Tử khí đông lai

Chương 35


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 35:


Chương 35
 
Tô Thừa Phương thật không ngờ Tô Cẩm lại ngu dốt như vậy.
 
Lúc đầu y chỉ nghĩ Tô Cẩm vờ sinh bệnh vì y muốn lấy Nguyễn Trân; mấy năm nay y biết Tô Cẩm không thích Nguyễn Trân vì Chân Văn, đây là bản tính con người nên cũng không thể bắt Tô Cẩm đối xử với Nguyễn Trân như Tô Nguyên được. Nhưng bệnh này kéo dài mấy ngày làm Tô Thừa Phương thấy khả nghi, y vốn nghĩ nữ nhi muốn được chú ý nên cũng phối hợp chăm sóc mấy ngày rồi, nhưng Tô Cẩm lại không muốn dứt bệnh như thế.

 
Rốt cuộc là muốn làm gì? Tô Thừa Phương phái Lục An theo dõi động tĩnh trong viện của Tô Cẩm.
 
Kết quả hôm qua Đông Quỳ lén rời phủ tới một đạo quan cạnh miếu Nguyên Quân, Lục An đi tra thì những nữ đạo sĩ ở đó chuyên làm một số chuyện dơ bẩn.
 
Tô Thừa Phương lập tức đoán được Tô Cẩm muốn làm gì.
 
Là muốn mời một nữ đạo sĩ nhập phủ nói Nguyễn Trân sẽ khắc chết mình, không thể làm chủ mẫu Tô phủ!
 
“Ta thật sự không biết con lại trở thành như thế này, tổ mẫu con còn cho là con sinh bệnh, sốt ruột ăn không ngon ngủ không yên, thế mà con dám làm loại chuyện này.” Tô Thừa Phương ném lá bùa vào người nàng ấy: “Chủ ý này là tự con nghĩ ra sao?”
 
Tô Cẩm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
 
Vẫn giả bệnh, cứ nghĩ là không ai biết, nào ngờ phụ thân lại đột nhiên vào phòng buộc mình tỉnh dậy.
 

Lần đầu tiên Tô Cẩm phát hiện Tô Thừa Phương đáng sợ như vậy!
 
Nàng ấy khóc lớn: “Phụ thân, không liên quan đến nữ nhi, con không biết gì cả…”
 
“Không phải đang bệnh sao, không phải thần chí không rõ sao, sao mới thế đã tỉnh rồi?” Tô Thừa Phương lạnh lùng hỏi: “Lục An tận mắt thấy Đông Quỳ đi tìm người, Đông Quỳ đã khai rồi, con có muốn gọi nàng ta vào đối chất không?”
 
Tô Cẩm vội vàng ngậm miệng, không dám nói gì cả.

 
“Tại sao con lại ghét Trân nhi như thế, rốt cuộc nàng ấy làm gì sai với con?” Tô Thừa Phương hỏi.
 
Tô Cẩm cắn môi.
 
Trong trí nhớ của nàng ấy, nàng ấy chưa từng có mẫu thân, nhưng Tô Nguyên vừa sinh ra đã có mẫu thân. Trước kia khi nàng ấy chơi trong vườn thường xuyên thấy Nguyễn Trân bế Tô Nguyên tản bộ, thơm má nàng, dịu dàng dỗ dành nàng, Tô Nguyên vui mừng gọi mẹ. Nhưng nàng ấy không có mẫu thân, tất cả là vì Tô Nguyên khắc chết mẫu thân, mà Tô Nguyên là do Nguyễn Trân sinh.
 
“Con không thích nàng ta, con không muốn nàng ta làm mẫu thân…” Tô Cẩm nhào vào chăn khóc to: “Con muốn mẹ của con, con còn chưa từng được gặp, con không có mẹ.”
 
Lần đầu tiên Tô Thừa Phương thấy Tô Cẩm khóc đến thương tâm như vậy, không khỏi mềm lòng.
 
