Tử Khúc

Chương 8


Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 8

Tử Yên bước chân vào Tiêu Dương Lầu, nhanh nhẹn tìm ình một chỗ ngồi trống. Nàng gọi qua loa vài món và thong thả ngồi chờ. Tử Yên thơ thẩn ngắm nhìn chiếc đèn lồng đang tung mình theo gió, vẽ nên một vũ điệu dịu dàng bằng ánh nến, nàng bỗng giật mình vì giọng nói nhỏ nhẹ vừa vang lên.
– Công tử, sao công tử lại ngồi một mình? Công tử có tâm sự gì chăng? Hay là… nếu chàng không phiền, tiểu nữ xin mạn phép được trò chuyện cùng chàng?
Đập vào mắt Tử Yên là hình ảnh một vị cô nương mi thanh mục tú, dáng vẻ uyển chuyển, giọng nói thanh thoát. Cô nương ấy ngỏ lời làm quen, còn dạn dĩ đề nghị ngồi cùng nàng. Tử Yên thật không ngờ, ngay cả khi cải giả nam trang, nàng cũng có sức hấp dẫn mạnh mẽ như vậy. Tử Yên nhất thời bối rối. Nàng chẳng biết phải xử sự thế nào, đành khéo léo khước từ. Tử Yên khẽ đằng hắng, trầm giọng bảo:
– Được vị cô nương xinh đẹp thế này chiếu cố, thật là diễm phúc cho tại hạ. Nhưng xin nàng thứ lỗi, tại hạ chỉ là kẻ phàm phu tục tử, không khéo ăn nói. Sợ làm phật lòng nàng thì quả là đắc tội. Vào lúc này, xin hãy để tại hạ được một mình.
Tuy là lời từ chối, nhưng lại hết sức nhã nhặn lịch thiệp, làm hồng y nữ tử thập phần cảm thông. Nàng mỉm cười ý nhị:
– Vậy, không làm phiền công tử.
Khi trông thấy cô nương áo đỏ điểm gót quay đi, Tử Yên chỉ có thể lắc đầu. Nàng lại tiếp tục hướng mắt ra ngoài, ngắm nhìn vu vơ cảnh phố xá trên đường. Chợt Tử Yên trông thấy một dáng người cao lớn, khoác trên mình bộ bạch y quen thuộc. Chàng thong thả tiến tới rồi khoan thai đi vào tửu quán. Nhìn người vừa lướt qua, mi mắt nàng liền giật giật phản ứng.
Không thể nào nhầm lẫn. Đây đích thị là tên ôn thần đáng ghét lúc nãy. Hắn ta đi theo “ám” mình chắc. Đúng là “oan gia ngõ hẹp”.
Hừ!
Bạch y công tử vừa ngồi xuống, lập tức có hàng tá mĩ nữ xúm xít vây quanh, khiến nam nhân trong quán thập phần ghen tức. Thấy thế, Tử Yên liền mon men lại gần và ngồi vào chiếc bàn trống sát bên. Quay lưng lại với nam nhân ấy, nàng chăm chú lắng nghe để tìm hiểu về chàng, âm thầm tìm thời cơ “trả đũa”.
Tên tiểu nhị cuối cùng cũng đã tìm ra vị khách quan khi nãy đang ngồi đằng kia, tự dưng biến đâu mất. Sau khi để lại trên bàn Tử Yên đĩa bánh bao nóng hổi, một con cá chép chiên xù thơm phức, đĩa thịt xào vàng ươm và một cái hồ lô vừa tầm màu hổ phách, y lại tất tả chạy đi cùng những bộn bề của công việc. Ngay sau đó, Tử Yên liền huy động hết các bộ phận tay, miệng, hàm hoạt động hết công suất, bù đắp lại năng lượng đã hao tổn suốt từ tối đến giờ. May mắn thay, lúc này nàng đang cải trang thành nam nhi, chứ đường đường là tiểu thư danh giá mà lại ăn uống “khẳng khái không khoan nhượng” thế này, Lâm gia chắc sẽ chẳng còn mặt mũi nhìn thiên hạ.
Đang ra sức ngốn lấy ngốn để chiếc bánh bao thơm phức, Tử Yên bỗng nghe thấy tiếng cãi vã lao xao từ bàn kế bên:

