Đọc truyện Tu La Thất Tuyệt – Chương 33: Tỏ lòng nhân – Xóa bỏ oán cừu
Khay trà nhỏ, trông rất cổ với những nét công phu, bình trà làm bằng sứ trắng vẽ một đôi hạc tung bay, sinh động như thật.
Vô Duyên đại sư rót đầy một chén, trước hết bưng tới mời Bộc Dương Duy.
Chàng biết lão này tuy bối phận thộc hàng chữ Vô nhưng là Giám viện Tri Khách sảnh, thân phận gần tương đương với các vị Bách Khuyết, Bách Thiện, Bách Không và Bách Hối liền đứng lên đưa hai tay bưng lấy.
Nhìn màu nước trà xanh biếc tỏa hương thơm phức Bộc Dương Duy biết là đây là loại trà quý.
Chỉ mới ngửi mùi, chàng đã cảm thấy người lâng lâng thư sướng.
Bộc Dương Duy cảm ơn Vô Duyên đại sư rồi nhìn Không Trần thiền sư nói :
– Yên Ảo Lục Đan chỉ là vật nhỏ, tại hạ tặng cho Lão Thiền sư để tỏ lòng kính trọng một vị cao nhân tiền bối võ lâm, không đáng nhận hai chữ đại ân, Lão Thiền sư làm thế này, tại hạ vô cùng hổ thẹn, nhưng cũng đành cung lĩnh thịnh tình.
Nói xong ngửa đầu uống cạn.
Không Trần thiền sư ngưng mặt nhìn Bộc Dương Duy.
Chờ chàng uống cạn chén trà, khuôn mặt tiều tụy của lão tăng ngoài trăm tuổi chợt nở nụ cười nói :
– Trà này chế từ loại Thanh Tùng Quả chỉ mọc dưới tuyệt cốc ở Hậu Sơn Thiếu Thất phong này, ngoài chức năng giải khát ra, trà còn có tác dụng tĩnh tâm lọc khí.
Nói tới đó nhìn Bách Nhẫn đại sư.
Hai người cùng mỉm cười.
Lão chưa nói xong thì thấy Bách Khuyết đại sư dáng vội vã bước vào phòng, tay cầm một chiếc bình ngọc nhỏ bằng ngón tay và một chiếc hộp nhỏ bằng bích ngọc.
Bách Khuyết cung kính đưa hai vật đó cho Bách Nhẫn đại sư rồi ngồi xuống bên cạnh Chưởng môn.
Bộc Dương Duy uống xong chén trà song thấy trong người khí huyết thông sướng, đầu óc vô cùng minh mẫn sảng khoái, chân khí từ Đan Điền tự động truyền nên đi khắp cơ thể, truyền vào phủ tạng.
Chàng biết rằng Không Trần thiền sư đã ngầm cho vào trong chén trà một loại dược vật rất quý.
Bộc Dương Duy đoán không sai.
Không Trần thiền sư đã quyết định đem loại dược hoàn quý nhất của bổn môn là Cửu Sinh hoàn mà cả thảy chỉ còn lại ba viên bỏ vào trong chén trà tặng ân nhân.
Vị cao tăng này biết rõ Ngọc Diện Tu La tính cường kích và cao ngạo, nếu đem thánh dược tặng để đền ơn thì nhất quyết không bao giờ chàng nhận. Lúc đó Bách Nhẫn đại sư cầm bình ngọc nhỏ và chiếc hộp lên, nhìn Bộc Dương Duy cười nói :
– Bộc Dương thí chủ! Trong bình nhỏ này là Tiên Hạc tinh huyết mà thí chủ cần, còn trong hộp là Tử La hoàn chút vật mọn không đáng giá bao nhiêu để tỏ chút thành ý, xin thí chủ đừng từ chối.
Bộc Dương Duy đứng lên, hai tay trân trọng tiếp lấy tặng vật vô giá, cảm kích nói :
– Tại hạ không dám nói nhiều lời về ân đức của Đại sư và phái Thiếu Lâm dành cho mình, chỉ có một lời ân này xin khắc cốt ghi xương, sống để dạ chết mang theo.
