Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 65
Trời vừa tảng sáng.
Viễn Kỳ đứng trước cửa phòng. Chàng dịu dàng lên tiếng:
-Tử Yên! Ta có việc phải rời nhà vài hôm. Cô ở lại nếu có nghe nãi nãi nói gì, tuyệt đối đừng để tâm. Và nhớ là, phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Vào lúc tình trạng của Tử Yên vẫn chưa ổn định, Viễn Kỳ thực lòng chẳng muốn xa nàng. Nhưng chàng không thể vì Tử Yên mà bỏ lỡ việc công.
Và cũng bởi…
Tử Yên chẳng muốn thấy mặt chàng.
Cả buổi tối hôm qua, dù nghe thấy tiếng sáo của Viễn Kỳ, dù biết chàng đang đợi bên ngoài, chưa bao giờ rời khỏi. Nhưng nàng vẫn nhất quyết không mở cửa. Tử Yên chẳng hề cho chàng cơ hội được gần nàng. Cũng chẳng hề cho chàng cơ hội được hiểu nàng. Vậy Viễn Kỳ ở lại liệu ích gì? Chàng tốt nhất vẫn nên rời khỏi nhà. Việc của Tử Yên, Viễn Kỳ đành phải nhờ Đan Nhi hộ mình để mắt tới.
……………
Khoảnh khắc tiếng bước chân xa dần rồi im bặt.
Tử Yên phút chốc như choàng tỉnh.
Chuyện hôn sự với Trúc Nhã do nãi nãi thúc ép, vốn chẳng phải chủ kiến của Viễn Kỳ. Nếu như chàng chấp thuận, chắc chắn cũng chỉ là miễn cưỡng, là tình thế không thể kháng cự. Bởi Tử Yên biết rõ lòng Viễn Kỳ lúc này, duy chỉ có mình nàng. Tử Yên vốn không am tường về nhạc lục. Nhưng bài sáo da diết suốt đêm qua rốt cuộc đã khiến nàng hiểu ra, thế nào là yêu thương, thế nào là chân tình. Trúc Nhã, nãi nãi, hôn sự của Viễn Kỳ, tất cả đối với Tử Yên giờ đây đều chẳng còn quan trọng. Nàng không thể nghĩ nhiều như thế, nàng không muốn lo lắng nhiều như thế. Chuyện ngày sau để ngày sau định đoạt. Còn hôm nay, giờ này, Tử Yên muốn được sống thật với lòng mình.
Tử Yên mở cửa và lao vội ra ngoài.
Trời vẫn còn ngái ngủ. Một tông màu xám xịt phủ trùm mọi ngõ ngách. Khí lạnh đột ngột thốc vào mặt khiến Tử Yên choáng váng. Nàng ngỡ ngàng nhận ra, Viễn Kỳ đã ngồi suốt cả đêm ngoài trời rét nhường này. Vì mình. Tử Yên cắn chặt môi. Cảm giác như ai xát muối vào lòng nàng. Rất xót.
Tử Yên bước nhanh trên hành lang cũ kĩ. Nàng căng mắt tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc. Tử Yên không biết khi đối mặt với Viễn Kỳ, mình sẽ phải nói gì. Chỉ là…nàng rất muốn được nhìn thấy chàng, muốn được nghe giọng nói của chàng. Hơn bao giờ hết.
Nhìn thấy bóng Viễn Kỳ khuất sau gian phòng khách, tim Tử Yên lại vô thức đập mạnh. Hai má nàng bỗng trở nên hồng hào. Tử Yên toan lên tiếng gọi chàng.
Thì đột ngột…
Một thân ảnh khác cũng theo đó xuất hiện.
Bạch y nữ tử nhìn Viễn Kỳ khẽ cười. Đôi mắt nàng giữa tiết trời u ám vẫn vô cùng rạng rỡ.
Tử Yên như chết lặng.
Gò má nàng lại rũ màu trắng tái.
Viễn Kỳ và Trúc Nhã đang cùng nhau trò chuyện. Qua vóc dáng cao lớn của Viễn Kỳ, Trúc Nhã trông thấy Tử Yên đang lặng lẽ đứng đấy. Ánh mắt nàng hướng về phía mình khoáy trộn bao cảm xúc, nhất thời Trúc Nhã không cách nào soi thấu. Bạch y nữ tử chợt mỉm cười thật tươi, rồi nhanh chóng bước đến quàng lấy tay Viễn Kỳ. Trúc Nhã cao giọng bảo:
-Cũng không còn sớm nữa. Viễn Kỳ, muội với huynh đi thôi!
