Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 16
Những ngày sau đó cứ lặng lẽ trôi qua. Trước mặt mọi người, cả Tử Yên lẫn Viễn Kỳ đều là những kịch sĩ vô cùng xuất chúng. Từ lời nói đến cử chỉ, đều cho thấy đích thực họ là một đôi tân nhân hạnh phúc, đang chung sống hết sức thuận hòa. Nhưng lúc không có ai, bản chất mỗi người lại lộ rõ như cầu vồng sau mưa. Và tất nhiên, những trận cải vã chí chóe lại nổ ra, đa phần vì nguyên do vặt vãnh không đâu.
Cũng từ ngày gian nan hôm ấy, Tử Yên luôn cố gắng hết mình, thức khuya dậy sớm, chăm chỉ lau dọn, quét tước, quản thúc nhà cửa đúng theo những “chỉ thị” của Thúy Đường. Nàng mong mình có thể nhanh chóng lấy lại hảo cảm trong mắt bà. Nhưng hình như đó là việc vô cùng khó khăn. Bởi đôi khi, Tử Yên những tưởng việc nàng làm đã gần như hoàn hảo, tuy nhiên, Thúy Đường luôn tìm ra được hàng tá khiếm khuyết để quở mắng và một mực buộc nàng làm lại. Những lúc như thế, Tử Yên chỉ biết nén chặt bao căm hờn, để tối về trút xả với cái mền, cái gối. Ngay cả Viễn Kỳ cũng bỗng dưng trở thành bị can bất đắc dĩ, thường xuyên chịu trận chỉ vì vô tình “dám” có mặt trong phòng.
Cũng có lúc thấy tủi hổ, cũng có lúc thấy cô đơn, chỉ muốn rũ bỏ mọi thứ, chạy về bên mẹ, dụi đầu vào lòng bà và òa khóc một trận thỏa thích. Nhưng lí trí Tử Yên vẫn luôn đủ tỉnh táo, sẵn sàng đè bẹp những ý tưởng điên rồ thoáng manh nha trong đầu. Nàng bây giờ đâu chỉ sống cho riêng mình. Mấy chục con người tại kỵ xã Vạn Luân đang trông cậy vào nàng. Tử Yên không cho phép bản thân nhu nhược và ích kỉ như thế. Hành động theo cảm tính đối với nàng lúc này là một điều cấm kỵ. Không biết tỏ bày cùng ai, Tử Yên đành “ngậm đắng nuốt cay”, thúc giục mình hãy suy nghĩ lạc quan, hy vọng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy.
Dần dần, Tử Yên cũng đã tìm ra giải pháp để đối phó với Thúy Đường. Đó chính là bỏ ngoài tai những gì bà nói. Không nặng nhẹ, không để bụng, không tự dày vò mình bằng những bực tức tiêu cực. Cứ như thế, nàng cảm thấy cuộc sống tại Dương gia cũng không đến nỗi u ám lắm.
……………..
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Trong tiết thu đằm thắm, ai ai cũng muốn ra ngoài dạo chơi để tự mình tận hưởng cái không khí thanh tao, rụt rè đâm xuyên vào những mầm sống đã bắt đầu thay áo, đón mùa đông đang đến.
Tại Dương phủ.
– Viễn Kỳ! Một lần thôi, một lần thôi cũng được. Cả tuần nay bị nhốt trong nhà, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào giặt giũ, quét tước, tôi sắp chết vì chán rồi. Tôi xin huynh. Tôi năn nỉ huynh. Huynh dẫn tôi ra ngoài đi!!!
Tử Yên suốt từ nãy đến giờ vẫn không ngừng nài nỉ. Nàng đoan chắc vẻ thành khẩn của mình ắt sẽ làm Viễn Kỳ động lòng. Nhưng mọi chuyện chẳng hề đúng như Tử Yên dự tính. Chàng vẫn điềm nhiên đọc sách. Đôi mày kiếm nhíu lại, thoáng suy nghĩ đăm chiêu, rồi bất ngờ buông một câu lạnh nhạt.
– Nếu cô muốn thì cứ đi một mình. Sao nhất quyết phải đi cùng ta?
Tử Yên bĩu môi nói:
– Huynh đùa à? Mẹ đời nào cho tôi ra ngoài. Nếu đi với huynh thì còn có thể. Huynh cứ nói muốn cùng tôi ra chợ, mua sắm vài thứ, hay đại loại là gì gì đấy. Thế nào mẹ cũng đồng ý ngay. Sau đó, huynh lo việc huynh, tôi lo việc tôi. Tử Yên này tuyệt đối không làm phiền đến huynh. – Nàng chớp chớp mắt, mặt hồ hởi. – Nha! Nha! Viễn Kỳ!!!
– Không!
Câu trả lời dứt khoát của Viễn Kỳ làm Tử Yên chưng hửng. Nàng ngơ ngác hỏi:
– Sao vậy?
Viễn Kỳ rời mắt khỏi quyển sách. Chậm rãi đặt nó xuống, chàng từ tốn nói:
– Cô mà được ra ngoài, chẳng biết còn gây ra chuyện gì nữa. Không khéo bị lạc như hôm trước thì sao? Dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không là không!
– Huynh làm như hiểu tôi lắm không bằng. Tôi là người biết chừng mực, khuôn phép. Đâu phải hễ ra đường là kiếm chuyện sinh sự. Nếu huynh thấy lo, lần này, tôi hứa sẽ bám sát huynh, huynh đi đến đâu tôi theo đến đấy, như thế làm sao lạc được. Cho tôi theo với nha, Viễn Kỳ! Đi mà, cho tôi đi cùng đi mà!
Dù Tử Yên đã nói hết lời, nhưng Viễn Kỳ vẫn thản nhiên đáp:
– Không là không. Cô theo sát ta như thế, không phải phiền, mà là…rất phiền đấy!
– Huynh…
– Thôi không nói nhiều, bây giờ ta phải ra ngoài. Cô tốt nhất nên ở nhà, chăm chỉ làm việc, hiểu không?
Chẳng đợi Tử Yên kịp phản ứng, Viễn Kỳ đã vội vã đứng lên và bước ra khỏi phòng.
…
Trên đường đi, Viễn Kỳ cứ liên tục hắt hơi, vì ai kia cứ không ngừng trù ếm chàng hòng xả bớt cơn giận. Nhớ lại vẻ mặt ủ rũ, buồn hiu của Tử Yên lúc nãy, chàng cũng cảm thấy có đôi chút áy náy. Nhưng chẳng phải do để bụng chuyện “bát cháo yêu thương” lúc trước, hay những xích mích vụn vặt giữa cả hai, nên Viễn Kỳ mới không muốn cùng Tử Yên ra ngoài. Chỉ là hôm nay, chàng kì thực có việc vô cùng hệ trọng.
…….
Hôm sau cũng vậy, vừa thấy Viễn Kỳ thay y phục chuẩn bị ra ngoài, Tử Yên liền xịu mặt xuống. Do đang bận lầm bầm trù ẻo, nên nàng không nhận ra chàng đang đứng sau lưng.
– Này! – Viễn Kỳ bất ngờ lên tiếng. Giọng điệu lồng nét cợt nhả làm Tử Yên giật mình. – Định ngồi đó nói xấu người khác đến bao giờ? Cô không mau đi thay y phục, ta bỏ mặc ở nhà thì đừng trách.
Tử Yên cuống cuồng đứng lên. Ý định tìm vài lời phân bua vừa lóe lên trong đầu đã lập tức biến mất. Nàng nhìn Viễn Kỳ, ngơ ngác:
– Thay y phục ? Để làm gì?
– Cô chẳng phải muốn ra ngoài còn gì? – Mặt Viễn Kỳ vẫn tỉnh như không.
– …
– Cô không đi thì thôi.
Viễn Kỳ nhếch mày, cười tựa không cười. Chàng vừa dợm bước, Tử Yên đã la toáng lên:
– Ấy khoan! Đi chứ, đi chứ. Sao không đi cho được. Đợi tôi chút nha! Nhanh lắm! Nha!
Nói rồi, Tử Yên liền luống cuống chạy vào phòng.
………………….
Tựa chú bồ câu vừa được phóng thích, vội vàng đạp lồng và xổ cánh bay đi, Tử Yên ùa xuống đường với niềm phấn khởi vẫn còn tươi nguyên như những ngày mới đặt chân lên khu phố này. Nhưng cái lạnh cắt da của buổi sớm cuối thu lại là kẻ phá bĩnh, khiến Tử Yên cứ hắt hơi liên hồi. Trông nàng cổ rụt vai so, vừa đi vừa xuýt xoa trong tiết trời lạnh cóng, Viễn Kỳ bất giác chau mày. Chàng nhẹ nhàng trách móc:
– Cô có còn là trẻ con đâu. Thấy trời lạnh thế này, tự phải biết mặc thêm áo rồi hẵng ra ngoài chứ?
– Tôi đâu ngờ lại lạnh đến vậy.
Tử Yên líu ríu đáp. Nàng vừa dứt lời, Viễn Kỳ đã cởi áo choàng trắng, dịu dàng khoác lên người nàng. Tử Yên không vùng vẫy, cũng chẳng kháng cự. Nàng thiết nghĩ đây là một hành động hào hiệp “nhường cơm sẻ áo” rất đỗi bình thường. Nhưng người người đi ngang qua lại không nghĩ như vậy. Trông thấy cảnh tình tứ của phu thê họ Dương, đôi chân họ thốt nhiên chậm lại. Ánh mắt dán chặt vào Viễn Kỳ và Tử Yên với vẻ ngưỡng mộ lẫn thích thú. Thái độ kì quặc ấy khiến không khí giữa cả hai bỗng trở nên ngượng ngập. Tử Yên lí nhí cảm ơn rồi quay gót đi nhanh.
Trái hẳn với lần ra ngoài hôm trước, Tử Yên hôm nay chỉ lẳng lặng đứng nhìn những quầy hàng tấp nập người vào ra. Nàng không hề định mua bất cứ thứ gì, ngắm nghía chán chê lại rảo chân bước tiếp. Viễn Kỳ theo sau lưng, chăm chú quan sát Tử Yên với ánh mắt khó hiểu.
Tử Yên bây giờ đã là dâu Dương gia, mọi chi tiêu cá nhân phải cân nhắc kĩ lưỡng. Nếu nàng dám tiêu xài hoang phí, đến cuối tháng Thúy Đường kiểm tra, thể nào cũng thuyết giáo nàng một trận. Gửi lại cái nhìn đầy tiếc nuối, Tử yên ngậm ngùi bước nhanh qua những gian hàng bắt mắt, đang hô hào mời gọi khách gần xa.
Về phần Viễn Kỳ, chuyện lần trước xảy ra với Tử Yên hoàn toàn không phải lỗi của chàng, nhưng chàng vẫn cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm. Tử Yên vốn nghịch ngợm, hiếu động, tuy miệng cứ khăng khăng “huynh đi đến đâu, tôi theo đến đấy”, nhưng vừa ra khỏi nhà, lập tức quên béng hết những gì mình đã hứa. Biết nàng không thạo đường ở phố Hoàn Chinh, lại hay ương bướng ham vui, thích một mình đi trước, nên Viễn Kỳ phải kè kè “hộ tống”, luôn mắt canh chừng phòng lạc mất cô nàng.
Mãi suy nghĩ vu vơ, Tử Yên vô tình va vào một hồng y nữ tử đang cầm dù tiến tới. Thấy Tử Yên thoáng nhăn mặt, cô nương ấy vội thu dù lại.
– Thật xin lỗi, cô nương có sao không?
