Tử khí đông lai

Chương 3


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 3:


Chương 3
 
Lão phu nhân đang ngồi nghe nữ tiên sinh nói chuyện, nhưng suy nghĩ đã bay xa tự lúc nào.
 

Vừa rồi nô tỳ bẩm báo chuyện Tô Nguyên sáng sớm nay gặp ác mộng đi tìm Nguyễn Trân, tuy lão phu nhân thấy không vui, nhưng cũng có vài phần tự trách.
 
Trước đây bà cho phép Nguyễn Trân nuôi Tô Nguyên vì một mình không chăm sóc được hai đứa trẻ, hai đứa cháu gái đều còn quá nhỏ, kết quả Tô Nguyên lớn lên rất gần gũi với Nguyễn Trân, nhưng rốt cuộc Nguyễn Trân chỉ là tiểu thiếp, Nguyễn gia cũng không lên được mặt bàn, phải nhanh chóng tìm đối tượng tái giá cho con trai thôi.
 
Mấy năm trước Tô Thừa Phương đi tuần tra tỉnh ngoài, quản lý chuyện lũ lụt, một lòng thoái thác chuyện tái giá, nay đã về kinh thành, để xem nó còn từ chối thế nào được nữa? Hai đứa cháu gái đều đã lớn, ba, bốn năm nữa sẽ thành thân, không có mẫu thân thì phải làm sao đây? Xã giao giữa các nhà cũng cần một Tô phu nhân, dù là với con trai hay cháu gái đều là chuyện tốt… Lão phu nhân cân nhắc, có khi tái giá xong may mắn lại có được một đứa con trai, đây chắc chắn là việc vui.
 
Tô Thừa Phương không có con trai chính là tâm bệnh lớn nhất của lão phu nhân.
 
Hai đời độc truyền, coi trọng nhất là khai chi tán diệp, không có con nối dõi chính là khiếm khuyết duy nhất của đứa con trai tài mạo song toàn này, lão phu nhân thở dài.
 
Lý mama nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài bèn liếc mắt, Chiếu Tuyết liền vội vàng vén mành che màu xanh sẫm lên.
 
Mùi đàn hương nhàn nhàn từ trong phòng bay ra, Tô Nguyên bước tới cửa thì dừng bước, mê mang nhớ lại chuyện cũ, gặp lại tổ mẫu thì nàng nên dùng thái độ gì để đối mặt với người đây?
 
Người từng yêu thương nàng nhưng cũng từng lạnh nhạt và thương tổn, tuy là có nguyên nhân nhưng vài năm kia bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ mong tổ mẫu có thể vươn tay nhớ đến đứa cháu gái này, nhưng đến tận cuối, tổ mẫu vẫn không tha thứ cho nàng.

 

Vành mắt Tô Nguyên hoen đỏ, nàng cúi đầu lau nhẹ khóe mi, nhẹ nhàng thở ra.
 
Đúng lúc này Tô Cẩm chạy đến, ngọt ngào gọi một tiếng “tổ mẫu”, giống như con chim nhỏ bay đến rúc vào bên cạnh lão phu nhân, đắc ý nhìn Tô Nguyên.
 
Một là lão phu nhân nuôi lớn, một là Nguyễn Trân nuôi lớn, sao có thể giống nhau đây?
 
Trước kia Tô Nguyên cũng từng hâm mộ, nàng biết mình chỉ là thứ nữ, không có ưu thế như Tô Cẩm nên rất coi trọng sự yêu thích của lão phu nhân, nhưng đến giờ nàng đã biết trên đời này ít có cảm tình mãi mãi không đổi, chỉ mẫu thân mới thật lòng thương mình, thương đến mức có thể trả giá cả sinh mệnh, còn những người khác không nói cũng biết.
 
Tô Nguyên bước vào cười gọi một tiếng tổ mẫu.
 
Nguyễn Trân cũng quy củ hành lễ, rồi đứng bên phải lão phu nhân.
 
“Rốt cuộc là mơ thấy cái gì mà dậy sớm như vậy?” Lão phu nhân thân thiết nhìn Tô Nguyên: “Để mời đại phu lại xem cho con, đừng để tối ngủ không ngon.”
 
