Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 57
Thời gian trôi qua chóng vánh.
Huyết Lệ Hàn trên người Vệ Quân cuối cùng cũng đã được giải trừ.
Ngày từ giã.
Vẫn vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi.
Vẫn phong thái ngạo đời, khinh bạc.
Vệ Quân chắp tay cáo biệt Viễn Kỳ và Tử Yên.
Chàng lãnh đạm bước đi.
Thanh y phần phật bay trong gió.
Bóng dáng cao lớn chìm ngập trong khung cảnh trắng xóa.
Lạc lõng mà cô đơn.
Đồng hành cùng nhau mười ngày qua. Cùng ngủ cùng ăn, cùng sinh cùng tử. Phút chốc ngoảnh mặt đã mỗi người mỗi ngã. Khoảnh khắc chia tay, trên những gương mặt ấy, đến chút xúc cảm mờ nhạt cũng chẳng có. Duy chỉ khi thân ảnh đôi bên khuất tầm mắt, khoảng trống vô định mới bén rễ đâm chồi.
…
Tử Yên và Viễn Kỳ lại tiếp tục lên đường.
Không khí có phần trầm lắng.
Từ sau đêm hôm ấy.
Cục diện thay đổi thật quái lạ.
Trước hết phải nói về thái độ của Viễn Kỳ. Trêu chọc, mỉa mai, cợt nhả, nhưng cũng rất chu đáo, ân cần. Chàng đối với Tử Yên vẫn bình thường, tự nhiên. Cứ như đêm hôm ấy Viễn Kỳ chưa hề nói gì cả. Cơ hồ đó chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ kì lạ giữa rừng già đẹp tựa tranh vẽ. Nhưng sao Tử Yên lại thấy thật đến vậy. Giọng nói kiên định, ánh mắt nghiêm túc, vẻ mặt chờ mong, tất cả đều in sâu vào tâm khảm của nàng. Rõ ràng và dai dẳng. Nàng bồi hồi nhớ lại những cử chỉ quan tâm từ Viễn Kỳ. Chàng bảo vệ nàng thế nào, lo lắng cho nàng ra sao. Kì thực Tử Yên đều khắc cốt ghi tâm. Sự chân thành ấy, sự nhiệt tình ấy, có thật vốn chỉ vì nghĩa vụ? Nếu không, vậy việc chàng thích nàng… là thật? Tử Yên không thể bình thản như Viễn Kỳ. Từ khi nghe thấy ba từ đó, Tử Yên cảm nhận rõ lòng nàng đang bắt đầu thay đổi. Nàng để ý tới Viễn Kỳ nhiều hơn. Tử Yên muốn biết lúc vui, buồn, cáu, giận, vẻ mặt chàng có điều gì biến đổi. Nàng vô thức quan sát bàn tay khẽ phẩy quạt của chàng, cả mái tóc đen nhánh bao giờ cũng buộc cao. Khoảnh khắc Viễn Kỳ quay lại, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Tử Yên, trái tim non nớt trong nàng lại bất thình loạn nhịp. Để rồi xuất hiện trong giấc ngủ chập chờn, vẫn là nụ cười làm chảy tan băng giá.
“Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ mình đã…
Mình là người mau thay tâm đổi dạ đến thế sao?
Mình là đứa con gái dễ xiêu lòng vậy sao?
Không đúng.
Không đúng!!!
Trái ngược hoàn toàn với cảm giác tĩnh lặng, yên bình, khi con tim được vỗ về, chia sẻ lúc bên cạnh Vĩnh Huy. Vào lúc này, khoảnh khắc khi giáp mặt với Viễn Kỳ, Tử Yên chợt cảm thấy lòng ngực có gì đó như dồn dập thúc ép, khiến mặt nàng bất giác nóng ran, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Không thể tin chỉ với ba từ ấy, Viễn Kỳ đã khiến Tử Yên thay đổi nhiều đến vậy.
Nàng vô cùng rối trí.
Nàng không muốn nhớ đến đêm hôm ấy.
Nàng không muốn nghĩ đến lời Viễn Kỳ.
Nhưng…tất cả cứ tái hiện trong đầu. Lặp đi lặp lại. Ngang ngạnh quấy nhiễu, chẳng lúc nào để nàng được yên.
Tử Yên chợt thấy giận Viễn Kỳ.
Nếu không vì Viễn Kỳ, nàng sẽ không phải đêm ngày trằn trọc.
Nếu không vì Viễn Kỳ, nàng vẫn có thể vui vẻ, vô tư bên cạnh chàng.
Nàng chỉ vừa quyết tâm quên đi Vĩnh Huy.
Nàng vẫn chưa sẵn sàng ột khởi đầu mới.
Đột ngột nói ra những lời ấy.
Rốt cuộc chàng muốn nàng thế nào đây?
………..
“Bốp”
Viễn Kỳ vỗ tay ngay trước mũi Tử Yên khiến nàng giật nảy mình.
Chàng chăm chú nhìn nàng, khẽ mỉm cười:
-Đang nghĩ gì đấy?
Tử Yên bất giác đỏ mặt. Nàng bướng bỉnh đáp:
-Không phải việc của huynh.