– Mảnh ngọc bội này đẹp thật! Chàng tặng cho cho thiếp đi!
– Cô thật là, mảnh ngọc đẹp thế này, phải tặng cho tôi mới xứng.
– Các cô đúng là không biết xấu hổ, mảnh ngọc này ắt hẳn là rất quý, chàng mua để tặng cho người quan trọng nhất. Người ấy chẳng phải ai khác, đó chính là ta. Chàng đã hứa với ta, sẽ mua cho ta một bảo vật thật giá trị. Đừng có mà vòi vĩnh nữa, rõ chưa?
Những tiếng cự cãi léo nhéo bắt đầu vang lên. Mãi một hồi, đương sự mới lên tiếng can ngăn:
– Được rồi, được rồi. Mảnh ngọc này ta không tặng ai cả, để các nàng khỏi phải tranh giành. Còn Trân Nhi, ta sẽ tặng cho nàng một món quà khác, còn quý hơn mảnh ngọc này gấp trăm lần. Được chưa?
– Thế còn thiếp thì sao?
– Cả thiếp nữa?
– Được, được. Ai cũng có phần cả.
Nghe bạch y công tử dỗ dành các mỹ nhân khiến Tử Yên không khỏi chướng tai. Ngay từ lần chạm trán đầu tiên, nàng đã có ấn tượng không tốt về chàng, đến lúc này, ấn tượng ấy càng lúc càng xấu đi. Trong mắt Tử Yên giờ đây, chàng chẳng khác nào kẻ đẹp mã giàu có, vừa ngang ngược đáng ghét, vừa phong lưu đa tình.
Tiếng ca lè nhè chợt vang lên. Đó là giọng hát của một thanh niên say rượu vận áo màu chàm, hòa cùng tiếng reo hò phấn khích của những người bằng hữu.
Ánh mắt Tử Yên bỗng nhiên bừng sáng. Nàng nhìn người say rượu, điểm môi cười lém lỉnh.


Thú ca hát đang đến hồi cao hứng. Hơi men của đệ nhất mỹ tửu Nữ Nhi Hồng làm cho y vô cùng phấn khích. Y cứ râm ran mãi một bài ca không tên, cùng với sự liên xướng của dàn nhạc cụ bát đũa.
“Bộp”
Chiếc bánh bao to tướng bay thẳng vào đầu làm y giật nảy mình. Gương mặt hồng hào chợt ngẩn ra. Y dáo dác ngó quanh, rồi giận giữ quát lớn:
– Tên nào, tên nào cả gan ném bánh vào đầu ông ? Chán sống rồi phải không? Có ngon thì lên tiếng xem nào?
Giữa tình thế đó, Tử Yên mới đột ngột đứng lên, lớn tiếng trả lời:
– Là hắn! Chính mắt tôi thấy hắn đã ném bánh vào huynh!
Lúc này, vị công tử áo trắng cũng quay lại, xem xét chuyện gì đang xảy ra.
Nghe thấy giọng Tử Yên, người thực khách say rượu liền xoay về hướng nàng vừa chỉ, chớp mắt liên hồi nhận diện “kẻ gây án”. Khi đã xác định rõ vị trí “thủ phạm ”, y hùng hổ tiến đến. Nhìn dáng người xiêu vẹo và thái độ hung hăng của y, ai cũng thầm lo lắng cho công tử vận áo trắng. Thoắt cái, gã say rượu đã lao đến túm lấy cổ áo chàng mà quát tháo ầm ĩ :
– À! Tên oắt con! Ngươi to gan lắm! Dám ném bánh vào thiếu gia đây. Hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Không đợi xem phản ứng của bạch y nam tử, cũng chẳng cần biết màn kịch vui diễn biến ra sao, Tử Yên vội vã đặt một vụn bạc trên bàn, rồi lẳng lặng chuồn đi, trước khi mọi chuyện vỡ lỡ.

…….
Tử Yên vươn vai, bước đi nhanh nhưng đầy sảng khoái. Trên môi đào nghịch ngợm, nụ cười viên mãn vẫn hiện hữu như muốn khẳng định rằng, vụ vừa rồi khiến nàng rất hả hê. Chẳng cần phải nghĩ, Tử Yên cũng có thể tưởng tượng ra, bộ mặt vị công tử đáng thương kia trông khó coi thế nào, khi bị người say xỉn mắng nhiếc không tiếc lời, có khi còn bị một trận đòn nên thân.
– “Thôi kệ! Ai bảo hắn dám xem thường mình!” – Tử Yên khịt mũi rồi thong thả bước tiếp.
Bóng tối len lõi mọi ngõ ngách, hiên ngang bao trùm cả không gian, nhưng vẫn phải thu mình trước ánh đèn rực rỡ, lộng lẫy ùa vào mắt, tràn vào lòng. Gió điệu đà hát khúc tình ca, êm dịu thiết tha mãi dặt dìu không dứt.
Đêm huyên náo, vui tươi, nhưng cũng không kém phần yên bình, sung túc.
Tử Yên định bụng dạo vòng nữa rồi về, trước khi cả tư trang phát hiện nàng vắng mặt. Tử Yên dừng chân trước gian hàng bán đèn giấy, ngắm nghía say sưa những chiếc đèn được trang trí công phu, muôn hình vạn trạng. Nàng chạm nhẹ, một đóa sen bung nở giữa không trung, hớn hở hỏi:
– Ông chủ, chiếc đèn này bao nhiêu?
– Tiểu huynh đệ, ta không lấy tiền, nếu thích, ta sẽ tặng nó cho huynh.
Giọng nói với âm vực lạ cất lên sau quầy hàng làm Tử Yên bất ngờ. Nàng hơi ấp úng, đôi mắt trong veo chợt ánh lên những tia nhìn ngơ ngác:
– Hơ…hàng để bán, ông sao có thể tặng tôi được?
– Sao lại không? Huynh là người quen của ta, ta tặng huynh cũng là lẽ thường tình. – Giọng nói kì lạ vẫn đều đều bình thản.
Tử Yên chau mày suy nghĩ. Từ hồi bị lạc về chốn quái quỷ này, đây là lần đầu tiên nàng bước ra khỏi nhà, tầm quen biết của nàng chỉ gói gọn quanh Kị xã Vạn Luân, lấy đâu ra người quen nơi phố chợ.
Tử Yên e dè hỏi lại:

