Từ khi có em ( Until you )

Chương 19+34


Bạn đang đọc Từ khi có em ( Until you ) – Chương 19+34

Chương 33
Yếu đuối vì sự hỗn loạn của những cảm xúc trong nàng, Sherry để tay nàng lướt từ vai xuống ngực chàng và cảm thấy trái tim chàng đập mạnh và nhanh, điều đó có nghĩa là chàng cũng đã bị ảnh hưởng vì những nụ hôn của họ. Nhận thức đó, cùng với sự vuốt ve dịu dàng của bàn tay chàng xuống lưng nàng, chạy dọc theo hướng làm xua đuổi đi những cảm xúc bị đánh bại của nàng. Có điều gì đó khác biệt ở chàng đêm nay, điều gì đó dịu dàng không định nghĩa nổi. Và uy quyền hơn. Nàng không biết được lý do của việc đó, nhưng nàng chắc chắn nàng đã khám phá ra lý do ột chuyện khác. Nghiêng trán nàng dựa vào ngực chàng, nàng nói to điều đó:

“Những gì chúng ta vừa làm – nó là lý do thực sự mà em quyết định lấy chàng, có phải vậy không?”
Giọng nàng nghe quá khổ sở, bị đánh bại hoàn toàn bởi niềm đam mê kinh ngạc mà họ vừa chia sẻ, đến nỗi Stephen mỉm cười trên tóc nàng. “Đó là lý do nàng sẽ cưới ta,” chàng sửa lại với sự quả quyết.

“Chúng ta không phù hợp một chút nào.”
“Chúng ta không ư?” chàng thì thầm, vòng tay quanh cái eo nhỏ của nàng và kéo nàng lại gần chàng .
”Không, chúng ta không. Có rất nhiều những thứ về chàng mà em không tán thành.”
Stephen kìm tiếng cười của chàng . “Nàng có thể từ từ đếm tất cả những thiếu sót của ta vào thứ bảy.”
“Tại sao vào thứ bảy?”
“Nếu nàng có ý trở thành một cô vợ gắt gỏng, nàng nên đợi cho đến sau đám cưới.”
Chàng cảm thấy cơ thể nàng căng ra thậm chí trước khi nàng từ từ nhấc đầu dậy và nhìn chằm chằm vào chàng. Đôi mắt nàng vẫn nặng nề, nhưng sự từ chối của nàng có một dấu vết mạnh mẽ trong đó. “Em không thể cưới chàng vào thứ bảy.” “Vậy thì chủ nhật”, chàng tán thành một cách hào hiệp, tin tưởng một cách sai lầm sự từ chối của nàng đối với ngày cưới là dựa trên mối lo lắng của phụ nữ về chuyện quần áo phù hợp.

“Cả lúc đó cũng không,” nàng cảnh báo, nhưng sự tuyệt vọng trong giọng nói của nàng nói với chàng là nàng thiếu đi sự chắc chắn. “Em muốn kí ức của em quay trở lại trước khi em bước đi một bước không thể thay đổi được như thế này.” Mục đích của Stephen hoàn toàn ngược lại. “Ta e là ta không thể đợi lâu đến thế”.
“Có chuyện gì lại không được chứ?” “Cho phép ta được giải thích,” chàng nói và hôn nàng một cách nhanh chóng, mạnh mẽ, đòi hỏi. Kết thúc, chàng nhìn vào mặt nàng và nhíu mày, gợi ý nàng phát biểu ý kiến của nàng về sự giải thích của chàng.
“Vâng, chính là điều đó,” nàng thừa nhận, và Stephen ngăn lại một tiếng cười lớn về giọng nói và vẻ mặt của nàng, “nhưng lý do đó chưa đủ để vội vã thực hiện nghi thức đó.”
“Chủ nhật,” chàng đáp lại dứt khoát. Nàng lắc đầu, cho chàng thấy thấp thoáng sức mạnh đáng kinh ngạc của ý chí, dù cho là chàng có thể thấy nàng đang bắt đầu dao động. “Em vẫn chưa phải tuân lệnh ngài, thưa ngài, vì thế em đề nghị ngài đừng sử dụng giọng ra lệnh đối với em. Điều đó là cực kì độc đoán, và vì một vài lý do nó dường như làm em cáu tiết hơn. Em đòi hỏi có một sự lựa chọn – Ngài đang làm gì vậy?” nàng thốt lên khi chàng trượt tay vào trong cổ áo của nàng, khum tay lên ngực nàng và mơn trớn đầu vú nàng, khiến nó cứng lại thành một núm dựng đứng.
“Ta sẽ cho nàng một sự lựa chọn,” Stephen nói. “Hoặc nàng có thể thừa nhận là nàng muốn ta, và đồng ý để ta làm nàng trở thành một người phụ nữ đáng kính trọng vào chủ nhật, hoặc là nàng có thể từ chối nó…”

Chàng để cho câu nói đó treo lơ lửng theo một cách có chủ ý để báo động nàng. “Và nếu như em thực sự từ chối nó…” nàng tranh cãi một cách nhẹ nhàng.
“Vậy thì chúng ta sẽ về nhà thay vì đến vũ hội nhà Rutherford, và ở đó ta sẽ tiếp tục những việc mà chúng ta đã dừng lại vài phút trước, cho đến khi hoặc là ta chứng tỏ được cho nàng điều đó hoặc là nàng phải thừa nhận. Cách nào thì kết quả cũng sẽ là một đám cưới vào chủ nhật.”
Bên dưới giọng nam trầm mềm mại của chàng, có một sự quyết tâm sắt đá, một sự quả quyết cao ngạo mà chàng có thể và sẽ thành công trong bất kì việc nào chàng đã quyết định làm, điều đó thậm chí làm cho nàng cảm thấy bất lực và yếu đuối hơn. Sherry biết chàng có thể và sẽ làm nàng đồng ý. Chàng có thể hôn nàng cho khi nàng không còn tri giác trong khoảng vài phút.
“Hôm qua, chàng đã không hào hứng một chút nào về đám cưới, hoặc thậm chí là thực hiện đúng việc đính hôn của chúng ta,” nàng chỉ ra. “Điều gì đã khiến chàng thay đổi?”
Cha nàng đã chết, và nàng không có ai khác trên đời này ngoài ta ra, Stephen nghĩ, nhưng chàng biết có một lí do khác thuyết phục hơn, mặc dù nó không hoàn toàn đúng: “Hôm qua, ta đã hoàn toàn không nhận ra là chúng ta đã muốn nhau nhiều như thế nào.”
“Vâng, nhưng lúc nãy, em hoàn toàn chắc chắn là em không muốn chàng một chút nào. Đợi đã, em có một gợi ý-”nàng nói, và Stephen cười với cái cách mà khuôn mặt nàng sáng lên, dù là chàng biết chàng hoặc là sẽ không thích, hoặc là sẽ không đồng ý với bất kì sự thay đổi nào trong những kế hoạch của chàng. Dòng máu quý tộc năm trăm năm chảy trong huyết mạch của chàng, và với sự cao ngạo thực sự của tổ tiên lừng lẫy của mình, Stephen David Elliott Westmoreland đã quyết định là mong muốn của chàng đang chiếm ưu thế trong chuyện này. Tất cả những gì quan trọng đó là nàng muốn chàng, và chàng muốn nàng. Dựa vào điều đó, lý do duy nhất của chàng cho sự vội vã là chàng muốn nàng có thể tận hưởng thời gian là vợ chàng trước khi nàng phải đối mặt với cái chết của cha nàng.
“Chúng ta có thể tiếp tục như chúng ta bây giờ, và nếu chàng không trở nên khó chịu, và nếu chúng ta tiếp tục thích hôn đối phương, thì chúng ta có thể kết hôn.”
“Một sự gợi ý hấp dẫn,” Stephen nói dối một cách lịch sự, “nhưng nếu là như thế, ta có trong đầu một ý kiến tuyệt vời hơn là chỉ đơn giản hôn nàng, và ta đang… háo hức một cách khó chịu… để làm hài lòng cả hai chúng ta trong chuyện này.”
Câu trả lời của nàng cho nhận xét đó đã chứng tỏ rằng nàng đã quên nhiều hơn không chỉ là tên của nàng, và tên của vị hôn thê của nàng. Hoặc là như thế, hoặc là giống như nhiều người cùng phái được dạy dỗ cẩn thận ở nước Anh, nàng không bao giờ được kể về điều sẽ thực sự xảy ra trong đêm tân hôn. Với đôi lông mày thanh tú màu nâu đỏ vẽ trên đôi mắt màu xám đầy trêu chọc, nàng khẳng định lại điều đó. “Em không biết chàng muốn nói đến điều gì hoặc là những điều chàng thực sự đang nghĩ trong đầu, nhưng nếu em làm chàng không thoải mải, thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Em hầu như đang ngồi trong lòng chàng.”

“Chúng ta sẽ bàn luận tất cả những ý nghĩa và động cơ của ta sau,” chàng hứa với giọng thô ráp bởi sự hài lòng nàng mang đến cho chàng khi nàng nhấp nhổm chuồi ra khỏi đùi chàng lần nữa.
“Tối chủ nhật.”
Không thể tập trung chịu đựng để tranh cãi với chàng hơn nữa hoặc thậm chí đối mặt với sự thách thức trong cái nhìn của chàng, Sherry kéo cái màn cửa ở một bên thành xe và nhìn ra ngoài. Hai thứ đập vào nàng ngay lập tức: Đầu tiên, họ dừng lại trước một căn nhà với người hầu đứng ngay ngắn ở mọi bậc cầu thang, cầm những ngọn đuốc để chào đón những đám khách ăn mặc lộng lẫy đang di chuyển vào trong thành từng hàng đều đặn trong khi hướng cái nhìn soi mói qua vai của họ vào cánh cửa của chiếc xe ngựa. Và tồi tệ hơn nếu hình ảnh phản chiếu của nàng ở cửa sổ xe ngựa chỉ là gần chính xác, mái tóc được trang trí một cách công phu của Sherry đã bị phá tung một cách vô vọng bởi những ngón tay sỗ sàng của vị hôn phu của nàng. “Tóc của em!” nàng thì thầm, kinh hãi, giơ tay lên đầu và chắc mẩm là những lọn tóc xoăn rắc rối đã bị tung ra và đang xõa xuống vai nàng. Theo ý kiến cá nhân của Stephen đó là sự lộn xộn giản dị, làm say mê. Nhưng sau khoảnh khắc nàng gợi sự chú ý tới mái tóc của nàng, những ý nghĩ của chàng ngay lập tức đến với những tưởng tượng thường có về việc thấy những lọn tóc xoăn đó phủ trên ngực trần của chàng. “Em không thể vào đó trong bộ dạng thế này được. Người ta sẽ nghĩ –” Khi nàng kéo dài trong sự im lặng xấu hổ, đôi môi Stephen giật mạnh.
“Người ta sẽ nghĩ gì?” chàng hỏi, nhìn đôi má ửng đỏ của nàng và đôi môi hồng hào chàng đã biết rất rõ những điều mà một vài người trong số họ sẽ ước đoán một cách chính xác. “Nó không thể dự liệu được, » nàng rùng mình nói, kéo những chiếc kẹp ra khỏi khối sáng chói đó và để nó đổ xuống hai bờ vai nàng. Sherry chải chiếc lược qua mái tóc của nàng và dần dần nhận ra rõ rệt cái cách mà cái nhìn ấm áp của chàng nấn ná trên những cử động của nàng, và nó chỉ thêm vào sự bối rối của nàng. “Làm ơn, đừng nhìn em theo cách đó.” Nàng nói một cách vô vọng. “Nhìn nàng đã trở thành một việc giải trí ưa thích của ta kể từ khi nàng bảo ta mô tả khuôn mặt nàng,” chàng nói một cách long trọng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
Sự thô ráp dịu dàng trong giọng nói của chàng và những lời đáng ngạc nhiên mà chàng vừa nói hấp dẫn nàng hơn bất kì nụ hôn nào của họ có thể có được. Sherry cảm thấy tất cả những lời phản đối về việc kết hôn với chàng bắt đầu sụp đổ, nhưng sự kiêu hãnh và trái tim nàng đòi hỏi nàng phải có ý nghĩa với chàng nhiều hơn những gì nàng có ở bên ngoài. “Trước khi chàng nghĩ được bất kì thứ gì xa hơn về đám cưới của chúng ta vào chủ nhật,” nàng nói một cách ngập ngừng, “Em nghĩ là chàng nên biết em có một sự ác cảm kì cục với một vài việc mà các quý bà nước Anh có vẻ như không để ý tới một chút nào. Em đã không nhận ra cảm xúc mạnh mẽ của em về những việc đó như thế nào cho đến tận lúc lúc nãy.” Bị cản trở, Stephen nói, “Vậy là nàng ác cảm với thứ gì?”
“Màu hoa oải hương.” “Ta hiểu”. Stephen bị choáng váng bởi sự táo bạo, và bị buộc phải ấn tượng trước lòng can đảm của nàng.
“Xin chàng hãy suy nghĩ kĩ càng trước khi chàng quyết định liệu chúng ta thậm chí có nên giữ hôn ước thêm một ngày nào nữa không.” “Ta sẽ suy nghĩ,” chàng đáp lại.
Chàng đã không thú thật như nàng đã hi vọng nhưng ít nhất thì chàng đã không tức giận, và chàng đã nghiêm túc nhận lời nàng. Sherry nói với bản thân mình phải thỏa mãn với điều đó và nâng tay lên để cố thử chải chuốt mái tóc bị xõa ra của nàng. Ngượng ngùng vì là tiêu điểm cái nhìn lười nhác, ngưỡng mộ của chàng, nàng nói với một nụ cười vô vọng “Em không thể làm được nếu chàng cứ tiếp tục nhìn em.”

Chương 34 Stephen miễn cưỡng thu lại ánh mắt của mình, nhưng không một ai nhìn thấy nàng đi dọc theo ban công bên cạnh chàng và bước xuống phòng khiêu vũ đông đúc của nhà Rutherford mấy phút sau mà lại quay đi khỏi nàng. Đầu nàng ngẩng cao, đôi môi đỏ mọng vì những nụ hôn của chàng, và làn da mịn màng của nàng dường như đang tỏa sáng. Đối lập với hình ảnh điềm tĩnh lặng lẽ trong bộ váy màu ngà mà nàng đang mặc, mái tóc nàng thả lỏng, chảy tràn qua hai vai xuống ngang lưng như một chiếc khăn choàng bằng kim loại với những đường cuộn sóng đẹp đẽ.
Đối với Sherry, dường như con đường đi ngang qua những vị khách kéo dài vô tận, vì họ cứ dừng bá tước lại trên ban công, trên bậc cầu thang, và trên sàn khiêu vũ để nói chuyện với chàng – điều này sẽ chẳng làm phiền nàng chút xíu nào nếu như những câu chuyện của họ không buông thả với những câu đùa ngụ ý khiến cho nàng cảm thấy hết sức khó chịu. “Tôi phải nói, Langford ạ,” một quý ông đứng trên ban công vừa cười vừa nói ngay khi người quản gia kết thúc việc xướng tên của họ, “Tôi nghe nói anh mới phát triển một sự yêu thích đối với các căn phòng hội họp ở Almack!”
Bá tước ném cho ông ta một cái nhìn hoảng sợ rất kịch, nhưng những lời nói đùa chỉ mới bắt đầu thôi. Ngay sau đó, một người đàn ông khác dừng người hầu đang định mang hai li sâm panh cuối cùng trên khay cho Stephen và Sherry lại. “Không, không, không!” ông ta nói với người hầu bị giật mình khi ông ta cầm lấy hai cái li ra khỏi tầm với của họ. “Mấy ngày này ngài bá tước thích nước chanh hơn. Ồ, và phải đảm bảo là nó ngọt và ấm,” ông ta hướng dẫn cho người hầu, “y như cách nó được phục vụ ở Almack vậy.”
Bá tước nghiêng người về phía trước và nói gì đó khiến cho người đàn ông kia cười hô hố, và những lời bông đùa không ác ý cứ tiếp tục và tiếp tục và tiếp tục khi họ đi chầm chậm xuống những bậc cầu thang…
“Langford, có thật như thế không?” một người đàn ông trung niên hỏi đùa, khi cuối cùng họ cũng bước xuống được sàn khiêu vũ. “Có phải một cô nhóc tóc đỏ nào đó ở Almack đã thật sự bỏ mặc anh đứng giữa sàn khiêu vũ không?” Stephen nghiêng đầu đầy ý nghĩ vào Sherry, xác nhận chuyện đó là sự thật và rằng nàng chính là “cô nhóc tóc đỏ” đã làm chuyện đó. Với một đám người rất đông đang nhìn chăm chăm, người đàn ông kia đòi được giới thiệu, rồi ông cười rất tươi với nàng. “Cô gái trẻ yêu mến, thật là một đặc ân được gặp cô,” ông ta tuyên bố khi nâng tay nàng lên ột nụ hôn hào hoa. “Cho đến đêm nay, tôi vẫn không nghĩ rằng có một người phụ nữ nào còn sống mà chống lại được sự quyến rũ của quỷ này.”
Vài phút sau một người đàn ông lớn tuổi dựa mạnh vào cây gậy của ông ta và nói với giọng khò khè, “Nghe nói chuyện khiêu vũ của cậu không còn dễ như bỡn nữa, Langford. Nếu cậu đến chỗ tôi vào ngày mai, tôi có thể cho cậu một hai bài học.” Khâm phục khiếu hài hước của chính mình, ông ta dậm cây gậy xuống sàn nhà để nhấn mạnh và cười khúc khích sung sướng.

Bá tước lách qua tất cả với sự buông thả hài hước, nghiêng mình đáp lại phần lớn những lời châm biếm của họ, nhưng Sherry phải đấu tranh với bản thân dể duy trì cho dù chỉ là vẻ bề ngoài không quan tâm. Nàng hoảng sợ khi thấy chàng bị theo dõi sát sao như thế nào và những lời đồn thổi về chàng lan truyền nhanh ra sao.
Tất cả, gần như tất cả mọi người dường như nhận biết được mọi động thái của chàng trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua, và nàng có một linh cảm kinh khủng là mọi người nhìn trộm qua cửa sổ cỗ xe ngựa của chàng, bàn tay họ khum khum trên thái dương, bí mật dò xét hai người.
Chỉ nghĩ về những việc mà họ có thể nhìn thấy cũng khiến á nàng nóng lên. Bà Charity để ý đến chuyện đó ngay khi họ nhìn thấy nàng giữa đám đông, đứng với Whitney và Clayton và một nhóm những người bạn của gia đình Westmoreland. “Chúa tôi,” bà ta kêu lên vui vẻ, “trông cô hồng hào lắm, cô gái của tôi. Dâu tây và kem, trông cô lúc này nhắc tôi nhớ đến mấy thứ đó. Chuyến đi trên xe ngựa với bá tước chắc hẳn đã có tác dụng tốt với cô! Trông cô khá là xanh xao khi chúng ta rời khỏi Almack.” Sherry bắt đầu ra sức quạt ặt nàng, và đó là trước khi nàng nhận ra vài thành viên trong nhóm nhà Westmoreland đã quay lại, chờ được giới thiệu, và họ đều nghe thấy. Cả vị hôn phu của nàng cũng vậy, chàng nhìn xuống nàng với một nụ cười hiểu biết và dựa sát hơn. “Nó có làm nàng khá hơn không, em yêu?” chàng hỏi. Giữa lúc nàng lâm vào tình trạng hổ thẹn như thế, tiếng cười của chàng làm nàng cười lớn. “Ngài thật xấu xa!” nàng thì thầm, lắc đầu quở trách.Không may, cử động đó đã thu hút sự chú ý của Charity Thorton tới một vấn đề mà bà ta đã không để ý cho tới tận lúc đó. “Tóc của cô được quấn lên khi chúng ta rời Almack!” bà ta kêu lên lo lắng. “Những chiếc kẹp tóc đã rơi mất sao, con gái? Tôi sẽ phải nói chuyện với cô hầu của tôi vì việc làm cẩu thả này ngay tối nay khi chúng ta về nhà!”
Sherry cảm thấy như thể toàn bộ nhóm người đã dừng nói chuyện để nghe lời nhận xét hé lộ bí mật đáng kinh ngạc này từ một người phụ nữ mà công việc của bà ta là phải bảo vệ cái danh tiếng mà bà đang đánh đổ. Một vài người trong số họ có một nụ cười thấu hiểu, trong đó có cả Công tước Claymore. Anh dành cho nàng một nụ cười kín đáo, đầy hiểu biết quá giống với nụ cười của Stephen đến nỗi nàng gần như quên việc cảm thấy sợ người này và thay vào đó đảo mắt nhìn anh. Anh phá lên cười trước sự bạo dạn của nàng và giới thiệu nàng với cặp vợ chồng ở gần anh nhất – Công tước và Nữ công tước Hawthorne và Hầu tước và Nữ hầu tước Wakefield. Cả hai cặp vợ chồng đó đều chào nàng với sự ấm áp và thân ái khiến nàng thích họ ngay lập tức. “Ta cho rằng cô chính là sự hấp dẫn đã lôi kéo được Stephen đến Almack?” Công tước Hawthorne nói, và vợ của anh ta cười với Sherry và nói thêm, “Tất cả chúng tôi đều muốn được gặp em. Bây giờ đã gặp rồi,” cô nói thêm, liếc về phía nhà Wakefield và thêm cả họ vào trong lời nhận xét ngợi khen của mình, “thì thấy chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi anh ấy gần như nhảy ra khỏi Strathmore khi anh ấy nhận ra những cánh cửa của Almack sẽ nhanh chóng bị đóng lại.”

Lờ đi tất cả những câu đối thoại đó, Bà Charity tập trung vào một nửa tá những chàng trai trẻ đến từ Almack đang tiến tới từ bên kia căn phòng khiêu vũ đông đúc. Cả Stephen cũng vậy. “Langford, đi chỗ khác đi!” bà nói, quay sang chàng. “Những chàng trai kia đang hướng thẳng tới chỗ Sherry, và anh sẽ làm họ chạy mất nếu anh cứ định đứng đây khi anh đang tỏ cái – cái vẻ rất không hoanh nghênh trên mặt.” “Đúng đấy, Stephen,” Whitney trêu chọc, vui vẻ khoác tay chàng, nụ cười của cô nói với chàng rằng Clayton đã kể với cô về đám cưới sắp diễn ra, “chú có thể xoay sở để trông hòa nhã hơn không, khi mà một vài người trong số những chàng độc thân đáng giá nhất ở London sắp sửa vây quanh Sherry?”
“Không,” chàng nói cộc lốc và tạm thời giải quyết vấn đề bằng cách chạm vào cánh tay Sherry và hướng nàng đi gặp vị chủ nhà của họ. Marcus Rutherford là một người đàn ông cao, oai vệ với nụ cười ấm áp và sự hòa nhã thư thái và một sự tự tin không lay chuyển được xuất phát từ một cuộc sống quyền cao chức trọng và một dòng máu trâm anh thế phiệt mà rất ít người so sánh được. Sherry lập tức yêu mến ông và hơi tiếc khi nàng cần phải quay đi và chào hỏi những quý ông đến từ Almack đang xếp hàng để được nói chuyện và mời nàng nhảy.
“Dường như cậu có cả một cuộc thi đấy, Stephen, và điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên,” Rutherford nhận xét khi Makepeace dẫn Sherry vào sàn nhẩy với Bà Charity vẫy tay nồng nhiệt và cười đồng tình với cặp đôi này. “Và thật khác thường,” Clayton cười khúc khích, nhìn biểu hiện hài lòng của Charity Thorton khi bà quan sát chăm chú sàn nhảy, “đối tượng chú ý của chú có một người đi kèm không có vẻ sung sướng tột bậc khi chú ở gần.”
Stephen nghe thấy câu đó, nhưng một ý tưởng hình thành thỏa mãn chàng hoàn toàn, một ý tưởng cũng sẽ ngay lập tức khắc phục bất kì một tổn hại nào đối với danh tiếng của Sherry mà người đi kèm của nàng vừa mới gây ra.
“Tôi nghe nói Nicki DuVille thấy cô ấy đẹp-khác-thường,” Rutherford nhận xét, nâng li sâm panh lên môi. “Đủ để cậu ta thực sự tới Almack. Người ta đồn là hai cậu đã đứng sang một bên, dựa vào cùng một cây cột, trong khi không thể đến đủ gần cô gái trẻ bởi những gã hâm mộ khác của cô ấy. Đó chắc hẳn là một cảnh tượng thú vị,” Rutherford nói tiếp, đôi vai rung lên vì cười. “Cả cậu và DuVille cùng đến Almack trong cùng một đêm. Hai con sói trong một căn phòng đầy cừu non. Nhân thể, Nicki đâu rồi ấy nhỉ?” Rutherford hỏi thêm, vẩn vơ tìm kiếm trong biển sáu trăm con người.

