Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 1:
Chương 1
Từ giờ Dậu đêm qua tuyết bắt đầu rơi nặng hạt, tới sáng nay đã phủ trắng cả đất trời, một màu trắng xóa trải dài khắp nơi, Thải Anh đỡ Hàn phu nhân ra ngoài, từ từ đi tới dưới mái hiên.
Vị phu nhân ngồi trên xe lăn vừa gầy vừa nhẹ, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ bị thổi bay ngay lập tức. Sức khỏe thế này còn muốn đi thưởng tuyết, hai mắt Thải Anh chua xót nhìn người sớm đã khác xa trí nhớ, không khỏi tưởng niệm mười năm trước. Khi đó phu nhân mới mười ba tuổi, đứng giữa chính sảnh Tô phủ, váy dài thướt tha, tú lệ vô song, giọng nói thanh thúy như chim hoàng anh… không biết tại sao giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, ai cũng có thể bắt nạt.
Trong lúc thổn thức, nàng lại nghe thấy tiếng phu nhân thúc giục, vì vậy bèn đẩy xe lăn lên trước, cúi đầu nói: “Phu nhân, hôm nay rất lạnh, chỉ ngắm một lát thôi được không ạ, nô tỳ sợ ngài không chịu nổi.” Nàng ấy đặt ấm lô xuống: “Ngài nhanh cầm đi cho ấm.”
Lời nói tràn ngập sự quan tâm xua tan đi một phần rét lạnh trong ngày đông tuyết phủ này. Hàn phu nhân – Tô Nguyên nhịn không được nghiêng đầu đánh giá nàng ấy.
Thải Anh vào phủ lúc mười hai tuổi, lúc ấy Tô Nguyên còn từng ghét bỏ nha đầu này chất phác nhát gan, ai ngờ mười năm sau cũng chỉ còn nha đầu này nguyện ý ở lại bên người nàng, còn những người khác, kẻ chết người bỏ đi. Nhìn xung quanh xem, hạ nhân Hàn gia ai nấy đều tránh nàng như rắn rết. Cũng khó trách, ai bảo nàng là một kẻ chỉ mang đến tai họa cơ chứ, hại chết mẹ đẻ, khắc chết phụ thân, dù có gả cho quan Trạng nguyên kinh tài tuyệt diễm thì cuộc sống cũng không như ý.
Tô Nguyên cười khổ, vốc một nắm tuyết cảm nhận sự lạnh lẽo nơi bàn tay, bỗng nghe thấy xa xa có tiếng sáo xen lẫn tiếng cười duyên của nữ tử.
Hàn Như Ngộ, lại bày yến ở phòng khách à?
Chắc chắn đám khách khứa kia đang cười nhạo mình, nàng bỗng nhớ tới lời Hàn lão phu nhân từng mắng chửi: “Sao ngươi vẫn chưa chết đi, chẳng lẽ muốn huỷ hoại cả con ta nữa mới thoả? Sớm biết như vậy, khi ấy dù phải liều mạng ta cũng không đồng ý hôn sự này!”
Trong phòng khách rộng lớn, Hàn lão phu nhân không kiêng nể gì mà chỉ thẳng tay vào mặt nàng mà mắng chửi, chẳng thèm che dấu chút chán ghét nào. Những kẻ xem náo nhiệt xung quanh thì che miệng cười, nàng lại không nói nổi một câu giải thích, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Nhưng đến giờ nhớ lại, dường như cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
“Nguyễn công tử… vẫn chưa tới kinh thành sao?” Tô Nguyên nhìn vốc tuyết trong lòng bàn tay, mấp máy môi, đây là người nàng mong nhớ nhất, cũng là người duy nhất có thể giúp đỡ nàng.
Thải Anh cắn cắn môi, không đành lòng nói cho nàng biết.
