Tử khí đông lai

Chương 94


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 94:


Chương 94
 
Tuyết ngừng rơi, khó có ngày mặt trời lộ ra, Lục Tĩnh Anh nói với Liêu thị muốn tới Từ Nguyệt am để tĩnh tâm.
 
Lần này Uy Viễn Hầu phủ bọn họ mất hết mặt mũi, vì Lục Hoán Dương đi làm ầm làm ĩ nên ai cũng biết Tào Quốc công phủ không cần đứa con dâu hủy dung này nữa, bỏ ở nhà mẹ đẻ chả quan tâm, bởi vậy Liêu thị cũng không dám ra ngoài xã giao, sợ có ai cố ý hỏi lại không ngẩng đầu lên được. Bà ta còn thế nữa là Lục Tĩnh Anh, rất hiểu con gái khổ sở nên chẳng nghĩ ngợi gì đã đồng ý, còn muốn tự mình đưa đi.

 
“Không cần, đại ca sẽ đưa ta đi, hôm qua ta đã nói với huynh ấy rồi.” Lục Tĩnh Anh đeo mạng che mặt lên: “Có thể sẽ ở lại bốn năm ngày, ngài không cần lo lắng, đến lúc đó đại ca sẽ đón ta về.”
 
Liêu thị nghe giọng nàng ta bình tĩnh mới xót xa nói: “Con ở thêm mấy hôm cũng không sao, ta nghe nói sư thái trụ trì rất am hiểu khuyên giải, con đi trò chuyện cùng sư thái cho khuây khỏa, thêm chút tiền hương hỏa.”
 
Lục Tĩnh Anh cười trào phúng, tình cảnh của nàng ta bây giờ há một sư thái có thể giải quyết được sao? Cái gọi là khuyên cũng chỉ là lừa mình dối người thôi, nàng ta đứng dậy đi ra ngoài, thấy Lục Vanh đã ở đó mới mỉm cười: “Làm phiền đại ca.”
 
Dưới khăn che mặt chỉ có thể loáng thoáng thấy dung mạo của muội muội, Lục Vanh ngồi trên lưng ngựa mở đường, thản nhiên nói: “Làm phiền gì, ta đưa đi muội là hiển nhiên, ai bảo muội là muội muội ta chứ. Nhưng ta cũng thấy lạ, sao đột nhiên lại muốn tới đó? Muội vẫn luôn không thích chùa miếu.” 
 
Lục Tĩnh Anh học võ công từ nhỏ, nhất là bắn cung, theo Lục Hoán Dương đi săn từ nhỏ nên cũng không từ bi như Phật pháp giảng dạy.
 
Có khi nhắc tới, nàng ta còn khinh thường.
 
Lục Tĩnh Anh cứng người, lập tức cười khổ nói: “Đại ca, bây giờ không giống ngày xưa…”
 

Ngữ khí chua chát, Lục Vanh nghe vậy bèn nhắm mắt lại, cưỡi ngựa đi trước.
 
Từ Nguyệt am ở ngoại thành, xây trên một sườn núi nhỏ cách kinh thành ba dặm. Ngọn núi kia không cao, trồng đầy hoa đào, hoa nở đẹp nhất vào tháng ba, cả ngọn núi quẩn quanh hương đào, khi đó rất nhiều quý phu nhân và cô nương sẽ tới đây. Còn mùa đông thì khá quạnh quẽ, chủ yếu là do tuyết dày nên đường khó đi.
 
Mắt thấy đã tới nơi, Lục Vanh đứng trước cửa am nói: “Tự muội lên đi, phần lớn là ni cô, ta sợ không tiện.”
 
“Đại ca uống chén trà nóng rồi đi, lạnh như vậy.” Lục Tĩnh Anh kéo cánh tay hắn ta: “Các sư thái đều đã chặt đứt trần duyên, chớ luận nam nữ, đại ca cũng không cần câu nệ, ta nghe nói trong am cũng có công tử, đại ca vào với ta một lát đi.”
 

Mắt Lục Vanh loé lên.
 
Mười mấy năm qua hắn ta đều coi muội muội là niềm kiêu ngạo của mình vì biết bản thân quá đỗi bình thường, không xuất chúng bằng muội muội. Lục Tĩnh Anh cũng biết vậy nên cũng chẳng có bao tôn kính với người đại ca này, nhưng những ngày này lại hết sức thân mật. Muốn vào cửa, còn muốn lôi kéo mình uống trà, muội muội ỷ lại mình như thế từ bao giờ vậy? 
 