Chàng lại hướng sang Không Trần thiền sư vái một vái nói thêm :
– Đại ân Lão Thiền sư vừa ban thánh được, tại hạ không chỉ mấy câu tạ ơn mà nói hết nỗi lòng tri ân, cũng xin ghi khắc trong tim.
Không Trần cười đáp :
– Xin đừng nói thế! Bộc Dương thí chủ lấy ân trả oán, tấm lòng bao dung đại lượng và lòng khí khái nghĩa hiệp khiến lão nạp vô cùng kính ngưỡng, không gì đền đáp được.
Bộc Dương Duy lại hướng sang Bách Hối đại sư hành một lễ nói :
– Phật môn có câu “Bể khổ vô bờ, quay đầu lại là bến”, đại sư đã hiểu ra lầm lỗi của mình, xin đừng tự quá giày vò mình về chuyện đó nữa, mặt khác trước đây tại hạ không phải không có chỗ mạo phạm, xin đại sư bỏ quá cho.
Bách Nhẫn đại sư chắp tay cảm động nói :
– Tấm lòng từ bi đại lượng như trời biển của Bộc Dương thí chủ bần tăng xin ghi sâu tận đáy lòng. Nhờ những lời đó mà bần tăng sẽ thanh thản hơn, ngày sau xin dốc lòng thanh đăng độ Phật.
Bách nhẫn chấp tay tuyên một câu Phật hiệu.
– A Di Đà Phật!
Bộc Dương Duy hướng sang bốn vị tăng lữ còn lại trong phòng là Bách Khuyết, Bách Thiện, Bách Không và Vô Duyên nói :
– Tại hạ lần này bái tự, được các vị cộng đồng giúp đỡ, tấm lòng bao dung đó thật là đáng quý. Mong rằng uy danh của quý tự trường tồn, luôn luôn xứng đáng là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm.
Bốn người đứng lên hoàn lễ tạ ơn.
Bách Khuyết đại sư thay mặt cho cả bọn nói :
– Bộc Dương thí chủ! Nói ra câu này lão nạp rất hổ thẹn, nhờ lòng bao dung hòa hiệp thí chủ mà hai phái chúng ta và cả võ lâm tránh được một kiếp nạn do lão nạp gây nên.
Lão cười ngượng nghịu nhìn sư đệ Bách Thiện đại sư rồi nghiêm giọng nói tiếp :
– Nhưng chuyện này đã qua, gương vỡ lại lành, bọn lão nạp hứa sau này sẽ lấy đó làm gương và cũng xin chúc thí chủ nhanh chóng lành bệnh căn cho quý hữu, chấn hưng bổn bang và giữ mãi tấm lòng nhân hậu nghĩa hiệp.
Bộc Dương Duy chân thành tạ ơn.
Sau đó chủ khách hai bên nói lời từ biệt, lễ đưa tiễn diễn ra trước đại môn của Thiếu Lâm tự hết sức trọng thể.
Tham gia đưa tiễn có Phương trượng Thiếu Lâm Bách Nhẫn đại sư, tất cả những nhân vật cao cấp nhất thuộc các bối phận hàng chữ Bách, Vô đều có mặt.
Ngay cả vị duy nhất thuộc hàng chữ Không là Không Trần thiền sư đã hơn bốn mươi năm đã chưa ra khỏi tự môn hôm nay cũng ra đưa tiễn, nói những lời chân tình thắm thiết.
Ba trăm đệ tử thuộc hai bối phận chữ Liễu, Ngộ đứng thành hàng ngũ chỉnh tề trong lễ tiễn.
Gió nhẹ, tuyết cũng ngừng rơi.
Có lẽ nhiều ngày qua, hôm nay vầng dương mới tỏa ánh sáng xuống mặt đất ấm áp như thế.
Cả người đưa tiễn lẫn người sắp lên đường đều thấy ấm lòng pha lẫn lời lưu luyến bâng khuâng.