Phu nhân tự biết mình sống không lâu, mong muốn duy nhất là Hàn Như Ngộ đuổi người đi, để người về nhà mẫu thân, được chôn bên cạnh mộ phần của bà, nhưng Hàn Như Ngộ không chịu, thậm chí làm khó dễ bằng mọi cách, còn nói phu nhân có chết cũng phải làm quỷ Hàn gia. Phu nhân cầu xin được đến nhà mẹ đẻ, Tô lão phu nhân lại cáu giận người khắc chết con trai mình nên không giúp đỡ, phu nhân cứ vậy mà đành chờ chết ở Hàn gia.
Vành mắt Thải Anh hoen đỏ, bắt đầu nức nở.
Lòng Tô Nguyên đau nhói.
Trước khi chết, mẫu thân từng cầm tay nàng dặn dò: “Nguyên Nguyên, con phải sống thật tốt…”
Nhưng nàng thật sự sống không tốt, sống một cuộc sống vô tri vô giác, đần đần độn độn, tựa như một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh, kết quả đến giờ vẫn chẳng có gì, ngay cả một nha hoàn cũng thấy nàng đáng thương.
Nhưng nàng không khóc được, tất cả nước mắt đã cạn khô từ ngày cha mẹ mất rồi. Nàng cũng không biết vì sao Hàn Như Ngộ phải lấy mình, nên mấy năm trước cũng chẳng để ý khi tổ mẫu gọi mình tới, nói rằng: “Bây giờ việc ngươi có thể làm cũng chỉ còn việc này thôi, phụ thân ngươi mất, Tô gia chỉ có thể dựa vào Hàn gia, ngươi qua đó đi.”
Tô Nguyên hơi cụp mắt, tiếng sáo phía xa càng lúc càng vang vọng, văng vẳng bên tai làm nàng nhớ tới hình ảnh mẫu thân đánh đàn… Lúc còn nhỏ, mỗi khi tuyết rơi, nàng sẽ kéo mẫu thân đang đánh đàn ra ngoài làm quả cầu tuyết, lấy băng trên cây cho nàng. Lúc đó thật tốt, không như sau này, từ lúc rời khỏi mẫu thân nàng, đã không còn được tùy ý nói cười như thế nữa.
Tô Nguyên như nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẫu thân vang lên bên tai.
Có lẽ, hai người sắp được gặp lại rồi chăng?
Thải Anh cúi đầu, phát hiện khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc của phu nhân đã mất hết sức sống. Nàng hoảng sợ kêu lên: “Phu nhân, phu nhân!”
Tô Nguyên không mở mắt, nhưng lại nghe thấy tiếng sáo phía xa đã ngưng bặt, không biết là xảy ra chuyện gì.
Đám nha hoàn xung quanh xôn xao, có người thì thầm: “Kia không phải là Cảnh Xuyên hầu sao, sao ngài ấy lại tới đây?” Giọng nói vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
“Chắc là tới tham gia yến hội của lão gia!”
“Nhưng sao lại vào đây?”
Những người này cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thải Anh lại đẩy Tô Nguyên: “Phu nhân, không phải ngài sai nô tỳ truyền lời cho Cảnh Xuyên hầu ư, có lẽ là tới gặp ngài. Phu nhân, có khi ngài sắp được về nhà rồi.”
Cảnh Xuyên hầu Lục Sách, Lục gia nhị công tử, con thứ của Uy Viễn hầu Lục Hoán Dương, năm hai mươi ba tuổi, nhờ có công tòng vua mà được phong làm Cảnh Xuyên hầu, một bước lên trời. Sau khi Hoàng đế qua đời, hắn phụ tá ấu đế tuổi nhỏ, quyền cao chức trọng. Dù ai nhắc tới người này cũng đều phải hạ giọng, sợ lỡ miệng sẽ rước lấy họa sát thân.
Tô Nguyên không ngờ hắn thật sự sẽ đến.
Mười ba năm trước, khi Tô Nguyên tám tuổi, nàng từng giúp Lục Sách. Nói ra thì ân tình kia cũng rất nhỏ, thậm chí không đáng nhắc tới, nhưng có lẽ ngày ấy chỉ có mình nàng nàng đưa tay giúp đỡ, còn những người khác lại lạnh nhạt đứng ngoài, cho nên hắn mới nói, ân tình này nhất định hắn sẽ trả.
