Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 60
Ngày Viễn Kỳ và Tử Yên rời khỏi Bạch Ngưng, mọi người trong thôn đều có mặt đông đủ. Trừ Diệp Phong.
Đối với Diệp Phong, Tử Yên thật cảm thấy hết sức áy náy. Bởi vì nàng đã khiến chàng hiểu lầm. Bởi vì nàng đã vô tình làm tổn thương chàng. Tử Yên nào ngờ suy nghĩ đơn giản của mình lại tai hại đến vậy. Nếu sau này còn có dịp gặp lại Diệp Phong, nàng hi vọng có thể làm gì đó cho chàng hòng sửa chữa lỗi lầm.
Trong lúc Viễn Kỳ đang dẫn ngựa, Duệ nương dúi vào tay Tử Yên thêm một ít lương khô. Bà nhẹ nhàng bảo:
-Phu thê nào cũng có lúc “canh chẳng lành, cơm chẳng ngọt”. Sau những trận gây gổ, giận hờn vụn vặt, điều quan trọng là các cháu sẽ càng hiểu nhau hơn. Tình nghĩa phu thê thiêng liêng lắm cháu à. Hãy cố trân trọng khi còn có thể. Cháu hiểu không?
Mặt Tử Yên bất giác ửng hồng. Nàng ngượng ngùng nhìn Viễn Kỳ đang đứng đấy chờ mình, rồi lúi cúi gật đầu.
Vẫy tay từ biệt Bạch Ngưng một lần cuối, Viễn Kỳ và Tử Yên lại tiếp tục lên đường. Điều đọng lại trong tâm trí cả hai mãi về sau, là nụ cười đôn hậu chất phác của những người trong thôn.
………
Sau bao ngày lặn lội đường xa, Lục Thành cuối cùng đã hiện ra trước mắt.
Những dãy phố nhuộm màu nâu ấm, bẽn lẽn nương thân núp bóng giữa mây ngàn. Những ngôi nhà cao to, thoang thoảng thơm mùi gỗ, mái ngói cong cổ kính vươn mình đón nắng đông. Những con đường nhộn nhịp người qua lại. Mành lụa rực rỡ bay phấp phới, phong tranh thủy mặc treo khắp nơi.
Phồn thịnh, hiền hòa.
Nơi đây bao năm rồi vẫn chẳng hề thay đổi.
Viễn Kỳ bất thình dừng ngựa. Chàng vén rèm ló đầu vào, vui vẻ thông báo:
-Sắp tới nơi rồi.
-Thật không? – Tử Yên suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên. Nàng toét miệng cười tươi. Cảm nhận chung quanh dường như hoa lá, chim muôn đang rộn ràng ca hát. Lòng nàng rạo rực và sảng khoái vô cùng.
Nhận thấy Viễn Kỳ chỉ chăm chú nhìn mình mà chẳng buồn trả lời, Tử Yên thoáng đỏ mặt. Nàng vội vàng nhìn ra cửa sổ, bối rối nói:
– Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái củi này. Tốt quá rồi!
Viễn Kỳ lại thốc ngựa bước tiếp.
Tính khí của Tử Yên, kì thực không ai hiểu bằng chàng. Sau sự cố xảy ra hôm cưỡi ngựa, phải mất một tuần sau nàng và Viễn Kỳ mới có thể bình thường hóa quan hệ. Lần này tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn, chuyện vừa rồi ở suối nước nóng Bạch Ngưng, vốn không chỉ dừng lại ở mức sự cố, mà đã phát triển thành “hành động chớp nhoáng có mục đích”. Tình cảm của Tử Yên đến ngay cả nàng vẫn còn chưa chắc chắn, vậy mà Viễn Kỳ đã nóng lòng tiến công, đốt cháy giai đoạn.
Viễn Kỳ khẽ thở dài.
Chuyến này, không biết đến khi nào cả hai mới trở lại như xưa?
………
Tử Yên hồi hộp xoa hai tay vào nhau. Cả người nàng cứ không ngừng nôn nao. Cảm giác chẳng khác nào đang ngồi trên yên ngựa, vừa thấp thỏm, vừa chông chênh.
Hiện Tử Yên đang đứng trước tư trang nhà họ Dương. Nói như thế bởi lẽ cách đây sáu năm, Dương gia từng cư ngụ tại đây. Chỉ khi có lệnh điều động về Lương Châu, cả nhà Viên Trung mới bất dĩ rời khỏi Lục Thành. Lúc bấy giờ, duy chỉ có Phụng Loan – nãi nãi Viễn Kỳ là nhất quyết “một tấc không đi, một li không dời”. Lục Thành đối với Phụng Loan dù gì cũng là nơi “chôn rau cắt rốn”, ngay cả phần mộ tướng công của bà cũng ở đây. Phụng Loan sao có thể đành lòng rời khỏi.
Nhìn gian nhà cũ kĩ nhưng kiên cố, lớp sơn gỗ nhợt nhạt, mái ngói đã bạc màu, vệt năm tháng chi chít in hằn trên cửa cổng ra vào, Tử Yên chợt suy nghĩ bâng quơ. Theo lời Viễn Kỳ kể lại, trước đó Dương Lỗi – đại ca của chàng từng đề nghị muốn sửa chữa căn nhà để nãi nãi có chỗ ở mới hơn, tốt hơn. Nhưng Phụng Loan một mực cự tuyệt. Bà nói căn nhà này cũng giống như đời người. Tuổi càng cao, sức càng yếu. Vẻ bề ngoài cũng theo năm tháng mà dần dần tàn úa. Phàm cái gì đã già, đã cũ, dù có tu sửa thế nào cũng không thể chối bỏ tuổi đời mà nó đã trải qua. Nên cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, không nên tốn kém vô ích.