“Không cần đâu ạ tổ mẫu.” Tô Nguyên vội vàng nói: “Làm tổ mẫu lo lắng, thật ra là mơ thấy một con mãnh thú, con nghĩ nó muốn ăn con…. mơ giống như thật vậy, con vốn định tới chỗ người nhưng mấy ngày trước người vừa mới khỏi phong hàn.”
 
Lão phu nhân cười rộ lên, đứa nhỏ này vẫn còn nhớ bệnh của mình đây: “Vậy giờ không sợ nữa à?”
 
“Không sợ, con cũng ít khi gặp ác mộng, nhất định là do tối qua tham ăn. Người kêu Chiếu Tuyết mang một đĩa gà nướng tới, con ăn hết sạch nên chắc con gà kia không phục, hóa thành thú dữ trong mộng muốn ăn con.”
 
Lão phu nhân nghe thế cười to: “Đúng là không thể tham ăn, nhất là buổi tối, ta cũng thấy con gà này ngon, bảo phòng bếp hầm canh gà cho con và Cẩm nhi nếm thử, gà này là di tổ mẫu con tặng đấy.” Bà nói xong liền lắc đầu: “Xem ta này, mải nói luyên thuyên quên mất chuyện chính, hai đứa mau bái kiến Lưu tiên sinh.”
 
Nữ tiên sinh tên Lưu Yến Tri, kiếp trước cũng đến phủ vào ngày hôm nay.

 
Hai vị cô nương hành lễ bái kiến Lưu Yến Tri.
 
Phụ nhân ba mươi tuổi này vẫn là gương mặt trong trí nhớ, cao gầy mộc mạc, Tô Nguyên có ấn tượng rất tốt với bà ấy.
 
“Đường thúc đường thẩm các con rất tán dương đấy, nhớ phải học hành cho tốt.” Lão phu nhân quay sang Lưu Yến Tri: “Hai đứa cháu gái này của ta trước đây có theo học Tương tiên sinh, chỉ học một thời gian ngắn nên sau này chắc tiên sinh phải tốn công một chút…. nếu chúng nó không nghe lời, ngài đừng nuông chiều chúng nó, cứ nói cho ta biết.”
 
Lưu Yến Tri cười thân thiết: “Vừa trông đã thấy hai vị cô nương thông minh lanh lợi, ta lại sợ mình học thức nông cạn.”
 
“Ngài quá khiêm tốn rồi, thơ từ ngài viết các cô nương ở kinh thành đều chép theo, chúng ta thật sự là nợ phu thê Minh Thành một ân tình.”
 
Tô Minh Thành là đường đệ của Tô Thừa Phương, ở ngõ Liên Hoa, sau khi Tô gia phân gia thì con cháu không đông nên cũng khá thân thiết, nhưng so với Tô Thừa Phương thì Tô Minh Thành rất có duyên con cái, đã sinh bốn đứa con trai rồi. Mỗi lần nhắc tới, lão phu nhân đều rất hâm mộ, lần nào tới cũng sai phòng bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt cho con của Tô Minh Thành.
 
Tô Minh Thành cũng là người hiểu chuyện, có qua có lại mới toại lòng nhau, ngày lễ ngày tết sẽ mang ít đồ chơi nhỏ cho các cô nương Tô gia, giờ nghe Tô gia muốn mời nữ tiên sinh, hắn ta liền nghĩ tới bạn tốt của thê tử La thị là Lưu Yến Tri, sau khi thương lượng bèn giới thiệu. Lưu Yến Tri là tài nữ có tiếng ở chốn kinh kỳ, sau khi trượng phu qua đời thì không tái giá mà làm nữ tiên sinh, dần dần có thanh danh, lão phu nhân biết người này dạy tốt, nghe Tô Minh Thành đề cử cũng rất vừa lòng.
 
Bà lại nói: “Minh Thành nói ngài không quen ở nhà người khác, lần này thật sự là vất vả rồi.”
 
“Nào có, ta nghĩ đến việc được dạy hai cô nương xinh như hoa thế này còn vui không hết đây, làm gì có gì vất vả.” Lưu Yến Tri cười: “Để ta trở về chuẩn bị, mai sẽ tới quấy rầy.”
 
Miệng nàng ấy ngọt lại phóng khoáng, lão phu nhân rất thích, vội gọi Lý mama đưa nàng ấy ra ngoài.
 
