Đọc truyện Tu La Khuynh Thành – Chương 16: Bằng hữu
– Mọi người nghe đây, người đứng cạnh ta là người ta đã chọn làm tiểu gia chủ Tử gia, Tử Nguyệt là đứa cháu mà ta yêu mến sớm bị thất lạc, nhìn thấy Tử Nguyệt như nhìn thấy ta. -Ông nghiêm túc phát biểu.
– Vâng, chúng ta đã hiểu. -Các nhân viên đồng thanh trả lời.
– Phụ thân, người đang làm gì vậy. -Một thanh niên chừng 19 tuổi nhìn vẻ mặt gian xảo.
– Phụ thân, người có biết mình đang nói gì không. -Một nữ tử khoảng 14, vẻ mặt khó chịu.
– Ý ta đã quyết nên…
– Mọi người, cửu cửu, Tử Nguyệt xin nói vài lời. Ta đến đây là để tìm đồ vật nhưng không ngờ lại tìm được người thân, ta thấy rất hạnh phúc. Còn việc lệnh bài tiểu gia chủ ta sẽ nhận.
– Ngươi nghĩ mình là ai hả thằng nhãi con. -Nữ tử lúc đấy lại lên tiếng.
– Ta còn chưa nói xong!!! -Cậu vận một ít ma lực trấn áp bọn họ.
– … -Mọi người trở nên im lặng, bọn họ cảm thấy bị áp bức.
– Việc chọn gia chủ sẽ là người có thực lượng, ta tuyệt nhiên không tự nhận mình là gia chủ tương lai. Nhưng ta cũng là một thành viên của Tử gia mong mọi người ghi nhớ. Ai có thực lượng tất nhiên ta sẽ trao lại lệnh bài. Cửu Cửu con còn có việc ở học viện, xin cáo lui.
– Được rồi ta tiễn con. -Ông ấy cùng cậu đi hết một đoạn đường rồi ông bảo cậu thường xuyên đến Tử gia thăm ông rồi quay về.
Cậu quay về Thất tinh học viện. Nơi đây có một người luôn quấn lấy cậu, Vưu Gia An hắn cứ theo cậu tìm cách làm cậu vui, những lúc như vậy có hắn cũng thú vị. Hắn bảo hắn là người trong gia đình trung lưu, không phải gia tộc gì cả, hắn vào đây là muốn nâng cao năng lực giúp đỡ gia đình nhiều hơn. Nghe được hắn nói vậy cậu cũng càng quý hắn hơn. Vài ngày sau:
– Vưu Gia An!
– Gọi ta là Gia An đi, tuy ngươi nhỏ hơn ta, nhưng ta thấy ngươi trưởng thành hơn so với ta luôn đấy.
– Được rồi ngươi có muốn đi ra ngoài với ta không?
– Ngươi muốn đi đâu?
– Đến cửa hiện vải lớn nhất nơi này!!
– Được được ta cùng nhau đi. -Cậu ta rất thích vui chơi.
Cậu đến cửa hiệu lúc trước đã đặt may vài bộ y phục, y phục đã hoàn thành, nhìn khá là đẹp nhưng không xe xua tạo ra vẻ đẹp thanh đạm nhưng thoát tục. Tên Vưu Gia An cứ nhìn không chớp mắt.
– Này này Tử Nguyệt, đây toàn là tơ tầm dùng để cống phẩm đấy, là loại thượng hạng đấy. Ngươi thật giàu đó nha. -Không ngớt lời khen.
– Ngươi muốn không ta tặng ngươi một bộ? -Cậu nhìn vẻ mặt của hắn khá đáng yêu.
– Ngươi đang nói gì vậy, một bộ cũng hơn 10 đồng vàng đấy! Ta không nhận đâu. -Cậu ngại ngùng từ chối.
– Ta tặng ngươi xem như quà tặng bằng hữu. Ngươi không nhận vậy ta cho người khác. -Cậu trêu hắn đến đỏ mặt.
– Không được tặng… người khác, ta nhận, ta nhận!!!! – Ngại ngùng nhưng hắn cứ vui như nhận được báo vật.