Dù gì cũng là con gái ruột của mình, tuy y không quá để ý tới Chân Văn nhưng lúc Tô Cẩm sinh ra y cũng từng yêu thương bồng bế. Tô Thừa Phương thở dài một tiếng, đặt tay lên đầu Tô Cẩm: “Vi phụ lấy Trân nhi thứ nhất quả thật là vì vi phụ thích nàng, thứ hai là vì nàng là người thiện tâm, nàng chưa từng làm gì tổn thương con đúng không? Dù con có khó xử thế nào Trân nhi cũng chưa từng nói xấu về con một câu. Con muốn vi phụ lấy Chân Bội, nhưng Chân Bội có phần thật lòng này không? Trân nhi không cùng huyết thống với con lại có thể như thế, ta tin rằng trên đời này không có ai tốt hơn nàng cả.”
 
Tô Cẩm cắn môi.
 
“Nhưng con lại đối xử với nàng như vậy.” Tô Thừa Phương thản nhiên nói: “Nếu tổ mẫu con biết thì sẽ cảm thấy như thế nào? Trong lòng người con luôn là một đứa trẻ ngoan, người sẽ thất vọng thế nào đây?”
 
Dường như Tô Cẩm có thể cảm giác được sự lo lắng của tổ mẫu ngay lúc này, nghe thấy người mệt mỏi, nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của người khi gục đầu bên giường mình ngủ, Tô Cẩm nhịn không được thỉnh cầu: “Phụ thân, ngài đừng nói cho tổ mẫu biết, con… con sẽ không bao giờ… như thế… nữa…”
 
“Con bảo ta phải tin con thế nào đây?” Tô Thừa Phương nói: “Nếu tiếp tục tái phạm thì sao? Lần sau ta nên làm gì con đây?”
 
Giọng điệu giống như bất đắc dĩ lại, lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.
 
Tô Cẩm run rẩy giữ chặt lấy tay áo Tô Thừa Phương: “Phụ thân, con không dám nữa.”
 
“Vậy con còn ghét Trân nhi không?”
 
“Ta… ta vẫn không thích.” Tô Cẩm thật sự không thể dối trá như vậy được, dù sao Nguyễn Trân sẽ là Tô phu nhân, nàng ấy không thể giả vờ quanh năm suốt tháng được: “Cho dù phụ thân trách ta ta cũng không thể thích được, nhiều nhất là sẽ không làm gì khó xử thôi.”
 

Tô Thừa Phương trầm mặc một lát: “Rốt cuộc chủ ý này là ai dạy con?”
 
Trong đầu Tô Cẩm hiện lên một bóng người, cắn cắn môi: “Không có ai dạy ta, ta cũng không nhớ là nghe được ở đâu, đột nhiên nghĩ ra.”
 
Tô Thừa Phương cụp mắt: “Những chuyện tà đạo thế này nếu còn có lần sau ta tuyệt không tha cho con, cũng sẽ nói cho tổ mẫu con. Lúc này ta bỏ qua cho con một lần, nhưng con phải tự biết lỗi của mình. Sang năm con sẽ cập kê, vi phụ sẽ chọn cho con một nhà chồng tốt, nhưng nếu con cứ như vậy thì dù có thành thân cũng không thể sống tốt được.”
 
Tô Cẩm thở phào một hơi, phụ thân vẫn coi mình là con gái, đột nhiên lại thấy hối hận, tại sao phải làm chuyện này chứ, tại sao đột nhiên lại phẫn nộ như vậy?
 
Rõ ràng tổ mẫu, phụ thân vẫn thương mình, Tô Cẩm lau nước mắt: “Nữ nhi ghi tạc trong lòng, sau này sẽ không làm phụ thân thất vọng nữa.”
 
Tô Thừa Phương thấy nàng ấy cũng coi như ăn năn liền rời đi.
 
