Tử Khúc

Chương 19


Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 19

Thời gian trôi đi sao vô tình nghiệt ngã. Đôi khi nó lượn lờ như áng mây mờ lạc lối, lắm lúc lại vun vút lao nhanh như cỗ xe ngựa không phanh. Mấy ngày qua Tử Yên cứ ra ngẩn vào ngơ. Hình ảnh chiếc áo ấm cứ ve vãn tâm trí nàng như một kẻ rỗi hơi quái đản. Đối với thử thách lần này, Tử Yên vẫn chưa tìm được kế sách khả thi nào.
Buồn bực cùng cực.Thật lòng Tử Yên rất muốn đến bày tỏ mọi điều với Dương phu nhân. Nhưng ngay tức khắc, ánh mắt khinh miệt, cùng những lời chỉ trích lại theo đó hiện ra, bào mòn đi lòng can đảm vừa bén lửa trong nàng.
– Này!
Giọng nói quen thuộc vang lên. Âm vực không khẩn trương, không ồn ào nhưng cũng đủ để cho người đang mất hồn như Tử Yên hốt hoảng. Chiếc bình tưới trên tay vì thế mà rơi phịch xuống đất. Nước văng tung tóe. Những giọt nước trong suốt buốt lạnh bắn vào người khiến nàng rùng mình. Tử Yên giận dữ toan hét lên. Nhưng sực nhớ mình đang ở ngoài vườn, tuyệt đối không được hành động lỗ mãng, nàng đành nén giận, im lặng như không.
Viễn Kỳ đã đứng cạnh Tử Yên từ lúc nào, điệu bộ thoáng lo lắng:
– Đây là chậu Lạp Hương mà mẹ ta rất thích, cô tưới thế này, cây chết mất còn đâu. Cũng may là ta, nếu để mẹ trông thấy thì…
Lúc này Tử Yên mới nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề. Cô nhìn chậu hoa đang ngập úng nước, hoang mang hỏi:
– Nó có sao không? Làm thế nào đây? Viễn Kỳ, làm thế nào bây giờ? Tôi thật sự …thật sự không cố ý. Phải làm thế nào…
Thấy mặt Tử Yên đột nhiên trắng bệch, miệng không ngừng lẩm bẩm. Viễn Kỳ lên tiếng trấn an:
– Cô cuống cái gì chứ? Chậu hoa này trông dễ chết vậy sao? Nhìn xem… đã không sao rồi.
Tử Yên tròn mắt, ngắm nghía chậu Lạp Hương đang dịu dàng khoe sắc. Những giọt nước trong veo ướm đậu trên cánh hoa rạng rỡ. Màu lá xanh nõn nà, tươi mới. Trong chậu, đất trở nên sẫm đặc vì vừa uống một ngụm nước đầy. Hương đất toát lên vị khỏe khoắn. Cả chậu hoa vẫn đẹp đẽ động lòng người. Tuyệt nhiên chẳng có chỗ nào bất ổn. Nàng càng nhìn càng giận. Rồi như thể không nhịn thêm được nữa, Tử Yên gằn giọng nói:
– Huynh…Huynh thật rảnh rỗi! Huynh thấy tôi còn chưa đủ lo lắng sao? Chưa đủ buồn phiền sao mà còn bày trò hù dọa tôi. Huynh… quá đáng lắm!

Viễn Kỳ oan ức đáp:
– Này! Ta không có ý trêu chọc cô, chỉ đơn thuần muốn nhắc nhở. Cô có cần nổi giận vô lí thế không?
– Đúng, tôi vô lí thế đấy, tốt hơn hết huynh đừng đến gần tôi, không khéo tôi giận quá mất khôn, quẫn trí cắn huynh cũng không biết chừng.
Thấy Tử Yên càng nói càng khó nghe. Biết tâm trạng nàng không tốt, Viễn Kỳ cũng chẳng buồn chấp nhất. Mấy ngày qua trông Tử Yên như ngồi trên đống lửa. Mặt mày lúc nào cũng tỏ ra cau có, chán chường. Viễn Kỳ cuối cùng cũng chẳng thể làm ngơ. Chàng dịu giọng bảo:
– Được rồi, được rồi…Ta không phải đến để cãi nhau với cô. Theo ta…Ta sẽ đưa cô đến chỗ này.
– Đi đâu? – Tử Yên ngơ ngác hỏi.
Viễn Kỳ phẩy quạt bước đi, trên môi khẽ điểm nụ cười:
– Nơi có thể giải quyết được vấn đề của cô.
————————————
Đang ngoan ngoãn theo sau Viễn Kỳ, Tử Yên bỗng nhiên tăng tốc. Nàng bước nhanh lên chiếc trường cầu bắc ngang hồ sen, rồi đột ngột dừng lại.
Sau một hồi ngơ ngác, Tử Yên vội vàng quay lại tìm bóng dáng Viễn Kỳ.
– Viễn Kỳ! Viễn Kỳ! Huynh nhanh chân lên! Nhanh lên! Huynh đến đây xem này!