Viễn Kỳ vờ không để ý đến thái độ khác lạ của Tử Yên, chàng từ tốn bảo:
-Có lẽ đêm nay chúng ta sẽ phải nghỉ lại đây.
“Nghỉ lại đây? Lại giữa rừng thế này sao? Không phải chứ?”
Trong lúc Tử Yên đang tiêu hóa điều Viễn Kỳ vừa nói, chàng đã nhanh chóng phóng xuống ngựa, vén rèm lên, rồi đứng đấy chờ nàng.
Tử Yên ngượng ngùng lom khom bước ra khỏi mã xa. Nàng toan mặc kệ chàng, tự thân nhảy xuống. Nhưng Viễn Kỳ đã nhanh hơn một bước. Chàng chộp tay Tử Yên, vòng ôm rắn chắc giữ lấy eo và nhẹ nhàng đỡ nàng xuống ngựa.
Lồng ngực Tử Yên lại phập phồng thổn thức. Nếu tim suốt ngày cứ vô phép đập loạn, nàng làm sao có thể chịu đựng nổi. Tử Yên tức giận quát:
-Huynh nhàn rỗi quá phải không? Tôi tay chân lành lặn. Không cần huynh phải nhọc công như vậy.
Viễn Kỳ chỉ mỉm cười, rồi dẫn ngựa đi thẳng. Mua một chiếc mã xa mới khiến cả hai tốn kém không ít, hơn nữa chuyến đi đến Lục Thành bằng đường bộ mất thời gian hơn Viễn Kỳ tưởng. Thật ra nếu đi bằng thường thủy chỉ mất khoảng năm đến bảy ngày. Nhưng mùa đông năm nay kéo dài, tuyết rơi dày và trời lạnh khắc nghiệt. Chỉ sợ nước trên sông cũng có thể đóng băng. Hơn nữa, Viễn Kỳ muốn đi bằng đường rừng, kì thực có dụng ý. Điều chàng lo lắng nhất là sức khỏe của Tử Yên. Nàng dường như chưa bao giờ phải chịu cực như thế. Vì vậy, trong hoàn cảnh thiếu thốn, chàng sẽ cố gắng dành cho nàng những điều tốt nhất.
Tuyết mong manh giữa chiều nhạt như bung nở thành vạn đóa hoa trắng, vô định thả trôi trong thảm trải hư không.
Sương che lấp lối đi, màn tuyết lất phất giăng tơ như níu bước chân người.
Tử Yên dáo dác ngó quanh. Viễn Kỳ không nói đùa đấy chứ? Nghỉ lại đây? Tử Yên chẳng thấy gì ngoài bốn bề trắng xóa. Nàng có nhìn thế nào đi nữa, cũng chẳng thấy chút sinh khí dù chỉ là nhen nhóm. Không có dấu hiệu nào cho thấy đã có người từng sống ở đây. Vậy việc tìm ra một căn nhà hoang để tá túc đêm nay kì thực là không thể? Nơi này tuyết rơi dày bất thường, lạnh đến mức cả người Tử Yên không ngừng run lập cập, dù nàng bây giờ đã đôi phần thích nghi với tiết trời khắc nghiệt chốn rừng thiêng nước độc.
Sương muối vây lối mù mịt, Tử Yên càng lúc càng cảm thấy mơ hồ. Trong lòng chợt dấy lên nỗi hoang mang vô cớ.
“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào?”
Bước chân nàng chuếnh choáng như người say sắp ngã.
Viễn Kỳ vẫn túc trực bên cạnh. Chàng nhẹ nhàng nắm tay Tử Yên. Lúc bốn mắt giao nhau. Ánh nhìn kiên định như thầm nói: “Đừng sợ! Có ta ở đây.”
Đúng vậy.
Có chàng ở đây, nàng không việc gì phải sợ.
Chàng không bao giờ để nàng chịu thiệt thòi.
Chàng không bao giờ để nàng bị tổn thương.
Bàn tay to lớn bọc lấy tay Tử Yên, lạnh buốt. Nhưng sao nàng vẫn thấy ấm lạ kì.
Hơi ấm tỏa ra từ một nơi nào đó. Sâu không thấy đáy. Nơi ấy đang dao động. Nhịp đập khẽ khàng mà hồ hởi.
Tử Yên chợt nghĩ.
Kì thực nếu có chàng bên cạnh.
Dù có xuống địa ngục.
Nàng chắc chắn cũng sẽ…
…không sợ hãi.
…
-Tử Yên! – Viễn Kỳ đột ngột lên tiếng. – Mau nhắm mắt lại!
Nàng ngơ ngác nhìn chàng đầy thắc mắc.
-Sao phải nhắm mắt?
Giọng Viễn Kỳ trầm ấm lan tỏa trong không gian lảng bảng sương mờ.
-Tin ta… – Chàng kiên nhẫn trấn an. – …có được không?
Tử Yên chần chờ chốc lát, rồi miễn cưỡng nghe theo. Nàng ngang ngạnh bảo:
-Không phải tôi nghe lời huynh đâu. Tại gió lùa vào mắt xót quá.
Viễn Kỳ tủm tỉm cười. Chàng bất giác xiết chặt tay Tử Yên. Bàn tay nàng vẫn thế. Nhỏ bé và mong manh.
Chàng tuyệt đối, sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì.