Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 88:
Chương 88
Vì cha mẹ Ân Lạc đã mất nên nghi thức đính hôn vô cùng đơn giản, chỉ là song phương trao đổi thiếp canh rồi định ra ngày lành.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, chọn ngày lành vào tháng ba năm sau, tảng đá đè nặng trong lòng lão thái thái cuối cùng cũng rơi xuống, không còn càm ràm Nguyễn Trực nữa, Nguyễn Trân cũng thở phào, nhưng lại lo cho Tô Nguyên. Chuyện Lục Sách đả thương Lục Tĩnh Anh huyên náo xôn xao, nghe nói đến bây giờ mặt Lục Tĩnh Anh còn chưa khỏi hẳn, Lục Hoán Dương oán hận nhi tử, thậm chí còn từng động thủ một lần nên Nguyễn Trân tới thăm.
Tô Nguyên đang ngồi ở cửa sổ thêu thùa, thấy mẫu thân tới thì vội vàng ra đón.
“Mẹ, con cũng đang nhớ ngài đây.” Nàng kéo tay mẫu thân: “Ngài đã tới thì ở lại ăn trưa cùng con nhé?”
“Được.” Nguyễn Trân cười cười ngồi xuống.
Tô Nguyên dặn Bảo Lục tới phòng bếp truyền lời, chuẩn bị thêm vài món ăn: “Hai đầu bếp này do biểu ca dẫn từ Đồng Châu về, tài nấu nướng rất tốt, lát nữa ngài nếm thử.”
Nữ nhi mặt mày hớn hở không lo lắng chút nào nhưng sợ là Lục Hoán Dương và Liêu thị hận chết Lục Sách, cũng sẽ liên luỵ đến Tô Nguyên. Nguyễn Trân nói khẽ: “Nguyên Nguyên, con không sao chứ? Đại phu nhân… có làm khó dễ con không? Con đi thỉnh an thế nào?”
Lục Hoán Dương dùng gia pháp không thành còn bị Lục Sách đánh bại, sợ là Liêu thị đã tức đến nổ đầu, mấy hôm nay không có động tĩnh gì nhưng Tô Nguyên cũng đã có chủ ý, dù đến nàng cũng không sợ. Hơn nữa còn có Thái phu nhân tọa trấn, Lục Hoán Dương từng chịu tội bất hiếu, giờ mà muốn chụp cái mũ này cho Lục Sách sợ là cũng bị người khác cười rụng răng.
“Từ khi con gả tới vẫn chưa thỉnh an, giờ càng miễn đi.” Tô Nguyên trấn an Nguyễn Trân: “Ngài không cần lo lắng, con thanh tĩnh lắm, nếu cảm thấy buồn bực thì sẽ trò chuyện với Nhị tỷ và Tam muội. Chẳng mấy mà Nhị tỷ sẽ xuất giá, mấy hôm nay con định thêu một bức bình phong tặng tỷ ấy, ngày sau nhìn thấy cũng có thể nhớ tới con.”
Nguyễn Trân xoa đầu nàng: “Tình cảm các con không tệ, là nên như thế.”
“Thận nhi, Tú nhi sao rồi? Ngài không bế qua sao?” Tô Nguyên hỏi: “Đã biết nói chưa?”
Nói đến hai đứa trẻ Nguyễn Trân liền cười: “Tú nhi thường xuyên ê a gì đó, không biết nói gì nhưng lão gia nói là gọi cha, ta nghe thử thì không nghe ra, chắc là gạt ta. Còn Thận nhi thì không thích nói lắm, nhưng ăn tốt chơi tốt, mấy hôm trước còn có thể tự đứng một lúc nữa.”
“Hai ngày nữa con sẽ về thăm chúng.” Tô Nguyên suy nghĩ một chút song lại chờ không nổi: “Hay là dùng xong bữa trưa chúng ta cùng về?”
“Ta mới đến, con lại đi, sợ là…”
“Lúc lấy con biểu ca đã nói có thể về lúc nào cũng được, con không tin huynh ấy dám không giữ lời.”
Nhìn nữ nhi phách lối, Nguyễn Trân ai nha một tiếng: “Sách nhi là tướng công của con, con cũng không thể ỷ sủng mà kiêu, nếu tổ mẫu nghe thấy cũng sẽ răn dạy con đấy.”
“Con biết rồi, con chỉ nói với ngài thôi.” Tính tình mẫu thân vẫn luôn như thế, Tô Nguyên cũng không già mồm.