– Ông chủ, chắc ông nhìn nhầm tôi với ai rồi, tôi…
– Không, ta làm sao có thể nhìn nhầm.
Đang nói giữa chừng, đồng tử Tử Yên bất chợt mở lớn. Nàng ngây ngốc nhìn người trông quầy vừa vén chiếc đèn hoa đối diện, để lộ gương mặt cùng nụ cười quen thuộc.
Đây không phải ai khác mà chính là bạch y công tử– khắc tinh số một của Tử Yên. Đúng là “không phải oan gia không đụng đầu”, chỉ trong một đêm, nàng và hắn đã chạm trán những ba lần. Trông bạch y nam tử từ trên xuống dưới không hề bị trầy xướt, sứt mẻ gì, thậm chí còn lấp lánh, lung linh hơn cả lúc đang “trêu hoa ghẹo nguyệt”. Tử Yên chưng hửng một hồi, rồi nhăn mặt than thầm. Tình cảnh lúc này của nàng thật vô cùng bi đát.
“Không lẽ xui dữ vậy? Mới đi được vài bước mà đã đụng phải hắn. Nếu để hắn tóm được, không khéo giải mình lên quan uống trà thì “toi cơm”. Ba mươi sau kế, tẩu vi thượng sách.”
Ý nghĩ vừa lóe lên, đã lập tức thúc đẩy hành động. Trước khi kịp thấy nụ cười đắc ý trên gương mặt Viễn Kỳ, Tử Yên đã co cẳng chuồn mất. Nàng cố chạy thật nhanh, hậu quả là hết đâm vào người này, lại va vào kẻ khác. Bỏ ngoài tai những tiếng chửi bới, Tử Yên ngang nhiên phi qua các dãy hàng bên đường, hy vọng thoát khỏi sự truy kích phía sau.
Viễn Kỳ vẫn kiên nhẫn bám sát. Chàng đến giờ vẫn chưa vội ra tay.
Tử Yên vô tình va phải một người đàn ông to khỏe. Y giận dữ túm lấy nàng, không tiếc lời đe dọa. Tử Yên cố giãy giụa hòng thoát khỏi “gọng kiềm” lực lưỡng ấy, nhưng… không thể. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nàng đành “nhe nanh” cắm phập vào bắp tay bệ vệ kia một phát khiến y giật mình buông tay. Nhân cơ hội ấy, Tử Yên liền nhanh chân tẩu thoát. Cùng lúc đó, “kẻ đeo bám số một” cuối cùng đã đuổi đến. Viễn Kỳ định chấm dứt màn kịch “rắn đuổi hươu, mèo vờn chuột” nhưng Tử Yên đã nhanh hơn một bước. Nàng nhẹ nhàng nhảy qua xe chở rau vừa trờ tới, đồng thời hất tung những bó rau vào chàng.
– Hừm! Tiểu tử, ngươi đáo để thật! – Viễn Kỳ nhếch mép cười, rồi tức tốc đuổi theo.
Vừa thấy Viễn Kì xông đến, Tử Yên liền nghiêng người theo phản xạ. Chàng lỡ tay chụp nhầm chiếc mũ vải làm suối tóc của nàng được dịp bung xổ, mang theo mùi hương lài dịu dàng bay trong gió. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Viễn Kỳ chợt thần người. Đến khi chàng sực tỉnh, Tử Yên đã biến mất cùng hương hoa. Viễn Kỳ nhìn chiếc mũ vải trên tay, cười cay cú:
– Tiểu tử! Lần sau đừng để ta gặp lại. Bằng không, cô chết chắc rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.