…
Lạnh quá!
Lạnh vô cùng!
Hai má Tử Yên sao bỗng nhiên lạnh buốt.
Nàng bất giác đưa tay chạm vào.
Ướt cả rồi!
Gương mặt nàng bây giờ đã ướt đẫm.
Rột cuộc là gì vậy?
Nước mắt ư?
Vào lúc này…
Tâm hồn Tử Yên hoàn toàn trống rỗng.
Tựa lòng hồ mùa hạn.
Cạn khô.
Nứt nẻ.
Viễn Kỳ và Trúc Nhã đã đi khỏi từ lâu, nhưng Tử Yên vẫn lặng im đứng đấy.
Trên gương mặt trắng tái của nàng, chẳng hề đọng lại cảm xúc nào rõ rệt.
Duy chỉ có lệ nhòa cứ không ngừng tuôn rơi.
………….
Ngày dài lê thê.
Mặt trời chán nản lên cao, rồi nặng nề xuống núi.
Tuyết cuối đông hạt dày như màn dệt. Tấm màn trắng khổng lồ, đính chặt giữa tầng không, phất phơ rũ xuống những chuỗi ngọc trắng xóa.
Màu xám ngoét vẫn trải dài vô tận. Từ non cao đến đất bằng, từ phố to đến xóm nhỏ, từ đầu ngõ đến tư trang, đâu đâu cũng khoác lên bộ ngoại sam u ám.
Từ ngày Viễn Kỳ rời khỏi, việc buôn bán của Dương Lỗi cũng trở nên bận rộn, thường xuyên phải vắng nhà. Vì vậy mỗi ngày ba bữa cơm, Tử Yên đều tự tay chuẩn bị rồi đích thân đem đến phòng nãi nãi. Bởi tuổi cao sức yếu, thêm tiết trời giá rét khắc nghiệt, nên bà cũng không tiện ra ngoài cùng Tử Yên dùng bữa. Trong thâm tâm nàng hiểu rõ, nãi nãi vì không thích mình nên mới viện ra nhiều lí do như vậy. Nhưng điều đó với Tử Yên hóa ra lại hay, chỉ nghĩ đến cảnh mặt đối mặt dùng cơm cùng nãi nãi, cũng đủ làm Tử Yên cảm thấy nuốt không trôi.
…..
Tử Yên chậm rãi bước ra khỏi cửa. Nàng ngước mắt nhìn trời. Những giọt nắng ngủ vùi trong tuyết trắng. Chẳng biết đã bao lâu, Tử Yên không còn được thấy nắng. Vệt sáng trời soi ấm vườn nhân thế, từ lúc nào đã trở nên xa lạ. Khắp nơi thiếu vắng nét vui tươi, cạn khô luồng sinh khí, lạnh lẽo tựa hồ cõi lòng nàng.
Hôm nay vẫn thế, khi chẳng còn việc để gì làm, Tử Yên lại ra cửa đứng chờ. Ngày nào cũng tắm tuyết. Ngày nào cũng chơi vơi trong cái lạnh triền miên.
Bờ môi nàng khô cong, lộ rõ những kẽ nứt rướm máu. Quầng thâm dưới mắt đã chuyển màu tím sẫm. Từng nhịp thở mang theo làn khói trắng mờ nhạt. Cả người Tử Yên chốc chốc lại run khẽ. Những phản ứng rất bình thường của cơ thể trước cái rét thấu xương, ngày qua ngày, dần dần đối với nàng đã trở nên quen thuộc.
Nàng đang chờ gì chứ?
Chờ một người bình thường vẫn hay trêu chọc mình, nhưng mỗi khi nàng chẳng may gặp chuyện, người ấy luôn túc trực bên cạnh, hết lòng bảo vệ nàng.
Chờ một người chẳng bao lâu rồi sẽ lại… thành thân.
Chờ một người lúc này đang xây bồi tình cảm bên nương tử tương lai.
Chờ cảnh tượng thân thiết của đôi nam thanh nữ tú, để được giết tim mình thêm lần nữa.
Hay là… chờ một lời giải thích, rằng điều nàng thấy sáng hôm ấy giữa chàng và Trúc Nhã vốn chỉ là hiểu lầm, kì thực bên trong còn có ẩn tình khác.
Chờ…
Là để…
…níu kéo chút hy vọng.