Thế sự quả vô thường!
Mới hôm qua, bốn người đến đây gặp thái độ thù địch của Thiếu Lâm tự hôm nay song phương giã từ nhau như những người thân thiết nhất…
Trong tiếng kinh cầu êm ái và bình an Bộc Dương Duy, Đại Lực Tôn Giả. Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân Lục, Bát Cửu Nhạc và Du Đại Nguyên lưu luyến từ biệt Không Trần thiền sư, Phương trượng, các vị Giám viện và chúng tăng lên ngựa rời khỏi ngôi cổ tự hùng vĩ…
* * * * *
Bộc Dương Duy và ba vị đồng hành rời khỏi Thiếu Thất phong mà không gặp trận gió tuyết nào nữa.
Tám ngày sau, đoàn bốn kỵ sỹ về tới Lạc Nhạn phong.
Trong Tổng đàn đã nhận được tin cấp báo từ trước Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân xuất lãnh toàn bộ đệ tử cao cấp và hai trăm bang chúng ra tận ngoài trang môn nghênh tiếp.
Như vậy Bộc Dương Duy đã rời Hồi Nhạn sơn trang một tháng năm ngày cả người đi và kẻ ở đều nóng lòng trông đợi ngày hôm nay.
Khi kỵ đội xuất hiện, bọn Cố Tử Quân rất ngạc nhiên khi thấy ngoài Bang chủ, Ngô hình đường chủ và Du đại hộ pháp còn có thêm một người nữa.
Khi lại gần mới thấy đó là một lão nhân rất to lớn, đầu trọc lóc, mặc áo hoa ngũ sắc, ngoài còn khoác thêm tấm da báo dây kim tuyến, trông rất quái dị.
Lão nhân này đi cách xa một quãng mười mấy trượng, tựa hồ như không đi với ba nhân vật của Lãnh Vân bang.
Khi đến gần hơn Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân chợt hiểu ra, quay lại nói với mọi người :
– Lão nhân vĩ đại đó tất là Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành ân sư của Du hộ pháp!
Vừa nói xong thì bốn kỵ mã đã phóng tới trước mặt.
Đoàn người nghênh đón nhất loạt quỳ xuống.
Bộc Dương Duy vội vàng nhảy xuống ngựa nói :
– Các vị Đường chủ, Hộ pháp và các huynh đệ! Tất cả mau đứng lên đi!
Chờ mọi người đứng dậy xong, Bộc Dương Duy tươi cười hỏi :
– Ở nhà có xảy ra chuyện gì không?
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân chắp tay đáp :
– Mấy ngày qua trong giang hồ truyền ngôn rằng không những Bang chủ đi chuyến này thuận lợi mà còn được phái Thiếu Lâm tôn làm Thiên hạ đệ nhất cao thủ. Bang chủ thần uy cái thế, việc đó cũng nằm trong dự liệu của bọn đệ tử.
Hắc Thửy Nhất Tuyệt Tôn Hàn tiếp lời :
– Người trong giang hồ còn nói thêm rằng Bang chủ lấy đức báo oán, không những tha cho Thiết Chưởng Hoa Vũ mà còn tặng cho sư thúc của Chưởng môn Thiếu Lâm là Không Trần thiền sư viên Yên Ảo Lục Đan là vật kỳ trân hiếm thế.
Bộc Dương Duy cười nói :
– Không ngờ tin tức trong giang hồ truyền nhanh như vậy, còn hơn tuấn mã chúng ta đi xuất ngày đêm…
Tới đó chàng ân cần chào hỏi mọi người.
Đưa mắt lướt qua không thấy Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký, Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư, chàng nhíu mày hỏi :
– Cố đường chủ! Thương thế của Tần đường chủ chưa lành hay sao? Thu Nguyệt đại sư và Ngũ lão ca đâu không thấy?
