Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 34
Lời Nhược Cầm lập tức khiến Tử Yên hồi tỉnh. Nàng không thể để mình chết dễ dàng như vậy, oan ức như vậy. Ở nơi đất khách tha hương đã đành, nếu không thể oanh oanh liệt liệt, thì cũng phải nhắm mắt xuôi tay, ra đi sao cho thật ý nghĩa.
“Chết lãng nhách thế này, thật quá uổng kiếp người!”
Suy nghĩ ấy như tiếp thêm sức mạnh khiến Tử Yên linh hoạt hẳn lên. Nàng nhanh tay chụp lấy cáng dao sắp đâm vào cổ mình.
Hành động đó làm Nhược Cầm hơi bất ngờ, mặc dù sát khí ngụt ngùn vẫn không hề suy giảm. Nhược Cầm giật mạnh con dao đẫm máu từ tay Tử Yên. Nhưng Tử Yên vẫn ngoan cường giữ chặt. Nhân cơ hội đối phương chỉ nhất mực chú mục đến thanh dao, Tử Yên dồn hết sức lực thoi một cú thật mạnh vào bụng Nhược Cầm, khiến Nhược Cầm đau đớn kêu lên, loạng choạng mất đà và ngã nhào ra ngoài thanh chắn.
Tử Yên hoảng hồn nắm lấy tay Nhược Cầm. Nhưng nàng lúc này đã sức cùng lực kiệt, không thể bám trụ lâu hơn. Ngay sau đó cũng bị Nhược Cầm lôi theo ngã xuống.
Khoảnh khắc ấy.
Một bàn tay đã kịp thời chợp lấy Tử Yên.
-Tử Yên! Giữ chặt tay ta!– Viễn Kỳ cả kinh hô lớn.
Một tay Tử Yên cứ không ngừng chảy máu. Một tay vẫn kiên cường nắm chặt tay Nhược Cầm. Ẩn chứa trong vóc người nhỏ nhắn, là sức mạnh phi thường không biết lấy từ đâu.
Chiếc thang người đung đưa giữa Bạch Dạ Các như hút hết ánh nhìn của những người đi đường. Họ không ngừng chỉ trỏ, bàn tán. Câu chuyện được dệt thêu càng lúc càng biến ảo.
Nhược Cầm nhìn vẻ mặt khổ sở của Tử Yên, lòng bất giác cảm thấy ngỡ ngàng. Tâm trạng nàng mù rối như tơ, những câu hỏi chằng chịt đan xen, không cách nào lí giải. Nhược Cầm không giãy giụa, không cựa quậy, cũng không tìm cách thoát khỏi Tử Yên. Nàng chỉ nhất mực lặng im. Giương đối mắt bi thương nhìn người con gái trước mặt.
“Mình đã sai? Thật sự mình đã sai rồi sao?”
…
Tử Yên biết đây không phải lúc chơi trò nhân ái, ngay cả nàng chẳng biết có thoát nổi hay không, và còn cầm cự thêm được bao lâu. Nhưng Tử Yên vẫn cương quyết nắm chặt tay Nhược Cầm. Tử Yên hiểu rất rõ bản thân đang làm gì. Một sinh mạng thật vô cùng quý giá. Thẳm sâu trong tâm hồn mình, Tử Yên không muốn Nhược Cầm phải chết. Cho dù Nhược Cầm có đối xử với nàng thế nào đi nữa, dù tất cả sự quan tâm trước giờ đều chỉ là giả dối.
Con người chỉ thật sự mạnh mẽ khi đang sống cho những gì mà mình tin tưởng. Tử Yên hiện giờ hẳn là một minh chứng. Nàng đang cố hết sức vì niềm tin có thể cứu vớt một con người, thay đổi một con người, và có thể hóa giải bao thù hằn, ân oán không đáng có.
Vì vậy, mà nàng bất chấp.
Vả lại, ở trên kia còn có một người mà Tử Yên vô cùng tin tưởng. Có người ấy ở đây, nàng chắc chắn sẽ chẳng thể xảy ra chuyện gì.
Không phụ sự kì vọng của Tử Yên, Viễn Kỳ sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng đã kéo được nàng lẫn Nhược Cầm an toàn lên trên.
Vòng tay ôm lấy Tử Yên lúc này đến đứng cũng chẳng vững, nhẹ nhàng ôn nhu như sợ rằng nàng có thể bất giác vỡ tan. Trái tim Viễn Kỳ chằng chịt vết thương như có hàng ngàn, hàng vạn móng vuốt đang cào cấu. Tơ máu trong mắt chàng vẫn chẳng hề vơi đi.
Viễn Kỳ nhìn Nhược Cầm cảnh giác.
Gương mặt Nhược Cầm lộ rõ nét hoang mang. Lòng nàng trống rỗng, sóng sánh những dư âm hỗn loạn, ngờ vực. Nhược Cầm ngập ngừng mở lời:
-Tại sao?… Sao cô lại… cứu tôi?
