Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 42
Không phải Tử Yên chưa từng tự hỏi mình, chưa từng suy nghĩ qua, cảm giác của nàng đối với Viễn Kỳ rốt cuộc là gì?
Dựa dẫm chàng mỗi khi gặp khó khăn.
Thật bình yên lúc được tựa vào chàng.
Trống trải khi bất giác nhận ra, chàng đột ngột biến mất khỏi tầm mắt.
Hay…
Vui sướng đến phát điên vì cuối cùng chàng cũng đã trở về.
Là bằng hữu…
Là tri kỉ…
Là thói quen…
Hay là…
Tử Yên lắc lắc đầu. Vội gạt phăng ý nghĩ vừa chớm nở.
Là gì cũng được, nhưng nàng chắc chắn đó không phải tình yêu.
Khó khăn lắm mới có thể dặn lòng phải cố quên Vĩnh Huy.
Không thể nhanh như vậy đã thay tâm đổi dạ.
Cảm giác yêu, và đột ngột mất đi tình yêu.
Thật sự quá đau đớn.
Nàng không muốn phải trải qua lần nữa.
Trái tim nàng không thể chịu đựng nổi.
Nàng sợ hãi.
Vô cùng sợ hãi.
Một lần…đã là quá đủ.
Dù nghĩ vậy, nhưng câu hỏi bất thình của Viễn Kỳ vẫn khiến Tử Yên vô cùng bối rối. Nàng bướng bỉnh nói ngang:
-Huynh…huynh trên danh nghĩa là tướng công của tôi, ngoài ra chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.
Bóng Viễn Kỳ in rõ trên đồng tử Tử Yên, cố bắt thóp những suy nghĩ đang lượn lờ trong trí óc nàng:
-Thế tại sao cô lại vì ta làm nhiều chuyện như vậy?
-Tôi chỉ muốn… nhân dịp này cảm ơn huynh đã nhiều lần giúp tôi. Với lại… tôi thấy gần đây huynh không được vui nên…
Viễn Kì lại đột ngột cắt ngang. Khóe môi chàng nhếch lên thật khẽ.
-Tại sao cô lại để tâm ta có vui hay không?
-Chúng ta…chúng ta… dù gì cũng là người một nhà…-Mặt Tử Yên bất giác ửng hồng. – … quan tâm đến nhau là lẽ thường thôi mà.
-Tử Yên!
Chàng đột nhiên gọi tên nàng, chất giọng trầm ấm tan loãng trong tiếng gió khua xào xạc.
Rồi chàng tiến đến gần, thật gần.
Bất giác đánh hơi được mùi vị nguy hiểm, Tử Yên liền lên tiếng nhắc nhở:
-Này! Huynh định làm gì đấy?
Viễn Kỳ không đáp, vẫn chỉ nhất mực nhìn nàng mãi không thôi.
Thời khắc hai gương mặt chỉ còn cách nhau trong gang tấc, Tử Yên hốt hoảng nhắm mắt lại.
Cảm nhận sự tiếp xúc trượt nhẹ trên mái tóc.
Tử Yên lại vội vã mở mắt.
Trên tay Viễn Kỳ, chiếc lá khô bướng bỉnh đang chỏng chơ nằm đấy.
Nếu là Tử Yên trước đây, nàng sẽ không bao giờ màng đến tâm trạng chàng thế nào. Nhưng bây giờ, nàng vì chàng mà chuẩn bị tiệc sinh thần công phu như vậy, hao tâm tổn trí nhiều như vậy, chàng làm sao có thể không vui?
Ít ra trong lòng nàng lúc này, đã có một vị trí dành riêng cho chàng.
Phải chăng trong lòng nàng hiện nay, đang dần dần học cách tiếp nhận chàng?
Một tháng trôi qua, không chỉ có Tử Yên đã nghĩ thông mọi chuyện, mà Viễn Kỳ cũng thế.
Chàng rốt cuộc đã hiểu.
Thì ra, tâm ý dành ột người lại quý giá đến vậy.
Tình cảm của chàng rất quý giá.
Vì vậy, chàng cũng sẽ trân trọng tình cảm đó của nàng.
Chàng sẽ đợi.
Đợi đến khi nàng có thể buông tay.
Đợi đến khi nàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ là… Tử Yên không cần biết, chàng vẫn đang đợi mình.