Tử Yên ngỡ ngàng chốc lát trước nhan sắc kiều diễm đối diện. Cô gái này đẹp không thua gì minh tinh. Từ chân mày, sóng mũi, ánh mắt, đến nét môi, tất cả đều toát lên nét mị hoặc mê người. Giọng nói ngọt ngào, vóc dáng cao ráo, thon thả. Nàng ta kì thực là mĩ nhân hiếm có. Tử Yên đứng ngay ngốc hồi lâu mới lúng túng trả lời:
– Tôi…tôi mới là người có lỗi, cô không sao chứ?
Hai cô gái nhìn nhau rồi bỗng chốc phì cười.
Cùng lúc này, Viễn Kỳ cũng đã theo đến nơi. Trông thấy người quen, chàng vội vàng lên tiếng:
– Nhược Cầm! Nàng làm gì ở đây?
Nhược Cầm dịu dàng nhìn Viễn Kỳ, giọng nàng bông đùa:
– Chàng có thể dẫn nương tử ra ngoài tản bộ, còn thiếp không được sao?
– Ý ta không phải thế.
“Thì ra vị cô nương xinh đẹp kia là một trong những bóng hồng bên cạnh Viễn Kỳ. Gã oan gia này quả là biết hưởng thụ.” Tử Yên nghĩ thầm, rồi im lặng nghe cả hai lời qua tiếng lại.
Hồng y nữ tử ý nhị ngắm Tử Yên đang ngoan ngoãn đứng cạnh Viễn Kỳ. Trong tâm trí Nhược Cầm, nàng là một cô gái có nét đẹp kiều mị, sắc sảo.Từ cốt cách đến tính tình đều toát lên vẻ hiền thục, đoan chính. Nhưng dung mạo của Tử Yên thật khác xa so với tưởng tượng của Nhược Cầm. Gương mặt nàng thon nhỏ, các đường nét hài hòa, khéo léo tạo nên một khuôn trang vô cùng thanh tú, đáng yêu. Điểm nổi bật chính là đôi mắt trong vắt ươn ướt nước, luôn ánh lên những tia nhìn ngây ngô chưa trải đời. Kỳ thực đôi mắt ấy đẹp đến nao lòng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Nhược Cầm đột nhiên muốn tìm hiểu về Tử Yên nhiều hơn. Nàng mỉm cười ngỏ ý:
– Trời lạnh thế này, hay là…cả ba chúng ta tìm một quán trà, ngồi trò chuyện có được không? – Nhược Cầm nhẹ nhàng đề nghị.
Hiếm khi có cơ hội ra ngoài, Tử Yên không muốn chôn chân trong một quán trà nào đó, nghe Viễn Kỳ và Nhược Cầm“đối ẩm”. Nàng nhã nhặn từ chối:
– Hai người cứ tự nhiên, tôi muốn tản bộ thêm một lúc.
Tử Yên cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước đi.
Khi bóng Tử Yên biến mất trong dòng người nhộn nhịp, Viễn Kỳ bỗng cảm thấy nóng lòng. Hình ảnh nhợt nhạt của Tử Yên tối hôm ấy chợt xuất hiện trong đầu. Bỏ mặc nàng như thế, chàng vạn lần cũng chẳng yên tâm. Viễn Kỳ bất ngờ lên tiếng:
– Thật thất lễ, ta lúc này không thể để Tử Yên một mình. Hôm khác nhất định sẽ mời nàng dùng trà tạ lễ.
Thấy Nhược Cầm gật đầu ra vẻ thấu hiểu, Viễn Kỳ liền gấp gáp rời đi.
Hồng y nữ tử bất ngờ mím chặt môi. Từ trước đến nay, hễ Nhược Cầm lên tiếng, Viễn Kỳ sẽ chẳng bao giờ từ chối. Cớ sao hôm nay chàng có thể thản nhiên bỏ lại nàng để đuổi theo Tử Yên, người mà chàng đã từng nhìn nhận với ánh mắt ghẻ lạnh, người mà chàng từng hùng hồn tuyên bố sẽ chẳng bao giờ coi đó là hiền thê thực sự.
Nhược Cầm dán mắt vào khoảng không, một dự cảm chẳng lành đang ập đến với nàng.