Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 107
Chương 107
Mọi người lập tức ngồi xe trở về.
Vừa tới Uy Viễn Hầu phủ, Lục Thái Phu nhân đã hỏi Lục Hoán Dương.
Dù tình cảm mẹ con đã không còn mấy nhưng dầu gì cũng là con ruột của mình, kết quả hạ nhân bẩm báo nói Lục Hoán Dương đã sớm thu dọn hành lý rời khỏi kinh thành.
“Không để lại lời gì sao?” Lục Thái Phu nhân chấn kinh.
Gã sai vặt nói không biết.
Lục Thái Phu nhân sao yên lòng, vội vàng vịn Canh mama đi gặp Liêu thị.
Đả kích liên tiếp làm Liêu thị triền miên trên giường bệnh, không xuống giường được, dù mẹ chồng có tới cũng chỉ có thể ngồi tựa vào đầu giường nói mấy câu. Nhìn sắc mặt đứa con dâu này tái nhợt, thần thái không còn được sáng láng như ngày thường, Lục Thái Phu nhân cũng thấy không dễ chịu, là mẫu thân bà ấy cũng cảm thấy mình có trách nhiệm, không dạy dỗ tốt Lục Hoán Dương mới có kết cục ngày hôm nay.
Bà ấy ngồi bên giường nói: “Giờ ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta nghe Hoán Vân nói Vanh nhi lập được công.”
Trong cuộc chính biến này, trừ Lục Hoán Dương, cả nhà bọn họ đều tham dự, cũng may là thắng nên nhất định sau này sẽ có vinh hoa phú quý.
Liêu thị ho khan vài tiếng: “”Đa tạ mẫu thân quan tâm.”
Thái độ của bà ta cũng khác hẳn ngày xưa, khi đó có thể ỷ vào Lục Hoán Dương, lại là thông gia với Tào Quốc công phủ, lưng thẳng được còn giờ thì sao, Tào Quốc công chết, nữ quyến Ngô gia đều bị bắt giữ, Thái hậu cũng bị cầm tù, Liêu thị nhịn không được khóc lên, giữ chặt Thái phu nhân, dựa trán vào tay bà ấy: “Mẫu thân, đều là lỗi của con dâu, lúc trước nên nghe lời ngài, nếu thế thì đã… đều là lỗi của con dâu.”
“Thôi, bây giờ cũng không tính là quá muộn.” Lục Thái Phu nhân an ủi vài câu: “Trước khi đi Hoán Dương có nói gì với ngươi không?”
“Hắn cầm tất cả ngân phiếu trong nhà đi rồi, nói là đi giải sầu.” Liêu thị biết là hắn ta không tiếp tục ở lại kinh thành được nữa, mượn cớ tránh né.
Lục Thái Phu nhân nghe vậy thở dài, vô cùng thất vọng về đứa con trai này, gặp chuyện liền mất lý trí, cũng không có trách nhiệm, từ nay về sau bà sẽ thật sự coi như không có đứa con này.
“Nhìn một mảnh hiếu tâm của Vanh nhi ngươi cũng nên giữ gìn sức khỏe.”
“Vâng, mẫu thân, con dâu ghi ở trong lòng.” Liêu thị thưa.
Lục Thái Phu nhân đứng lên, đi ra ngoài.
Nghe nói Lục Thái Phu nhân đã về, Lục Sách vừa dậy liền muốn đi gặp một lần. Tô Nguyên vốn đang nói chuyện với nói chuyện với Thương Hải, qua trận chiến này nhiều cửa hàng của nàng cũng bị tổn hại, đang dặn dò Thương Hải đóng cửa mấy ngày sửa chữa, vì vừa bạo loạn, dân chúng sợ đến vỡ mật nên có mở thì lợi nhuận cũng không cao. Nàng đang nói chuyện thì thấy Lục Sách muốn qua bên kia mới vội vàng đứng lên, Lục Sách khoát khoát tay: “Tự ta đi thôi.”
“Sao vậy?” Tô Nguyên thấy lạ.
“Ta có lời muốn nói với tổ mẫu.” Lục Sách nghiêm túc nói.
Hẳn là muốn nói chuyện thân thế, Tô Nguyên hiểu, nói nhỏ: “Thái phu nhân rất thương huynh.”
Lục Sách gật gật đầu đi ra ngoài.
Toàn bộ Uy Viễn Hầu phủ hôm nay phá lệ quạnh quẽ, ngay cả tiếng hạ nhân cũng không nghe thấy.
