Tử Khúc

Chương 6


Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 6

Lạc Quốc, năm trị vì của Hà Vương đời thứ mười hai.
———————
Vọng Nguyệt Lâu.
Vừa thấy bóng vị bạch y công tử tay cầm quạt trắng, đạo mạo bước vào tửu lầu, Lệ Bà liền mừng rỡ chạy ra, đon đả chào mời:
– Trời ơi, ngọn gió nào đưa Dương thiếu gia đến đây? Thật là quý hóa quá, quý hóa quá! Mời thiếu gia lên lầu!

– Từ Liễu, Tiêu Lộ, Giang Nhi, Bảo Tâm ! Các con đâu rồi, mau tới đây hầu hạ Dương công tử!
Vừa dẫn Viễn Kỳ vào tới thượng phòng. Như thường lệ, Lệ Bà lại cất tiếng cho gọi các “bảo bối” ra nghênh tiếp khách quý. Ngay lập tức, các nữ tử mặt hoa da phấn, xiêm áo lộng lẫy liền tất tả ùa vào, mừng rỡ vây quanh Dương công tử. Nàng bá vai, nàng choàng cổ, nàng ùa vào lòng, nàng thì lao đến ôm chầm lấy Viễn Kỳ, rối rít:

– Trời ơi, Dương công tử, lâu lắm rồi chàng không đến thăm, thiếp nhớ chàng quá!
– Đúng đấy! Nghe nói chàng sắp thành thân phải không? Thiếp không chịu đâu! Nữ tử nhà nào mà may mắn vậy?
– Hôm nay chàng nhất định phải đền bù cho thiếp!
Viễn Kỳ mỉm cười, đoạn xuýt xoa:
– Các mỹ nhân của ta, yên nào, yên nào! Ta có chuyện cần nói với Lệ Bà. Ngoan ngoãn ngồi đây đợi ta. Biết chưa!
Nói rồi chàng đứng lên, bước đến chỗ chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu, ghé sát mặt vào tai Lệ Bà.
Như đã hiểu ý, Lệ Bà vội ra hiệu cho bốn cô nương lập tức lui ngay. Dùng dằng một hồi, các mỹ nhân mới miễn cưỡng bước ra với gương mặt hờn dỗi.
Viễn Kỳ lại điềm nhiên ngồi xuống bàn, tiện tay rót ình một tách trà nóng. Chàng đưa lên môi nhấm nháp, tận hưởng hương thơm dịu dàng ấm nóng của hoa cúc, hòa lẫn một chút điệu đà ngây ngất của lá sen. Đôi mắt chàng lơ đễnh hướng rangoài cửa sổ. Viễn Kỳ miên man ngắm nhìn những tán liễu vờn mình trong gió sớm. Vài chú chim non chao lượn trên thảm nhung xanh biếc, kéo theo tia nắng hồng sóng sánh vắt ngang trời. Tới khi đùa nghịch chán chê, chúng mới ngoan ngoãn tìm nơi đáp xuống, cất tiếng hót véo von đón ngày mới vừa đến trong tiết trời nên thơ.
Đang say sưa nhìn ngắm phong cảnh đẹp hiếm có ngoài bậu cửa, một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên, cắt ngang cuộc thưởng ngoạn ngẫu hứng của Viễn Kỳ:
– Hôm nay… lại có chuyện gì khiến chàng không vui sao?
Hồng y nữ tử từ ngoài bước vào, vừa buông câu hỏi lửng, nàng bình thản ngồi xuống, tiện tay rót ình một tách trà nóng. Nhưng nàng không vội uống, mắt cứ đăm đăm nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, đôi môi thanh tú nhẹ điểm một nụ cười:
– Liên quan tới hôn sự của chàng, đúng không?
Đến lúc này Viễn Kỳ mới thật sự “thu hồn” về, chàng dốc cạn tách trà như uống một chung rượu, cười giễu cợt.
– Cả thành này ai chẳng biết, Dương thiếu gia trước giờ vốn nổi danh là phong lưu, đa tình. Nơi nào có bước chân chàng đi qua, ắt hẳn sẽ vương lại một mối tình không trọn vẹn. Biết bao cô gái đã vì chàng mà khổ đau, vì chàng mà rơi lệ. Làm thê tử của một người như thế, cô nương ấy thật sự đã đáng thương lắm rồi. Vậy mà… phải chịu đựng thêm sự ghẻ lạnh của chàng, chẳng khác nào khổ càng thêm khổ.

