực tốt nên y nhớ từng chiêu, cái nào quên thì sau này nhờ Bộc Dương Duy bổ cứu!

Bởi thế sau trận đó, kiếm thuật của Ngô Nam Vân phát triển tới một bước mới.

Y vừa đánh vừa châm chọc :

– Nam Cương song hung! Có lẽ duyên phận của chúng ta không tốt nên cứ gặp nhau hoài!

Lỗ Ba Cách bập bẹ tiếng Hán, rít lên :

– Cái gì mà duyên phận với không duyên phận? Như thế gọi là cừu nhân lộ hẹp, biết chưa? Hôm nay tiểu tử ngươi sẽ phải chết trên núi này!

Nói xong lại huơ Độc Cước Đồng Nhân đánh ra.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân chợt cười hô hô nói :

– Lỗ Ba Cách! Ta tưởng ngươi càng ngày càng tiến bộ, hóa ra ngày càng thoái bộ! Ngày trước Độc Cước Đồng Nhân của ngươi nặng phải gấp đôi cái này, nhờ thế mới cầm cự được với bổn tọa năm sáu chục chiêu. Còn pho tượng què này thì ta dám tin rằng ngươi không đấu nổi hai chục chiêu đâu!

Lỗ Ba Cách nổi giận gầm lên :

– Câm miệng!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nhận xét quả là tinh tế.

Ba tháng trước, khi nhận lời giúp Hắc Kỳ bang, Lỗ Ba Cách đã giao chiến với Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn và bị vị này đánh gãy xương vai, mới bình phục lại chưa lâu.

Vì thế mà hắn không thể tiếp tục dùng cây Độc Cước Đồng Nhân nặng hơn tám mươi cân như trước nữa, thay bằng cái mới chừng sáu mươi cân mà thôi.

Khi nghe Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói, hắn mới thẹn quá hóa giận mà sưng mặt sỉa mày lên như thế.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân không chút nao núng, vung kiếm hóa giải và bắt đầu phản công.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đấu với lão đại trong Nam Cương ngũ tuyệt là Giang Điêu Phí Thành.

Cố Tử Quân là người đứng đầu trong Tái Ngoại song tôn, công lực tự nhiên cao hơn đối phương.

Tuy nhiên Phí Thành cũng không phải là nhân vật tầm thường, đặc biệt hắn cũng luyện “Ngũ Âm độc chưởng” nên vị Giám Đường chủ không khỏi kiêng kỵ, thận trọng đối phó.

Kim Luân Thạch Lỗ suất lãnh hai mươi tên Hương chủ Lãnh Vân bang tấn công bọn rợ Khương.

Bọn này vốn rất bị động, xưa nay chỉ biết nghe lệnh của một mình Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang.

Nay lão này bị Bộc Dương Duy bao vây đánh rát nên không ra lệnh được, vì thế mà bọn này không biết làm gì, cũng không biết địch nhân ở đâu.

Cho đến khi bị Xích Long lăng của Bộc Dương Duy đánh chết mấy tên, chúng càng hoang mang cho rằng có một lực lượng thần bí nào đó trừng trị nên mất hết tinh thần.

Nhưng vừa bị hai chục Hương chủ tấn công, tính hung bạo của chúng lập tức bộc phát.

Chỉ tiếc rằng những người này hoặc không biết võ công, hoặc rất kém, sở trường dùng tên độc thì đã bị vô hiệu hóa từ đầu nên bị tiêu diệt dần.

Nhưng rồi cuối cùng chúng cũng tập hợp được với nhau vung ống tiêu đồng ra thổi ám khí độc.

Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn đối địch với Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn.

Tên này đã từng biểu diễn vài chiêu với Bộc Dương Duy, nghĩ rằng trong thiên hạ, ngoài Chưởng môn nhân Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang ra, cùng lắm mình chỉ kém Ngọc Diện Tu La một chiêu nửa thức là cùng.

Vì thế khi giao chiến với Chữ Thiên Nhẫn, y hăm hở tấn công, chắc mẫm chỉ trong vòng vài chục chiêu đã có thể khống chế đối phương để liên thủ với Ngũ Toàn Độc Quân thu thập Ngọc Diện Tu La, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.

Không ngờ đấu ba bốn mươi chiêu, chẳng những không thắng được đôi Phán Quan bút trong tay Chữ Thiên Nhẫn, mà trái lại Ô Trường Viễn còn bị dồn vào thế hạ phong.

Lúc này y mới nhận ra rằng mình đánh giá quá thấp đối phương, kinh dị nghĩ thầm :

– Có vẻ như bao nhiêu cao thủ trong thiên hạ đều tập trung hết ở Lãnh Vân bang. Xem ra cục thế hôm nay muốn thắng được chúng không phải dễ!

Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn xưa nay giao chiến không bao giờ dùng đến ám khí. Lão chỉ dựa vào khí công thượng thừa mà mình luyện được, thi triển tuyệt đỉnh khinh công, người giống như không có trọng lượng, nhân ảnh chập chờn thoắt trái thoắt phải, đôi Phán Quan bút điểm ra loang loáng thành vô số bút ảnh uy hiếp tất cả các yếu huyệt trên người Thiên Thủ Như Lai!

Trác hiệu đó của Ô Trường Viễn không phải ngẫu nhiên mà có. Hai tay của tên này tuy không có binh khí nhưng khi dùng chưởng chỉ, lúc phất tay áo, dường như có hàng trăm cánh tay đánh ra cùng một lúc, nhất nhất hóa giải mọi chiêu thức đối phương.

Y vừa đánh vừa so sánh tình thế của song phương :

– Ngũ Toàn Độc Quân võ công tuy cao nhưng là người hữu dũng vô mưu, hiện đang bị Ngọc Diện Tu La dồn vào thế hạ phong. Trước đây Nam Cương song hung đã bị Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cho nếm khổ đau, bây giờ cũng lấy hai đánh một nhưng tình thế chẳng có gì lạc quan hơn trước. Lỗ Ba Cách đã bị thương, đấu một lúc thì vết thương ở vai phải sẽ tái phát, hai tên này khó tránh khỏi bại vong. Nam Cương ngũ tuyệt thì đã bị giết mất một tên, xem ra cũng chưa ai giành được ưu thế trước Lãnh Vân bang… Tưởng rằng mình có thể nhanh chóng thủ thắng để chi viện, không ngờ…

Ô Trường Viễn vừa đánh vừa suy tính, vì phân thần nên bị Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn công xuất mấy bút suýt bị thương, hốt hoảng lo tập trung tâm trí đối địch.

Trên đỉnh Hắc Thạch Lĩnh, cuộc chiến càng lúc càng thêm quyết liệt.

Chỉ cần hình dung mười mấy cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm cùng lúc hội tụ lại với nhau trong cuộc đấu sinh tử trong phạm vi chỉ có ba chục trượng vuông, đủ thấy mức độ hung hiểm tới mức nào.

Lúc này, tuy bọn người rợ Khương đã bị giết không ít, một số sợ hãi chạy trốn nhưng số còn lại giống như đã hóa điên, vừa dùng ống thổi ám khí độc vừa giương cung nỏ bắn loạn xạ, bất kể địch ta.

May rằng trên đỉnh núi đều là cao thủ thượng thặng nên tên nỏ đối với họ chẳng có tác dụng gì đáng kể, chỉ tạo thành âm thanh làm cuộc chiến khốc liệt thêm mà thôi.

Từ đầu cuộc chiến tới giờ, bên phía Lãnh Vân bang, ngoài Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn tự chặt mất một tay, chỉ có thêm hai tên Hương chủ bị trúng tên đang ngồi vận công bức độc dưới sự bảo vệ của đồng đội.

Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành thầm nghĩ :

– Cần phải tỏ thần uy với bọn này cho chúng bớt nhuệ khí đi! Dù sao chúng cũng chỉ là bọn đánh thuê, chỉ cần giết chết một tên là sẽ có mười tên bỏ chạy, vừa tránh thương vong vừa dốc sức tiêu diệt bọn Nam Cương phái!

Nghĩ là làm, lão liền thét vang :

– Tên nào còn ở lại đều bị đánh nát thây ở đỉnh núi này!


Vừa quát vừa lao vào giữa đám người mặt bôi loang lổ, thi triển “Lôi Đình chưởng” đánh ra không thương tiếc.

Bọn rợ Khương vội thổi ám khí, một số tên giương cung nỏ bắn ra, nhưng đều bị chưởng lực cuồn cuộn đánh bật lại.

Tấm thân đồ sộ của Đại Lực Tôn Giả xông vào hết đám này đến đám khác, không thứ cung tên ám khí nào ngăn nổi.

Chỉ sau một lúc đã có hơn hai chục quái nhân bị đánh chết bởi “Lôi Đình chưởng”.

Mấy vị Hương chủ thừa cơ xông vào xung sát.

Bọn rợ Khương thấy Đại Lực Tôn Giả tỏ thần uy như vậy, tin rằng đây là thần binh thiên tướng giáng hạ, vứt cung nỏ hè nhau chạy trốn.