Và … Tử Yên mỉm cười, một nụ cười thật rạng rỡ sau bao ngày ủ ê. Đôi mắt trong veo chứa chan niềm phấn khởi vẹn đầy.
– Huynh xem! Hoa sen nở đẹp chưa kìa ! – Không đợi Viễn Kỳ kịp trả lời, Tử Yên đã ríu rít hỏi dồn. – Đây là đâu vậy? Là đâu vậy Viễn Kỳ?
– Nơi này là… –Viễn Kỳ nhịp nhịp chiếc quạt trắng trên tay, nghiêng đầu cười nhẹ. – …hồ sen chứ đâu.
Câu trả lời làm Tử Yên cụt hứng. Nàng nguýt chàng một cái, rồi tiếp tục thưởng ngoạn. Trong đáy mắt Tử Yên, những đóa sen đang thi nhau đua nở, yểu điệu đắm mình trong lưới nắng lấp lánh. Một mùi hương dịu nhẹ vờn tan trong không khí. Cả vùng trời cơ hồ được thanh tẩy tinh tươm.
…………
Nhược Cầm thẫn thờ ngồi đấy, tâm trạng ngổn ngang trăm mối.
Từ ngày Viễn Kỳ thành thân đến nay, nàng nhận thấy một sự đổi thay đang ngấm ngầm diễn ra. Chàng không còn thường xuyên đến tìm nàng như trước. Thái độ dường như cũng xa cách lạ lùng. Chuyện gì đã xảy ra? Điều gì đã khiến Viễn Kỳ trở nên như thế?
Một hình bóng lờ mờ hiện lên khiến Nhược Cầm giật mình thảng thốt…
Hôm nay Viễn Kỳ đột ngột hẹn Nhược Cầm ra Tử Lưu Hương – nơi mà hai người trước đây vẫn thường gặp nhau. Nàng đánh đàn, chàng thưởng ngoạn giữa khung cảnh thần tiên thoát tục. Đối với nàng, tháng ngày ấy sao mà hạnh phúc và bình yên quá đỗi. Nhược Cầm ngồi ôn lại những kỉ niệm cũ, trái tim hoang mang bỗng nhiên được xoa dịu phần nào. Nàng cố trau chuốt thật kĩ gương mặt vốn đã quá kiều diễm, khoác trên người bộ xiêm y lộng lẫy nhất. Rốt cuộc, vì cớ gì mà Viễn Kỳ lại thay tâm đổi dạ, nàng nhất quyết sẽ tìm ra ngọn ngành.
Đôi mắt Nhược Cầm bừng sáng khi trông thấy vóc dáng quen thuộc đang đường hoàng bước vào, rồi bất chợt tối sầm vì một vị khách không mời mà tới.
– Ơ, đó chẳng phải là Nhược Cầm cô nương sao? Sao cô lại ở đây? – Tử Yên ngạc nhiên hỏi.