“Chăm sóc trái tim tan vỡ của hắn ta, tôi hi vọng thế,” Stephen trả lời, bắt đầu đưa ý tưởng của mình vào hành động. “DuVille á?” Rutherford nói, lại phá lên cười. “Điều đó cũng khó để tưởng tưởng như việc hai cậu cùng ở Almack vậy. Tại làm sao mà cậu ta lại có một trái tim tan vỡ?” Với một cái nhướn mày giả bộ và một nụ cười hóm hỉnh, Stephen trả lời, “Bởi vì đối tượng chú ý của hắn ta vừa mới đồng ý cưới một người khác.”
“Thật sao?” ông nói, thờ thẫn và nhìn vào Makepeace với một niềm kính trọng mới khi anh ta đang nhảy với Sherry. “Cậu không có ý nói Makepeace đấy chứ. Hãy nói với tôi là mỹ nhân ấy sẽ không bị phí hoài cho thằng nhãi ấy.”
“Cô ấy không kết hôn với Makepeace.”
“Thế cô ấy kết hôn với ai?”
“Tôi.”
Khuôn mặt ông đi từ kinh ngạc, tới vui mừng, rồi tới sự cảnh giác rất kịch. Dùng tay cầm li rượu để chỉ về phía khán phòng, ông nói thêm, “Cậu có cho phép tôi thông báo tin tức này tối nay không? Tôi rất mong được nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ khi nghe thấy tin này.”
“Tôi sẽ xem xét.”
“Tuyệt!” ông nói, gửi một cái nhìn quở trách về phía Whitney Westmoreland khi ông nói thêm, “Nếu cô còn nhớ, nữ công tước, tôi đã từng cố thông báo về hôn lễ của cô, nhưng lúc đó cô lại có những ý tưởng quỷ quái trong đầu về việc muốn giữ bí mật.”
Lời nhận xét dường như là vô tình ấy đã khiến chồng cô và em chồng cô cùng có ném cái nhìn khiển trách hài hước về phía cô vì đã phản đối cuộc hôn nhân với chồng bằng những cách làm náo loạn cả London. “Thôi đi, cả hai người,” Whitney nói với một nụ cười e thẹn. “Hai người có bao giờ định để tôi quên chuyện đó đi không?”
“Không,” chồng cô nói với nụ cười dịu dàng. Sherry đang đứng bên cạnh Stephen lần đầu tiên trong vòng một giờ đồng hồ qua, thích thú với cuộc nói chuyện thân thiện với những người bạn của chàng, khi Bá tước Rutherford đột ngột thoát khỏi nhóm bạn. Nàng nhìn thấy ông ta dẹp đường ngang qua đám đông tiến về chỗ dàn nhạc, nhưng nàng không hề chú ý cho đến khi âm nhạc vang lên một âm thanh cao vút khẩn thiết, rồi hoàn toàn im lặng theo cách cổ điển dùng âm nhạc để lôi cuốn sự chú ý. Những cuộc đối thoại ngưng giữa chừng và những vị khách tò mò chậm rãi quay lại, nhìn xung quanh tìm kiếm nguyên nhân của sự việc bất thường này. “Thưa quý ông và quý bà,” người bạn của Stephn nói bằng giọng hàm chứa ngạc nhiên, “Tôi vô cùng vinh dự được thông báo một cuộc hôn nhân quan trọng tối nay, trước nó nó được chính thức đưa lên báo –” Sherry nhìn quanh, như rất nhiều vị khách khác, tự hỏi cặp đôi mới được đính ước là ai, và trong sự tò mò của nàng, nàng bỏ qua sự hài hước dịu dàng trong nụ cười của bá tước Westmoreland khi chàng nhìn nàng cảnh giác quan sát đám đông, cố gắng ước đoán. “Tôi biết rằng cuộc hôn nhân đặc biệt này sẽ làm cho rất nhiều chàng trai độc thân trong căn phòng này vui mừng khôn xiết, họ sẽ rất biết ơn vì cuối cùng quý ông này cũng bước ra khỏi con đường của họ. A, tôi thấy là tôi đã khuấy động tính tò mò của quý vị,” ông nói, rõ ràng đang rất thích thú với vị trí của mình khi ông nhìn xung quanh hàng trăm khuôn mặt sống động với sự tò mò rất buồn cười.
“Vì lý do đó, tôi nghĩ tôi sẽ kéo dài sự nghi ngờ của quý vị thêm một lát nữa và thay vì nói với quý vị tên tuổi của cặp đôi này, tôi sẽ yêu cầu họ ban ột đặc ân bằng cách thực hiện nghĩa vụ chính thức đầu tiên của họ với tư cách vợ chồng, đó là Chính thức mở màn buổi khiêu vũ của chúng ta.” Ông rời khỏi sàn khiêu vũ trống vắng, cùng với những tiếng rì rầm và tiếng cười, nhưng không ai nhìn vào ông. Khi nhạc trưởng ra hiệu một điệu waltz và tiếng nhạc bắt đầu phủ khắp căn phòng, tất cả mọi người đều chăm chú vào đám đông và thậm chí nhìn nghi hoặc lẫn nhau. “Thật là một cách tuyệt vời để thông báo một cuộc đính hôn,” Sherry nói với những người trong gia đình chồng tương lai đang nín cười của nàng.
“Ta rất mừng là nàng đồng ý,” Stephen nói, tay chàng nắm lấy tay nàng và chậm rãi dẫn nàng đến rìa sàn khiêu vũ – để nàng có thể có một tầm nhìn tốt hơn, Sherry đoán như vậy. Nhưng khi họ đã ở đó, và tiếng nhạc tiếp tục lan tỏa và vút lên âm sắc cao hơn, chàng nhẹ nhàng bước lên trước mặt nàng, chắn mất tầm nhìn của nàng. “Tiểu thư Lancaster,” chàng khẽ nói, kéo sự chú ý của nàng về phía chàng khi nàng đang cố nhìn quanh.