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đáp :
– Khải bẩm Bang chủ, tình trạng của Tần đường chủ không còn nguy hiểm nữa, nhưng chưa hoàn toàn bình phục, giờ này Thu Nguyệt đại sư đang cho uống thuốc, Ngũ hộ pháp cũng ở lại giúp một tay.
Bộc Dương Duy gật đầu, vẻ mặt ảm đạm hẳn đi.
Thấy Song Liên Chưởng Tống Phi mặt mày ủ dột, chàng đến gần thấp giọng hỏi :
– Tống lão ca làm sao mà gặp lại tiểu đệ cũng không cười được một tiếng thế? Chẳng lẽ giận gì tiểu đệ hay sao?
Song Liên Chưởng Tống Phi thở dài đáp :
– Đâu có, chỉ là Bạch cô nương…
Bộc Dương Duy giật mình hỏi :
– Thế nào? Chẳng lẽ cô ấy…
Thấy sắc mặt tái mét của Bộc Dương Duy, Song Liên Chưởng Tống Phi liền hiểu ra mình lỡ thất cảm để chàng hiểu lầm rồi nói :
– Không cô ấy chưa đến mức nguy kịch, bệnh tình không ác hóa thêm, nhưng chỉ sợ chậm thêm năm ngày nữa…
Bộc Dương Duy bớt lo nói :
– Như vậy tiểu đệ đã về kịp.
Thời gian qua, nhất là sau khi tìm đủ dược liệu, chàng không hy vọng ở nhà Bạch Thúy Bình lành được độc thương mà mong sao mình về kịp trước khi điều xấu nhất sảy ra.
Xem ra đã đạt được nguyện vọng nên bớt lo rất nhiều Chàng cố nén sốt ruột mong gặp Bạch Thúy Bình, tiến hành thủ tục giới thiệu Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành với chúng nhân trong bang.
Đại Lực Tôn Giả tính hào sảng, chờ Bộc Dương Duy giới thiệu xong cầm tay vị Giám Đường chủ cười hô hô nói :
– Năm xưa các hạ với Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn lão nhi xưng là Tái Ngoại song tôn, còn lão phu một mình lưu lãng ở vùng Quan Đông… Địa lý cách chẳng xa là bao nhiêu, thế mà mấy chục năm chưa gặp một lần, không ngờ lần này vào Trung Nguyên, lão phu lại gặp được nhị vị ở đây, thật là quý hóa!
Bát Ti Thấn Sát Cố Tử Quân cười to đáp :
– Cách tiền bối hào khí ngất trời, uy danh Quan Đông đệ nhất cao thủ lừng danh thiên hạ, huynh đệ tại hạ vô cùng ngưỡng phục, bấy lâu vô duyên, hôm nay được gặp thật thỏa lòng mong đợi!
Tuy Đại Lực Tôn Giả chỉ hơn mấy tuổi nhưng vì Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân là đồng sự với đồ đệ của Đại Lực Tôn Giả là Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên hơn nữa bây giờ lão là quý khách cùng đi với Bang chủ nên vị Giám Đường mới xưng hô như thế.
Đại Lực Tôn Giả chợt nghiêm giọng nói :
– Cố huynh đừng xưng hô như vậy! Chúng ta đồng niên, nếu còn như vậy huynh đệ sẽ đi ngay đấy!
Cố Tử Quân nghe nói thì rất lúng túng, đưa mắt nhìn Bang chủ.
Khi giới thiệu, Bộc Dương Duy gọi Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành là tiền bối, vì chàng xưng huynh gọi đệ với Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên.
Bởi thế Cố Tử Quân tuy cao tuổi nhưng không dám qua mặt Bang chủ xưng hô ngang hàng với Đại Lực Tôn Giả được.
Cách Liệt Hành là người từng trải nên thấy Cố Tử Quân nhìn Bộc Dương Duy thì hiểu ngay, thấp giọng nói :
– Cố huynh! Người nào có phận người ấy, Đại Nguyên là bằng hữu của quý Bang chủ, đó là việc của họ, còn Cố huynh là bằng hữu của lão phu, đó là việc của chúng ta, lão phu và hai vị Tái Ngoại song tôn tuổi tác không chênh lệch là bao, Cố huynh xưng hô như thế, thì lão phu còn mặt mũi nào dám nhìn người khác nữa?