Hai người cơm nước xong xuôi, Tô Nguyên căn dặn nha hoàn vài câu rồi cùng Nguyễn Trân về Tô gia.
“Gần đây ngoại tổ mẫu con rất bận rộn, muốn chuẩn bị cỗ, còn phải bố trí tân phòng, chê phòng của cậu con bé, còn đặc biệt tới hỏi ta nên làm sao mới tốt.”
Có thể thấy ngoại tổ mẫu và mẫu thân rất vui vẻ, đáng tiếc thân phận của Thẩm cô nương kia… Tô Nguyên ngậm miệng không dám nhắc tới, nếu nàng nói ra thì nhất định cậu sẽ ghi thù mình.
Vừa qua nguyệt môn, đi dọc hành lang hai người thấy một cỗ kiệu dừng ở phía trước, một người được đỡ ra, dù không lộ diện nhưng chỉ nhìn tư thái kia Tô Nguyên cũng nhận ra đó là Lục Tĩnh Anh.
Nàng ta đeo mạng che mặt, đi về phía các nàng.
Ánh dương xán lạn, trước mặt lại là hai mỹ nhân, hai mẹ con này vốn tú mỹ, nếu là ngày trước thì nàng ta cũng chẳng thèm để bụng, nhưng bây giờ… Lục Tĩnh Anh chỉ cảm thấy như bị kim đâm vào tim, hận đến toàn thân phát run. Vết thương trên mặt lành rất chậm, đã bao nhiêu ngày rồi mà vẫn còn để lại một vết sẹo dài, ngay cả ngự y cũng không trị hết được.
Vì thế mà Ngô Tông Viêm cũng tiến cung nhiều lần nhưng không có kết quả.
Hết lần này tới lần khác kẻ gây ra chuyện này còn nhởn nhơ tự tại, Thái hậu nương nương nói điều tra nhưng không hề có phán quyết gì, rốt cuộc là mặc kệ.
Nàng ta thật sự không ở được Quốc công phủ nữa, lại nghe nói mẫu thân chạy đôn chạy đáo tìm được một đại phu nên mới về nhà ngoại, ai ngờ lại thấy Tô Nguyên. Cũng do Tô Nguyên nên Tô Cẩm mới xa lánh mình, tất cả mọi chuyện sau này cũng là tại Tô Nguyên.
Nàng ta hơi động tay, rút một cây châm ra. Nếu cây châm này đâm vào mặt Tô Nguyên thì không biết kết quả sẽ ra sao đây.
Vừa nghĩ vậy đã thấy trước mặt Tô Nguyên xuất hiện một người, chẳng biết Trần Tân đã đứng đó từ lúc nào, nàng ta khẽ híp mắt, thu châm lại, bước qua bọn họ.
Váy áo đong đưa giống như có gió lạnh thổi qua, mang theo một loại oán hận khắc cốt minh tâm.
Tô Nguyên giật mình, trong lòng nhịn không được sinh ra chút hàn ý.
Nàng nhanh chóng đi ra ngoài cùng Nguyễn Trân.
Lục Tĩnh Anh gần như cắn răng để khống chế bản thân, vừa tới chỗ Liêu thị đã không nhịn được: “Không ngờ vị Nhị tẩu kia của ta vẫn rất vui vẻ.”
Liêu thị hổ thẹn vì không báo thù được cho nữ nhi, hạ giọng nói: “Tĩnh Anh, giờ con vẫn nên chữa khỏi mặt trước đã.”
“Chữa được không?” Lục Tĩnh Anh giật mạng che mặt ra: “Ngài nhìn xem.”
Trên gương mặt trắng nõn có một vết sẹo dài màu đỏ, nhìn mà ghê người, Liêu thị hít vào một ngụm khí lạnh, oán hận rơi nước mắt: “Tên nghiệt tử kia quá độc ác, lẽ ra trước kia không nên để con tiện nhân kia sinh nó ra, đúng là khắc tinh của con và Vanh nhi. Con yên tâm, ta sẽ có cách đối phó hắn.”
“Nếu ngài có cách thì đã không kéo dài đến bây giờ?”
“Tĩnh Anh, bên cạnh hắn có hộ vệ, ngày ngày đều canh gác…” Liêu thị vỗ vỗ tay Lục Tĩnh Anh: “Bà già kia cũng che chở hắn, không trách cứ lấy một câu.”