Áp lực từ bọn này giảm đi rất nhanh, hai tên Hương chủ đến giúp đồng bọn vận công bức độc ra khỏi cơ thể.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đấu với Nam Cương song hung, “Thất Sát kiếm pháp” thi triển tới độ lâm li.

Ngay từ khi bắt đầu cuộc chiến, Ngô Nam Vân đã quyết không khoan nhượng, tận dụng mọi cơ hội để công sát địch.

Nhưng võ công của Dạ Hiêu Tiền Vệ không phải tầm thường.

Tên này một tay sử cây Độc Long tiên cán chạm đầu rồng với rất nhiều lỗ chứa độc, ngoài ra Ngô Nam Vân biết rằng cả hai tên này đều luyện “Cửu Âm độc chưởng”, đó cũng chính là loại chưởng tàn độc mà vì nó Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn đã tự phế đi cánh tay mình.

Nhưng tình cảnh bây giờ đã khác trước, kiếm pháp Ngô Nam Vân tinh diệu hơn, trái lại Lỗ Ba Cách sau mấy chục chiêu đấu, chỗ vết thương ở vai đã tái phát đau nhức, cây Độc Cước Đồng Nhân trong tay kém linh hoạt đi rất nhiều.

Nam Cương song hung ra sức kháng cự nhưng cả hai cứ bị vây trong màn kiếm ảnh trùng trùng. Dạ Hiêu Tiền Vệ dù cố sức bao nhiêu cũng không thi triển được “Cửu Âm độc chưởng” đả thương địch nhân như mong muốn.

Tay vẫn không ngững công kích địch nhân. Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cười hô hô nói :

– Nam Cương song hung! Ở Nam Cương có thể các ngươi xưng hùng, cậy thế làm càn. Tưởng như vậy là ghê lắm, mò vào tận trung nguyên hiếp sát, hoành hành vô đạo, bị trừng trị một lần chưa đủ, giống như trẻ nít về bẩm lại với sư môn để gây nên sát kiếp hôm nay. Hãy mau nhận mệnh đi!

Chính lúc ấy có tiếng kình phong ập tới sau lưng!

Ngô Nam Vân kinh hãi quay lại, thấy một loạt bốn năm mũi tên bay tới, liền lách mình sang tả. Chu Diệu kiếm phát ra những ánh hào quang.

Nổi lên một loạt tiếng rào rào, mấy mũi tên đều bị kiếm chém đứt đôi rơi xuống.

Nam Cương song hung thừa cơ có người tương trợ cùng quát lên, song song xuất “Cửu Âm độc chưởng” phản kích.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân chờ chưởng đánh lại gần mới nhảy vút lên không, đáp xuống ngay sau lưng địch, tiếp tục xuất “Thất Sát kiếm pháp” giành lại công thế.

Đấu trường càng lúc càng kịch liệt, càng lâu càng đẫm máu.

Sau vài khắc, đã có năm sáu mươi thi thể nằm ngổn ngang trên đỉnh, trong đó tuyệt đại đa số là người Khương tộc, mặt sơn xanh đỏ, đầu cắm lông chim.

Gió trên đỉnh núi vẫn réo gào nhưng bị kình phong làm át đi, tiếng rú thảm cứ tiếp nhau truyền đi trong gió.

Họa chăng chỉ những người không nhập trường xung sát này mới để ý đến những âm thanh đó.

Bởi chính họ còn không để ý đến tiếng la hét của chính mình, nói gì người khác?

Chưởng môn nhân Nam Cương phái Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang cầm một sợi đai hoa dài chừng một trượng làm binh khí, tuy đang bị dồn vào thế hạ phong nhưng Bộc Dương Duy muốn thắng được không phải là chuyện đơn giản.

Qua ngoài trăm chiêu, Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn vẫn ngoan cường đối địch với Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn, có công có thủ.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đấu với lão đại của Nam Cương ngũ tuyệt là Giang Điêu Phí Thành.

Trong Lãnh Vân bang, võ công của Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân chỉ kém một vài người nhưng trái lại ở Nam Cương Giang Điêu Phí Thành cũng chỉ kém Chưởng môn Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang, với cây Thiết Nha sản trong tay, thi triển “Đồ Long sản pháp” đến cực hạn làm cho nhất thời Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân chưa làm gì được.

Bốn tên còn lại trong Nam Cương ngũ tuyệt chứng kiến việc lão nhị Hắc Ưng Ô Phát Tiên bị thảm tử dưới tay Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn nên căm hận vị này nhập cốt, thấy Tôn Hàn ngồi vận công dưỡng thương chỉ muốn lao sang lấy mạng lão ta, nhưng hiềm vì đối thủ của mình đều rất cao cường nên không thực hiện được ý định, hoặc vừa lao đi liền bị chặn lại ngay.