Lục Thái Phu nhân ngồi tựa vào thành giường, nhìn Canh mama nói: “Sau này ta cũng không có mặt mũi đi gặp lão gia.”
“Ngài đừng nói như vậy, lão phu nhân, ngài đã tận lực rồi, là đại lão gia tự tay hủy tiền đồ của mình, có liên quan gì đến ngài đâu, nếu chịu nghe ngài nói thì cũng sẽ không có kết cục như hôm nay. Ngài tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, trong phủ còn có nhị lão gia, Đại công tử mà, các ngài ấy đều rất hiếu thuận ngài, Hầu phủ cũng sẽ không xuống dốc, nô tỳ cảm thấy sẽ còn lừng lẫy hơn trước đó.”
Lục Thái Phu nhân day day mi tâm, không nói gì.
Lúc này nha hoàn tiến vào bẩm báo, nói là Lục Sách cầu kiến, trong lòng bà ấy nhất thời rát phức tạp.
“Tổ mẫu.” Lục Sách đi tới, tất cung tất kính thi lễ một cái.
“Sách nhi, mau mau ngồi xuống đi, thương thế của con còn chưa tốt, cần gì vội vã tới đây…”
Nhất định chuyện hắn phong hầu đã sớm truyền khắp kinh thành, tổ mẫu hẳn cũng đã biết, nhớ tới những năm này lão nhân gia quan tâm, giữ gìn mình, Lục Sách khụy hai chân quỳ xuống: “Chuyện tôn nhi giấu diếm thân thế còn xin tổ mẫu tha thứ, từ lúc tôn nhi gặp Hoàng thượng ở Đồng Châu thì đã biết chuyện này nhưng không báo với tổ mẫu, tôn nhi xin lỗi ngài.”
Bà ấy thật sự rất thích đứa cháu này, từ nhỏ đã thông minh, lại tuấn tú, tuy nói Lục Hoán Dương quá thiên vị nhưng trong thâm tâm bà ấy cũng thích Lục Sách hơn Lục Vanh.
Chỉ không ngờ đứa cháu này lại không phải máu mủ của mình, nói không thất vọng thì là giả, nhưng truy ngược lại thì cũng là tại con trai mình. Nếu lúc ấy nó không coi trọng mỹ mạo, nạp Giang thị làm thiếp thì sẽ không có chuyện hỗn loạn này. Lục Thái Phu nhân vội vàng gọi Canh mama dìu hắn dậy: “Hành đại lễ làm gì? Tổ mẫu con cũng không phải người hồ đồ, còn trách cứ con vì chuyện này sao? Sách nhi, con là Hầu gia.” Bà ấy vẫy tay gọi hắn qua: “Để tổ mẫu cẩn thận nhìn con một chút.”
“Chắc con sắp dọn đi rồi, ta nghe nói sẽ dọn tới hẻm Thủy Nguyệt.”
Hai mắt lão nhân gia hơi đỏ lên, Lục Sách lại gần bà ấy, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh: “Tổ mẫu, dù ta chuyển đi thì ngài vẫn mãi là tổ mẫu của ta, ta và Nguyên Nguyên sẽ thường xuyên về thăm ngài.”
Nghe thế lão phu nhân rất vui vẻ, bà ấy cũng hiểu tâm tư của Lục Sách, vỗ vỗ tay hắn: “Được… được, Sách nhi, Uy Viễn Hầu phủ cũng sẽ luôn mở cửa chào đón con, ngày lễ ngày tết nhớ cùng Nguyên Nguyên và cả mẫu thân con tới.”
Lục Sách gật gật đầu: “Nhất định sẽ, tổ mẫu.”
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Mấy ngày sau, Thái Dung lấy cớ bị thương chủ động cáo quan, mà Tô Thừa Phương lên thay vị trí của ông ta, được thăng làm Lại bộ Thượng thư, cùng lúc ấy Lục Hoán Dương bị phế tước vị, truyền cho Lục Vanh, Lục Vanh được thăng làm Binh mã ti Chỉ huy sứ, Lục Hoán Vân được phong làm Binh bộ Thượng thư, Lục Sách thì làm Tổng đô đốc Ngũ quân đô đốc. Nguyễn Trực là bận rộn nhất, làm Cẩm Y Vệ Tổng chỉ huy sứ, nhất thời quyền lực thay đổi, phong vân nổi lên bốn phía, chỉ trong nửa tháng Nguyễn Trực đã bắt không biết bao nhiêu người vào thiên lao.
