Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 31
Viễn Kỳ đột nhiên bật dậy như ánh chớp. Vẻ mặt nghiêm trọng khác thường. Trông thấy chàng như vậy, chư vị ngồi quanh đều không khỏi băn khoăn.
Chẳng đợi mọi người kịp phản ứng, Viễn Kỳ chấp tay tạ lỗi rồi vội vã rời đi.
Bước chân chàng dồn dập, nén chặt bao lo lắng.
Tử Yên!
Tử Yên đâu?
Chàng lúc này chỉ muốn được thấy nàng. Ngay lập tức!
Bình an, vô sự, trước mặt chàng.
………..
Soạt.
Sau một cú hất nước thẳng tay, toàn thân Tử Yên hiện ướt sũng. Nàng lim dim mở mắt. Cơn đau đầu như búa bổ vẫn âm ỉ sau gáy. Tử Yên lắc mạnh đầu, cố rũ hết màn nước phủ dày mi mắt để nhận diện cho rõ, rốt cuộc ai đang đứng trước mặt mình.
Bộ hồng y rực rỡ như châu sa.
Gương mặt diễm lệ như bảo bích.
Đấy phải chăng là Nhược Cầm tỷ tỷ???
Như để giải đáp cho khúc mắc của Tử Yên, giọng nói quen thuộc chợt vang lên, âm vực trong trẻo đượm vẻ cay nghiệt:
-Tỉnh rồi à?
Tử Yên nhập nhoạng nhìn thân ảnh trước mặt. Đến khi nàng vùng cử động, mới nhận ra tay chân mình đều đang bị trói chặt.
Nhìn bộ dạng Tử Yên lúc này, Nhược Cầm bất giác cười nhạt:
-Thế nào? Ta cá là ngươi chẳng hiểu vì sao mình lại bị đối xử như vậy đúng không?
-…
-Để ta cho ngươi biết…Ngươi đã làm một việc không nên làm, một việc sai lầm nhất trong cuộc đời của ngươi… Đó chính là làm… –Lời Nhược Cầm nặng nề như búa đập vào tai – …nương tử của Viễn Kỳ.
Tử Yên hoang mang hỏi lại:
-Nhược Cầm, tỷ đang nói gì vậy? Nhược Cầm, muội thật sự không hiểu gì cả?
-Câm miệng! – Ánh mắt Nhược Cầm chợt vằn lên những tia máu đỏ, nàng khẽ nâng cầm Tử Yên, miệt thị. – Ngươi thì hiểu cái gì? Ngươi thì biết cái gì? Bao năm qua bên cạnh chàng, ta luôn tìm mọi cách để khiến chàng thay đổi, để làm chàng nhận ra ta yêu chàng thế nào. Cuộc đời ta chỉ ôm mỗi giấc mộng, một ngày nào đó… ta sẽ được chính thức bước chân vào Dương gia, trở thành nương tử của chàng. Những tưởng điều đó chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng ngươi đã xuất hiện…phá vỡ tất cả, cướp đoạt tất cả. Từ ngày có ngươi, Viễn Kỳ không còn đoái hoài gì đến ta. Chàng lạnh lùng, hờ hững, xa cách… Chàng vì ngươi, không ngần ngại đe dọa ta, nặng lời với ta. Ta có gì không bằng ngươi? Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Tại sao chàng không hề nhận ra tâm ý của ta? Tại sao chàng lại vì một người con gái như ngươi mà bỏ bê ta? Tại sao? Tại sao!!!
Nhược Cầm gạt phăng hàng lệ vừa trượt dài trên má, giọng nàng bỗng trở nên vô cùng kích động:
-Bây giờ trong mắt Viễn Kỳ, ta không khác nào một kẻ thủ đoạn, nhẫn tâm. Bây giờ trong mắt chàng, ta chẳng khác gì một loài rắn rết…Tất cả là do ngươi. Đều tại ngươi. Tất cả là vì ngươi!!! Lâm Tử Yên, ta hận ngươi đến tận xương tủy. Nỗi đau khổ hằng đêm mà ta phải gánh chịu, hôm nay, ta nhất định bắt ngươi nếm đủ.
Nhược Cầm càng nói, Tử Yên càng không hiểu. Nàng thực ra đã làm gì lầm lỗi khiến Nhược Cầm oán hận đến mức này? Tử Yên lắc đầu cự tuyệt. Đây không phải là Nhược Cầm nàng quen biết. Nhược Cầm trước mắt nàng hiện giờ, thật sự quá đáng sợ. Tử Yên cố thu người vào góc phòng. Nàng cuống cuồng tìm lời phân bua:
-Nhược Cầm, có phải tỷ đã hiểu lầm gì không? Muội không hề có ý gì với Viễn Kỳ. Huynh ấy đối với muội cũng chẳng có gì đặc biệt. Muội và Viễn Kỳ…thực chất không như tỷ nghĩ đâu.