Tô Cẩm buồn bã nhìn theo bóng dáng y, cũng không biết phụ thân có sinh ra khoảng cách với mình không? Nàng ấy nghĩ mà sợ, nếu phụ thân không phát hiện kịp, để mình mời đạo sĩ tới rồi mới điều tra thì không biết phụ thân sẽ tức giận như thế nào?
 
Thoạt nhìn người thích Nguyễn Trân như vậy…
 
Tô Cẩm lắc đầu, đột nhiên cảm thấy may mắn là mình còn chưa sai quá sâu.
Hồng Hạnh nghe lén ở bên ngoài.
 
Nay Thải Vi đã là tâm phúc của Tô Nguyên, Nguyễn Trân lại sắp trở thành Tô phu nhân, đến lúc đó Tô Nguyên là đích nữ, nha hoàn bên người cũng nước lên thì thuyền lên, Hồng Hạnh đương nhiên muốn lập công.
 
Nghe lén một lúc rồi báo cho Thải Vi.
 
Thải Vi giật nảy mình, cũng không dám nhắc tới chuyện này trước mặt các nô tỳ khác, phải để Tô Nguyên vẫy lui tất cả hạ nhân mới dám bẩm báo chuyện Hồng Hạnh vừa kể.
 
Tô Nguyên chấn động.
 

Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng vẫn luôn nghĩ giữa nàng và Tô Cẩm chỉ là chút so bì của trẻ con nên không hề muốn so đo, vì Tô Cẩm cũng chỉ thích nói vài câu mát mẻ châm chọc, lần quá phận nhất là khi nàng gả cho Hàn Như Ngộ, Tô Cẩm lao vào phòng giẫm giá y, nhưng cũng chỉ duy một lần đó.
 
Làm sao Tô Cẩm lại nghĩ ra được chuyện này?
 
Tô Nguyên vô cùng khó hiểu.
 
Một tiểu cô nương đang ở khuê phòng, đọc nữ giới, tứ thư ngũ kinh, sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện mời nữ đạo sĩ được? Nàng hỏi Thải Vi: “Trước đó nàng ấy có gặp ai không?”
 
“Chỉ có Trình phu nhân thôi ạ.”
 
Lại là Chân Quân!
 
Sao chuyện gì cũng thấy có liên quan tới nàng ta thế này?
 
Tô Nguyên cau mày, thật sự muốn điều tra Chân Quân.
 
Nữ nhân này nhìn thì như không có vấn đề gì, hình tượng cũng là cao quý hào phóng, ôn hòa dễ thân, thi thoảng thấy Tô Cẩm không tốt với mình còn khuyên lơn vài câu, nhưng kiếp trước mình không hề thích nàng ta. Tô Nguyên nghĩ nghĩ, có lẽ là vì thấy Chân Quân dối trá? Lúc ấy nàng rất mẫn cảm, nhưng cảm giác này có lẽ không sai.
 
“Cô nương có gì cần dặn dò không ạ?” Thải Vi hỏi.
 
Tô Nguyên lắc đầu, nếu phụ thân đã tha cho Tô Cẩm thì nàng cũng không nên nhúng tay, dù sao cũng là người thân, chuyện này mà truyền đi thì Tô Cẩm xong rồi, hẳn là phụ thân cũng lo như thế nên mới không làm lớn.
 
“Sau này nhất định phụ thân sẽ để ý tới Nhị tỷ, Nhị tỷ hẳn cũng không dám nữa.” Tô Nguyên ấn ấn thái dương, đáng tiếc bên người nàng đều là mấy tiểu nha đầu, mới đến Tô gia vài năm nên cũng không rõ chuyện trước kia. Chân Quân ngoại trừ là muội muội của Chân Văn thì rốt cuộc còn có gì ẩn dấu nữa? Nàng nghĩ một lát rồi gọi Bảo Lục vào: “Mẹ ngươi hầu hạ ở viện lão phu nhân đúng không?”
 