Chàng không muốn nàng cảm thấy áp lực.
Đơn giản chỉ mong nhìn thấy nàng, như lúc này.
Môi Viễn Kỳ gợi mở một nụ cười ấm áp, khiến những đóa quỳnh xấu hổ rụt người. Vài chiếc cánh trắng muốt phơ phất lướt trong đêm, ngơ ngác ngắm nhìn một góc trời đột nhiên như bừng sáng.
-Chúng ta mau ăn thôi, thức ăn nguội cả rồi.
……………………
Bữa tiệc nhỏ diễn ra trong không khí khá thoải mái.
Tử Yên với tay châm nến trên chiếc bánh ngộ nghĩnh, trong khi Viễn Kỳ cứ trố mắt nhìn nàng đầy ngạc nhiên. Chàng cất tiếng hỏi:
-Cô đang làm gì vậy?
Tử Yên mỉm cười thích thú:
-Thắp nến.
-Để làm gì?
Nàng hí hửng giải thích, kỳ thực là nói dối không chớp mắt:
-Đã có lần, tôi tình cờ đọc được một quyển sách. Quyển sách đó bảo rằng trong ngày sinh thần, nếu huynh ăn bánh sinh nhật và thổi nến cầu nguyện, điều ước sẽ thành sự thật.
-Bánh sinh nhật? Thổi nến cầu nguyện? – Viễn Kỳ mơ hồ nhận định.
Tử Yên giơ tay chỉ vào chiếc bánh tròn.
-Bánh dùng cho ngày này được gọi là bánh sinh nhật. Tôi thấy rất hay nên muốn nhân dịp này làm thử xem sao.
Hòng tỏ rõ thành ý, Tử Yên cũng muốn tự tay làm bánh sinh nhật tặng Viễn Kỳ. Nhưng vốn đó giờ không thạo việc bếp núc, thời gian trước khi xuất giá, nàng chỉ có một tháng “huấn luyện cấp tốc”, nên chỉ có thể nấu được những món ăn đơn giản. Còn nói về làm bánh, đấy đã là một đẳng cấp khác, cao siêu hơn, vượt trội hơn đối với người làm bếp. Để làm ra một chiếc bánh thơm ngon không phải việc dễ dàng, đâu chỉ mất ngày một ngày hai là có thể thực hiện. Huống hồ ở đây, tìm được ai dạy nàng làm bánh? Không ai cả. Nên ý định ấy đã bị bóp chết ngay từ trong trứng nước vì vô vàn trở ngại.
-Đây thực ra chỉ là bánh quế phong, nhưng tôi đã đặt người ta làm thành chiếc lớn hơn bình thường. Bên trên có phủ lớp sữa với đường, trang trí bằng vài thứ trái cây khô. Tuy không bắt mắt lắm, nhưng chắc ăn cũng không đến nỗi tệ. – Tử Yên kiên nhẫn giải thích. Điệu bộ chuyên nghiệp không khác gì nhân viên quảng cáo, đang giới thiệu sản phẩm trong siêu thị ở thế kỉ hai mươi mốt.
Viễn Kỳ vẫn chưa hết ngạc nhiên:
-Tất cả những chuyện này thật lạ lùng!
-Đúng vậy, vì tổ chức tiệc sinh thần ột người lạ lùng như huynh, nên mọi chuyện cũng phải thật lạ lùng. – Tử Yên lém lỉnh đáp lời.
Gió ngừng thổi.
Những chiếc đèn lồng gieo mình trong yên lặng.
Trên chiếc nến nhỏ xinh màu vẫn đục, đóm lửa nhỏ vươn mình đứng thẳng. Buông phả vào khoảng không làn hơi ấm bẽn lẽn hương đồng nội.
Tử Yên cẩn trọng đẩy chiếc bánh đến trước mặt Viễn Kỳ, nàng hào hứng nói:
-Huynh thổi nến đi! Và…nhớ phải cầu nguyện đấy! Bất cứ điều gì, trong ngày sinh thần của huynh.
Viễn Kỳ bỗng dưng bị đẩy vào tình cảnh dở khóc dở cười. Thật lòng mà nói, chàng thấy những chuyện này thực ngớ ngẩn vô cùng. Nhưng không nỡ làm đôi mắt trong veo kia phải thất vọng. Chàng đành miễn cưỡng làm theo.