Hắn ta chậm rãi rút tay về: “Ta không đi, lúc nào muội về ta sẽ đợi ở dưới núi đón muội, đi vào đi.”
 
“Đại ca!” Lục Tĩnh Anh run giọng, giật mạng che mặt ra: “Ta sợ gương mặt này… sẽ dọa các sư thái, ở đây còn có những vị khách khác, không chừng sẽ chế giễu ta. Đại ca, huynh đưa ta tới sương phòng đi.”
 
Lúc trước hắn chuyển về bởi vì thương tích gương mặt này, giờ nàng ta lại lộ ra lần nữa, Lục Vanh nhẫn nhịn cả một đường, từ đầu đến cuối không muốn mở miệng, nhưng người muội muội này quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định. Đúng như Tô Cẩm nói, đúng là vẫn muốn tính kế mình.
 
“Muội có gì phải sợ, một tay công phu ám khí, ai chế giễu thì muội ném kẻ đó.” Lục Vanh động tay, bắt lấy ống tay áo nàng ta vuốt lên trên: “Hôm nay lại mang theo gì đây? Ám khí à? Hay là cả thuốc mê?” Hắn ta cười lạnh: “Hôm qua ta đã sai người điều tra, Ngụy quốc công phủ Nhị cô nương đang ở Từ Nguyệt am, nàng ấy yêu thích nghe kinh phật, rất được Ngụy quốc công sủng ái, chỉ là người yếu nên chưa gả. Có phải sương phòng của muội sát vách nàng ấy không? Thế nào, lại muốn đẩy Nhị cô nương xuống nước để ta cứu sao, giống như Cẩm muội muội à? Như thế thì ta có thể cưới Nhị cô nương kia rồi.”
 
Giọng điều đầy trào phúng làm Lục Tĩnh Anh biến sắc, nghiêm nghị nói: “Ai nói cho ngươi những điều này?”
 
“Có phải ngươi nghĩ ta đần đến mức không nghĩ ra được những cái này không?”
 
Lục Tĩnh Anh muốn rút tay về lại bị Lục Vanh túm chặt: “Ta là thấy ngươi đáng thương mới mềm lòng, ta cũng đã cho là ngươi đã thay đổi, cho là nhà chúng ta có thể giống như trước đây, nhưng ta sai rồi. Ngươi căn bản không coi ta là đại ca, ngươi chỉ coi ta là quân cờ!”
 
“Cái này có thể trách ta sao?” Lục Tĩnh Anh the thé gào lên: “Còn không phải là vì ngươi? Ngươi nhìn ngươi xem, nào có dáng vẻ của đại ca, ngươi ra ngoài nghe ngóng xem có nhà ai bằng lòng cho ngươi đi làm cô gia không? Bây giờ ngươi được làm Chỉ huy phó sử cũng là vì ta gả tới Tào Quốc công phủ. Lục Vanh, ngươi tự hỏi lòng mình xem ngươi có xứng với ta không? Bây giờ ta tính toán thay ngươi, để ngươi cưới Nhị cô nương cũng là vì Hầu phủ chúng ta. Dù bây giờ Ngụy quốc công không ở kinh thành, nhưng trong tay nắm giữ hai mươi vạn binh mã, ngươi nghĩ xem nhỡ Thái hậu nương nương không trả binh quyền cho Tào Quốc công thì địa vị của Ngụy quốc công chắc chắn không thể rung chuyển nổi. Tại sao ngươi không chịu nghĩ đến những thứ này chứ!”
 
Lục Vanh tức quá bật cười.
 
“Ngươi không biết trời cao đất rộng, tính toán đủ đường, vậy kết quả thì sao?” Hắn ta giật mạng che mặt của Lục Tĩnh Anh xuống: “Ngươi hao hết tâm lực cũng chỉ nhận được cái này, ngươi muốn ta giống ngươi sao? Ngươi đi soi gương xem, nếu thật sự có dũng khí như vậy thì cần gì phải hủy hết gương trong phòng.”
 
“Ngươi… ngươi…” Lục Tĩnh Anh dữ tợn nói.
 
Lời của Lục Vanh như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim, đâm thủng điều mà nàng ta không muốn đối mặt.
 