Tử Yên tựa tay lên ngực Viễn Kỳ rồi khẽ đẩy chàng ra, cố đứng thẳng trên đôi chân của mình. Nàng khó nhọc hít thở:
-Đừng tưởng tôi tốt bụng mà lầm. Sau tất cả mọi chuyện, tôi không thể để cô chết dễ dàng như thế. Giờ cô đã được cứu sống chính bởi người mà cô căm ghét nhất. – Tử Yên hếch hàm, yếu ớt thách thức. – Thế nào? Cảm giác chẳng dễ chịu chút nào phải không? Đó chính là sự trừng phạt – tàn – nhẫn – nhất – mà tôi dành cho cô.
Đúng vậy. Tử Yên không phải Thánh. Nàng căn bản chỉ là một nhi nữ bình thường. Nàng cũng có hỉ, nộ, ái, ố.
Nàng muốn Nhược Cầm sống.
Sống để giác ngộ, để thức tỉnh.
Còn hơn mặc Nhược Cầm chết đi, mà trong lòng chưa thức tỉnh bao giờ.
Nếu thế, oán hận vẫn còn đó.
Như vậy, khác nào lấy oán nghiệp đền oán nghiệp.
Nàng muốn Nhược Cầm sống.
Sống…
Để chịu sự trừng phạt của lương tâm.
Ánh mắt trong veo, pha loãng chút phẫn hận, nhìn Nhược Cầm bằng tâm tình phức tạp. Một chút xót xa, một chút luyến tiếc, và một chút hy vọng. Lời nói tuy cay nghiệt nhưng bất an, run rẩy. Hai tay Tử Yên vô thức nắm lại khiến Nhược Cầm đọc vị được cả sự mềm lòng đang ẩn khuất đâu đây. Không gian như chỉ còn giọng nói của Tử Yên cứ không ngừng vang vọng. Từng câu từng chữ đều thấm sâu vào tâm khảm Nhược Cầm. Nàng ngước mắt nhìn trời, bờ môi để lộ nụ cười đắng ngắt.
-Tử Yên, cô thật ngu ngốc…
… thánh thiện…
… đến ngu ngốc…
Giờ Nhược Cầm đã hiểu vì sao Viễn Kỳ lại động lòng trước người con gái này.
Thật sự… nàng đã hiểu….
……………….
Đêm mùa đông trải dài trong cái lạnh miên man.
Bóng trăng vàng khuyết mảnh, khẽ đu đưa làn thanh âm câm lặng, mơ hồ đính vào những bụi mặc thăng trầm.
Vài nếp gấp vằn vện trên nền tối, in dấu thoáng chân mây đang thật khẽ trôi đi.
Không gian yên ắng.
Nhẹ nhàng giũa gọt tiếng sáo khuya.
Tiếng sáo buồn.
Thôi thúc.
Tôn lên bức tranh đẹp ảo huyền đến vô thực.
Bạch y nhân hiện say sưa dạo khúc Thiên Thu, cạnh bên là nữ tử đang bình yên hòa giấc ngủ nồng.
Ánh mắt chàng vô hồn… tựa hồ trĩu nặng những tâm tư.
Sao nàng lại dễ dàng bị thương đến thế?
Chàng càng cố bảo vệ, nàng dường như càng thương tổn nhiều hơn.
Nỗi đau của nàng… làm cách nào để chàng nếm biết được?
Làm cách nào hoán đổi được sang hết cho chàng?
Chàng cam tâm gánh trọn thay nàng.
Chỉ là… không muốn nhìn thấy nàng đau đớn như vậy.
Không muốn nhìn thấy nàng vật vã như vậy.
Chàng không muốn…
Thật sự không muốn!!!
…………………….
Trời rỏ nắng trong lành, ung dung cọ vào những bụi mây nhàn nhạt, nương theo chút xúc cảm mơ màng mà kiều mị, ngọt ngào mà miên man.
Từng mảng vàng ươm thi nhau chớp tắt giữa khoảng không, yểu điệu gọi ngày mới đang ẩn mình túc trực bên vòm lá.
Tại Dương phủ.
Lối nhỏ rải sỏi trắng quen thuộc, duyên dáng ùa vào một căn phòng thoang thoảng vị trầm hương.
Trên chiếc giường bằng gỗ cẩm lai, màu nâu bóng khỏe mạnh như vô tình điểm tô cho vóc dáng mỏng manh đang yên vị nằm đấy.
Mi tâm Tử Yên khẽ động, cơ hồ đang cố đánh vật với cơn đau nhức hằn ngự trị trong mơ. Và như được phóng thích khỏi đêm đen, nàng chậm rãi mở mắt. Ánh nhìn đục mờ mang theo nỗi dè chừng, e sợ.
Vô thức hướng theo vài tia nắng hữu ý rơi rớt vào khoảng không, Tử Yên bất giác trông thấy một nụ cười đang ngập chìm trong quầng sáng.
Rạng ngời.
Ấm áp.
Tỏa phát ánh hào quang.
Lòng cô gái nhỏ phút chốc bỗng cảm thấy ngỡ ngàng. Nhưng hàm sâu trong phút thẹn thùng, bối rối, là dư vị ngọt ngào đang xuyên thẳng vào lòng.