Tổ mẫu hoàn toàn không nhận mình nữa rồi, Lục Tĩnh Anh nhắm mắt lại, nắm chăt tay làm móng tay cắm sâu vào da thịt. Nàng ta không tin không có cách nào để giết Lục Sách và Tô Nguyên.
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, lão gia không chỉ lo cho thương thế của con mà lo cho cả nhà thông gia, thật sự ngài ấy có hiềm khích với Thái hậu sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lục Tĩnh Anh lắc đầu, hôm đó ở trong cung nàng ta cũng thấy tận mắt thái độ của Ngô Thái hậu, rõ ràng là bênh vực Lục Sách, mặc kệ thương thế của nàng ta. Vì chuyện này nên công công cũng rất đau đầu, thời gian này đóng cửa không tiếp khách, nhưng nàng ta có nghe nha hoàn nói ông ta vẫn thường xuyên triệu mấy môn khách, có điều khi hỏi Ngô Tông Viêm thì hắn lại nói là không có.
Nghĩ đến trượng phu Lục Tĩnh Anh càng oán hận, ban đầu hắn còn thường xuyên ở cùng nàng ta, nhưng lâu dần bắt đầu không muốn ở lại phòng, nhìn nàng ta một lúc đã đi rồi, cứ như đang nhìn một thứ gì đáng sợ lắm.
Nàng ta hỏi Liêu thị: “Mẹ, không phải ngài nói tìm được một đại phu sao?”
“Phải, ta bỏ một số tiền lớn mới mời tới được đấy, để xem vết thương cho con.” Liêu thị vội vàng sai người đi truyền.
Lục Tĩnh Anh ở lại mãi đến tận khi Lục Tĩnh Xu xuất giá vẫn không đi.
Nhưng nhị phòng mặc kệ chuyện đại phòng, nên náo nhiệt thì vẫn náo nhiệt, bày ba mươi bốn mươi bàn tiệc, có điều Lục Tĩnh Xu gả xa nên không làm nhiều nghi thức ở đây. Tới chiều trưởng bối người thân đưa tới Nhị môn rồi có người Từ gia tới đón, Lục Hoán Vân và Hàn thị cùng đưa con đến cửa thành sau đó ngồi xe về Tô Châu.
Nghĩ đến sau này khó mà gặp được nhau, Lục Tĩnh Nghiên khóc nức nở, Tô Nguyên và Tô Cẩm cũng không nhịn được mà lau nước mắt.
Thái phu nhân thích Lục Tĩnh Xu nhất, trước tuy cũng sầu não nhưng chuyện đã rồi, huống chi tìm ở đâu ra một mối nhân duyên tốt như vậy? Hơn nữa kinh thành hiện giờ cuồn cuộn sóng ngầm, thà ở Tô Châu cho yên tĩnh. Lục Tĩnh Xu gả tới Từ gia quả thực là tốt vô cùng. Bà nắm tay cháu gái căn dặn: “Viết thư về nhiều một chút, nhớ chưa?”
Lục Tĩnh Xu liên tục gật đầu, rơi nước mắt: “Tổ mẫu, nhất định ngài phải giữ gìn sức khỏe.”
Lục Tĩnh Xu thi lễ với mọi người rồi quay người rời đi.
Xe ngựa dần dần đi xa, đi qua cửa lớn, đến tận khi không còn nghe thấy tiếng nữa bọn họ mới chậm rãi quay về.
Đến tối khẩu vị của Tô Nguyên không tốt lắm, không ăn được mấy miếng cơm, Lục Sách nhìn cũng không thấy ngon miệng bèn khoát tay gọi Bảo Lục dọn bàn.
“Ta không ăn huynh cũng không ăn à?” Tô Nguyên vội vàng nói: “Huynh bận rộn đi sớm về trễ, cũng không giống như ta.”
“Không sao, đêm ăn ít chút cũng không sao.” Lục Sách đứng lên vươn tay ra trước mặt nàng: “Tối nay mười lăm, muốn ra ngoài tản bộ không?”
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm vô tận, trăng sáng giữa trời, Tô Nguyên cũng muốn tiêu bớt nỗi sầu ly biệt nên nắm lấy tay Lục Sách: “Được, vậy ra ngoài một chút đi.”
Hai người dắt tay nhau đi ra ngoài.
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng mỏng nhẹ, tiếng côn trùng rả rích làm tâm hồn cũng dần yên tĩnh lại, nhưng Tô Nguyên vẫn thấy hơi buồn bực trong lòng.