Lão tứ Thanh Bằng Bố Lạc Hùng đấu với Kim Luân Thạch Lổ, khinh thường đối phương cụt mất một tay nên mới vào trận đã tấn công như bão táp, đẩy lui Thạch Lỗ rồi bất thần lao sang Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn đang ngồi vận công, đôi Đoạt Mệnh kim câu trong tay nhằm hai mắt của vị Lễ đường Đường chủ điểm tới, miệng cười độc địa nói :

– Tôn lão quỷ! Hãy nếm một chiêu Thiên Công câu của tứ gia! Xuống tận suối vàng ngươi cũng không quên đâu.

Lúc này Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn vừa mới tỉnh lại đang nhắm mắt vận công, đừng nói Thiên Công câu mà đến “Nhất Công câu” cũng đủ lấy mạng lão ta rồi.

Nhưng chỉ một bước, Thạch Lỗ đã lao theo, vòng Kim luân xé không khí rít lên nhằm hậu tâm Bố Lạc Hùng lao tới.

Tên này thất kinh không dám hạ độc thủ với Tôn Hàn nữa mà quay đôi câu lại đối phó.

Chỉ nghe “veo” một tiếng, cả đôi câu bị chiếc Kim luân đánh bạt đi, Bố Lạc Hùng cảm thấy hai tay tê rần, suýt nữa buông rơi đôi Đoạt Mệnh kim câu.

Thạch Lỗ cười hô hô nói :

– Thiên Công câu của Tứ gia chỉ là việc thừa cơ người ta gặp nguy mà đánh lén thôi, có ra tật gì mà nhớ với quên?

Dứt lời lại xông vào tấn công.

Thanh Bằng Bố Lạc Hùng chưa kịp trấn định lại thì thấy chiếc vòng xé không khí rít lên ghê rợn bay sang giữa bụng mình, muốn tránh cũng đã muộn…

Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc thấy tứ ca bị lâm nguy vội lao sang vung kiếm phát ba chiêu làm Kim Luân Thạch Lỗ buộc phải lùi lại ba bước.

Lúc đó, Thanh Bằng Bố Lạc Hùng mới lấy lại thế trận.

Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc cười khanh khách nói :

– Bổn tiểu thư xem “Độc Tý đại hiệp” ngươi có gì ghê gớm nào? Thực ra diện mạo ngươi cũng được đấy! Chỉ là bị mất đi một tay, ôm người ta không được chặt…

Thị nói chuyện trăng hoa một cách tự nhiên như người ta nói chuyện ăn chuyện uống làm Thạch Lỗ giận sôi lên, múa chiếc vòng đánh thẳng vào thanh kiếm của đối phương phản công.

Hai người tạo thành một cặp đấu mới.

Thanh Bằng Bố Lạc Hùng thấy vậy lại tiếp tục lao tới Tôn Hàn.

Có hai tên Hương chủ thủ hộ cho vị Đường chủ và hai tên Hương chủ khác bị độc tên, thấy Bố Lạc Hùng lao tới định hạ sát Đường chủ liền xuất đao chặn đánh.

Nhưng hai tên này đâu phải là địch thủ của Nam Cương ngũ tuyệt?

Chỉ qua bốn năm chiêu, một tên bị trúng một câu vào sườn trái la lên, nhảy lùi lại.

Kim Luân Thạch Lỗ sợ Tôn đường chủ gặp nguy hiểm nên đành bỏ Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc nhảy sang tiếp ứng.

Thiếu phụ dâm đãng cười khanh khách nói :

– “Độc Tý Lang”! Chạy đi đâu vậy chứ? Hãy bồi tiếp nô gia cho đến nơi đến chốn, lẽ nào chưa tròn gối mộng đã bỏ đi?

Vừa nói vừa lao theo, vung trường kiếm đâm sang hậu tâm Kim Luân Thạch Lỗ.

Lòng dạ nữ nhân này quả là độc như rắn rết, miệng thì nói chuyện trăng hoa nhưng kiếm trong tay lại xuất độc thủ!

Kim Luân Thạch Lỗ đang lo cho tính mạng của Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn, chỉ đến khi phát hiện được kiếm phong thì đã bị mũi kiếm xuyên từ hậu tâm tới ngực rồi!

Chợt nghe có người quát vang :

– Mỹ nhân tiên giới! Tình yêu vụng trộm thì được! Nhưng giết người vụng trộm như thế là không hay đâu! Quay lại đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.