Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 37:
Chương 37
Cuối cùng cũng đến ngày mười sáu, Tô Nguyên dậy từ khi trời còn chưa sáng, mặc vào một bộ váy mới tinh, đeo trang sức rực rỡ, liên tục mở cửa nhìn ra ngoài, nàng hy vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút.
Bảo Lục nói: “Phải chạng vạng lão gia mới đi đón phu nhân cơ ạ, cô nương dậy sớm thế này làm chi? Còn không bằng ngủ nhiều thêm một lát.”
Sao nàng có thể ngủ được, nàng đang vui tới nỗi không tài nào nhắm mắt nổi.
“Ta thức đến hừng đông cũng thấy vui.”
Mấy nha hoàn đều cười rộ lên.
Thải Vi chạy lại gần: “Thật ra lão gia cũng dậy rồi đấy ạ, nghe nói còn sớm hơn cô nương nữa, lúc nãy nô tỳ tới phòng bếp có nghe vài người nói lão gia dậy từ nửa đêm, còn đặc biệt dặn dò phòng bếp phải làm mấy món phu nhân thích ăn, chờ đưa phu nhân vào động phòng sẽ bưng lên ngay.”
Tô Nguyên càng cảm thấy an tâm.
Quả thật Tô Thừa Phương cũng không ngủ được, tuy đây không phải lần đầu tiên thành thân nhưng lần đầu là lời của cha mẹ, y không có nhiều mong đợi với hôn sự đó, còn lần này là do tự y chọn Nguyễn Trân, tuy đã ở bên nhau hơn chục năm nhưng chưa từng được nhìn Nguyễn Trân mặc giá y, chưa từng được nghe nàng gọi một tiếng tướng công.
Nữ nhân này, mấy hôm trước dỗ nàng gọi, nàng lại nói chưa thành thân, sống chết cũng không chịu mở miệng, để xem tối nay nàng còn trốn đi đâu được, Tô Thừa Phương cười đầy vui vẻ.
Tới giờ Mão, Tô Thừa Phương đi thỉnh an lão phu nhân.
Nhi tử đã hơn ba mươi tuổi nhưng nét mặt không giấu được sự hưng phấn, giống như quay lại mười mấy năm trước, khi vẫn còn là một thiếu niên, lão phu nhân buồn cười: “Chờ con đón con dâu về còn phải xã giao khách khứa, ta thấy tốt nhất là đi ngủ thêm một lát đi, cũng không phải thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao chịu nổi? Nhưng dì con có nói, tối nay sẽ gọi Hoán Dương, Hoán Vân tới chắn rượu cho con, đúng rồi, cả Minh Thành nữa.”
Nghe được tên Tô Minh Thành, ánh mắt Tô Thừa Phương lóe lên: “Dù ta không phải thiếu niên nhưng cũng không phải lão nhân gia, có gì không chịu được chứ? Chỉ là làm phiền mẹ phải giúp tiếp đãi khách khứa.”
“Khó được việc vui, hẳn là.” Đã đến nước này, đương nhiên lão phu nhân cũng không thể bất mãn, bằng không ly tâm với nhi tử thì mất nhiều hơn được, còn không bằng để con trai nhớ kỹ phần tình ý này của bà.
Tô Thừa Phương cười rộ lên: “Đa tạ mẫu thân.”
“Được rồi, con còn nhiều chuyện, đi trước đi, ta cũng phải dặn dò hạ nhân chuyện tiệc cưới.”
Tô Thừa Phương vâng dạ cáo từ.
Đều nói thời gian như nước chảy, nhưng đối với Tô Nguyên mà nói, hôm nay dài như một năm vậy, từ sáng thấy mặt trời mọc đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng đứng ngồi không yên. May mà mấy người Lục Tĩnh Xu đều đến, nói chuyện giết thời gian với nàng cho thời gian qua mau.
Rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng pháo.
Tô Văn Huệ cười nói: “Nguyên Nguyên, mẹ ngươi sắp vào cửa rồi! Chúng ta có ra ngoài xem không?”