Nàng ta không muốn nghĩ lại những điều ấy, nàng ta chỉ muốn nhìn về phía trước, chỉ cần Lục Tĩnh Anh này còn sống thì sẽ không thất bại. Nàng ta ép bản thân chỉ nghĩ tới chuyện của Lục Vanh, như thế sẽ không phải nghĩ về Ngô gia, về sự vô tình của Ngô Tông Viêm, về sự đáng sợ của Tưởng thị, không phải nghĩ đến dung mạo như hoa trước kia của mình…
 
“Ngươi tỉnh lại đi.” Lục Vanh nói: “Đừng làm những chuyện vô dụng này nữa, cố sống cho tốt.”

 
“Cố sống cho tốt?” Lục Tĩnh Anh ngửa mặt lên trời phá lên cười, sờ vào mặt mình: “Ta phải sống thế nào cho tốt? Ta lấy cái gì để sống? Lục Vanh, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi phải nghe ta, ngươi cưới Nhị cô nương, Uy Viễn Hầu phủ chúng ta mới không bị người ta nhạo báng. Ngươi chính là cô gia phủ Quốc công, tương lai của ta… mặt của ta, cũng sẽ tốt.” Nàng ta run rẩy sờ lên mặt mình rồi đột nhiên nghiêm nghị nói: “Đại ca, chúng ta đi vào đi, ta đưa ngươi vào.”
 
Nàng ta khẽ động tay, trực tiếp phóng một mũi ám khí vào Lục Vanh.
 
Lục Vanh kinh hãi, hắn ta không ngờ Lục Tĩnh Anh sẽ động thủ, hắn ta lách mình tránh đi, rút trường kiếm ra: “Muội muội, ngươi điên rồi, ngươi dừng tay cho ta.”
 
“Là ngươi điên rồi, ngươi vốn nên nghe ta…” Lục Tĩnh Anh vừa nói vừa phóng ra mười mấy mũi ám khí.
 
Nếu là lúc trước, chắn chắn Lục Vanh sẽ không ngăn được, nhưng thời gian qua hắn ta dồn hết phẫn uất để phát tiết vào chuyện luyện công nên sớm đã không còn là thiếu gia ăn chơi như trước nữa, tức thời cầm trường kiếm múa thành quang ảnh, bảo vệ toàn thân, đánh rơi tất cả ngân châm.
 
Một đám nha hoàn và sai vặt bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, muốn đi lên khuyên lại không dám, chỉ biết ở bên cạnh kêu thét sợ hãi.
 
Lục Tĩnh Anh thấy Lục Vanh né tránh, không khỏi buồn bực, bèn rút chủy thủ bên hông ra, lấn người mà lên.
 
Chiêu nào cũng tàn nhẫn vô cùng, lòng Lục Vanh càng ngày càng lạnh, muội muội của mình đã hoàn toàn thay đổi rồi, tâm tính bực này không biết sẽ còn làm ra chuyện gì nữa. Hắn ta hạ quyết tâm, giả sơ hở để Lục Tĩnh Anh thừa cơ đâm tới, đâm thẳng vào hông mình, hắn ta không tránh mà phản kiếm chém một nhát vào cổ tay Lục Tĩnh Anh, vết thương sâu chảy đầy máu, chủy thủ của nàng ta rơi xuống đất.
 
“Ngươi… ngươi hủy tay của ta!” Lục Tĩnh Anh lảo đảo lui lại, bưng kín cổ tay, đó là tay phải của nàng ta, giờ không dùng được sức, võ công cũng bị phế. Nàng ta nhịn không được thống khổ nói: “Ngươi không muốn cưới Nhị cô nương đến thế sao? Đại ca, ngươi tình nguyện làm tổn thương ta, tổn thương mình cũng không muốn cưới sao?”
 
“Phải, ta không muốn cưới, cũng không muốn thấy ngươi điên cuồng như vậy.” Lục Vanh đưa chuôi kiếm cho nàng ta: “Ta phế một tay của ngươi là ta không đúng, ngươi có thể giết ta, giết ta luôn đi, nhưng từ đó về sau ta hi vọng ngươi có thể trở lại là muội muội trước kia. Muội muội đáng yêu nho nhỏ chỉ biết cười gọi ta là đại ca, ngươi đừng trưởng thành nữa, đừng trở nên đáng sợ như vậy nữa, đừng trở thành một người mà ta đã không còn quen biết.”
 
Nước mắt của hắn ta rơi xuống, dưới ánh mặt trời sáng như vậy… làm người khác đau lòng.
 
Lục Tĩnh Anh cầm kiếm bằng tay trái nhìn Lục Vanh, tay nàng ta run lẩy bẩy, rốt cuộc không thể nắm chặt kiếm được nữa, thanh kiếm rơi xuống đất.
 