Dù thắc mắc không hiểu vì sao mỗi khi cầu nguyện người ta đều phải chắp tay nhắm mắt, nhưng Viễn Kỳ vẫn theo đó làm như lấy lệ. Đột nhiên một dòng suy nghĩ chỉn chu chợt vắt hờ qua tâm trí chàng.
Nếu như điều ước này có thể thành sự thật.
Nỗi mong mỏi suốt bao năm của chàng.
Biết đâu lại…
Khoảnh không lặng lẽ vờn quanh.
Tử Yên chớp chớp mắt như muốn hỏi Viễn Kỳ đã xong chưa, thì nhận được một nụ cười…buồn đến xốn lòng.
-Được rồi, bây giờ thì cắt bánh thôi. – Tử Yên vỗ hai tay vào nhau, cố gắng pha trò. – Huynh mà nếm thử món bánh độc nhất vô nhị này rồi, chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Nàng khéo léo cắt một miếng bánh nhỏ rồi cho vào đĩa Viễn Kỳ. Đôi đồng tử mở to nhìn chàng đầy mong đợi.
Cảm giác rất thật.
Ấm cúng như một gia đình.
Gia đình nhỏ của riêng chàng.
-Ngon lắm! – Viễn Kỳ nhâm nhi miếng bánh rồi gật gù đánh giá.
Đôi mắt Tử Yên lấp lánh những tia sáng lạ:
-Thật không?
-À… ý ta là, chiếc bánh quế phong rất ngon.
Những tia sáng tắt ngấm, nụ cười đông cứng trên môi. Tử Yên đơ mặt hỏi lại:
-Bánh quế phong? Chứ không phải bánh sinh nhật sao?
Không đợi Viễn Kỳ kịp trả lời, Tử Yên liền giận dỗi với tay giật phăng đĩa bánh của chàng:
-Không cho huynh ăn nữa.
Nhưng Viễn Kỳ đã nhanh hơn một bước, chàng vội vàng cầm miếng bánh còn lại ngốn hết cả vào miệng, rồi vòng tay bảo vệ cho ổ bánh đang chễm chệ trên bàn, điệu bộ cười như không cười:
-Thứ này là do cô tặng ta, ta còn chưa ăn hết, đã muốn lấy lại rồi sao?
Thái độ nhiệt tình của Viễn Kỳ khiến Tử Yên nguôi ngoai phần nào. Nàng liếc xéo chàng một cái:
-Ai thèm giành với huynh?
………….
Bữa tiệc nhỏ kết thúc bằng tiếng bát đũa khua lanh canh trên khay gỗ thật lớn.
Thấy Tử Yên đang cố tháo những chiếc đèn lồng, Viễn Kỳ liền lên tiếng:
-Cứ để đấy, không cần phải tháo xuống.
Tử Yên sẵng giọng đáp:
-Để ở đây mưa giập gió vùi hư hết thì uổng lắm. Chỉ bằng tôi đem ra chợ bán, ít gì cũng kiếm được chút đỉnh.
Viễn Kỳ chau mày bảo:
-Cô từ lúc nào đã bắt đầu tính toán chi li như thế? Đây cũng là quà sinh thần của ta đúng không? Cho nên…cô không được mang đi đâu cả.
Thấy Tử Yên vẫn còn mặt ngơ mày ngác, Viễn Kỳ nói thêm:
-Yên tâm, ta nhất định có cách bảo quản chúng cẩn thận.
Không hiểu Viễn Kỳ đang toan tính điều gì, nhưng Tử Yên cũng chẳng buồn thắc mắc. Dù gì hôm nay cũng là ngày của chàng, nàng ngoài việc nhất nhất chiều theo thì còn có thể làm gì được nữa.
Bóng Tử Yên khuất dần sau bức màn tối.
Viễn Kỳ đảo mắt nhìn khắp chung quanh.
Chàng đang cố ghi lại từng khoảnh khắc của ngày hôm nay.
Và thử cảm nhận lần nữa cái cảm giác trái tim mình hẳn như được “ướp đường”.
Viễn Kỳ khẽ mỉm cười.
Và kì lạ thay.
Tử Yên đã bước vào lòng chàng như thế đấy.