Đọc truyện Tu La Giới Chí Tôn – Chương 77: Muốn Bỉ Củng Không Được
Triệu Ma La.vó xúc động muốn quay đàu bỏ chạy ngay lặp tức hắn vẩn còn nhớ như in cảnh Võ Thừa một búa chém cho một trưởng lão Triệu gia bỏ mạng tại đương trường. Trong quản thời gian qua hắn xong xáo trong chiến địa để tìm kím cơ duyên không biết mệt mỏi. Cuối cùng cũng đột phá đến tu vi trúc cơ bát trọng. Tu vi này trong thành Ngac Bạc nếu là cùng một thế hệ với hắn thì cơ hồ hắn cũng là người nổi bậc. Khi bản thân đột phá Trúc cơ hắn không phải không có ý định nghĩ đến sẻ có một ngày hắn tìm đến Võ Thừa này để rửa mối hận trong lòng. Nhưng thời gian trôi qua mặc dù tu vi hắn tịnh tiến rất nhiều vẩn không theo kịp người này mới đây hắn lại nghe tin một cường giả thái ất tứ trọng lại bỏ mình trong tay người này thì tất cả ý niệm báo thù rửa hận của hắn cũng muốn tan thành mây khói. Hắn thậm nghĩ phải tránh tên sát tinh này càng xa càng tốt.
Cho đến hôm nay khi bắt gặp ánh mắt đầy lạnh lẽo của người này hắn có cảm giác giống như thế giới này thật nhỏ bé làm sao. Mặc dù sợ hãi nhưng Triệu Ma La hít sâu một hơi lây chất giọng bình tĩnh nhất mở miệng.
– Con Hồ Ly đó là Linh thú ta thu phục trước nếu ngươi biết thời thế thì mau giao ra đây ân oán trước đây giữa chúng ta xem như xóa bỏ.
Võ Thừa nhìn Triệu MaLa sắc mặt vẩn lạnh băng rồi từng bước tiến lên.
– Ngươi có bỏ cũng không được..
Khoảng khắc Triệu MaLa thấy võ thừa cách mình còn 30m thì trái tim hắn bắt đầu bang bang đập loạn.
– Bởi vì ngươi đã giết Cha của huynh đệ ta.
Võ Thừa nhún người nhảy lên cùng lúc đó linh lực vận chuyển một quyền ầm ầm nện xuống đầu Triệu Ma La. Một quyền không hoa mĩ chỉ đơn giản là linh lực cùng sức mạnh của cơ bắp tốc độ quá nhanh.
Triệu MaLa biến sắc đồng tử trong mắt co lại không nghĩ đến Võ Thừa này một lời không hợp lại muốn đánh, hắn cắn răng gian nang nâng hai tay lên một màng linh lực tạo thành một tấm lá chấn phía trên vừa xong quyền đầu của Võ Thừa đã hung hăn nện xuống không chút lưu tình.
Ầm….
Triệu MaLa như một viên đạn pháo bay ra hơn 20m mới miễn cưỡng dừng lại được thân hình cảm giác đau nhứt từ cánh tay truyền đến khiến cả cơ thể hắn rung rẩy. Hắn hét lớn.
– Võ Thừa ngươi đừng khinh người quá đáng.
Võ Thừa vẩn không nói gì tiếp tục xong lên. Những người còn lại của Triệu Gia thấy vậy từ trong kinh hãi cũng cắn răng xong lên vũ khí trong tay mạnh mẽ tiến lên vây đánh Võ Thừa, nhưng chỉ là bọn họ dù có đông hơn thực lực vẩn không đủ giống như con kiến rung cây mà thôi.
Võ Thừa thế như chẻ Tre một quyền, một cước tung ra là có một người Triệu gia kiêu thảm văng ra lê lếch hoặc nằm bất tĩnh không biết sống chết. Triệu Ma La trong lòng kiêu khổ hắn hung hăn bóp một ngọc giản màu xanh trong tay rồi cũng hung hăng sử dụng đấu kỷ mạnh nhất của mình tiến lên liều mạng.
Âm thanh la hét thảm thiết cùng tiến nổ ì đùng do chiến đấu phát ra cũng khiến cho 4 người Trường Ngạo mở mắt đứng bật dậy. Cả bốn người nhìn nhau một cái rồi không nói lời nào xong thẳng về phía vòng chiến. Khi đám người Trường Ngạo đến nơi chỉ thấy một mảnh đất đai chỉ còn những lỏm chỏm như bị đào bới bụi cát mịt mù.
Từ trong cát bụi mịt mù cùng linh lực tứ tán một thân ảnh thân hình cường tráng từ từ bước ra. Trên tay còn nắm chân của một nam tử từ từ lôi ra khỏi đám khói bụi.
Trường Ngạo còn được, Mị Nhi sớm cũng quen, Mị Đào thì nhíu mài còn nử tử họ Kim tròng mắt như sắp rớt ra ngoài nhìn cảnh tượng này.
Khói bụi tán đi Võ Thừa tiện tay quẳng Triệu MaLa qua một bên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Hiện ra trong mắt 4 người là hơn 20 người nằm la liệt dưới đất.
Kim thiếu nử lấy tay che miệng ngơ ngát mở miệng.
– Mới… mới qua bao lâu chứ..?
Trường Ngạo sắc mặt âm trầm tiến lên hỏi.
– Đại ca hắn chết chưa vậy..?
Võ Thừa lắc đầu nói.
– Chưa chết nhưng hắn vĩnh viển sẽ không thể làm hại ai được nửa. Đan điền của hắn đã vở nát.
Mị Đạo đảo thần thức qua người Triệu Ma La nàng không khỏi hít sâu một hơi.