– Nàng đang khen hay mỉa mai ta vậy?
Viễn Kỳ nhìn Nhược Cầm dò xét, và lập tức nhận được cái nhún vai vô thưởng vô phạt.
– Chàng đừng giận. Tuy chưa một lần diện kiến, nhưng thiếp nghe đồn đại đã lâu, nhan sắc Lâm tiểu thư thật vô cùng kiều diễm, tính tình nhu mì, đoan trang. Cầm, kì, thi, họa đều nhất mực tinh thông. Cưới được một hiền thê như vậy, chẳng phải rất hợp ý chàng đó sao?
Viễn Kỳ “hừ” dài một tiếng, cáu bẳn nói:
– Món bảo bối dù đẹp đẽ đến đâu, nhưng có trong tay quá dễ dàng cũng khiến ta cảm thấy nhàm chán. Hơn nữa, đó vốn dĩ chỉ là lời đồn đại, sao có thể tin được.
Viễn Kỳ nói quả thật có lí. Nói đến nhan sắc Tử Yên mà dùng đến những từ “hoa nhường nguyệt thẹn”, “nghiêng nước nghiêng thành” chắc có phần hơi quá. Nhưng kì thực ở nàng lại có nét gì đó rất ưa nhìn, và dễ gây thiện cảm. Nếu Nhược Cầm sở hữu dung mạo kiêu sa, sắc sảo như một viên huyết ngọc mê hoặc lòng người, thì ở Tử Yên lại toát lên cốt cách thuần khiết như một viên bạch ngọc sáng trong không tì vết. Vậy mà qua “miệng lưỡi thế gian” đã trở thành “chim sa cá lặn”, khuynh đảo lòng người. Dù gì lời đồn cũng chỉ là lời đồn, bao giờ cũng thổi phồng sự việc một cách phi thực tế.
Chàng tiếp lời:
– Nói tóm lại, ta tuyệt nhiên không hứng thú với nữ tử ấy. Phải chi… – Viễn Kỳ nhíu mày, ra chiều suy nghĩ. – …thê tử sắp cưới của ta là nàng, ta sẽ chấp thuận ngay không do dự.
Nói rồi, Viễn Kỳ nhìn vào mắt Nhược Cầm, làm hai má nàng bất giác đỏ hồng, tim bỗng đập rộn ràng trong lồng ngực. Nàng rụt rè hỏi:
– Đó… có phải là lời thật lòng của chàng không?

Nhìn vẻ ngại ngùng của Nhược Cầm, Viễn Kỳ đột ngột cười lớn:
– Đương nhiên là không rồi. Sao nàng lại nghiêm túc như vậy? Là tri kỉ của ta bao năm qua, chẳng lẽ nàng còn không hiểu tính ta? Ta không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ ai, dù cho đó có là… nàng đi nữa.
Lời Viễn Kỳ khiến Nhược Cầm đau nhói. Vậy mà nàng đã hy vọng, đã ước ao điều chàng nói lúc nãy là thật lòng. Ngay từ lần đầu tiên khi Viễn Kỳ bước vào tửu lầu, Nhược Cầm đã cảm nhận được khí chất kì lạ toát ra từ chàng, khiến ánh mắt nàng không cách nào rời khỏi. Để rồi tận sâu tâm hồn nàng, thứ tình cảm không tên đã bắt đầu bén rễ, lớn dần và ngày càng mạnh mẽ. Thế mà Viễn Kỳ cứ dửng dưng không biết, vô tình trêu chọc nàng hết lần này đến lần khác.
Cố ra vẻ bình tĩnh, Nhược Cầm gượng gạo:
– Dĩ nhiên thiếp hiểu. Nhưng thiếp tin một ngày nào đó, sẽ có người làm chàng thay đổi, sẽ có người giữ chặt trái tim thích bay nhảy của chàng, và người ấy sẽ cho chàng nếm trải cảm giác yêu, hạnh phúc và khổ đau.
Viễn Kỳ nhếch môi cười:
– Ta tuyệt đối…sẽ không để chuyện đó xảy ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.