Tử Khúc

Chương 10


Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 10

Lạc Quốc, năm trị vì của Hạ Vương đời thứ mười hai.
Dương phủ.
Không gian bình yên, tĩnh lặng trong phòng lúc này thật hoàn toàn trái ngược với không khí rộn rã, huyên náo ngoài đại sảnh.
Những cánh quỳnh trắng muốt bay trong gió, như mưa tuyết vương nhẹ giữa trời thu, âm thầm gãy vào màn đêm một dạ khúc không lời.
Sương khuya lả lướt kết đọng trên lệ đài mong manh, thi thoảng lóe sángtựa bạch ngọc, mê hoặc lòng người.
Bốn bề thật thanh tao, yên ả.
Cảnh vật bên ngoài đẹp đẽ là thế, thi vị là thế, ấy vậy mà, có một người lúc này lại chẳng có tí tâm trạng thưởng ngoạn nào.
Tử Yên ngồi một mình trong căn phòng rộng. Nàng vươn người hít thở, cảm nhận hương hoa quỳnhthoang thoảng, nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian.
Chung quanh hoàn toàn yên ắng, chỉ có tiếng trống bụng của nàng đang nhiệt liệt biểu tình. Từ sáng đến giờ vì buồn phiền nhiều việc, Tử Yên chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì. Hậu quả là lúc này mặt nàng cứ như cái bánh tráng nhúng nước, xanh xao đến thảm thương. Đến khi không chịu thêm được nữa, Tử Yên đành kéo khăn loan phụng xuống, tìm kiếm xem trong phòng có gì bỏ bụng không. Vừa nhìn thấy đĩa trái cây chín mọng trên bàn, nàng liền nhanh chân lao đến, chộp lấy quả táo đỏ rồi tự nhiên đánh chén. Chẳng mấy chốc, đĩa trái cây đầy vung đã vơi đi quá nửa…
Lộp cộp…lộp cộp…
Tiếng bước chân từ hành lang vọng đến, mỗi lúc một gần. Nhận thấy có biến, Tử Yên cuống cuồng quăng lõi táo ra bên hông cửa sổ, chạy vội về vị trí cũ. Nàng choàng chiếc khăn đỏ lên đầu và ngoan ngoãn ngồi im.
Tiếng kẽo kẹt chát chúa vang lên. Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, để gió lạnh đột ngột ùa vào, làm những ngọn nến thơm bất ngờ chao đảo.
Một dáng người cao lớn cẩn trọng bước vào phòng.
Viễn Kỳ thả người xuống ghế, thần sắc trông vô cùng mệt mỏi. Chàng nhếch mày, đảo mắt khắp phòng. Đôi đồng tử ngiêm nghị phút chốc dừng lại chỗ tân nương, rồi lập tức… dời đi nơi khác.
Bốn bề vẫn lặng như tờ.
Viễn Kỳ bỗng đứng dậy, đi nhanh về phía cửa. Nhưng… chàng bất thần dừng lại. Khẽ thở hắt một hơi, Viễn Kỳ từ tốn trở vào.

Tay cầm chiếc gậy vàng được chạm trổ tinh xảo, Viễn Kỳ nhẹ nhàng vén khăn loan phụng lên.
Dung mạo nương tử của chàng đang dần dần hiện ra.
Thịch…thịch…thịch…
Tiếng trống ngực Tử Yên càng lúc càng dồn dập. Tim đập mạnh tưởng chừng muốn nhảy vọt ra ngoài. Chẳng hiểu sao nàng lại cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Tử Yên ngại ngùng ngẩng đầu lên.
Một…
Hai…
Ba…
Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, thời gian như dừng lại. Gió ngừng thổi. Lá ngừng rơi. Đến cỏ cây cũng chẳng buồn ca hát. Và tân lang, tân nương dường như cũng quên cả việc… hít thở.
Vạn vật bỗng chìm trong im lặng.

Yên ắng đến đáng sợ.
Chợt, Viễn Kỳ bất ngờ rút tay về, để chiếc khăn lụa rũ xuống, che kín mặt tân nương lần nữa.
Rồi lại từ từ vén nó lên.
Chẳng có gì đổi khác. Vẫn là gương mặt ấy, đôi mắt ấy, bờ môi ấy… Mọi thứ đều hết sức quen thuộc.
Thái độ của Tử Yên cũng hoàn toàn tương tự. Nàng sững sờ đến nỗi chẳng buồn để ý tới hành động thất lễ vừa rồi của tân lang. Đôi đồng tử Tử Yên căng tròn, trợn to, giống như vừa nhìn thấy một điều gì đó khủng khiếp. Hết sức khủng khiếp!!!
Hai ánh mắt lại sững sờ giao nhau, lần này thoáng chốc nghe như sét đánh đột ngột, sấm động bên tai.
Hương hoa quỳnh vẫn nhẹ nhàng lan tỏa, những ngọn nến vẫn bập bùng soi sáng cả căn phòng. Nhưng không khí bên trong thật nóng bức vô cùng, tưởng chừng có thể thiêu trụi tất cả.
– Là huynh (cô) ! – Cuối cùng cả hai cũng đồng thanh lên tiếng, phá tan bầu không khí đang căng như kẻ chỉ.
– Tại sao huynh (cô) lại ở đây? – Cả hai lại tiếp tục đồng thanh.
– Đừng có mà nhại theo tôi (ta)!! – Lần thứ ba trùng hợp.
Viễn Kỳ lấy tay vuốt tóc một cách thô bạo, xuống giọng nói:
– Thôi được rồi, cô nói trước đi!
– Thì đó, tôi đã nói rồi còn gì, huynh làm gì ở đây?
– Hừm! – Viễn Kỳ cười nhạt – Chính ta mới phải hỏi cô câu đó, cô đang làm gì ở nhà ta? Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tính bày trò phá rối cả hôn sự của ta sao?
Tử Yên ngẩng cổ toan cãi lại, nhưng xiêm y tân lang mà Viễn Kỳ đang mặc, khiến nàng không thể không chú ý. Tử Yên cứ ngó chết trân vào chàng như chẳng thể tin nổi sự thật trước mắt mình.Viễn Kỳ lúc này dường như cũng đã nhận thấy sự bất thường ở Tử Yên. Thế là, không hẹn mà cả hai cùng nhất loạt kêu lên:
– Cô (huynh) chính là tân nương (tân lang) !
Không thể nào!!!
Viễn Kỳ ngồi phịch xuống giường, cạnh bên Tử Yên, môi điểm thành một nụ cười chua chát.
– Đúng là… “không thù không thành phu phụ, không oán không thành phu thê”.
Nhìn gương mặt chán chường của Viễn Kỳ, Tử Yên bỗng nổi cơn tự ái. Nàng bất mãn cao giọng:
– Huynh ở đấy than thở cái gì? Tôi cho huynh hay, bổn cô nương vô duyên vô cớ bị gả vào nhà này, xui xẻo đến mức lấy phải một người đào hoa, ngang ngược, không coi ai ra gì như huynh, tôi mới chính là người chịu thiệt thòi! Vậy mà… thái độ của huynh như thế là sao?
Lời đồn đại về thiên kim Lâm gia thì ra chỉ toàn lời bịa đặt. Viễn Kỳ vốn dĩ cảm thấy rất chán nản khi hay tin thê tử sắp cưới là một người thục đức đoan trang. Chẳng cần phải nghĩ nhiều, chàng cũng có thể mường tượng ra cuộc sống của mình sau này sẽ vô cùng nhạt nhẽo. Nhưng hôm nay, Viễn Kỳ mới biết rằng Lâm Tử Yên kì thực rất đặc biệt, chỉ bằng vài lời nói giản đơn đã làm chàng thập phần hứng thú. Nàng hoàn toàn khác hẳn với những tiểu thư cành vàng lá ngọc, luôn tỏ vẻ yểu điệu nhu mì Viễn Kỳ gặp trước đây. Sau một hồi ngạc nhiên nhìn Tử Yên, chàng chợt bật cười. Ngữ điệu đượm vẻ châm chọc:
– Khá lắm! Khẩu khí đáo để lắm. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Hôm nay ta mới biết đại tiểu thư Lâm gia kì thực là cường nữ. Quả thật là cường nữ. Nhưng …
Lời nói của Viễn Kỳ tuy ôn hòa, nhưng lại mang hàm ý chọc xoáy. Điều đó khiến Tử Yên trong lòng tức anh ách. Trông Viễn Kỳ từ trên xuống dưới, điểm nào cũng toát lên vẻ phong lưu, khinh bạc. Đây kì thực là kiểu người mà nàng ghét nhất, chỉ nhìn thôi cũng thấy không vừa mắt. Nghĩ tới những ngày tháng sau này phải cùng chàng ăn cùng bàn, ngủ cùng phòng, Tử Yên cảm thấy quá bất hạnh. Nàng trừng mắt lườm chàng, cố gắng kìm chế:
– Nhưng mà cái gì?
Viễn Kỳ nhún vai vô thưởng vô phạt. Chàng nhếch môi cười:

– À! Ta chỉ là không ngờ, Lâm tiểu thư hiền hậu, đoan trang mà thiên hạ từng đồn đại, lại là người có sở thích… kỳ quặc.
– Quá đáng! Huynh nói ai có sở thích kỳ quặc!!! – Tử Yên cơ hồ không nhịn thêm được nữa. Nàng giận dữ cắt ngang.
Phớt lờ thái độ của Tử Yên, Viễn Kỳ điềm nhiên phẩy quạt:
– Đường đường là một thiên kim, lại thích cải nam trang, la cà khắp nơi, bày trò quậy phá. Dám hỏi Lâm tiểu thư, đó chẳng phải sở thích kì quặc thì là gì?
– Huynh…
Mặt Tử Yên đỏ bừng, nàng nắm chặt tay tạo thành một quả đấm. Nhưng sực nhớ tới chuyện hôm qua, nàng buột miệng hỏi:
– Ơ! Sao huynh nhận ra tôi… là nữ ?
Môi Viễn Kỳ lại vẽ thành nụ cười giễu cợt. Biết mình không thể “dùng vải thưa che mắt …quỷ”, lại càng không phải là đối thủ của Viễn Kỳ trong cuộc khẩu chiến không cân sức, Tử Yên đành lặng im ngậm bồ hòn làm ngọt. Bao phẫn uất cứ dồn hết lên đầu, khiến gương mặt vốn đã đỏ như gấc giờ lại càng đỏ hơn.
Thấy Tử Yên cố nép vào góc giường, trên đầu tưởng chừng khói trắng đang bốc lên nghi ngút, Viễn Kỳ thích thú đến gần nàng. Rồi đột ngột, chàng quay phắt lại, mặt đối mặt với Tử Yên. Nụ cười bỡn cợt lúc nãy bỗng biến thành nét điểm môi gian xảo.
– Chuyện hôm qua, cô không quên chứ…?
Vẫn nhìn thẳng vào mắt Tử Yên, Viễn Kỳ khẽ thì thầm:
– Ta từng nói, nếu để ta gặp lại cô… thì…
Lời Viễn Kỳ nhẹ tựa lông hồng, nhưng cưỡi trên lông hồng là cả… nghìn tấn chì nặng uỵch. Hai tai Tử Yên bỗng chốc nóng lên, cơn nóng ấy nhanh chóng lan đến mặt, làm hai má nàng từ đỏ chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang đỏ. Tử Yên vội cụp mắt xuống, không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt ma mị kia. Từng chữ thoát ra thật nặng nề, khó nhọc:
– Huynh…huynh…muốn làm…làm gì tôi?
Tử Yên vừa hỏi, vừa lui về sau hòng tìm cách đào tẩu. Ngặt nỗi nàng vừa lê đến đâu, chàng liền theo ngay đến đó. Chỉ trong chốc lát, lưng Tử Yên đã đối mặt với vách tường lạnh ngắt.
“Không còn đường lui nữa rồi!”
Trên gương mặt tuấn tú, nụ cười ma mị vẫn không hề suy chuyển:
– Cô trang điểm lên trông cũng xinh đấy chứ. Cô thử nghĩ xem… ta muốn làm gì cô?
Tử Yên run rẩy giơ nắm đấm lên, đe dọa bằng giọng nói yếu ớt:
– Huynh…huynh… mà dám đụng…đụng vào tôi, tôi…tôi…nhất định sẽ không tha cho huynh!
Thấy nha đầu này vốn là người trời không sợ, đất không sợ, ấy vậy mà giờ đây chẳng khác nào nai vàng dưới vuốt cọp. Trước tình huống đó, Viễn Kỳ phải cố gắng lắm mới không phá lên cười:
– Ái chà! Lớn lối nhỉ, để ta xem cô làm gì được ta ?
“Nếu hắn còn đến gần, mình sẽ đấm vào mặt hắn. Đấm vào mặt hắn! Nhất định thế!”.
Lòng nghĩ như vậy, nhưng chẳng hiểu sao Viễn Kỳ đã tiến tới rất gần, mà người nàng lại vô phương động đậy. Tay chân Tử Yên giờ trở nên thừa thải, mềm oặt và ríu cả vào nhau. Chỉ có mồ hôi cứ túa ra trên trán. Hai mắt nàng chết trân, bất lực nhìn gương mặt Viễn Kỳ chỉ còn cách mình độ gang tay. Và… chàng vẫn chưa có ý định dừng lại.
“PHẢI LÀM SAO ĐÂY??? AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI!!!”

Tử Yên hoảng quá, biết chẳng thể làm gì, đành mím chặt môi, nhắm tịt mắt lại.

– Hù!
Tử Yên giật bắn người, hai mi mắt bật mở. Nàng đứng hình chốc lát, ngây ngốc nhìn Viễn Kỳ.
“Hù ? Hù à ? Hù sao? Mình không nghe nhầm chứ…?”
Viễn Kỳ vẫy vẫy tay trước mặt Tử Yên. Với phản ứng của nàng, chàng dường như vô cùng thích thú. Viễn Kỳ vui vẻ hỏi:
– Hoàn hồn chưa?
Phải mất một lúc lâu Tử Yên mới định thần lại được. Biết mình vừa bị xỏ mũi, nàng điên tiết quát lớn:
– HUYNH…HUYNH DÁM TRÊU TÔI!!!
– Cô không phải kiểu người ta thích, nên cứ yên tâm, ta sẽ chẳng động vào cô dù chỉ là sợi tóc.
Viễn Kỳ từ tốn bước xuống giường. Giọng chàng thản nhiên. Nụ cười thường trực vẫn hiện hữu.
-Sao? Thất vọng à?
– Ai thất vọng chứ! – Tử Yên vừa hét, vừa ném chiếc gối uyên ương vào Viễn Kỳ. Vừa hại nàng một phen điêu đứng, vậy mà người nào đó mặt vẫn tỉnh như không. Điệu bộ còn ra vẻ cực kì hả hê. Thật không thể tha thứ!
Viễn Kỳ quay người bước đi, để chiếc gối đỏ rơi phịch xuống đất. Chàng bật cười sảng khoái:
– Không có thì thôi.

Viễn Kỳ đứng trước tủ gỗ, khẽ khàng lấy mão tân lang xuống, kế đến là cởi bỏ chiếc hồng y bên ngoài. Từng động tác đều nhanh gọn, nhẹ nhàng.
Tử Yên trố mắt ra quan sát nhất cử nhất động của chàng, thái độ hung hăng khi nãy đột nhiên biến mất, thay vào đó là nỗi hoảng sợ cố hữu. Nàng lắp bắp hỏi:
– Huynh…huynh…đang làm…làm gì vậy?
Viễn Kỳ cuối xuống nhìn mình, rồi lại ngước lên nhìn Tử Yên. Chàng đáp gọn:
– Cởi quần áo.
Câu trả lời của Viễn Kỳ khiến Tử Yên thất sắc, mặt cắt không còn hột máu . Nàng đánh ực một cái, tiếp tục hỏi:
– Chẳng…chẳng phải huynh đã hứa là sẽ không…không động vào tôi dù…dù chỉ là sợi tóc hay sao?
Viễn Kỳ thoáng khựng lại, rồi bất ngờ cười lớn. Nữ nhân này kì thực rất thú vị. Chỉ một cử chỉ nhỏ của chàng, nàng cũng có thể suy diễn rồi lo lắng đủ chuyện. Những ngày tháng về sau, ắt hẳn chàng sẽ rất vất vả.
– Cô thật giỏi suy nghĩ vớ vẩn! Chẳng lẽ cô định mặc như thế để ngủ? Ta mệt lắm rồi, không rảnh đôi co với cô. Mà cô cũng mau đi thay y phục đi, cho ta còn nghỉ lưng nữa chứ.
Nghe Viễn Kỳ nói thế, Tử Yên liền thở phào nhẹ nhõm.
Tử Yên mới bước chân vào Dương gia, nên đâu còn biết chỗ nào khác ngoài căn phòng này. Thêm lẽ, ngày xưa, dù làm nam hay nữ, mọi người đều ăn mặc rất kín kẽ. Bấy nhiêu đó thôi cũng đã khiến nàng an tâm phần nào. Nghĩ vậy, Tử Yên mới lững thững bước xuống giường, lấy ình một bộ quần áo, rồi đi đến chỗ mạn che thay xiêm y. Không quên nói vọng ra:
– Huynh mà nhìn trộm là chết với tôi!
– Yên tâm! Ta chẳng hứng thú.
Sau câu đáp lời uể oải của Viễn Kỳ, cả căn phòng lại chìm vào im lặng.