Nguyễn gia ở ngõ Kỳ Lân khá gần nên Tô Thừa Phương không mất quá nhiều thời gian đón dâu, Tô Nguyên gật gật đầu, cùng Tô Văn Huệ đi ra ngoài, Lục Tĩnh Xu cũng kéo Lục Tĩnh Nghiên theo: “Chúng ta cũng đi góp vui!”
Mấy tiểu cô nương vui vẻ ra ngoài.
Lục Tĩnh Anh cười lạnh nhìn Tô Cẩm: “Ngươi cứ thế trơ mắt nhìn biểu thúc lấy Nguyễn di nương sao? Nếu ta là ngươi thì nhất định sẽ không đồng ý, sau này sẽ đến lượt ngươi nếm mùi đau khổ.”
Trần ai lạc định, mình còn có cách gì đây? Tô Cẩm không nói lời nào.
Lục Tĩnh Anh càng căm tức: “Ta thấy biểu thúc rõ là mắt mờ, nhiều thiên kim tiểu thư tuổi trẻ như vậy lại không chịu để ý ai, nhất quyết đòi lấy Nguyễn di nương, Tô Nguyên chẳng phải sẽ thành đích nữ sao.”
Tô Cẩm nhắm mắt lại: “Ngươi đừng nói nữa, cha ta…” Nàng ấy phạm sai như vậy phụ thân vẫn tha thứ, còn nói sẽ chọn một hôn sự tốt cho nàng ấy, cho tới bây giờ phụ thân không làm gì sai cả, còn tổ mẫu thấy nàng ấy sinh bệnh chỉ hận không thể luôn ở bên chăm sóc, Tô Cẩm lắc đầu: “Ngươi không cần nói nữa, ta không muốn nghe!”
Nói vậy rồi lập tức quay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm dám chống đối mình nên Lục Tĩnh Anh tức đến đỏ
bừng mặt.
Tô Thừa Phương cưỡi ngựa đi tới Nguyễn gia.
Lão thái thái nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài mà cứ ngỡ như đang mơ, vui sướng cầm tay Nguyễn Trân: “Trân nhi, Tô đại nhân đến đón con rồi, lần này con tới Tô gia nhất định phải hầu hạ lão phu nhân, chăm sóc Tô đại nhân cho tốt, làm hiền thê lương mẫu, khai chi tán diệp cho Tô gia.”
Nguyễn Trực nghe được cười lạnh: “Cái gì gọi là hầu hạ, Tô gia thiếu hạ nhân sao, nếu thiếu thì để ta tặng một trăm người cho nhà họ.”
Nguyễn Trân dở khóc dở cười.
Ca ca này, oán khí vẫn còn chưa tan hết.
Lão thái thái lườm Nguyễn Trực một cái: “Còn ở đó mà nói bậy, không cõng Trân nhi lên kiệu đi.”
Nguyễn Trực ngồi xổm xuống, rốt cuộc nở nụ cười.
Nguyễn Trân nằm trên lưng y, nhẹ giọng nói: “Ca ca, ta ở Tô gia, huynh phải chăm sóc mẹ thật tốt, đừng giận dỗi với lão nhân gia, người nhiều tuổi rồi, huynh nhường một chút đi, cũng đừng nóng tính như vậy nữa hại sức khỏe. Huynh nên thu liễm một chút mới không đắc tội với người khác trong quan trường, ta nghe lão gia nói, con đường làm quan còn gian nan hơn buôn bán.”
Những năm gần đây Nguyễn Trực càng lúc càng cố chấp, chẳng có kiên nhẫn nghe ai bao giờ nhưng lần này muội muội lải nhải, y không phản bác lấy một câu.
Đời này, còn có thể cõng muội ấy mấy lần đây?
Y cười gật gật đầu: “Sau này ngày nào ta cũng sẽ tới thăm muội, cả mẹ nữa.”
“Được.”
Giờ nàng là Tô phu nhân rồi, làm tiểu thiếp bao nhiêu năm, không tranh không đoạt nhưng vì người nhà, nàng bằng lòng đi thỉnh cầu Tô Thừa Phương để được gặp họ nhiều hơn một chút, nhất định y sẽ đồng ý.