“Vâng?” Sherry nói, mỉm cười trước vẻ hài hước khó hiểu trong mắt chàng.
“Ta có vinh dự được nhảy điệu tiếp theo không?”

Không có thời gian để chống đối, thực ra là không có thời gian để phản ứng gì hết, bởi vì cánh tay chàng đã vòng quanh eo nàng, kéo nàng về phía trước, rồi xoay nàng rời khỏi rìa sân khấu để tiến vào sàn nhảy. Giây phút đám đông nhận ra ai đang nhảy mở màn, tiếng cười và tiếng chúc mừng bung ra trong căn phòng, làm thành những tiếng ầm ầm chói tai. Ở trên đầu, đèn trùm pha lê tỏa sáng lấp lánh với năm mươi ngàn ngọn nến trong khi những tấm gương treo tưởng phản chiếu hình ảnh cặp đôi duy nhất đang nhảy bên dưới – một người đàn ông cao lớn, tóc đen nhảy với sự duyên dáng nhẹ nhàng, cánh tay chàng vòng quanh một cách sở hữu một cô gái trẻ trong bộ váy màu ngà. Sherry nhìn thấy hình ảnh của họ trong những tấm gương, cảm nhận được sự kì diệu lâng lâng và lãng mạn của giây phút ấy, và nàng ngước lên nhìn chàng. Ở đâu đó trong sâu thẳm của đôi mắt màu lam hiểu biết kia đang nhìn xuống nàng, nàng nhìn thấy một kiểu phép màu lãng mạn khác đang chiếu sáng… cái gì đó sâu sắc và tự hào và lặng yên. Nó chiếm giữ nàng, hứa hẹn với nàng điều gì đó… yêu cầu… mời mọc. Em yêu chàng, nàng nghĩ.
Cánh tay chàng siết chặt quanh eo nàng, như thể chàng nghe thấy nàng và rất thích âm thanh của điều đó. Và rồi nàng nhận ra nàng đã nói ra.

Trên ban công phía trên phòng khiêu vũ, bà công tước quả phụ Claymore nhìn xuống cặp đôi và mỉm cười hài lòng, đã bắt đầu nghĩ về những đứa cháu nội tuyệt vời mà họ sẽ có. Bà ước chồng bà có thể ở đây bên bà, nhìn con trai ông với người phụ nữ sẽ chia sẻ cuộc đời với nó. Robert chắc sẽ chấp nhận Sherry, bà nghĩ. Chà ngón tay cái một cách vô thức trên chiếc nhẫn cưới Robert đã đeo vào ngón tay bà gần bốn thập kỉ trước, Alicia dịu dàng ngắm nhìn con trai họ nhảy điệu waltz với cô dâu đã đính ước của chàng, và bà gần như có thể cảm thấy Robert đang đứng bên cạnh bà. “Hãy nhìn chúng kìa, ông yêu dấu,” bà thì thầm với ông trong tim. “Nó giống ông quá, Robert, và ở vài mặt cô bé nhắc tôi nhớ khá nhiều đến chính mình.” Alicia gần như có thể cảm nhận bàn tay Robert ôm lấy bà khi ông cúi xuống, và giọng nói vui vẻ của ông thì thầm bên tai bà, “Trong trường hợp đó, bà yêu quý, Stephen sẽ chuẩn bị phải bận cả hai tay thôi?.”
Một nụ cười tự hào run run trên môi bà khi bà nghĩ đến sự đóng góp của chính mình trong việc đưa đến giây phút này. Đôi mắt bà lấp lánh khi bà nghĩ về những cái tên bà đã cho vào trong danh sách những người theo đuổi mà Stephen đã yêu cầu bà chuẩn bị, và phản ứng như bị sét đánh của chàng trước các ứng cử viên của bà. Tất cả họ đều quá già đến nỗi Stephen thậm chí không hề nhận ra rằng họ cũng đều ốm yếu cả rồi. “Tôi đã làm được!” bà nghĩ. Bên cạnh bà, Hugh Whit b đang chứng kiến cùng một cảnh tượng và nghĩ về một đêm xa xưa khi Alicia và Maggie của ông đã giữ Robert và ông trên sàn nhảy cho đến tận bình minh. Khi ông nhìn Sherry và Stephen chuyển động cùng nhau, ông mỉm cười vui sướng trước việc ông đã thành công điều khiển tình huống như thế nào. Thực sự, sẽ có một vài thời điểm khó khăn khi nàng khôi phục lại được kí ức, nhưng nàng yêu Stephen Westmoreland và chàng cũng yêu nàng. Hugh biết điều đó. “Tôi làm được rồi, Maggie thân yêu” ông nói với bà trong tim mình. Câu trả lời của bà ùa vào tâm trí ông. “Vâng, ông thân yêu. Bây giờ, hãy mời Alicia nhảy đi. Đây là một khoảng khắc đặc biệt.” “Alicia,” ông nghi ngại nói, “bà có muốn nhảy không?”