Ngược lại Tô Nguyên thân là nữ tử, còn nhàn nhã hơn trước đó, đến tận lúc Lục Sách dẫn nàng tới hẻm Thủy Nguyệt mới có ít chuyện để làm.
Lần đầu đứng trước đại môn đã bong từng mảng sơn này, Lục Sách im lặng hồi lâu.
Từ khi biết được thân thế của mình hắn đã rất khát vọng được tới đây nhìn một chút, nhưng vì sợ bại lộ nên chưa từng dám dù chỉ là đi ngang qua, hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển, hai chữ Lục phủ đã sớm bị gió táp mưa sa bào mòn sắp không nhìn ra.
Về sau nơi này nên treo biển Cảnh Xuyên hầu phủ đi, Tô Nguyên lén liếc Lục Sách, cũng không dám quấy rầy hắn, nhưng Lục Sách cũng không đứng quá lâu, đưa tay đẩy cửa ra.
Vừa chạm vào đã có vô số tro bụi rơi xuống.
Tô Nguyên hít phải ho khan một lúc lâu.
Lục Sách vỗ vỗ lưng cho nàng: “Xem ra đã lâu không có người tới.”
Tô Nguyên giương mắt nhìn, bên trong mười phần lụi bại, đá vụn lá rụng rải đầy đất.
Sợ là đã hơn chục năm không ai tới thật, không có chút hơi người nào, đứng ở đây có vài phần âm trầm, nàng nhịn không được dịch lại gần Lục Sách nắm chặt lấy tay hắn, cũng không biết năm đó ở đây có đổ máu không, đáng thương, nghe nói mấy trăm mạng người đều chết sạch.
Tay nàng có chút lạnh, Lục Sách nắm chặt lấy: “Nếu nàng sợ hãi…”
“Không sợ.” Nàng lắc đầu: “Sau này chúng ta đều sẽ ở đây, sợ cái gì, chỉ cần tu sửa, dọn dẹp sạch sẽ là được, nơi này sẽ y như mới. Có huynh ở đây cùng ta, không có gì đáng sợ hết.”
Bọn họ là người mà, ở lâu nơi này sẽ khác.
Hắn cười, cầm tay nàng hôn một cái: “Đương nhiên ta sẽ ở đây cùng nàng.”
“Đêm nào cũng phải ở cùng ta, không được phép làm Đô đốc liền ngày ngày đi xã giao.” Tô Nguyên nhìn hắn chằm chằm, giờ nam nhân lên như diều gặp gió, quan viên đến nịnh bợ không ít, biết bao nhiêu người tìm cớ tặng lễ rồi mời hắn đi uống hoa tửu: “Huynh phải đồng ý với ta, bằng không ta mặc kệ những chuyện này đấy.”
Lục Sách mỉm cười: “Sợ ta không ở cùng nàng đến thế ư?”
“Sợ… sợ muốn chết.” Tô Nguyên ôm lấy cánh tay hắn: “Huynh có đồng ý không?”
Lục Sách thấy nàng hận không thể treo trên người mình bèn cúi đầu nói thầm: “Ban đêm ta sẽ trả lời nàng.”
“Tại sao phải tới đêm?” Tô Nguyên chớp mắt.
“Nhìn biểu hiện của nàng.” Môi hắn chạm khẽ vào vành tai nàng: “Bây giờ bản Đô đốc phải đi xã giao rất nhiều, nàng phải làm cho bản Đô đốc thấy giá trị, đúng không?”
Lại đang nghĩ đến cái gì không biết, Tô Nguyên đỏ bừng mặt, gắt hắn một cái rồi đi trước.
Bị nàng quấy một hồi bao bi thương cũng bị quét sạch sành sanh, Lục Sách nhìn xung quanh mới phát hiện cách đó không xa còn ít hoa cỏ chưa chết héo, trời sinh trời nuôi lại xanh um tươi tốt, còn nở hoa rất rực rỡ. Hắn nhìn lại thấy vui vẻ trong lòng, dường như đã có thể tưởng tượng ra tương lai cùng Tô Nguyên và mẫu thân chuyển vào đây sẽ vô cùng náo nhiệt.
Mà Lục gia từ hắn chống lên, cũng sẽ lại phồn vinh, Lục Sách mỉm cười.