Mới nghe qua cũng đủ thấy Phụng Loan là người khá cứng nhắc và nghiêm khắc. Điều đó khiến Tử Yên không tránh khỏi căng thẳng.
Cánh cửa đang đóng im cuối cùng cũng hé mở. Một nữ tử vận thanh y thập thò ló đầu ra. Vừa trông thấy Viễn Kỳ, gương mặt nàng lập tức ửng hồng. Thanh y nữ tử cúi đầu thi lễ:
-Nhị thiếu gia! Cuối cùng người cũng tới.
…
Tử Yên và Viễn Kỳ đang đứng trước tiền sảnh. So với bên ngoài, sảnh đường Dương gia cũng chẳng khá khẩm hơn. Ngoài bộ bàn ghế có phần hơi mới, vài phong tranh mộc mạc treo trên tường và chiếc bàn thờ đơn giản nhưng sạch sẽ, thì căn phòng này chẳng có gì đặc biệt.
Phụng Loan cuối cùng cũng xuất hiện, bên cạnh là Dương Lỗi đang cẩn trọng dìu bà. Người còn chưa thấy đâu, tiếng ồm ồm quát tháo đã vọng ra tiền sảnh.
-Tên tiểu tử rỗi việc này, ta là người có tay có chân, khỏe mạnh bình thường. Cháu cứ kè kè theo ta làm gì, còn không mau tránh sang một bên!
Vừa nhìn thấy Phụng Loan, Viễn Kỳ liền bước đến trước mặt bà, vui mừng nói:
-Đại ca, nãi nãi, hai người vẫn khỏe chứ?
Phụng Loan đập mạnh gậy xuống đất, bà giở giọng trách móc:
-Tiểu tử bất hiếu! Đến bây giờ mới chịu về thăm ta. Lấy được nương tử rồi thì lập tức quên mất lão bà này.
Viễn Kỳ mỉm cười, ngữ điệu thoáng bông đùa:
-Nãi nãi, bà có thể hét lớn như vậy, xem ra sức khỏe vẫn rất tốt.
Phụng Loan từ từ ngồi xuống ghế. Mi tâm bà chau lại hết cỡ.
-Cháu còn dám nói!
Chờ Viễn Kỳ chào hỏi nãi nãi xong, Dương Lỗi mới lên tiếng nhắc nhở:
-Viễn Kỳ, người cũng dẫn đến rồi. Có phải đệ nên giới thiệu một chút không?
Viễn Kỳ vui vẻ bảo:
-Huynh nói đúng. Chàng bất giác nhìn sang Tử Yên. – Nãi nãi, đây là nương tử của cháu, Lâm Tử Yên.
Nãy giờ Tử Yên vẫn đứng im quan sát Viễn Kỳ trò chuyện cùng nãi nãi, nhận thấy không khí thật vô cùng thoải mái. Phụng Loan tuy tỏ ra cáu gắt, nhưng kì thực bà rất vui. Điều đó hiện rõ qua ánh mắt yêu thương bà dành cho Viễn Kỳ. Đến lúc chàng mở lời nhắc đến mình, Tử Yên mới hoàn hồn trở lại. Nàng lúng túng cúi đầu, lễ phép nói:
-Đại ca, nãi nãi, cháu là Tử Yên. Từ nay mong được hai người dạy bảo.
Sự nhiệt tình ban nãy trong đáy mắt Phụng Loan bỗng trở nên nguội lạnh. Bà ừ hử qua loa như không buồn tiếp chuyện. Chỉ có Dương Lỗi là tỏ ra thân thiện. Chàng cười thật dịu dàng, đoạn từ tốn đáp:
-Đệ muội, đi đường xa rất vất vả đúng không?
Tử Yên có phần hơi ngượng ngùng:
-Dạ, thật ra thì…
Phụng Loan bất chợt cắt ngang:
-Phàm là người trẻ tuổi, đi đường mới hơi xa một chút đã cảm thấy vất vả. Về sau sao có thể làm được việc gì?
Tử Yên vô cùng bối rối. Có gì đó đang vô tình đè nặng, khiến lòng nàng bất giác chùng xuống. Bằng trực giác nhạy cảm của nữ nhi, Tử Yên có thể nhận thấy nãi nãi hoàn toàn không thích mình.
Viễn Kỳ toan mở miệng định nói gì đó, nhưng tiếng bước chân “thình thịch” bỗng làm chàng phân tâm.
Một nữ tử thân vận bạch y đang hớn hở bước vào. Nàng cao giọng hỏi:
-Nãi nãi, cháu nghe nói Viễn Kỳ đã đến rồi!
Chẳng đợi Phụng Loan kịp trả lời, bạch y nữ tử đã trông thấy Viễn Kỳ. Ánh mắt không giấu nỗi vui mừng, nàng vội vã chạy đến chỗ chàng:
-Viễn Kỳ, huynh đến lâu chưa?
Viễn Kỳ thoáng chau mày, tỏ vẻ không hài lòng:
-Trúc Nhã, nhìn thấy ta không cần phải tỏ ra vui mừng như vậy. Đến cách đi đứng đàng hoàng cũng chẳng nhớ. Muội xem muội có giống nữ nhân tí nào không?
Trúc Nhã hồn nhiên đáp:
-Đã lâu không gặp, muội thật sự rất nhớ huynh. – Giọng nàng nhỏ dần mang theo vẻ dỗi hờn, trách móc. – Chẳng lẽ huynh không nhớ muội sao? Thái độ vẫn lạnh lùng như vậy.