Bộc Dương Duy đến gần nói :
– Cách lão tiền bối, đã về tới Sơn trang, chúng ta đứng ngoài cửa sao tiện! Đó cũng không phải là đạo đón khách. Mời lão tiền bối vào đi!
Nói xong dẫn Đại Lực Tôn Giả vào cổng.
Bên tả Hồi Nhạn sơn trang có một dãy tịnh thất trang nhã và u tịch nằm giữa hoa viên.
Bộc Dương Duy dẫn Đại Lực Tôn Giả tới đó, nói chuyện chốc lát rồi chắp tay nói :
– Cách lão tiền bối! Chuyến đi vừa rối kéo dài hơn một tháng. Bây giờ vãn bối cần đem thuốc tới giúp Bạch cô nương trị bệnh đã! Xin tiền bối thứ lỗi cho!
Nói xong để Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên và Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn cùng mấy vị Đường chủ thay mình tiếp khách còn mình cùng Song Liên Chưởng Tống Phi đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi Bộc Dương Duy quay lại hỏi :
– Tống lão ca, bệnh tình của Bạch cô nương như thế nào? Làm sao Tần huynh lâu thế vẫn chưa lành?
Lúc nãy vì đông nên chàng không tiện hỏi, bây giờ mới nói ra được điều lo lắng nhất của mình.
Tống Phi đáp :
– Lão đệ cứ yên tâm! Bạch cô nương không sao đâu, sau khi được uống Ngọc Phác Hoàn lão ca còn mài bộ trảo của Trảo Lân Mãng cho cô ấy uống thêm nên mới giữ được tới nay, độc chất không ác hóa, nay tìm được thần dược đem về sẽ không lo gì nữa.
Bộc Dương Duy bấy giờ mới yên tâm.
Song Liên Chưởng Tống Phi lại nói :
– Đúng là Tần huynh bị thương quá nặng. Hơn một tháng qua được Thu Nguyệt đại sư tận tình chăm sóc cứu trị nên cơn nguy kịch đã qua, cơ thể dần dần hồi phục nhưng thể trạng còn yếu, cần được phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm mấy tháng nữa mới lành hẳn.
Tới đó liền chợt đổi cách xưng hô :
– Nghe nói chuyến đi này của Bang chủ rất thành công, không biết kết quả như thế nào?
Bộc Dương Duy kể sơ lược về chuyến đi rồi lấy Kim Noãn của Ma Ngư, Tinh Huyết của Chu Đỉnh Bạch Hạc và Tử La Hoàn giao cả cho Tống Phi.
Vị Đường chủ mừng rỡ nhận lấy, thán phục nói :
– Bang chủ quả nhiên pháp thuật vô song! Thậm chí Trời Phật trợ giúp mới được như thế! Lúc Bang chủ bước chân đi, bổn tọa có hy vọng là sẽ lấy được tất cả ba thứ bảo vật này đâu? Chỉ cần một trong ba thứ đã khó rồi! Bây giờ bổn tọa phải đi pha chế thuốc ngay!
Bộc Dương Duy đề nghị :
– Nếu thời gian còn chưa cấp bách thì trước hết chúng ta hãy đến thăm Tần huynh rồi sau đó đến thăm tình cảnh của Bình muội…
Tống Phi không ngờ Bang chủ không đến xem tình hình của Bạch Thúy Bình trước, nghĩ thầm :
– Bộc Dương lão đệ thật là người công tâm, biết trọng hiền tài giống như Lưu Bị ngày xưa ném con lấy lòng tướng… Một người còn trẻ mà biết ghìm nén tình cảm riêng tư như thế thật đáng khâm phục!
Hai người đi về phía Tam Tước Tịnh Cư gặp hai tên đệ tử đứng canh trước cửa, Bộc Dương Duy định hỏi thì chợt thấy hai nhân ảnh chạy ào tới, nhìn lại thì nhận ra Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư và Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu.