Nguyễn Trực cõng Nguyễn Trân, đưa nàng lên kiệu hoa.
Nguyễn Trực nhướn mi nhìn nam nhân mặc hỉ phục: “Nếu ngươi đối xử không tốt với muội muội ta, nhất định ta sẽ đón muội ấy về nhà, ngươi nhớ lấy.”
“Ta nhớ.” Tô Thừa Phương nghiêm túc.
Đại quan như Tô Thừa Phương lại có thể chấp nhận để ca ca uy hiếp, nhẫn nhịn ngày trước huynh ấy cố tình gây sự, Nguyễn Trân cảm thấy ngọt ngào vô cùng, rất muốn nhìn Tô Thừa Phương một cái, nhưng đang trùm khăn voan nên không tiện.
Trong tiếng pháo huyên náo, Tô Thừa Phương đón dâu trở về, theo sau là một trăm hai mươi kiện đồ cưới, là mười dặm hồng trang.
Tô Nguyên rơi lệ nhìn phụ thân nắm tay mẫu thân vào hỉ đường, nhìn mẫu thân đi đôi giày nàng tự tay làm để hành lễ, không làm sao ngừng khóc được, sợ bị phát hiện nên lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong vườn, tiểu cô nương vùi đầu khóc lớn.
Tô Nguyên nhớ lại từng chuyện từng chuyện trước kia, trong ngày vui mừng này đúng là đau đến tận xương tủy, nhưng nhất định tương lai sẽ hạnh phúc, mãi mãi.
Lục Sách đứng ở xa xa trong đình, yên lặng nhìn một cái rồi xoay người rời đi.
Ít ra mẫu thân của Tô Nguyên đã tu thành chính quả, còn mẫu thân của hắn thì sao? Cả đời người chịu nhiều khổ cực, nhưng cũng mãi mãi không thể giống Nguyễn Trân, có một kết cục viên mãn như thế.
Gió thổi qua, bóng đêm như nước, Tô Nguyên lau sạch nước mắt, đi về hôn phòng.
Rất nhiều nữ quyến đã chờ ở đây, một lát sau thấy Tô Thừa Phương dắt Nguyễn Trân tiến vào, mọi người đều cao giọng chúc mừng, Nguyễn Trân trùm khăn voan, im lặng ngồi xuống giường đã trải sẵn chăn hỉ.
Hàn thị cười nói: “Biểu ca, mau vén khăn voan của tân nương đi.”
Tô Thừa Phương cầm gậy vén lên.
Nguyễn Trân cảm thấy trước mắt sáng ngời. Trước mắt nàng là nam nhân mặc hỉ bào đỏ rực, càng tôn lên dung mạo như ngọc của y, đôi mắt y cũng như bị ánh đỏ hắt vào, xán lạn như ánh bình minh làm tim nàng đập rộn ràng, lập tức cúi đầu.
Mọi người lại ồn ào khen một lượt, chúc bọn họ bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.
Trong mắt phụ thân là tình cảm không thể nào che giấu, Tô Nguyên liếc nhìn Tô Cẩm, đợi tất cả mọi người ra ngoài hết mới gọi nàng ấy lại.
Tô Cẩm kinh ngạc: “Ngươi tìm ta làm gì?”
“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Tô Nguyên nói: “Chúng ta ra chỗ nào yên tĩnh
đi.”
Tô Cẩm nghĩ một chút rồi mời nàng về khuê phòng, đóng cửa lại.
Cả hai bên đều không có hảo cảm gì với nhau, Tô Cẩm đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi, hôm nay có rất nhiều khách khứa, chắc hẳn lát nữa ngươi cũng bận rộn đi đãi khách.”
“Phải, nhưng ta có chuyện quan trọng hơn.” Tô Nguyên nhìn thẳng Tô Cẩm, sắc mặt rất là nghiêm túc: “Dù sao mẹ ta cũng sắp là mẫu thân của ngươi.”
“Ngươi đang khoe khoang với ta đấy à?” Tô Cẩm buồn bực.