“Ngươi đi đi.” Nàng ta quay người, nói khẽ: “Chúng ta mãi mãi mãi đừng gặp lại.”
 
“Muội muội…”
 
“Về nói với cha mẹ, ta sẽ ở lại Từ Nguyệt am.” Nàng ta nhặt chủy thủ lên, ngẩng đầu đi vào cửa am, thật ra nàng ta cũng sớm mệt mỏi rồi, tính tính toán toán, kết quả chỉ là công dã tràng.

 
Tổ mẫu, đường tỷ đường muội, biểu tỷ biểu muội, tất cả những người được từng là khuê mật đều rời khỏi mình, bên cạnh nàng ta đã chẳng còn một ai. Chỉ có phụ thân, mẫu thân và đại ca, không, chỉ có đại ca, chỉ có huynh ấy còn nhớ được vẻ đơn thuần ngày nhỏ của bản thân.
 
Thế nhưng… người còn có thể biến lại như cũ sao?
 
Nàng ta vuốt ve gương mặt của mình, dung nhan xấu xí này đã không thể đối mặt với thế nhân, có lẽ như thế này mới là kết cục tốt nhất.
 
Lục Vanh đau đớn nhìn theo bóng lưng Lục Tĩnh Anh, hạ nhân vội lại đỡ lấy hắn ta. Vừa tới chân núi hắn liền nhảy lên ngựa, giờ hắn muốn gặp một người, một người mà dù chết cũng muốn gặp một lần.
 
Ở Tô phủ, Tô Cẩm đang chơi với đệ đệ muội muội ở chỗ Nguyễn Trân.
 
Sắp đến mùa xuân, nàng không cần đi học với Lưu Yến Tri nên có khá nhiều thời gian rảnh, đa số thời gian nàng đều ở đây, hoặc học quản gia với Nguyễn Trân, hoặc như bây giờ, hận không thể cắn mỗi đứa bé mấy cái.
 
“Con thấy chân hai đứa đặc biệt đáng yêu.” Tô Cẩm nói với Nguyễn Trân: “Béo múp míp, đáng tiếc trời lạnh không thể nhìn nhiều.”
 
Nguyễn Trân bật cười: “Con với Nguyên Nguyên, một đứa thích tay, một đứa thích chân, chờ đến hè thì hai đứa nó khổ rồi.”
 
Tưởng tượng đến lúc ấy, Tô Cẩm cười ha ha.
 
Tiểu cô nương nhìn không buồn không lo nhưng Nguyễn Trân nghĩ tới chuyện Mạnh gia lại không biết Tô Cẩm có thích hay không: “Hôm nay tổ mẫu con nói tới lễ tết, cố ý dặn ta đưa thêm tới Mạnh gia một phần, còn phải dày một chút, Cẩm nhi…” Nguyễn Trân cầm tay nàng ấy: “Con đối với Mạnh công tử… Mẫu thân, lão gia đều khen không dứt miệng, vậy còn con?”
 
Nguyễn Trân luôn cảm thấy Tô Cẩm không quá hài lòng, không giống Tô Nguyên, mặc dù gả sớm nhưng có thể nhìn ra là rất vừa ý. Còn Tô Cẩm, mặt ngoài cười tủm tỉm nhưng trong mắt không có chút vui vẻ nào, cứ thế gả đi, tiểu phu thê có thể cầm sắt hòa minh sao?
 
“Mẫu thân, chuyện này tổ mẫu, phụ thân và ngài quyết định là được rồi.” Tô Cẩm cười nói: “Con tin tưởng ánh mắt của ngài.”
 
“Cẩm nhi.” Nguyễn Trân tận tình khuyên bảo: “Tuy nói cha mẹ đặt đâu con ngồi nấy, nhưng cuối cùng người gả đi là con, người sống cả đời cũng là con, trưởng bối chúng ta cũng không thể…”
 
Tô Cẩm không muốn nói thật, lại sợ Nguyễn Trân hỏi nhiều nên vội kiếm cớ chạy ra ngoài.
 
Tô Cẩm không biết phải đối mặt với sự nhiệt tình của Nguyễn Trân thế nào, tuy Mạnh công tử không khiến mình có tình cảm nhưng bất kể là gia thế hay tài mạo đều là trong trăm có một, nếu không gả thì không thể nào nói nổi, nhưng gả thì lại có chút không can tâm. Chỉ là các trưởng bối chọn đi chọn lại mới chọn được Mạnh gia này, nếu mình cự tuyệt chẳng phải là sẽ cô phụ tấm lòng của phụ thân sao? Sau này có còn ai tốt hơn Mạnh công tử không? Nàng ôm tâm sự nặng nề tản bộ trong vườn thược dược, lúc tới một ngọn núi giả đột nhiên có người từ phía sau đi ra.
 