Tử Yên bước ra với bộ tử y quen thuộc. Nàng ngốc nghếch nhìn căn phòng xa lạ. Một tháng trước, Tử Yên phải rất khó khăn mới có thể thích nghi với không gian đượm nồng vị gỗ. Mỗi ngày trôi qua đều phải tự an ủi chính mình. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, nàng từ từ cũng sẽ quen với những thứ ở đây, những thứ của Lâm gia. Vậy mà chưa bao lâu, nàng lại phải rời xa nơi ấy. Bến đỗ kế tiếp với nàng cũng chẳng khá khẩm hơn. Tử Yên thầm hỏi, liệu lần này, nàng phải mất bao lâu mới có thể thích ứng với căn phòng rộng nhường này. Mãi hồi lâu, Tử Yên mới nhận thấy có điều gì không phải. Nàng ngẩng người nhìn Viễn Kỳ độc chiếm chiếc giường, ngơ ngác hỏi:
– Này, huynh ngủ trên giường, còn tôi ngủ ở đâu?
Vừa nghe tiếng Tử Yên, Viễn Kỳ lười biếng mở mắt. Chàng uể oải nhướn người dậy. Ma mãnh nhìn nàng, Viễn Kỳ vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, mỉm cười giả lả:
– Ở đây.
Mặt Tử Yên đỏ bừng như quả cà chua chín, nàng hét toáng lên:
– Đừng đùa, có chết tôi cũng không lên đó đâu!
– Chậc! – Viễn Kỳ lắc đầu ra chiều tiếc nuối. – Dù không ưa nhau, nhưng đằng nào trên danh nghĩa ta với cô cũng đã là phu thê, có gì phải ngại. Nếu cô không muốn thì…cứ xuống đấy mà ngủ. Ta không cản.
Tử Yên nhìn theo tay Viễn Kỳ. Nàng chưa hết ngạc nhiên, tính quay lại phản bác thì thấy chàng đã nằm vật xuống giường, hai mắt nhắm tịt, không quên ném lại một câu chúc trêu ngươi.
– Ngủ ngon!
Tử Yên đứng đấy vật vã với cơn giận đang mắc ngang cổ họng, nàng nghiến răng kèn kẹt, quyết tâm không để yên chuyện này.
Viễn Kỳ hôm nay kì thực mệt vô cùng. Trước đây, dù chàng có cưỡi ngựa rong ruổi suốt cả ngày bên ngoài, cũng chưa từng cảm thấy rã rời đến vậy. Ai bảo thành thân là việc cực kì vui vẻ, đối với chàng đó chỉ là một cơn ác mộng. Lưng vừa đặt xuống giường, cả người Viễn Kỳ liền lịm đi. Đến nỗi khi Tử Yên rón rén leo lên, chàng cũng chẳng hề hay biết. Nàng khoái chí ưỡn người, chân co lại, và sau đó…
– A!!!
Hưởng trọn một cước đau như trời giáng làm Viễn Kỳ bừng tỉnh, chàng nghiêng phắt người theo phản xạ mà quên mất phía bên kia là mép giường.
Thế là…
– Oái!!!
Viễn Kỳ ngã nhào xuống đất, đầu đập vào thành giường. Bị lãnh phát thứ hai đau điếng ngay trong đêm tân hôn thật khiến chàng tức giận. Vẻ điềm đạm nhã nhặn ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Viễn Kỳ vội vàng đứng dậy, nóng nảy quát:
– Cô làm cái quái gì thế hả?
Tử Yên nhún vai đáp:
– Người ta dù gì cũng là nữ nhi. Huynh thật chẳng biết “thương hoa tiếc ngọc”. Nếu huynh thấy được thì xuống đấy mà ngủ!
– Cô… – Viễn Kỳ giơ tay chỉ về phía Tử Yên. – …Được lắm!
Thấy Viễn Kỳ hậm hực bỏ đi, Tử Yên thích thú ngoác miệng cười, hai ngón tay giơ lên làm dấu hiệu chiến thắng. Chưa được bao xa, chàng bất ngờ quay lại làm nàng mất hứng. Tử Yên chột dạ hỏi:
– Muốn gì nữa?
– Chăn. – Viễn Kỳ đáp hằn học.
Tử Yên không nói không rằng, ném luôn cái chăn duy nhất cho Viễn Kỳ.
………….
Ngoài trời, gió vẫn lồng lộng thổi, những cánh quỳnh vẫn lác đác rơi, làm trắng cả một góc trời đen mượt.
Trong căn phòng ngập tràn nến thơm, đèn giờ đã tắt…
Thế là đêm hôm ấy, một đêm tân hôn không có lời thề ước, cũng chẳng có rượu giao bôi, mà chỉ toàn những tiếng la hét, cãi vã. Nhưng xét cho cùng, nó cũng đã trôi qua…một cách “bình yên”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.