“Vâng ạ, mẹ nô tỳ là người bưng nước ở chỗ lão phu nhân.”
 
“Ngươi tìm cớ mời mẹ lại đây, đừng để ai phát hiện.”
 
Bảo Lục vâng dạ rồi nhanh chóng đi tìm mẹ.
 
Mẹ của Bảo Lục là Hà Cần, nghe nói Tô Nguyên muốn gặp mình bèn dừng mọi chuyện đang làm, nói Bảo Lục không thoải mái, muốn dẫn con gái đi đại phu khám xem thế nào nên tới xin phép Tô Nguyên.
 
Hà Cần là một nữ nhân thông minh, nay con gái là tâm phúc bên người Tô Nguyên, sao lại làm trái ý Tô Nguyên được, vừa tới đã cung kính hành lễ: “Bảo Lục ngu dốt, mong rằng cô nương bao dung, hy vọng nó không gây phiền cho ngài.”
 

Lời này nói rất thông minh, Tô Nguyên cười một cái: “Bảo Lục tốt lắm, ngươi ngồi xuống đi, ta là có việc thỉnh giáo.”
 
“Không dám, thật sự không dám ạ, chắc chắn nô tỳ tri vô bất ngôn.”
 
Hà Cần không dám ngồi.
 
Tô Nguyên cũng không miễn cưỡng: “Ngươi đã hầu hạ tổ mẫu hai ba mươi năm rồi?”
 
“Đúng vậy ạ.”
 
“Biết Trình phu nhân không?”
 
“Đương nhiên, đó là dì của Nhị cô nương ạ.”
 
“Quan hệ giữa Trình phu nhân và Tô phu nhân thế nào?”
 
Nghe thế Hà Cần dừng lại ngẫm nghĩ: “Trong ấn tượng của nô tỳ, dù hai tỷ muội này ban đầu không hòa thuận nhưng sau đó Trình phu nhân thường xuyên đến thăm phu nhân, có khi tới cùng dùng cơm nên dần dần cũng trở nên hòa hảo. Chỉ tiếc phu nhân mệnh ngắn không bao lâu đã tạ thế, sau đó số lần Trình phu nhân tới Tô phủ càng nhiều, thường giúp lão phu nhân chăm sóc Nhị cô nương.”
 
Khó trách Tô Cẩm thân thiết với Chân Quân như vậy, quả thực coi như mẹ ruột.
 
Nhưng rốt cuộc Chân Quân có thật lòng không?
 
“Còn có chuyện gì về Trình phu nhân không? Nghĩ cho kỹ, lớn hay nhỏ cũng được, chỉ cần liên quan tới nàng ta thì đều nói cho ta nghe.”
 
Chuyện mười mấy năm trước Hà Cần cũng khó mà nghĩ ngay ra được, Tô Nguyên kêu Bảo Lục rót trà cho mẹ uống, Hà Cần uống xong một chung trà đột nhiên nói: “Quả thật có một chuyện, khi đó phu nhân qua đời, chừng gần một năm, Chân lão phu nhân liền dẫn Trình phu nhân đến Tô gia, đương nhiên khi đó Trình phu nhân còn chưa thành thân, nên gọi là Chân nhị cô nương, lúc ấy nô tỳ đang bưng trà vào cho lão phu nhân thì nghe được một câu, hình như là Chân lão phu nhân muốn lão gia lấy Chân nhị cô nương.”
 
Không phải cũng giống Chân Bội sao? Tô Nguyên thật sự không ngờ thì ra trước kia Chân gia đã muốn gả nữ nhi tới Tô gia lần nữa, chỉ là phụ thân không đồng ý.
 
Vậy Chân Quân thì sao? Có phải nàng ta cũng thích phụ thân như Chân Bội không?
 
Tô Nguyên chậm rãi siết chặt tách trà, mãi không thả ra.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.