Tử khí đông lai

Chương 96


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 96:


Chương 96
 
Chuyện Thái Dung bị đâm kinh động đến tận Ngô Thái hậu.
 
Dù Tào Quốc công là đệ đệ của thái hậu nhưng tài năng lão thế nào bà ta cũng hiểu rõ, lãnh binh tác chiến thì còn miễn cưỡng có thể, chứ luận chuyện triều chính thì đúng là mù mờ không biết gì. Chẳng như Thái Dung, biết lấy đại cục làm trọng, hơn nữa lại bằng lòng phò tá mình, vì vậy giờ nghe nói ông ta bị thương Ngô Thái hậu vội vàng lệnh ba thái y tới phủ trị thương.

 
Tuy vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng Thái Dung tuổi đã cao, lại bị thương ở ngực trái nên gần như nửa người bên trái đã bị phế đi, tay cũng không nâng lên được, giờ chỉ có thể khó chịu nằm trên giường. Thấy ba thái y tới ông ta liền để họ nhắn cho Ngô Thái hậu là muốn cáo quan, không tiện phò tá nữa, phò tá thêm sợ là mạng cũng không còn, ông ta còn muốn giữ cái mạng này an hưởng tuổi già. Thái Dung chìm nổi quan trường nhiều năm, đã sớm đoán được là Tào Quốc công muốn mạng của mình. Chỉ trách mạng mình lớn, trốn được một kiếp, ám khí kia chỉ cần lệch sang phải một chút là mình đã mất mạng rồi. Đáng tiếc không đủ chứng cứ không thể vạch tội nên đành dùng cái cớ này chọc giận Ngô Thái hậu.
 
Môn sinh của Thái Dung trải rộng khắp nơi, chẳng được mấy ngày mà tấu chương vạch tội Tào Quốc công đã được chất đầy.
 
Hai phe chính thức giao chiến, triều đình gà bay chó chạy.
 
Nhất thời có hình ảnh của thời loạn.
 
Mắt thấy không biết phải thu dọn thế nào, Tào Quốc công, Tưởng Phục và mấy vị môn khách thương nghị trong thư phòng, Tào Quốc công tức giận nói: “Lục Hoán Dương đúng là đồ vô dụng, vốn tưởng võ công lão ta cao minh thế mà chút chuyện ấy cũng không làm được, sớm biết như thế thì thà chẳng động tới Thái Dung còn hơn. Lão tặc này còn dùng khổ nhục kế, không chừng tỷ tỷ lại tin ông ta.”
 
“Ta nghĩ hay là…” Tưởng Phục hạ giọng: “Phủ đô đốc tùy thời nghe lệnh, Thiệu Đình trong cung có hơn một ngàn cấm quân, chỉ cần ra lệnh một tiếng, vây quân cấm cung cũng không khó.”
 
“Ngươi nghĩ dễ như vậy sao?” Nhìn Tưởng Phục nói dễ như ăn cháo, Tào Quốc công nhịn không được chế nhạo: “Năm đó ta giết Anh quốc công chết bao nhiêu người? Ngươi cho rằng bên cạnh bà ta không có binh mã sao, dù vây được cấm cung thì ngoài thành còn có tam đại doanh, ngươi nghĩ bọn chúng có nghe chúng ta không? Lỡ bị phản công thì chống đỡ được thế nào? Đừng nói Ngụy quốc công… giờ còn không biết ông ta ở đâu, sao không có tí tin tức nào, vốn chúng ta có mười vạn binh mã lại bị ông ta và Võ Hữu Niên chia cắt sạch sẽ, không còn nằm trong vòng khống chế.”

 

Đó mới là uy hiếp lớn nhất.
 
Giang sơn không phải chỉ có kinh thành, đất đai rộng lớn ngoài kinh thành mới là cả giang sơn.
 
Nghĩ đến đây Tào Quốc công lại nổi nóng, có lẽ bản thân đã quá sơ sót.
 
“Vậy tỷ phu, ngài định thế nào?” Tưởng Phục cười lạnh một tiếng: “Cũng không thể ngồi chờ chết chứ?”
 
“Để ta nghĩ đã.” Tào Quốc công trầm ngâm.
 
Trong cung cũng không có động tĩnh nhưng Ngô Thái hậu đã rất loạn. Một núi không thể chứa hai hổ, trước kia Thái Dung và Tào Quốc công đã không hợp nhau, không ai phục ai, nhờ có bà ta tranh đấu nên mới có thể cân bằng, nhưng bây giờ hiển nhiên sự cân bằng này đã bị đánh vỡ. Bà đưa tay day day mi tâm, nhìn Đại Lý Tự đường quan Thích Vân Từ: “Vụ án của Thái đại nhân điều tra thế nào rồi?”
 
“Hồi bẩm nương nương, vẫn chưa bắt được thích khách nhưng ám khí kia đã có chút manh mối.”
 
Tết Nguyên Tiêu, bảy tám phần mười bách tính kinh thành đều ra đường ngắm hoa đăng, Ngô Thái hậu biết rõ khó mà bắt được thích khách, lần trước truy tìm thích khách Bạch Hà cũng phải mất mấy tháng, bà ta nói: “Còn không mau nói.”
 
“Ám khí có hình dạng giống phi tiêu bình thường nhưng lại dùng sắt tinh luyện, cách chế tạo cũng giống ở trong quân, phi tiêu như thế thấy nhiều ở Tam đại doanh, phủ đô đốc…”
 
Sắc mặt Ngô Thái hậu không khỏi trầm xuống.

 
Tam doanh này có hai doanh nằm trong tay Tào Quốc công, phủ đô đốc càng không cần phải nói, Tổng đô đốc là em vợ của Tào Quốc công, chẳng lẽ thật sự đệ đệ là người đã phái người đi ám sát Thái Dung sao? Nhưng giờ nó đã cẩm y ngọc thực, phú quý cả sảnh đường, còn chưa vừa lòng sao? Sao cứ nhất thiết phải tranh quyền đoạt lợi với mình sao? Không ép mình ra tay không được sao? Ngô Thái hậu phát run, cắn răng nói: “Tất cả đi xuống đi.”
 
Thích Vân Từ nghe lệnh rời khỏi.
 
Thường Bỉnh rót một tách trà cho Ngô Thái hậu, nói khẽ: “Có lẽ là có hiểu lầm gì ở đây, sao Quốc công gia lại hồ đồ đi ám sát Thái đại nhân chứ? Ai cũng biết Ngài nể trọng ngài ấy biết mấy, may mà Thái đại nhân không sao, nếu không nhiều tấu chương như vậy ngài giải quyết thế nào đây? Đều giao cho Quốc công gia sao? Nô tài nói lời không phải nhưng Quốc công gia thật sự không có tài trị quốc, cũng đã bao năm không đánh trận rồi, sao bỗng dưng lại hồ đồ làm chuyện này chứ.”
 
Lời này như đang khuyên nhủ, lại càng như lửa cháy đổ thêm dầu, Ngô Thái hậu đập mạnh chén trà xuống đất.
 
Gió thổi mạnh báo hiệu giông bão sắp đến, toàn bộ kinh thành đều có vẻ u ám, nhưng theo Tô Nguyên thì đây là dấu hiệu đêm tối trước bình minh nên nàng cực kỳ vui vẻ. Không chỉ nàng mà tâm tình lão thái thái cũng rất tốt, qua năm nay con trai sẽ thành thân, hôm nay Nguyễn Trực đi đưa sính lễ cho Ân Lạc, phụ mẫu Ân Lạc đều đã mất nên giờ nàng đang ở một viện tử mà Nguyễn Trực chuẩn bị, rất rộng rãi, còn mua thêm hai nha hoàn và mấy gã sai vặt.
 
Ở đấy lâu, hàng xóm sát vách cũng biết nàng ấy là vị hôn thê của Nguyễn đại nhân.
 
Trong tiếng pháo nổ huyên náo, Nguyễn Trực đưa sính lễ tới, Ân Lạc xấu hổ ra ngoài nghênh đón. Nàng lệnh cho gã sai vặt mở cửa kho đưa sính lễ vào rồi quay người nghiêm mặt kéo Nguyễn Trực vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
 
Cửa sổ cũng được đóng rất chặt, căn phòng chỉ sáng lờ mờ làm nổi bật gương mặt trắng nõn của Ân Lạc, Nguyễn Trực chăm chú nhìn, cười tà: “Ban ngày ban mặt, ngươi không sợ người khác hiểu lầm sao, dù sao thì vẫn chưa thành thân…”
 
“Đừng có đánh trống lảng.” Ân Lạc cắn răng nói: “Ta gả cho ngươi để giết Tào Quốc công, thế mà mấy tháng rồi vẫn chẳng có động tĩnh gì, Thái Dung còn suýt bị lão ta đâm chết. Nếu Thái Dung chết rồi thì bên cạnh Thái hậu coi như chỉ còn Tào Quốc công, đó là đệ đệ ruột của thái hậu,  bà ta nhất định sẽ không nỡ lấy mạng lão ta, vậy không phải là cho Tào Quốc công cơ hội sao?”
 
“Vì thế, không phải là Thái Dung chưa chết sao. Thái Dung không chết, Tào Quốc công cũng không thể một người độc đại.”

 
“Cái gì…” Ân Lạc khẽ giật mình.
 
“Ngươi đừng vội, dục tốc bất đạt.” Nguyễn Trực nâng cằm nàng ấy lên: “Vẫn cứ ngoan ngoãn gả cho ta trước đi rồi nói sau, ngươi xem, sính lễ ta cũng đưa tới rồi, cả viện tử này, cả cửa hàng hương liệu kia nữa, ngươi muốn ta đổ xuống sông xuống biển hết à?”
 
Ngữ khí nam nhân ngả ngớn, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn thì rõ ràng thấy ánh mắt y có gì đó khang khác. Ân Lạc bất giác đỏ mặt, đẩy tay y ra: “Những thứ này ta cũng không nhận thật, sau này làm xong chuyện ai đi đường nấy.”
 
Vẻ e lệ của nàng rơi vào mắt y, Nguyễn Trực cong khóe miệng, thu tay lại, lòng bàn tay như vẫn còn chút cảm giác mềm mại kia. Y ngồi xuống thản nhiên nói: “Ngươi cũng đừng suốt ngày ru rú ở đây, rảnh rỗi thì đi gặp muội muội ta, thăm cháu gái ta, thế mới giống vị hôn thê của ta, sẽ không khiến người khác hoài nghi.”
 
Ân Lạc nhíu mày: “Yêu cầu của ngươi nhiều quá đấy, có phải thành thân xong còn mong ta làm y phục cho không?”
 
“A, cái này không phải điều nên làm sao?” Nguyễn Trực cười: “Chúng ta còn phải ngủ cùng trên một chiếc giường, làm y phục thì đã là gì?”
 
Khuôn mặt y có phần tuấn lãng, lúc cười cũng khá đẹp mắt, thậm chí còn có chút tinh nghịch, Ân Lạc nghĩ thầm, trước kia căn bản cũng không biết y là thủ lĩnh của Ảnh Tử. Rõ ràng là một thương nhân mà, nàng nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc tại sao ngươi lại làm sát thủ? Ta là vì thù giết cha, ngươi thì sao?”
 
Không ngờ nàng lại hỏi vấn đề này, sắc mặt Nguyễn Trực cứng đờ, ánh mắt tức thời lạnh xuống.
 
Dù đã sớm báo được thù, muội muội cũng thành chính thất phu nhân nhưng sai lầm lúc trước là một vết sẹo trong lòng y, không thể nào xóa đi được. Y thản nhiên nói: “Theo lời ngươi vừa nói thì sớm muộn gì chúng ta cũng ai đi đường nấy, những chuyện này ta không cần thiết phải nói cho ngươi đúng không?”
 
“Ngươi…” Ân Lạc hơi buồn bực nhưng cũng không phản bác được, phất tay áo nói: “Không còn gì để nói nữa, ngươi đi đi.”
 
Nàng nghiêm mặt, thấy hơi tức giận.
 
Vì mình không nói nên nàng ấy tức giận sao? Nhưng hai người không phải vợ chồng thật, dựa vào cái gì mà mình phải nói? Nguyễn Trực nhướn mày: “Thật ra còn một chuyện nữa, mẹ ta đặc biệt nói phải để ngươi làm cho ta đôi giày, sau này mới có thể một lòng nắm tay, bạc đầu đến già.” 

 
Làm giày ư? Ân Lạc không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm y: “Ngươi không từ chối sao?”
 
“Từ chối thì lại giả quá, nào có thê tử không làm giày cho trượng phu?” Y nói kích cỡ cho Ân Lạc: “Ngươi chịu khó làm một đôi đi.”
 
“Không thể mua sao?”
 
“Mua ư? Ngươi cho rằng có thể thoát khỏi ánh mắt của mẹ ta sao?” Nguyễn Trực nhíu mày: “Ngươi ra ngoài cửa hàng xem, giày mua bên ngoài khác hoàn toàn với giày tự làm, có phải ngươi muốn đổi ý không? Mệt cho ta, còn nghĩ là ngươi rất giữ lời.”
 
“Ai nói ta muốn đổi ý?” Ân Lạc không muốn tỏ ra tiểu nhân: “Làm thì làm, cũng chỉ là một đôi giày.”
 
“Vậy thì tốt rồi.” Nguyễn Trực nhìn thoáng qua bàn tay nàng ấy, cũng không biết đôi tay quen cầm kiếm này mà may vá thì sẽ làm ra dạng giày gì, không biết sao lại có chút chờ mong.
 
Thấy y muốn đi, Ân Lạc đột ngột túm lấy tay áo hỏi nhỏ: “Dù sao ngươi cũng phải cho ta một thời hạn, ta không muốn chờ đợi vô vọng… Ta cũng không biết có phải ngươi lừa ta không, lỡ ngươi qua loa tắc trách việc của ta thì sao?”
 
“Qua loa tắc trách, lừa gạt?” Nguyễn Trực ghé sát lại gần: “Không tới nửa năm ngươi sẽ như nguyện, để ta nói cho ngươi biết một chuyện…”
 
Cách quá gần, Ân Lạc cảm thấy tai mình hơi ngứa, mặt nhịn không được đỏ lên.
 
Lỗ tai trắng ngần nho nhỏ ngay bên môi, Nguyễn Trực nói một lát đột nhiên có loại xúc động muốn cắn một cái… 
 
Y giật mình, vội vàng quay mặt đi rồi kéo cửa đi ra ngoài.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.