Hai người mừng khôn xiết, gọi váng lên :
– Bang chủ!
– Dư lão đệ!
Bộc Dương Duy thân thiết chào hỏi Thu Nguyệt đại sư và Ngũ lão ca xong hỏi ngay :
– Nghe nói thương thế Tần đường chủ tạm ổn định, Ngũ lão ca, huynh ấy ở phòng nào?
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nói :
– Tần đường chủ ở ngay phòng đầu tiên, để huynh đi trước vào đánh thức nó dậy!
Bộc Dương Duy vội xua tay nói :
– Nếu Tần huynh còn ngủ thì thôi vậy! Chờ huynh ấy thức dậy sẽ đến thăm, bây giờ tiểu đệ và Tống lão ca đến xem tình hình Bạch cô nương như thế nào…
Tiếu Diện Phật ngạc nhiên hỏi :
– Bang chủ chưa tới đó sao?
Bộc Dương Duy cười đáp :
– Bây giờ đến còn kịp mà!
Nói song từ biệt Tiếu Diện Phật nói với Thiết Dực Kim Tinh :
– Lão ca! Ngày mai chúng ta gặp nhau sẽ nói chuyện nhiều.
Song Liên Chưởng Tống Phi dẫn Bộc Dương Duy đi nhanh nhanh tới Lưu Thúy Lâu là tịnh cư của Bang chủ.
* * * * *
Bạch Thúy Bình nằm trên giường trải nệm trắng, người phủ chăn lên tận cằm, da mặt vẫn nổi lên những đám tím đen như hơn một tháng trước nhưng nhợt nhạt và tiều tụy hơn rất nhiều.
Một người ngồi trên chiếc ghế đầu đặt cạnh giường nhìn bệnh nhân dịu dàng nói :
– Bình muội! Nghe nói Bang chủ sắp về, nhất định độc thương của muội sẽ sớm bình phục!
Người đó là Phù Dung đường Đường chủ trong ngoại tam đường Thanh Điệp Tần Nhu Nhu.
Bạch Thúy Bình rầu giọng đáp :
– Tống đường chủ cũng nói với muội như thế… Nhưng muội biết không dễ gì tìm đủ các loại thánh dược quý hiếm như thế đâu, Nhu thư! Muội biết rằng thương thế của muội chẳng bao giờ hồi phục lại, mà cho dù có chữa lành chăng mặt cũng sẽ biến dạng… Muội chỉ mong gặp huynh ấy một lần cuối…
Tần Nhu Nhu nói :
– Bình muội đừng nghĩ quẩn như thế! Bang chủ sẽ làm mọi cách để cứu chữa lành cho muội, vừa rồi ta nghe tin đồn rằng chẳng những Thiếu Lâm tự tặng Tinh huyết của Chu Đỉnh Bạch Hạc và thánh dược mà còn tôn xưng làm Thiên hạ đệ nhất cao thủ… Muội xem một người đầy bản lĩnh, biết thu phục lòng người khác như thế thì việc gì mà chẳng làm được?
Bạch Thúy Bình lắc đầu :
– Nhưng dù sao dung nhan của nguội bị tàn phá, không còn xứng với chàng nữa đâu…
– Sao lại thế! Muội sẽ hoàn toàn hồi phục như trước đây, hãy tin chắc như thế!
Mấy ngày qua hai người có cùng cảnh ngộ là xa tình lang nên rất nhanh chóng trở nên thân thiết.
Thanh Điệp Tần Nhu Nhu cũng mong ngóng Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân trở về chẳng kém gì Bạch Thúy Bình.
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng bước chân.