“Nữ tiên sinh này rất có học thức, chắc các con đều đã nghe tên, từ ngày mai phải học hành cẩn thận.” Lão phu nhân dí trán hai đứa cháu gái: “Tuổi không nhỏ, không thể bướng bỉnh như trước đây được…”

 
Còn chưa dứt lời, Chiếu Tuyết được hạ nhân truyền lời đã lên tiếng: “Lão phu nhân, ba vị cô nương Lục gia đến, nói muốn ngắm hoa thược dược, Lục đại cô nương còn cầm một giỏ trúc tới muốn nha hoàn hái ít hoa về làm gà hầm thược dược.”
 
Lão phu nhân nghe vậy liền cười không ngừng: “Nha đầu kia ngày càng tinh quái, ta còn chưa từng nghe đến gà hầm thược dược bao giờ.”
 
“Nàng ấy rõ là ăn quen sơn hào hải vị, rỗi việc đến nhà ta hành hạ mấy cây thược dược, lát nữa con sẽ ra mắng nàng ấy.” Tô Cẩm nói như trách cứ nhưng lộ rõ vẻ thân thiết, nhìn thoáng qua Tô Nguyên: “Tam muội, đi cùng ta đi, chúng ta mời Lưu tiên sinh dạy học nên các nàng ấy rất hâm mộ, không phải Lục biểu tỷ luôn nói nữ tiên sinh của tỷ ấy rất giỏi sao, chúng ta nay cũng không kém.”
 
Nói đến hai vị cô nương Tô Nguyên ghét nhất khi còn nhỏ thì Tô Cẩm là một, 
còn lại là Lục Tĩnh Anh, Lục gia đại cô nương, đích nữ của Uy Viễn hầu Lục Hoán Dương.
 
Nghĩ đến ánh mắt khinh miệt của Lục Tĩnh Anh, Tô Nguyên không muốn đi lắm nhưng lão phu nhân lại lên tiếng: “Di tổ mẫu của các con cũng thích hoa thược dược, các con tự hái một ít rồi kêu Tĩnh Anh mang về cho bà ấy.”
 
Năm đó Chu gia có hai vị cô nương, đại cô nương là lão phu nhân gả cho Tô gia dòng dõi thư hương, tiểu cô nương Tiểu Chu thị gả vào Uy Viễn hầu phủ hiển hách, hai nhà ở rất gần nhau, sau đó Tô gia còn mua lại mấy căn nhà xung quanh nên gần như hai phủ liền kề nhau, tỷ muội thường xuyên qua lại nên quan hệ giữa hai nhà ngày càng thân mật.
 
Nên tuy Lục gia là thân thích bên tổ mẫu cũng không kém bên thân thích bên tổ phụ là mấy.
 
“Được ạ, con và Tam muội cùng đi.” Tô Cẩm lập tức gật đầu.
 
Trong mắt tiểu cô nương lóe lên tia giảo hoạt, nhưng Tô Nguyên lại thầm nghĩ, nàng đã từng nếm nhiều đau khổ như vậy, chẳng nhẽ còn sợ một Lục Tĩnh Anh sao? Chẳng qua Lục Tĩnh Anh có thân phận đích nữ hầu phủ nên mới kiêu ngạo, khinh thường thứ nữ là nàng, mình cần gì phải để ý tới nàng ta chứ. Tô Nguyên chào tạm biệt một tiếng với lão phu nhân, liếc qua Nguyễn Trân một cái rồi đi ra ngoài.
 
Từ xa truyền tới tiếng Lục Tĩnh Anh: “Nghe nói các ngươi mời Lưu Yến Tri làm nữ phu tử?”
 
“Đúng vậy, ngươi sợ không?” Tô Cẩm cười nói: “Về sau đối thơ nhất định ngươi sẽ cam bái hạ phong.”
 
“Tại sao ta phải cam bái hạ phong? Mấy thứ thơ từ hủ lậu đó ta không thèm chơi, phải chơi bắn tên mới vui, thế nào, nếu ngươi bắn trúng hồng tâm một lần ta sẽ tặng ngươi một trăm lượng bạc.”
 

Tiểu cô nương mười lăm tuổi tràn đầy sức sống, mặc một bộ váy màu hải đường rực rỡ, mắt phượng mày ngài bức người làm Tô Nguyên nhớ tới Lục Sách.
 