“Không, ta muốn hòa hảo với ngươi, ta mong rằng sau hôm nay chúng ta sẽ không cãi nhau nữa, bởi vì ta biết nếu chúng ta ầm ĩ mẫu thân sẽ chỉ khuyên ta, sẽ không nói câu nào nặng lời với ngươi. Người là một người rất lương thiện, hẳn ngươi cũng rõ điều này, bằng không với sự sủng ái của phụ thân, mẫu thân chỉ cần tố khổ vài lần đã đủ cho ngươi nếm mùi đau khổ rồi, nhưng bao năm nay người có làm vậy không? Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem mẹ ta đã từng hại ngươi chưa?”
Tô Nguyên nói rất nhanh cũng rất rõ ràng, bao hàm cả cảm tình với Nguyễn Trân.
Tô Cẩm muốn phản bác nhưng không nói nên lời.
“Ta sẽ không thay đổi vì biến thành đích nữ, quan hệ giữa hai chúng ta, ta hy vọng từ nay về sau biến chiến tranh thành tơ lụa.”
Chỉ thế thôi ư, Tô Cẩm cực kỳ giật mình, nàng ấy còn tưởng rằng Tô Nguyên sẽ nhân cơ hội này bắt nạt mình không ngờ… Tô Cẩm đánh giá Tô Nguyên, hẳn là tình cảm mà Tô Nguyên dành cho Nguyễn Trân vượt quá sự tưởng tượng của mình.
Tô Nguyên rất yêu người mẫu thân này nên vì Nguyễn Trân, không muốn so
đo ân oán trước kia nữa.
Trong nháy mắt Tô Cẩm cảm thấy muốn khóc, nếu mình cũng có một mẫu thân như thế thì tốt.
“Ngươi bằng lòng không?” Tô Nguyên hỏi.
Tô Cẩm cắn cắn môi: “Làm sao ta biết được ngươi nói có thật không?”
“Thời gian sẽ chứng minh…” Tô Nguyên nói xong đột nhiên cười trào phúng: “Có lẽ lời này cũng chưa hẳn đã đúng hoàn toàn, giống như Trình phu nhân vậy, có lẽ ngươi sẽ mãi mãi không thể hiểu lòng người đó.”
“Dì?” Tô Cẩm sửng sốt.
“Đúng, dì của ngươi, ngươi có biết rằng trước kia nàng ta từng muốn gả cho phụ thân không? Khi đó mẫu thân ngươi vừa mới qua đời không bao lâu, Chân gia đã muốn gả Chân Quân cho phụ thân, đáng tiếc phụ thân không đồng ý.”
Tô Nguyên dừng một chút: “Còn nữa, trước khi mẫu thân ngươi gả tới, quan hệ giữa ngài ấy với Chân Quân cũng không tốt, sau đó Chân Quân thường xuyên đến phủ chúng ta quan hệ giữa hai người mới dịu đi, nhưng mẫu thân ngươi chẳng mấy chốc đã tạ thế, Chân Quân liền thường xuyên tới phủ, ta nghĩ là nàng ta muốn gặp phụ thân nhiều hơn đấy thôi.”
“Ngươi nói cái gì?” Tô Cẩm kinh hãi, không dám tin trợn mắt nhìn Tô Nguyên: “Ngươi muốn ly gián ta với dì sao? Ta không tin, tại sao dì phải làm như thế?”
Tô Nguyên thản nhiên: “Việc này ngươi có thể đi hỏi tổ mẫu, không ai rõ hơn người, nhưng quả thật Chân Quân rất biết mê hoặc người khác, không phải ngươi vẫn rất nghe lời nàng ta sao? Vậy tại sao Chân Quân luôn khuyên ngươi đối xử tốt với ta ngươi lại không nghe, rốt cuộc là ngươi không chịu nghe hay cách nàng ta nói có gì không ổn?”
“Ngươi tự nghĩ đi, ta chỉ mong ngươi hiểu được trên đời này ai mới là người thật lòng tốt với ngươi.” Tô Nguyên nói xong lập tức quay người đi ra ngoài.
Cửa mở, gió thổi vào lạnh đến thấu xương, Tô Cẩm chỉ cảm thấy bản thân không còn chút sức lực, ngã phịch xuống ghế.