-Hừ. – Nhược Cầm bất chợt cười khẩy. – Không như ta nghĩ…Ngươi tưởng ta là ai? Ngươi tưởng ngươi nói vậy là lừa được ta sao? Chính ngươi đã quyến rũ chàng, khiến chàng quay lưng lại với ta. Bây giờ dù ta có nói gì, chàng cũng không hề để vào tai. Dù ta có làm gì cho chàng, chàng cũng không thèm để tâm đến. Vì trong mắt chàng lúc này chỉ có ngươi. Ngươi còn nói là ta hiểu lầm?
Tử Yên tuyệt vọng phủ nhận:
-Nhược Cầm, tỷ thật sự đã hiểu lầm muội rồi. Muội không hề có ý chia rẽ tỷ và Viễn Kỳ.
-Ta không muốn nghe những lời xảo biện của ngươi. Cũng không muốn sau này phải gặp mặt ngươi nữa. Mãi mãi không muốn!!!
Nhược Cầm bất giác cao giọng:
-Ngưu lão đầu!
Một tên trung phu đường vệ bước vào. Thân hình gã cao to lực lưỡng, bắp tay cuồn cuộn săn chắc tỏa ra khí thế áp bức kinh người. Đôi mắt gã láo liêng, đảo những tia nhìn giảo hoạt khắp căn phòng, rồi dừng lại trên vóc hài Tử Yên.
Sau cái hếch hàm ra hiệu, Nhược Cầm tiếp lời:
-Kia là phần thưởng dành cho ông. Muốn làm gì thì tùy. Xong rồi thì nhớ… -Giọng Nhược Cầm đột nhiên chùng xuống. – …dọn dẹp sạch sẽ.
Ngưu lão bật cười thích thú. Âm thanh the thé như tiếng kính vỡ, âm thầm đánh tan chút kiên cường còn sót lại trong lòng Tử Yên. Gã xoa tay vào nhau, từng bước chân khoái lạc tiến về phía góc phòng.
Tử Yên thất kinh hét toáng lên:
-Không! Nhược Cầm, tỷ không thể đối xử với tôi như thế! Nhược Cầm! Nhược Cầm!
Nhược Cầm bước ra khỏi phòng, ánh mắt vẫn khôn nguôi đay nghiến:
-Tự làm tự chịu… Ngươi không thể trách ta được.
Tử Yên bất giác buông thõng người.
Ít ra trong thế giới xa lạ này, Tử Yên những tưởng mình cuối cùng đã tìm được một tri âm để có thể chuyện trò chia sẻ. Vậy mà…từ chính người cách đây không lâu nàng vẫn xem là tỷ muội tốt…Phải chăng nàng vừa nghe một điều gì đó vô cùng tàn nhẫn?
Âm vực tởm lợm chát chúa lại đột ngột vang lên làm Tử Yên bừng tỉnh:
-Tiểu mĩ nhân, thật khổ cho nàng! Nào, ta giúp nàng cởi trói.
Tử Yên khiếp đảm gào lên:
-Không! Không được chạm vào tôi! Không được chạm vào tôi!
…………….
Cùng lúc đó.
Viễn Kỳ điên cuồng lao trên phố. Bước chân chàng vừa vô định vội vàng, vừa gấp gáp, hoang mang. Hễ trông thấy tửu lầu hay quán trọ, Viễn Kỳ lập tức ùa vào tìm mà chẳng hề do dự. Đầu óc chàng đang hoạt động cật lực, cố nhớ xem đâu là nơi Nhược Cầm thường lui tới.
Vừa về đến Dương phủ, nghe Tiểu Ái bảo rằng sau khi nhận được thư từ Vọng Nguyệt Lâu, nhị thiếu phu nhân đã rời khỏi nhà, một dự cảm chẳng lành liền ập đến với chàng? Phải chăng Nhược Cầm lại muốn giở trò gì? Nhược Cầm muốn làm gì Tử Yên? Càng nghĩ Viễn Kỳ càng nòng vội. Lòng chàng hừng hực như lửa đốt.
Tử Yên! Rốt cuộc cô ở đâu?
…………………….
Ngưu lão vẫn kiên nhẫn vỗ về:
-Ngoan, tiểu mĩ nhân. Nàng đừng sợ. Ta chỉ giúp nàng cởi trói thôi mà.
Lời Ngưu lão vừa thốt nên khiến Tử Yên im lặng. Gã trông vậy khoái chí vô cùng, sẵn giọng đường mật:
-Tiểu mĩ nhân, ta chỉ muốn nàng được thoải mái hơn. Nàng thấy ta đối với nàng có tốt không? Vì vậy nàng cũng phải tỏ ra biết điều… rõ chưa?
Lúc tay chân Tử Yên được giải phóng, Ngưu lão lập tức lao vào nàng như con thiêu thân vùi mình vào bể lửa.