Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 33:
Chương 33
Giá y?
Nguyễn Trân ngơ ngác.
Huệ Nương và Thiền Y sung sướng hoan hô.
“Di nương, ngài sẽ gả cho lão gia!”
Gả cho Tô Thừa Phương? Nguyễn Trân nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt dâng lên ánh nước mờ mịt.
Không phải vui mừng, ngược lại còn khổ sở, mấy năm nay là mình cô phụ nàng. Tô Thừa Phương đau xót ôm Nguyễn Trân vào lòng: “Ta đã chọn ngày lành rồi, mười sáu tháng này lấy nàng, Trân nhi, nàng sẽ là thê tử của ta.”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai chân thật như vậy, nhưng Nguyễn Trân vẫn không dám tin. Bao năm nay đến mơ nàng cũng không dám mơ, sợ mình ảo tưởng rồi tự làm mình khổ sở, đã từng nghĩ cả đời này chỉ có thể dùng thân phận tiểu thiếp ở bên Tô Thừa Phương.
Hai mắt nàng đẫm lệ.
Tô Thừa Phương không nói gì nữa, chỉ ôm nàng chặt hơn.
Nàng dựa vào lòng y, một lát sau nghe Tô Thừa Phương lên tiếng: “Mấy năm nay để nàng tủi thân rồi, đều do ta không tốt, nhưng nàng yên tâm, những gì ta nợ nàng, chắc chắn ta sẽ trả đủ.”
Nguyễn Trân hơi hơi lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
“Không muốn sao?” Tô Thừa Phương nâng mặt nàng lên.
Đời này nàng chỉ có một nam nhân là Tô Thừa Phương, sao lại không muốn:
“Ta… ta không… ta sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Ta chưa từng làm chính thất phu nhân…” Nàng chưa bao giờ nghĩ, khi còn trẻ chưa kịp có mối tình đầu đã gả cho Tô Thừa Phương làm thiếp, rất nhiều ước ao tốt đẹp đã bị bóp chết từ thời điểm ấy.
Lời này làm Tô Thừa Phương chua xót trong lòng, nắm chặt lấy tay nàng: “Này có gì khó, chỉ là thân phận khác đi thôi, bình thường nàng thích làm gì thì cứ làm cái đó. Còn chuyện xã giao không thích thì không cần đi, Tô gia chúng ta vốn cũng không thích quan hệ quá nhiều, hơn nữa dù ra ngoài cũng không phải sợ, ai bắt nạt nàng cứ việc về nhà nói với ta.”
Giọng nói vô cùng dịu dàng trấn an lòng nàng, Nguyễn Trân dần dần tỉnh táo lại: “Lão gia, ngài thật sự muốn lấy ta sao?”
“Chẳng lẽ ta còn lừa nàng hay sao? Là mẫu thân chủ động nói.”
Lão phu nhân nói ư, lão nhân gia người vẫn không thích mình mà, Nguyễn Trân chôn mặt vào lòng y, lẩm bẩm: “Giống như nằm mơ vậy.”
“Vui không?” Y hỏi.
Nàng không nói gì, mãi sau mới gật đầu thật mạnh.
Từ xưa tới nay cứ như một đứa ngốc vậy, lần đầu tiên tìm y cầu giúp, y còn chưa yêu cầu gì, nàng đã nói không có gì trong tay để báo đáp, chỉ có người. Mà sắc đẹp như vậy, y nào nỡ cự tuyệt. Lúc đó nàng còn vừa đúng loại hình y thích, sau ngẫm lại Nguyễn Trân thật sự là một người thuần khiết, vì y cứu cha con Nguyễn gia nên nàng dùng tất cả để đền đáp.
Tô Thừa Phương áp hai tay lên má Nguyễn Trân, có lẽ vì sự ngốc nghếch này nên y mới dần dần thích nàng, đến bây giờ đã không thể tự kiềm chế. Y cười rộ lên: “Chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau đi thôi.”
Nguyễn Trân vuốt ve bụng mình: “Ta như vậy cũng mặc được giá y sao?”
“Có gì mà không mặc được, may rộng chút là ổn.”
Nguyễn Trân vẫn thấy hơi tiếc nuối.
Tô Thừa Phương thấy hết tất cả, biết nàng nghĩ gì nhưng cũng không nói, để sau này sẽ cho nàng một kinh hỉ.