“Đại biểu ca?” Tô Cẩm giật mình, nhìn thấy cả người hắn ta lại càng chấn kinh: “Huynh sao thế, sao cả người toàn là máu?”
 
Hai nha hoàn cũng bị hù chết, đang muốn thét lên thì bị Lục Vanh quát: “Ta sẽ đi ngay, sẽ không làm gì cô nương của các ngươi… chỉ là có chuyện, ta muốn nói với muội ấy.”
 
“Các ngươi lui ra xa đi, nếu có người đến thì sớm thông báo.” Tô Cẩm ra lệnh.

 
Chúng nha hoàn liếc nhau rồi lui ra xa.
 
Tô Cẩm đỡ Lục Vanh ngồi xuống, cầm khăn lau vết máu cho hắn ta: “Đại biểu ca, huynh nên tới chỗ đại phu! Sao huynh lại đến đây, rốt cuộc là sao?”
 
“Vừa rồi ta đưa muội muội tới Từ Nguyệt am, chúng ta… đánh một trận!” Hắn ta khẽ cười cười, nhìn Tô Cẩm: “Về sau muội ấy sẽ không về nữa, từ từ sẽ nghĩ rõ ràng. Muội cũng không cần lo ta sẽ bị lừa nữa, thật ra ta không đần đến thế, chỉ là…” Ánh mắt của hắn ta vừa dịu dàng vừa thâm tình: “Chỉ là ta giả như không biết gì cả, không biết các muội đều không thích ta, ta sẽ rất vui. Giờ ta hiểu rồi, trước kia ta quấn lấy muội khiến muội rất phiền phải không? Muội yên tâm, sau này sẽ không có ai làm phiền muội nữa, Tĩnh Anh cũng sẽ không làm gì tổn thương muội nữa… Hy vọng muội và Mạnh công tử có thể…”
 
Hắn ta nghẹn ngào: “Có lẽ đây là lần cuối ta gặp muội, chức vị này ta cũng không muốn giữ nữa, cái gì muội muội đổi lấy ta đều trả lại, ta sẽ rời khỏi kinh thành.”
 
Lục Vanh đứng lên: “Ta đi.”
 
Tô Cẩm ngơ ngác nghe, trái tim giống như ngừng đập.
 
Mắt thấy hắn ta sắp rời khỏi tầm mắt, nàng ấy đột ngột chạy theo, kéo Lục Vanh lại: “Ai nói ta phiền? Đại biểu ca, ta không hề thấy phiền, huynh đừng rời khỏi kinh thành.”
 
Lục Vanh cứng đờ cả người, hắn ta thấy mình sắp không thở được: “Cẩm muội muội… muội nói gì?”
 
Tô Cẩm đỏ bừng mặt, cảm thấy mình rất xúc động nhưng nàng ấy thật sự không muốn Lục Vanh đi, nói khẽ: “Huynh dưỡng thương cho tốt, ở lại đây đi, ta… ta không gả cho Mạnh công tử.”
 
Giống như tất cả đau đớn đều biến mất, Lục Vanh quay đầu lại nâng mặt Tô Cẩm lên: “Muội nói thật chứ? Muội… muội không gả cho Mạnh công tử? Muội muốn ta ở lại thật sao?”
 
“Phải.” Nàng mỉm cười, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
 
Đại biểu ca ngốc ngếch, nhàm chán, ấy vậy mà nàng lại không nỡ để huynh ấy đi.
 
Lục Vanh cúi đầu xuống, chạm nhẹ vào trán nàng một cái, nói nhỏ: “Ta tới đại phu, chờ khỏe ta lại quay lại thăm muội.” Nói rồi bước nhanh rời đi, để lại vài giọt máu.
 
Tô Cẩm vội vàng gọi nha hoàn lau sạch những vết máu, cũng không biết ban nãy có ai nhìn thấy không, vội vàng nói: “Tìm khắp một lượt, lau sạch sẽ đi.”
 
Đông Quỳ ngập ngừng nói: “Lỡ lão gia biết thì sao ạ?”
 
“Nếu phụ thân biết, ta sẽ nói với người.” Tô Cẩm tỉnh táo trả lời.
 
Đông Quỳ cúi đầu lau vết máu, không nói gì.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.