– Thật không nghĩ bình thường nhìn người này ích nói có vẻ lương thiện nhưng khi ra tay lại ngoan độc như vậy. Đối với một võ giả việc bị phế bỏ không thể tu luyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Võ thừa thần sắc ngưng trọng nói.
– Mọi người chuẩn bị đi. Lúc nảy hắn đả truyền tin cho gia tộc hắn có lẻ rất nhanh sẽ có cường giả đến đây.
Trường Ngạo chưa kịp chút hết tâm sự vui mừng khi báo được thù giết cha thì nghe Võ Thừa nói vậy thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
– Đại Ca giờ làm gì.
Võ Thừa trầm ngân rồi nhìn Mị Nhi. Hắn mặc dù đánh nhau rất giỏi nhưng cũng chẳng có tính toán gì ta hồn. Nhưng hắn biết Mị Nhi nàng mưu trí rất giỏi đều này Tinh Gia cũng phải khen ngợi nếu không cũng nên để nàng ở lại nơi đóng quân để tránh phiền toái, dẫu sao ở bên ngoài này cũng rất nguy hiểm.
– Mị Nhi. Có ý kiến gì không..?
Bị Võ Thừa nhìn chầm chầm Mị Nhi thoáng tin đập cũng nhanh hơn nàng suy tư chốc lát rồi nói.
– Tạm thời tránh mũi nhọn, tìm được người của Kim Gia rồi chúng ta tính tiếp.
Võ Thừa gật đầu rồi tất cả nhanh chóng rời đi. Trên đường đi Võ Thừa cũng hỏi Kim gia nử tử có liên lạc được với đội ngủ kia không kết quả cũng chỉ là không có hồi âm, việc này cũng khiến cho đội ngủ cảm thấy bất đầu có áp lực.
Chỉ 10p sau nơi xảy ra trận chiến vừa rồi có 4 thân ảnh nhanh chóng hạ xuống. Nhìn một mãnh chiến đấu cùng người nằm la liệt dưới mặt đất bốn người nhìn nhau mài nhíu lại. Triệu MaLa gian nan mở mắt hắn cố sức ngẩn đầu lên khi thấy bốn người tới hắn chỉ nói được một câu.
– Võ Thừa…
Rồi lại ngất. Bốn người này thần sắc âm trầm nhìn nhau một người trong đó lên tiếng.
– Mẹ Kiếp không nghĩ tới người này lại ra tay với Triệu Gia. Vã lại còn ra tay tàn nhẫn như vậy. Tất cả hơn 20 võ giả đều bị phế đan điền không thể tu luyện nửa.
– Báo cáo chuyện lên tộc trưởng hây là cho đại trưởng lão..?
– Tộc trưởng dường như không muốn đọng chạm đến người này. Hừ.. ta thấy tộc trưởng cũng không khỏi qua nhu nhược, lại kiên kiên kị khắp nơi không giống với cách hành sự của Triệu gia 1 chút nào.
Một người trong đó hừ lạnh lên tiếng bộ dạng rất bất mãng với tộc trưởng.
– Tam trưởng lão ăn nói cẩn thận kẻo truyền đến tay tộc trưởng cũng không có gì là hay ho.
Một người trong đó gương mặt âm trầm lên tiếng. Người kia chỉ hừ lạnh cũng không nói gì.
– Các người đón xem Võ Thừa này tu vi gì mà lại có thể giết chết một thái ất tứ trọng..?
Tất cả khi nghe đến đây thần sắc ngưng trọng.
– Hừ một vô danh tiểu tốt vừa mới có chút tiếng tâm. Tộc trưởng e ngại hắn nhưng ta thì không. Các ngươi trở về báo tin đi ta cùng tam trưởng lão sẽ truy tung người này để xem hắn ghê gớm đến mức nào..?
Nói xong 2 người xuất phi kiếm hóa thành hai đạo lưu quan rời đi.
– Nhị trưởng lão….
Người này khoát tay ngăn lời.
– Cứ để bọn hắn đi. Những người này ôm tâm tư đi theo đại trưởng lão kia đã sớm không để tộc trưởng chúng ta vào mắt. Chúng ta có cảng cũng cảng không được.
Nói xong hắn ôm lấy Triệu MaLa đang thoi thóp trên mặt đất rời đi, người còn lại cũng có chút chàn chờ nhưng rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lại nói về đội ngủ Võ Thừa lúc này họ đang nhanh chóng tìm kím khắp nơi Võ Thừa không phải không nghĩ đến việc khuyết tán thần thức tìm kím diện rộng. Nhưng nếu làm vậy sẽ vấp phải các thần thức của cường giả khác sẽ vô tình chỉ ra chổ ở của bản thân. Vậy chẳng khác nào dẩn địch nhân tới cửa. Cho nên cứ trong một phạm vi nhất định thàn thức hắn tản ra một diện tích nhất định rồi tiếp tục lại tìm kím. Thế nhưng kết quả không mấy khả quan.
Dọc đường đi bốn người cũng có chút nghi hoặc nhìn về con tiểu Hồ Ly màu trắng trên vai Võ Thừa nó lúc này bộ dạng có chút hoạt bát thỉnh thoảng lại cọ cọ cái đầu vào mặt Võ Thừa bộ dạng làm nủng lúc ấy võ thừa lại cho nó một viên đan dược. Nó nhanh chóng ăn vào rồi nhấm mắt cuộn tròn hắp thu dược lực. Mọi người nhìn một màng cũng có phần cảm khái.
Nuôi thú cưng như vậy cơ hồ sẽ sớm tán gia bại sản thôi..
Lại một ngày trôi qua lúc này đội ngủ đang dừng lại trên một dảy sơn mạch. Chợt nử tử Kim gia cầm ngọc giản đang nhấp nháy trên tay nàng kinh hô.
– Có tính hiệu rồi.