Từ hôm đó Tô Nguyên rất bận bịu, thường thường tới hẻm Thủy Nguyệt, nếu không phải Tô gia truyền tin tốt đến thì quả thật nàng không có thời gian về nhà mẹ đẻ.
Tô Nguyên vịn tay Thải Vi ngồi vào kiệu, hỏi: “Đại phu nói thật không, mẹ ta thật sự mang bầu à?”
“Thật ạ!” Thải Vi cười nói: “Bằng không thì cũng sẽ không tới quấy rầy ngài, bây giờ ai chẳng biết ngài bận rộn đâu.”
Tô Nguyên cười một tiếng, tranh thủ thời gian bảo kiệu phu đi nhanh chút.
Cùng lúc đó lão phu nhân ngồi ở bên giường nhìn Nguyễn Trân, vẻ mặt tươi cười, giọng nói cũng khó nén thân mật: “Con mau buông mọi chuyện đang làm ra một chút, tuy ta già rồi nhưng những thứ này cũng không làm khó được ta, hơn nữa còn có quản sự, cũng không thể để bọn họ ăn không ngồi rồi, bây giờ cũng chỉ có chuyện của Cẩm Nhi là phải lo lắng một chút.”
Nói đến Tô Cẩm, Nguyễn Trân nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, ta vẫn luôn muốn nói với ngài và lão gia, nhưng lão gia vừa thăng lên làm Thượng thư, đi sớm về trễ không có thời gian, ta liền nói trước với ngài.”
“Là chuyện đính hôn sao, ta đang định mấy hôm nữa sẽ mời Mạnh phu nhân…”
“Mẫu thân, không thể gả Cẩm Nhi cho Mạnh công tử được, con dâu đã sớm dò hỏi, Cẩm Nhi không thích Mạnh công tử.”
“Đứa nhỏ này, Mạnh công tử có điểm gì không tốt, nó còn không thích?” Lão phu nhân bất mãn, nhìn Nguyễn Trân: “Con đừng quá chiều theo nó.” Nguyễn Trân không phải thân sinh mẫu thân của Tô Cẩm, muốn quan hệ tốt khó tránh khỏi cưng chiều, điều này không tốt với Tô Cẩm: “Thừa Phương cũng rất hài lòng về Mạnh công tử, bây giờ thế cục đã an định hơn xưa, cũng nên để Cẩm Nhi thành thân. Mạnh gia là thư hương môn đệ, môn đăng hộ đối với nhà ta, còn nhà nào thích hợp hơn nữa?”
Lão phu nhân rất kiên quyết.
Nhưng quyết tâm của Tô Cẩm cũng không nhỏ, còn nói bắt gả thì sẽ đi làm ni cô, Nguyễn Trân đã đồng ý nên cũng không thể lui bước: “Mẫu thân, con dâu cũng biết môn đăng hộ đối quan trọng, nhưng nếu phu thê không đồng tâm thì chưa hẳn đã là chuyện tốt. Hơn nữa Cẩm Nhi cũng đã lớn, không còn tùy hứng nữa, không muốn gả cho Mạnh công tử hẳn cũng là có lý do, còn xin mẫu thân đồng ý, chớ miễn cưỡng Cẩm Nhi.”
Lão phu nhân nhíu mày.
Mạnh gia quả thật không có điểm gì để bắt bẻ, bà rất thỏa mãn nhưng Nguyễn Trân đang mang thai, không chừng lại là nam hài, đó là may mắn của Tô gia, không thể để tâm tình không tốt ảnh hưởng tới thai nhi được, lão phu nhân liền cười: “Ta hiểu, con đừng lo lắng, chuyện Cẩm Nhi ta sẽ nói với Thừa Phương. Trước mắt chuyện quan trọng nhất của con là ăn ngon ngủ ngon, đừng nghĩ gì cả.”
Nguyễn Trân thấy lão phu nhân có vẻ nghe lọt nên gật đầu.
Lúc này Tô Nguyên bước vào, nàng có nghe loáng thoáng được mấy chữ, không biết có phải là nhắc tới chung thân đại sự của Tô Cẩm không.
“Tổ mẫu, mẫu thân!” Nàng thi lễ.
“Mau lại đây.” Lão phu nhân cười nhìn nàng: “Nghe nói con luôn ở hẻm Thủy Nguyệt trông coi việc tu sửa trạch viện à? Đứa nhỏ này, không cần như vậy, chỉ cần ra lệnh xuống bọn họ còn dám làm ẩu sao, không cần thường xuyên ở đó.”