Bạch Thúy Bình hình như có linh tính chống tay định nhổm lên, nhưng không đủ sức, bị Tần Nhu Nhu giữ lại nói :
– Bình muội, Tống đường chủ đã dặn không được cử động nhiều, trừ trường hợp hết sức cần thiết, tốt nhất là hãy nằm yên đi! có lẽ Tống đường chủ đang mang thuốc tới…
Quả nhiên Song Liên Chưởng Tống Phi bước vào cửa Nhưng sau đó còn một người nữa…
Một thiếu niên bận bạch y, vô cùng anh nhi tuấn tú, quả là Phan An tái thế, Tống Ngọc trùng sinh!
Thanh Điệp Tần Nhu Nhu đứng hất dậy kêu lên :
– Bang chủ!
Không sai! Người vào sau Song Liên Chưởng Tống Phi chính là Bang chủ Lãnh Vân bang Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy!
Bạch Thúy Bình ngẩng đầu lên, giọng ào vỡ trong niềm hạnh phúc và hy vọng vô biên.
– Duy ca!
Bộc Dương Duy nhẹ giọng nói :
– Bình muội! Nàng cứ nằm im đi! Biết thương thế nàng không trầm trọng thêm, ta rất mừng, hãy yên tâm, Tống lão ca sẽ chữa cho nàng hồi phục…
Rồi nhìn sang Tần Nhu Nhu nói :
– Phiền Tần đường chủ chịu nhiều vất vả…
Tần Nhu Nhu không nén được bật hỏi :
– Bang chủ! Nam Vân…à… Ngô đường chủ không cùng đi với Bang chủ về đây sao?
Bộc Dương Duy cười đáp :
– Đương nhiên là Ngô huynh cùng đi với bổn tọa, hiện giờ huynh ấy đang bận một chút, tiếp đãi Đại Lực Tôn Giả Cách tiền bối.
Tần Nhu Nhu cố nén niềm vui dâng đầy khóe mắt nói :
– Bây giờ đã có Bang chủ và Tống đường chủ, ty chức xin phép ra ngoài.
Bộc Dương Duy gật đầu :
Tần Nhu Nhu liền đi nhanh ra khỏi phòng, bước chân phơi phới như bay.
Bộc Dương Duy mắt không rời khuôn mặt tiền tụy của Bạch Thúy Bình chậm rãi bước tới gần.
Bạch Thúy Bình cũng nhìn chàng ánh mắt long lanh như lên cơn sốt.
Hai đôi mắt bút chặt vào nhau.
Song Liên Chưởng Tống Phi rụt rè nói :
– Bang chủ, Bạch cô nương… Bổn tọa phải về phòng pha chế thuốc ngay…
Nói xong không chờ Bộc Dương Duy trả lời, bước nhanh ra khỏi phòng tiện tay khép cửa lại.
Bộc Dương Duy ngồi xuống ghế của Tần Nhu Nhu vừa rời đi, cầm lấy hai tay Bạch Thúy Bình rồi sau đó sờ lên khuôn mặt đẫm lệ của nàng, thương cảm nói :
– Thúy Bình hãy thứ lỗi cho ta không thể trở về nhanh được để cứu chữa cho nàng và làm nàng trông đợi…
Bạch Thúy Bình nghẹn ngào nói :
– Rút cuộc chàng đã về đây, thế là chàng hãy ở đây, đừng rời xa thiếp nữa… Thiếp sẽ ở bên chàng… cho đến lúc ra đi…
Bộc Dương Duy thất kinh hỏi :
– Đi đâu?
Bạch Thúy Bình khóc nức nở :
– Thiếp biết mình không thể sống lâu nữa…
Bộc Dương Duy đưa tay bịt miệng nàng nói :
– Thúy Bình nàng nói năng bậy bạ gì thế? Ta đã mang về đầy đủ cả Kim Noãn của Ma Ngư, Tinh huyết của Chu Đỉnh Bạch Hạc và thánh dược Tử La hoàn của phái Thiếu Lâm. Bây giờ Tống lão ca đang đi chế thuốc, không lâu nữa nàng sẽ bình phục…
Bạch Thúy Bình cười ảm đạm nói :
– Đa tạ chàng đã vì thiếp mà chịu quá nhiều vất vả cơ cực, nhưng dù có khỏi thiếp cũng không ở bên cạnh chàng được, vì thế mong rằng trong mấy ngày ngắn ngủi này…
Bộc Dương Duy ngắt lời :
– Vì sao nàng khỏi bệnh mà chúng ta không thể sống bên nhau?