Viễn Kỳ nhìn Nhược Cầm:
– Nàng chờ lâu không?
-Thiếp cũng vừa mới đến. Tử Yên, trông cô càng ngày càng xinh đẹp. – Nhược Cầm bấm bụng mỉm cười. Trong lòng trào dâng nỗi chua xót cùng cực.
– Còn cô lúc cũng rạng rỡ như thế. – Tử Yên khách sáo đáp.
Viễn Kỳ đã ngồi xuống ghế tự lúc nào, chàng tự tay rót ình một tách trà nóng, ánh mắt ẩn chứa nét cười:
– Nhược Cầm là tri kỉ của ta. Tử Yên, trước mặt nàng ấy, chúng ta không cần phải diễn kịch làm gì.
Lời Viễn Kỳ khiến Tử Yên hồ hởi hẳn lên. Những ngày qua, trước mặt mọi người, cả hai đã cùng nhau chơi trò phu thê hạnh phúc rất ăn ý. Có trời mới biết ngoài miệng thì chàng chàng thiếp thiếp vô cùng tình tứ, nhưng trong lòng Tử Yên lại không kìm nổi cảm giác tự miệt thị mình hàng trăm ngàn lần. Từ thời biết xem phim thần tượng, phim tình cảm, đọc tiểu thuyết đến nay, Tử Yên đều có một sở thích khá kì lạ. Nàng chỉ muốn xem những lúc hai nhân vật chính cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng tới khi họ đến với nhau, có thể tự nhiên nói ra những lời buồn nôn mà chẳng hề ngượng miệng, Tử Yên ngay lập tức liền cảm thấy chán chẳng buồn xem. Có thể nói, đối với những lời tình cảm ngọt ngào, trong tiềm thức của nàng đã có sự bài xích mạnh mẽ. Vậy mà giờ đây, chính bản thân mình lại là kẻ phải nói ra những lời sến súa ấy. Dù hoàn cảnh đẩy đưa, nhưng Tử Yên vẫn không tránh khỏi cảm giác gượng gạo, khó chịu. Đây là lần đầu tiên cả hai bộc bạch quan hệ thực của mình trước người khác, có gì đó lạ lẫm mà nhẹ nhõm. Tử Yên vui vẻ hỏi.
– Thật sao? Chiếc mặt nạ này đã có thể cởi ra? –- Chúng ta… không cần phải giả vờ nữa?
– Diễn kịch? Mặt nạ? Hai người đang nói gì vậy? – Nhược Cầm chau mày, thắc mắc.
– Chuyện dài dòng khó nói. Nàng tốt nhất đừng nên hỏi làm gì, chỉ tổ chuốc thêm phiền phức. – Viễn Kỳ trả lời thẳng thừng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. – Hôm nay ta đưa Tử Yên đến đây, là muốn nhờ nàng giúp ột việc.
– Chàng cứ nói.
Sau khi nghe tường minh đầu đuôi câu chuyện, Nhược Cầm nhìn Tử Yên, ánh mắt đầy cảm thông:
– Phận làm dâu thật muôn phần khổ ải. Cô đừng lo, tôi nhất định sẽ giúp cô.

Tử Yên không nén nỗi vui mừng. Nàng những tưởng lòng dạ nhi nữ vốn hẹp hòi, vì mình là nương tử của Viễn Kỳ, Nhược Cầm có lẽ ít nhiều cũng có chút ganh ghét. Nhưng không ngờ Nhược Cầm lại đồng ý dễ dàng như vậy. Tử Yên bất giác thấy xấu hổ. Đều do nàng đã “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”. Đáy mắt Tử Yên sóng sánh nước. Nàng ngoác miệng cười tươi, buột miệng reo lên:
– Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Gánh nặng này rốt cuộc cũng có thể trút bỏ. Nhược Cầm, Tử Yên cảm kích cô vô cùng.
Thấy mọi việc đã ổn thỏa, Viễn Kỳ liền phủi áo đứng dậy:
– Vậy cô ở lại từ từ mà lĩnh giáo. Ta có việc đi trước, chốc nữa sẽ đến đón cô.
Căn dặn Tử Yên xong, chàng quay sang Nhược Cầm, gật đầu gửi gắm:
– Trăm sự nhờ nàng.
Bóng Viễn Kỳ nhỏ dần, nhỏ dần… rồi mất dạng.
Nhược Cầm đến lúc này mới bần thần nhận rõ, người thanh niên ấy với mình giờ đây sao quá đỗi xa vời.
Nhắm mắt lại, rồi đột ngột mở ra…
Mỏi mòn chờ đợi…
Đến phút cuối cũng chỉ có mình tự ôm mối tương tư…
Đau đớn thay…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.