– Ta thấy ngươi không được trắng lắm nên ta sẽ chọn cho ngươi màu lam. Ông chủ may cho ta một một y phục của tấm lụa này, 2 ngày nữa ta sẽ đến lấy.
– Vâng, tiểu thiếu gia. -Ông chủ thấy cậu thì cũng ngần ngại.
– Đây là tiền của tất cả 20 đồng vàng. Cảm ơn ông. –Lúc trả, cậu không để người khác thấy, 1 là vì lợi ích bản thân 2 là vì giá cả của loại vải, nếu bị truyền ra ngoài chỉ tội toàn phiền phức.
– Đa tạ thiếu gia đã ủng hộ.
Hai người họ vòng quanh thành cả buổi chiều mới chịu về. Hai ngày sao cậu cùng Gia An đi nhận y phục, cậu rất vui nên đã quyết mua thứ gì đó tặng cậu. Hắn đã đưa cậu đến 1 cửa tiệm trang sức, và đó là cửa hiện của Tử gia. Cậu dở khóc dở cười không muốn vào.
– Nguyệt ngươi vào đây với ta, ta sẽ tặng người một trang sức cài y phục. -Cậu phấn khích lôi kéo Nam Cung Nguyệt vào bên trong.
– Kính chào quý khách người cần gì? -Nhìn thấy Tử Nguyệt. Thiếu gia… -Đang nói thì Nam Cung Nguyệt ra hiệu không nên nói nữa, người nhân viên cũng hiểu nên im lặng.
– Tôi muốn trang sức cài lên y phục -Vưu Gia An cứ cười mãi trong rất hồn nhiên.
– Ta hiểu rồi mời cậu đi bên này. –Nhân viên đưa 2 người đi.
Đến 1 cái tủ làm bằng một vật liệu trong suốt, theo Nam Cung Nguyệt biết đây là thủy tinh, cậu không nghĩ con người ở đây đã có thể tạo thủy tinh. Trong tủ trưng bày toàn là những món trang sức cài y phục rất sa hoa, lộng lẫy. Làm Vưu Gia An vô cùng thích thú, cuối cùng cậu ra quyết định chọn một chiếc hình con hưu với tư thế hiên ngang cùng cặp sừng vĩ đại được làm bằng bạc sáng bóng và mắt nó làm từ hồng ngọc trân quý, kích thước bằng bàn tay tiểu Nguyệt.
– Ta chọn cái này.
– Quý khách đúng là biết chọn nó đáng giá 5 đồng vàng. -Nhân viên tươi cười.
– Ta chỉ có 1 đồng vàng, món đồ này làm từ bạc sao lại đắc vậy chứ?
– Đây là do đại công tử nhà ta tự tay chế tạo hơn nữa là mắt của nó làm từ hồng ngọc trân quý tuổi thọ nó hơn 100 năm. -Nhân viên giải thích.
– Thì ra là vậy. -Cậu thất vọng, cúi mặt.
– Vốn đây là quà tặng của đại công tử dành cho thiếu gia chủ nhưng sợ người không thích bạc nên cậu ấy đã để trưng bày ở đây.
“Tặng cho mình, có thật không”
– Nguyệt!!! Ta không thể mua thứ này tặng ngươi rồi. -Cậu ta không còn vui nữa, làm cậu có chút tiếc nuối.
Tên nhân viên như hiểu được vấn đề.
– Mà cậu trai trẻ này, cậu thật may nha hôm nay cậu là khách hàng thứ 10 triệu nên giá của thứ cậu mua sẽ được giảm. -Cậu nhân viên nhanh trí.
– Thật sao?? Không đùa chứ?? -Cậu vui vẻ lên.
– Thật!! -Tên nhân viên thật thông minh.
– Được rồi ta mua nó, gói lại cho ta. –Vui hẳn lên.
– Được rồi quý khách sang bên kia thanh toán nhé!! Cảm ơn. -Anh nhân viên chỉ về phía quầy sổ sách.
– Cảm ơn anh đã giúp đỡ. -Đợi khi Vưu Gia An rời đi, cậu mới nói với anh ta.
– Tôi chỉ làm theo những gì được giao, là phải giúp đỡ cậu hết sức có thể. Thưa thiếu gia chủ. -Nhân viên cười đáp.
– Dù sao cũng cảm ơn anh.