Nguyễn Trân hỏi: “Lão gia cũng làm hỉ phục luôn chứ?”
“Làm cùng nàng.”
Hỉ phục đỏ rực, Tô Thừa Phương mặc nhất định sẽ rất đẹp, trước kia Nguyễn Trân luôn tưởng tượng hình ảnh Tô Thừa Phương mặc hỉ phục khi tái giá, nhưng giờ y lại muốn lấy nàng. Nguyễn Trân nghiêng đầu đánh giá Tô Thừa Phương, nhìn y dặn dò Đào cô cô, nói này nói kia hận không thể đích thân lựa chọn mọi thứ cho mình, nàng bất giác nở nụ cười.
Đào cô cô đo xong vội vàng về gấp gáp may thêu.
Tô Thừa Phương dặn dò Nguyễn Trân: “Hai ngày nay nàng nghĩ xem có gì muốn du dọn, tới mười hai thì về Nguyễn gia ở, nhớ mang hết những đồ dùng cần thiết đi.”
“Về Nguyễn gia?” Nguyễn Trân giật mình.
“Ngốc này, ta muốn lấy nàng thì đương nhiên phải đại kiệu tám người khiêng đón nàng về, chẳng lẽ nâng kiệu từ Tây uyển tới Đông uyển à? Đương nhiên phải tới Nguyễn gia đón dâu.” Tô Thừa Phương cười, nếu muốn thành thân thì mọi chuyện đều phải làm đầy đủ.
“Nhưng ta là tiểu thiếp…”
“Sau này không được tự xưng thế nữa.” Tô Thừa Phương xoa xoa má nàng: “Đổi giọng gọi tướng công.”
Nguyễn Trân đỏ hồng hai má.
Từ này rất không quen.
“Nương tử.” Y lại gọi nhỏ.
Từ này với nàng vốn là một vọng tưởng xa vời, ai ngờ nay lại được nghe một cách chân thật như vậy, y gọi vô cùng chân tình, làm tim Nguyễn Trân đột nhiên đập như trống trận.
Tin này nhanh chóng truyền khắp Tô phủ, Tô Nguyên giật nảy mình.
“Là thật sao?”
“Thật, là thật.” Thiền Y tới tặng giày mừng rỡ đáp: “Đào cô cô đã đo xong, về tú phòng đốc thúc các tú nương nhanh tay làm cho kịp rồi đấy ạ.”
Tô Nguyên thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Nàng cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng tổ mẫu không quá thích mẫu thân nên cứ nghĩ là không thể, dù sao phụ thân cũng có rất nhiều lựa chọn, người lại rất tôn kính tổ mẫu. Ai ngờ bây giờ mẫu thân thật sự sẽ trở thành mẫu thân của mình rồi, sau này nàng có thể quang minh chính đại gọi người là mẹ trước mặt mọi người, với Tô Nguyên mà nói, đây là chuyện vui mừng nhất trên đời này.
Nàng nhịn không được mà bật khóc.
Cứ thế khóc không thể dừng lại được, nhớ tới chuyện cũ trước kia lại càng khóc lớn.
Bảo Lục biết tâm bệnh của nàng nên cũng khóc theo.
Thải Vi ai nha một tiếng: “Cô nương, đây là chuyện tốt mà, ngài chớ khóc. Ngày mai còn phải thỉnh an trưởng bối, không bằng cô nương suy nghĩ thật kỹ xem nên chúc mừng phu nhân như thế nào đi ạ.”
Nha đầu này thông minh lanh lợi, đã biết đổi giọng gọi phu nhân.
Phu nhân, Tô Nguyên nhắm mắt lại, đúng vậy, sau này mẫu thân không còn là di nương nữa.
“Đúng, ta phải nghĩ xem.” Nàng cẩn thận lựa chọn trong rương đồ trang điểm xem có món đồ nào hợp ý không. Hay là tới cửa hàng trang sức xem thế nào? Tô Nguyên đi thử đôi giày Nguyễn Trân đưa tới: “Ta cũng làm giày cho mẹ mới được. Thải Anh, nữ hồng của ngươi tốt, mau thêu trước cho ta một kiểu mẫu, giờ ta bắt đầu làm đế, phải làm xong trước khi mẹ xuất giá. Thải Vi, nói cho Đào cô cô, giày của mẹ ta sẽ làm.”