Lục gia thế hệ này có hai người dung nhan xuất chúng nhất, nếu nói Lục Tĩnh Anh là mặt trời chói chang thì Lục Sách là ánh trăng dịu dàng, cho nên Lục Hoán Dương thường nói mình có một đôi nam nữ tài mạo vẹn toàn, hoàn toàn quên đứa con trai trưởng là Lục Vanh, cho đến năm năm trước… Tô Nguyên hơi nhíu mày, năm đó Lục Sách bị chó dữ cắn, nàng giúp hắn bôi thuốc, sau đó Lục Sách đi Đồng thành, hình như đến giờ còn chưa về.
 
Đang suy nghĩ thì Tô Cẩm lên tiếng: “Ta nào biết bắn tên, nhưng nếu ngươi muốn so cưỡi ngựa thì để tam muội thử với ngươi một lần, lần trước muội ấy còn cầu phụ thân mua một con ngựa tốt đấy, có phải không Tam muội?”
 
Lục Tĩnh Anh xuất thân hổ môn, luôn tự cho mình là tài giỏi, Tô Nguyên từng rất ghét nàng ta nên mới muốn học cưỡi ngựa bắn cung, cốt là để áp chế thói tính của Lục Tĩnh Anh. Nay Tô Cẩm đem chuyện này ra nói là muốn làm nàng mất mặt.
 
Tô Nguyên cười: “Ta hâm mộ công phu của biểu tỷ nên bắt chước bừa thôi, chứ nếu so tài thì trăm triệu không dám, cũng mong lúc nào biểu tỷ rỗi rảnh có thể chỉ bảo đôi điều.”
 
Lục Tĩnh Anh vốn định cười nhạo Tô Nguyên không biết tự lượng sức mình, rõ ràng là thứ nữ lại cứ thích thể hiện như đích nữ, kiêu căng ngạo mạn, không ngờ hôm nay Tô Nguyên lại khiêm tốn như thế, nhất thời kinh ngạc nhìn nàng nhiều hơn một chút.
 
Tiểu cô nương thừa hưởng những ưu điểm tốt nhất của cha mẹ, thậm chí còn xuất sắc hơn Tô Cẩm. Áo đơn trên người màu vàng như oanh tiên, tựa nắng diễm lệ. Nhưng Lục Tĩnh Anh rất tự tin vào dung mạo của mình, vì thế cũng không hâm mộ. Nhưng hôm nay, đôi mắt Tô Nguyên trong trẻo, không lạnh lùng như xưa, như thể không hề để ý đến bất kì việc gì. Thái độ này so với thái độ không phục trước kia càng khiến Lục Tĩnh Anh không thích, nhưng nàng ta cũng chẳng thể nói gì, vì lời ban nãy của Tô Nguyên quả thực rất thức thời.
 
Thấy sắc mặt đường tỷ không tốt, đích trưởng nữ chi thứ hai Lục gia, Lục nhị cô nương Lục Tĩnh Xu vội vàng cười ngắt lời.
 
Lục Tĩnh Xu dịu dàng rộng lượng, chưa bao giờ xem thường mình vì mình là thứ nữ nên Tô Nguyên cũng vểnh tai định tiếp lời Lục Tĩnh Xu, nào ngờ nàng ấy lại nói: “Nói đến thược dược, biểu mợ ta cũng trồng rất nhiều, nhưng người không phải để ngắm hoa mà để chế hương, nghe nói có thể trị nhiều bệnh. Nay biểu mợ tới kinh thành liền mang một hộp tặng tổ mẫu…”
 
Thê tử của Nhị gia Lục gia Lục Hoán Vân họ Hàn, là cô nương chi ngoài của vọng tộc Giang Nam Hàn gia, biểu mợ trong miệng Lục Tĩnh Xu là tông phụ chi trưởng, Tô Nguyên không khỏi chấn động.
 
Đó là mẹ chồng kiếp trước của nàng, mẫu thân của Hàn Như Ngộ!
 
Nàng đột nhiên nhớ ra, Hàn Như Ngộ vào kinh năm nay, cũng trúng cử nhân vào năm nay, sau đó được khâm điểm làm Trạng Nguyên, thanh danh đại chấn, mà nàng cũng vào năm nay mất đi mẫu thân, từ đó hai bàn tay trắng.
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.