“Ta đến cũng để bảo bọn họ làm gì thôi, hôm nay là để bọn họ trồng thêm phù dung ở ven hồ.”
“Phù dung không tệ, hoa nở rất đẹp, hoặc là trồng chút thược dược, vườn nhà ta nhiều, con sai người trực tiếp chuyển qua là được.”
“Vậy đa tạ tổ mẫu.” Tô Nguyên cười, nhìn Nguyễn Trân: “Mẹ, ngài thế nào rồi? Gần đây ta bận rộn không tới được, sau này sẽ thường xuyên qua cùng ngài.”
“Con làm việc của con, đừng nhớ thương ta.” Nguyễn Trân dặn dò: “Mẹ chồng con sắp lên kinh, con là con dâu phải hiếu kính, đừng luôn về nhà mẹ đẻ… con không còn là trẻ con nữa, dù Hầu gia bao dung cũng không nên như thế mãi.”
“Đúng vậy, sao có thể mãi về nhà mẹ đẻ được.” Lão phu nhân cũng cười: “Nghe lời mẫu thân con, phải có phân tấc, lỡ làm mẹ chồng con không vui thì sao. Ta cũng chỉ gặp Lục phu nhân vài lần, không rõ tính tình thế nào.”
Dung mạo vô cùng xuất chúng nhưng thường trốn trong phòng không thích lộ diện.
Tô Nguyên chu mỏ một cái: “Tướng công nói mẫu thân rất tốt.”
Nhìn bộ dạng nũng nịu này, rõ là chưa trưởng thành, lão phu nhân búng nhẹ vào má nàng: “Dù tốt con cũng phải có dáng vẻ của nàng dâu.” Nói rồi bà đứng dậy: “Được rồi, ta không quấy rầy hai mẹ con nói chuyện nữa, cũng đừng nói quá lâu làm mẫu thân con mệt mỏi.”
Thấy lão phu nhân đi, Tô Nguyên mới nói: “Mẹ, ban nãy ta nghe thấy ngài nói đến Nhị tỷ.”
“Tổ mẫu con muốn đính hôn với Mạnh gia, ta đã nói với ngài ấy là Cẩm Nhi không thích Mạnh công tử, cũng không biết mẫu thân có nghe vào không.”
“Chuyện này không khó.” Tô Nguyên chớp mắt: “Để ta quay về một chuyến, sẽ giải quyết ngay.”
“Con có chủ ý gì hay à?”
“Đương nhiên, ngài chờ xem!” Tô Nguyên dán đầu vào bụng Nguyễn Trân: “Không biết là nam hay nữ.” Nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng, dù sao đã có Tô Thận, Tô gia có hậu rồi: “Nếu được đường thẩm xem mạch thì tốt rồi!”
Nói đến đây nàng lại nhớ tới Tô Văn Huệ: “Ai nha, lâu rồi ta không gặp Văn Huệ tỷ, mai ta phải qua thăm tỷ ấy một lát.”
“Cũng nên qua, sắp ra hiếu rồi phải không?” Nguyễn Trân sờ sờ đầu nàng: “Đường tổ phụ con có tới đây mấy lần.”
Tầm nhìn của Tô Thiệm nông cạn, khi đó nhất định phải đính hôn với Trương gia, bây giờ thấy Tào Quốc công đổ, nhà bọn họ phát triển không ngừng nên thường xuyên qua lại hơn, nhưng chung quy cũng là thân thích, có thế nào thì vẫn tốt hơn Tô Minh Thành.
Tô Nguyên ở thêm một lúc, thấy Nguyễn Trân buồn ngủ rồi mới rời đi.
Vừa đến Lục gia, nàng liền sai người truyền lời cho Lục Vanh.
Lục Vanh vừa mới lên làm Tổng Chỉ huy sứ, cũng bận rộn từ sáng tới tối, nhưng nghe nói là Tô Nguyên truyền tin thì không dám trì hoãn một khắc nào, vội quay về Uy Viễn Hầu phủ.
Tô Nguyên buồn cười nhìn nam nhân trước mặt nhễ nhại mồ hôi, về gấp như vậy nhất định là nể mặt Tô Cẩm nhưng đã như vậy sao còn lề mề chưa đi cầu hôn chứ, nàng gọi nha hoàn dâng trà rồi nói: “Nhị tỷ sắp phải đính hôn với Mạnh gia.”
Lục Vanh bị sặc, phun một ngụm trà ra ngoài.