Lúc ấy nàng không để ý, thậm chí khi Lục Sách ngày càng quyền cao chức trọng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đòi hắn trả ân, vì ai cũng biết Lục Sách không phải người dễ nói chuyện, hơn nữa họ cũng không có cơ hội gặp mặt, nàng phải giữ đạo hiếu(*), sau khi chịu tang xong thì gả vào Hàn gia, nếu không phải nàng đã thật sự hết cách, có lẽ cũng không dụng đến phần nhân tình này.
(*) Có lẽ muốn chỉ khoảng thời gian cha Tô Nguyên mất. Thời xưa khi cha mẹ mất, con cái phải giữ tròn đạo hiếu trong vòng thường thường 3 năm.
Tô Nguyên mở to mắt.
Trong màn tuyết trắng, một nam nhân trẻ tuổi tiêu sái bước tới. Hắn không dùng ô, áo khoác hồ ly khoác trên người đỏ rực như máu, ung dung cao quý, có sáu, bảy phần giống với thiếu niên trong trí nhớ của nàng nhiều năm trước. Trước kia hắn cũng đã rất xuất chúng, nên từ khi còn nhỏ đã rất được lòng Lục Hoán Dương, mà nay nét tuấn tú ấy lại xen lẫn vẻ lạnh lùng làm người khác tâm sinh kính sợ.
“Ngươi muốn Hàn Như Ngộ đuổi ngươi đi?” Hắn đi thẳng tới chỗ nàng, nhìn xuống. Tiểu cô nương ngày nào giờ đây lại tựa vào xe lăn, cả người đều toát lên vẻ hiu quạnh khó mà diễn tả thành lời.
Thế sự vô thường, yêu thương, nuông chiều, có thể nhanh chóng biến thành lảng tránh, chán ghét, đến tận hôm nay mới cảm thấy đáng sợ, dù là Lục Sách hay là nàng, cả đời đều đầy những thăng trầm khó đoán.
Tô Nguyên ngẩng đầu hỏi: “Ngài đồng ý giúp ta sao?”
“Được!”
Người ngồi vào vị trí phụ chính đại thần, một chữ ngàn vàng, Tô Nguyên hiểu rằng chuyện của mình đã được giải quyết, không khỏi buông lỏng người một chút. Một cảm giác mệt mỏi chậm rãi dâng lên. Như lời Thải Anh, có lẽ nàng sẽ được về nhà, chôn bên cạnh mẫu thân rồi.
Khoé miệng Tô Nguyên hơi nhếch lên, nhoẻn cười.
Nụ cười này giống như một bông hoa vốn héo rũ, trong phút chốc lại đột nhiên nở rộ, khiến cho kẻ khác trầm mê. Lục Sách giật mình, híp mắt nhìn kĩ nàng lần nữa. Nét mặt nàng vô cùng an tĩnh, dường như nụ cười kia đã làm tiêu hao tất cả khí lực còn sót lại của nàng. Nàng im lặng ngồi đó, nhắm mắt, hai tay buông thõng, ngón tay thon dài thẳng tắp.
Lục Sách từng thấy không ít người chết, nhưng hắn không ngờ rằng Tô Nguyên sẽ chết ngay trước mắt mình, ngay khoảnh khắc nàng sắp được giải thoát.
Lục Sách quay người lại, nhìn về phía hành lang đột nhiên trở nên ồn ào. Hắn thấy Hàn Như Ngộ đầu đội ngọc quan, thân mặc cẩm bào, đang bước nhanh tới, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập lửa giận.
Người này đến vì muốn ngăn mình lại ư? Vì sao chứ?
Người cũng đã chết rồi.
Tay hắn vuốt ve chuôi kiếm bên hông, chấp nhận đi.
Dường như tuyết rơi lớn hơn rất nhiều, rơi xuống vai, xuống đầu Tô Nguyên, nhưng nàng đã không còn cảm thấy lạnh nữa, dù Thải Anh vừa khóc vừa vội vàng đẩy nàng đi, vì dùng lực quá mạnh nên xe bị vấp, nàng ngã xuống đất, tuyết vùi lấp cả gương mặt…
——————————
Tiếng chuông miếu Nguyên Quân đột nhiên vang lên, keng keng keng, từng tiếng từng tiếng như gõ bên tai.
Đôi mày thanh tú của Tô Nguyên nhíu lại. Hình như đã rất lâu rồi nàng chưa nghe thấy âm thanh gì, tựa như thời gian vĩnh cửu đã yên lặng trôi qua. Cho đến khi tiếng chuông lại vang lên lần nữa, trái tim nàng đập mạnh một cái, cả người như chim sợ cành cong, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Áo ngủ bằng gấm tuột xuống, nàng mở to mắt nhìn đỉnh màn màu xanh nhạt, màu xanh này rất giống màu sắc của quả nho, trên đó còn thêu hình hoa và chim rất sống động. Đó là món quà mà anh trai của mẫu thân, Nguyễn Trực tặng. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, mẫu thân kinh ngạc nói, nếu Nguyên Nguyên thấy nhất định sẽ la hét đòi ăn nho, sao màu xanh này lại kì diệu như vậy, nhất quyết hỏi Nguyễn Trực mua ở đâu.
Nàng khi ấy trốn ở phía sau bình phong, sau đó chạy tới, quả thực rất thích thú.
Từ đó nàng dùng chiếc màn này rất nhiều năm, cho đến một lần nọ bị một nha hoàn giặt hỏng… Tô Nguyên nhìn chằm chằm nó, kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng đảo mắt bốn phía, thấy chiếc bàn gỗ nhỏ có mặt đá cẩm thạch hoa lan, thấy chiếc rương gỗ hoàng lê khắc hình mây, thấy chiếc bàn trà khắc hoa lan bên giường, lọ cắm hoa bằng ngọc thạch màu vàng, nàng kêu lên: “Thải Anh, Thải Anh!”
Bảo Lục đang trực đêm sợ tới mức suýt ngã, hoang mang vọt vào: “Cô nương, sao thế ạ, ngài gọi nô tỳ có việc gì?”
Trong ấn tượng của nàng, chủ tử thường ngủ rất say, ít khi tỉnh sớm như vậy, thậm chí còn to tiếng.
“Thải Anh…” Tô Nguyên và Thải Anh đã sống nương tựa lẫn nhau vài năm trời nên vẫn gọi theo bản năng, nhưng khi nàng nhìn thấy Bảo Lục liền ngưng bặt.
Tiểu nha hoàn sốt ruột chạy vào, áo xống xộc xệch nhưng gương mặt vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt to tròn, cái mũi xinh xắn, là Bảo Lục năm mười ba mười, bốn tuổi chứ không phải Bảo Lục tiều tụy đi theo nàng bị bắt nạt khắp nơi của sau này, ánh mắt Tô Nguyên đỏ lên, nàng nghẹn ngào nói không ra lời.
Bảo Lục vẫn mờ mịt: “Cô nương, Thải Anh gì ạ?”
Thải Anh vẫn chưa tới Tô gia. Tô Nguyên run rẩy sờ mặt mình: “Ta bao nhiêu tuổi?”
“Cô nương!” Bảo Lục kinh hãi: “Cô nương, ngài mười ba tuổi mà!”
Mười ba tuổi!
Kiến Chiêu năm thứ mười một.
Nước mắt Tô Nguyên tràn mi, nàng nhảy xuống giường, khoác bừa một chiếc áo choàng rồi chạy ra ngoài.
Sáng sớm trời rất nhiều mây, Tô phủ vào giờ Mão(*) rất u ám, nhưng khi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nàng lại như thấy có vầng thái dương ẩn giấu giữa đám mây, ánh nắng chiếu thẳng vào người, ấm áp không nói thành lời.
(*) Giờ Mão: Từ 5 – 7 giờ sáng.