– Vì… vì độc yêu của Trảo Lân Mãng đã vĩnh viễn tàn phá dung mạo của thiếp.
Bộc Dương Duy nói :
– Đâu có?
Bạch Thúy Bình cười thê lương nói :
– Chàng đừng giấu thiếp làm gì vô ích, một thiếu nữ làm sao không biết nhan sắc của mình chứ! Tuy chàng đã ra lệnh cho cất hết gương đi, hàng ngày Nhu thư đến đây tự tay chải tóc, hầu như thiếp không mang đến đồ vật trang điểm nhưng làm sao mà không cảm nhận được dung nhan của mình đang bị tàn phá?
Bộc Dương Duy kiên quyết nói :
– Không nhất định nàng sẽ bình phục, dung nhan sẽ trở lại như xưa, cho dù dung nhan của nàng bị tàn phá, ta sẽ mãi mãi yêu nàng, không bao giờ thay đổi…
Mấy ngón tay yếu ớt của nàng cố nắm chặt bàn tay Bộc Dương Duy nước mắt lại trào ra.
Bộc Dương Duy dùng khăn lau cho nàng nói :
– Bình muội! Hãy tin rằng ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng, dọc đường ta đã thề rằng cho dù nàng có biến thành người xấu xí, tàn phế, trong lòng ta nàng vẫn không hề thay đổi.
Bạch Thúy Bình nghẹn ngào nói :
– Cám ơn chàng, Duy ca!
Bộc Dương Duy quả quyết :
– Không nhưng gì cả! Ta đã lập trọng thệ như thế, nếu nói ra mà không giữ lời thì ta lại còn đại trượng phu gì nữa? Làm sao là xứng đáng là Bang chủ Lãnh Vân bang?
Bạch Thúy Bình nhìn vào khuôn mặt tuấn tú và cương nghị của chàng giọng run run nói :
– Duy ca! Thiếp xin…
Bộc Dương Duy không để nàng nói hết, cúi xuống hôn nên đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt đẫm lệ, hôn cả những vết đen tím loang lổ trên đôi má đã không còn mịn như trước…
Bạch Thúy Bình đưa bàn tay run rẩy lên ôm lấy cổ chàng, trong lòng rạo rực hạnh phúc, nhưng vẫn không sao xua đi hết nỗi chua xót…
Ngoài Lưu Thúy lâu có tiếng người quát vang :
– Các ngươi có mau tránh ra không? Tên nào dám ngăn cản bổn Đường chủ?
Người quát là Giáo Trúc đường Đường chủ Song Liên Chưởng Tống Phi. Trong Hồi Nhạn sơn trang ai dám chặn vị Đường chủ to lớn và nóng tính này?
Lão quát om lên như thế là để đánh tiếng với đôi tình nhân ở bên trong.
Với tiếng thét oang oang như sấm, đến ma vương ác quỷ cũng phải kinh mà chạy, ai còn âu yếm nhau được nữa?
Thực ra trước lối đi vào phòng có hai tên vị sĩ đứng canh nhưng chúng hoàn toàn không có ý chặn đường mà thấy Giáo Trúc đường Đường chủ từ xa đã cung kính cúi chào.
Nghe lão quát hai bên nhìn nhau mỉm cười.
Trong tay Song Liên Chưởng Tống Phi bưng chén thuốc đậy kín, đi thẳng đến phòng điều trị của Bạch Thúy Bình.
Nào ngờ tiếng quát của lão đã gây lên tác dụng trái mong muốn.
Từ sau một dãy hành lang có bốn tên mang binh khí chạy ra, hùng hổ lao tới chặn lại quát, kẻ lào dám xông vào đây gây náo? Có chịu lùi ra không?
Vừa quát vung đao chặn lại.