Thấy nàng không nói gì, Lục Sách mới hỏi: “Có muốn vui vẻ hơn không?”
Vừa trải qua ly biệt sao dễ vui vẻ như thế được, Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh có cách giúp ta vui hơn sao?”
Mây hôm nay không chỉ chuyện Lục Tĩnh Xu gả đi xa, còn có rất nhiều chuyện khác như Lục Tĩnh Anh, Tào quốc công, Thái Dung; cũng chẳng biết bao giờ mới qua được thời gian này, nếu ngủ một giấc dậy Lục Sách đã là Cảnh Xuyên hầu thì tốt biết bao, nàng cũng không cần phải lo lắng hãi hùng.
Nhìn nàng tỏ rõ vẻ không tin, Lục Sách đột nhiên ôm chầm lấy nàng.
Ôm rất chặt, mặt nàng dán sát vào ngực hắn, Tô Nguyên đỏ mặt, lại xem thường: “Ý huynh là thế này hả?”
Lục Sách mỉm cười, nhún người một cái bay lên một cành cây cao nhất.
Gió trên cao xẹt qua má nàng hơi rát nhưng giờ phút này Tô Nguyên hoàn toàn không để ý tới, nàng chỉ thấy mình bay lên, trái tim cũng nâng lên hạ xuống, bầu trời đêm càng lúc càng gần, nàng như một chú chim nhỏ bay lên đậu ở ngọn cây.
“A!” Nàng đột nhiên hét lên, ôm chặt lấy Lục Sách, nhắm mắt lại: “Ta rơi xuống mất, biểu ca, ta sắp ngã rồi…”
Lục Sách đã ngồi vững vàng trên cành cây: “Ngã cái gì, có ta đây.”
Dưới thân mềm mềm, còn hơi đung đưa, Tô Nguyên từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mặt trăng rất to.
Không ngã, hai người bọn họ đều không ngã.
Nàng ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhìn xuống toàn bộ Uy Viễn Hầu phủ, ngay cả viện của Thái phu nhân cũng nhìn được, dưới mái hiên có treo sáu cái đèn lồng đỏ chót. Cả nhà của nàng nữa, hồ nước trước cửa đang gợn sóng bạc lăn tăn.
“Thì ra ở trên cao thú vị thế này, khó trách huynh lại ngủ ở đây.” Lần trước ở Lục gia, Lục Sách cũng ở trên cây nên mới nghe thấy nàng nói chuyện.
“Vui không?” Hắn hỏi.
Vừa nãy thật sự nàng đã quên hết mọi chuyện, Tô Nguyên gật gật đầu: “Ừm.” Nhưng vẫn hơi sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy cổ Lục Sách.
“Đừng cứng người như vậy, thả lỏng ra.” Lục Sách nói: “Nàng ngồi trên người ta mà, dù có rơi xuống thì cũng có ta làm đệm.”
Tô Nguyên bật cười, hơi nới lỏng ra.
“Cây này không phải cây cao nhất, lần sau sẽ dẫn nàng ra chỗ cửa sau.” Hắn chỉnh tư thế để Tô Nguyên ngồi thoải mái hơn: “Chính là chỗ lần trước nàng thấy ta.”
“Được.”
Tô Nguyên ngửa đầu nhìn lên bầu trời: “Hôm nay không có sao, lần sau chờ nhiều sao lại lên nhìn, hẳn sẽ có một phen phong vị khác.”
“Nếu nàng muốn thì ngày nào ta cũng mang nàng lên.” Hắn tựa cằm vào vai Tô Nguyên, hơi lim dim mắt, nghĩ nếu cứ thế mà ngủ thiếp đi thì chắc sẽ mơ một giấc mơ thật đẹp.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có ám khí phóng tới, Lục Sách tai thính mắt tinh lập tức ôm Tô Nguyên nhảy xuống, gần như là ngay lập tức rút kiếm ra trực tiếp công kích người kia.
Ai ngờ người kia lập tức dùng tay kẹp lấy mũi kiếm của hắn.
Dưới ánh trăng, nhìn rõ người tới, Lục Sách kinh ngạc nói: “Sư phụ, sao ngài lại ở đây?” Còn chọn ngay lúc này tới, chỉ sợ là đã dọa đến Tô Nguyên, quay đầu lại nhìn, quả nhiên Tô Nguyên đã trốn sau lưng hắn.
“Sư phụ?” Nàng thò đầu ra: “Biểu ca, là sư phụ của huynh ở Đồng Châu sao?”