Mẫu thân sẽ đi đôi giày nàng làm để bước lên kiệu hoa, từ nay về sau cùng phụ thân bạch đầu giai lão, trường mệnh trăm tuổi.
Thải Vi vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Ngày hôm sau, Tô Thừa Phương vừa hồi phủ đã cùng bà mối tới Nguyễn gia cầu thân.
Lão thái thái khiếp sợ không thôi: “Tô đại nhân, ngài muốn thành thân với
Trân nhi sao? Là thật sao?”
Mẫu thân tự coi nhẹ mình, nhưng Nguyễn Trực lại cảm thấy đó là đương nhiên: “Mẹ, này có là gì? Ta thấy Tô đại nhân đã sớm nên lấy muội muội, muội muội tốt như vậ, đốt đèn tìm cũng khó, rõ là lợi cho hắn.”
Tô Thừa Phương không so đo với y, vuốt cằm cười: “Phải, là lợi cho ta, còn thỉnh lão thái thái và Nguyễn công tử đồng ý.”
“Chuyện này quá tốt, đương nhiên là đồng ý.” Lão thái thái đứng lên, có chút không biết phải làm sao: “Chỉ là đột ngột quá, chúng ta không hề chuẩn bị gì, Trân nhi còn đang có bầu, hơn nữa chúng ta nên làm gì đây, ta chưa từng làm việc này, chỉ có một đứa con gái, lão gia lại mất.”
Tô Thừa Phương nói: “Ngài không cần làm gì, chỉ cần đợi đưa Nguyễn Trân
xuất giá là được, mười hai nàng sẽ về nhà ở.”
Nghe thế, rốt cuộc Nguyễn Trực cũng động dung, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ cau có: “Ai nói không cần chuẩn bị? Ngươi yên tâm, khi xuất giá nhất định ta sẽ chuẩn bị tốt đồ cưới cho muội muội, nhưng Tô gia các ngươi có sính lễ không?”
Lão thái thái chỉ muốn mắng y một trận, vội vàng nói: “Tô đại nhân, đừng so đo với nó, sính lễ cái gì, Trân nhi đã ở Tô phủ mười mấy năm, đã sớm là người một nhà rồi.”
“Không có việc gì, sính lễ lúc nào ta cũng có thể chuẩn bị.” Tô gia không thiếu bạc.
Nguyễn Trực cười: “Rồi, định như vậy đi.”
Lão thái thái thầm trừng con trai một cái.
Nguyễn Trực không để ý: “Chờ hôm ấy ta sẽ tự tới đón muội muội về, ngươi bảo muội ấy chờ.” Lần trước Tô Nguyên nói Nguyễn Trân bị hạ độc, y rất lo lắng.
Tô Thừa Phương không biết y đã biết, chỉ cảm thấy có Nguyễn Trực hộ tống cũng tốt nên đồng ý.
Hai người còn nói thêm một lát nữa rồi Tô Thừa Phương mới cáo từ, lúc lên kiệu, Lục An vội chạy tới nói vài câu bên tai Tô Thừa Phương, sắc mặt Tô Thừa Phương trở nên âm trầm.
Y đã sớm sai người đi thăm dò chuyện của Tô Minh Thành, mà nay rốt cuộc cũng có kết quả.
“Giam lại, tạm thời đừng đánh rắn động cỏ.” Hắn dặn dò.
Lục An cúi đầu vâng một tiếng.
Tô Thừa Phương hồi phủ xong bèn sai quản sự lấy sổ sách ra, xem đến nửa đêm mới định ra được sính lễ.
Ngày hôm sau, quản sự nói chuyện này cho lão phu nhân, lão phu nhân liếc qua thì thầm kinh ngạc. Đứa nhỏ này muốn dời trống Tô phủ đây mà, hạ nhiều sính lễ như vậy. Dù năm đó lấy Chân Văn vào cửa cũng không quý trọng thế này, bà thở dài, thật sự không ngờ Tô Thừa Phương coi trọng Nguyễn Trân như thế, nhưng Nguyễn Trân dịu dàng như nước, đôn hậu thành thật, nếu thực sinh con trai cũng là lập công lớn cho Tô gia.
Lão phu nhân khoát tay: “Ngươi làm theo đi.”
Quản sự vâng dạ lui xuống.