Bà hướng nụ cười bối rối vào ông, khi đặt bàn tay vào cánh tay ông. “Cám ơn, Hugh! Thật là một ý tưởng tuyệt vời! Đã biết bao năm rồi kể từ khi chúng ta nhảy với nhau!”
Đứng ở một bên rìa sàn khiêu vũ, Bà Charity Thorton dậm dậm chân theo điệu nhạc waltz diệu kì, đôi mắt xanh nhạt của bà sáng lên với niềm vui khi bà nhìn Bá tước Langford thực hiện việc làm chính thức đầu tiên với vị trí là chồng tương lai của Sherry. Khi những đôi nhảy khác cuối cùng cũng tiến vào sàn nhảy, Nicholas DuVille nói bên tai bà, và bà quay người ngạc nhiên. “Bà Thornton,” anh nói với một nụ cười uể oải, sáng láng, “bà có cho tôi vinh dự được nhảy điệu này không?” Choáng váng với niềm vui là anh đã tìm đến bà trong dịp quan trọng như thế này, bà cười với anh và đặt bàn tay nhỏ bé lên trên tay áo anh, cảm thấy như một cô gái mới lớn lần nữa, vì một trong những người đàn ông đẹp trai nhất trong phòng đang dìu bà vào sàn khiêu vũ. “Tội nghiệp Makepeace,” bà nói mà không hề có chút dấu hiệu cảm thông nào, “trông cậu chàng có vẻ hơi đau khổ ở đằng kia.”
“Tôi hi vọng là bà không đau khổ,” Nicki lo lắng nói, và khi trông bà có vẻ bối rối, anh tử tế thêm vào, “Tôi có ấn tượng rằng bà rất tán thành với sự theo đuổi của tôi.”
Trông bà e lệ một cách duyên dáng khi anh quay bà một vòng rồi một vòng nữa, điều chỉnh bước chân của mình để phù hợp với thân hình nhỏ bé của bà. “Nicholas,” bà nói, “tôi có thể bật mí với anh một chuyện không?”
“Chắc chắn rồi, nếu bà muốn.”

“Tôi già rồi, và tôi gật gù ngay cả khi tôi chẳng muốn ngủ chút nào, và nhiều lúc tôi đãng trí khủng khiếp…”
“Tôi không nhận ra đấy,” Nicki lịch sự đáp lại.
“Nhưng, cậu bé của tôi,” bà mạnh mẽ nói tiếp, lờ đi câu chối của anh, “Tôi không ngờ nghệch đến độ tin tưởng rằng anh bị mụ mị vì Sherry yêu quý của chúng ta, ngoài một tiếng đồng hồ đầu tiên.”
Nicki gần như lỡ mất một nhịp. “Bà… không cho là vậy?” anh cảnh giác hỏi.

“Chắc chắn là không. Mọi chuyện đều diễn ra đúng y như những gì tôi đã lên kế hoạch.” “Đúng như bà đã lên kế hoạch?” Nicki lập lại hơi bối rối, phải đánh giá lại bà hoàn toàn và đi đến những kết luận khiến cho anh cảm thấy muốn phá lên cười và xấu hổ vì sự khờ khạo của chính mình.
“Chắc chắn rồi,” bà nói với một cái lắc đầu tự hào. “Tôi không thích khoe khoang,” bà nghiêng đầu về phía Sherry và Langford, “nhưng tôi đã khiến chuyện kia xảy ra.”
Không chắc chắn liệu điều phát hiện khó tin đang hình thành trong đầu anh là đúng hay không, Nicki quan sát bà thật kĩ từ khóe mắt của anh. “Bà đã làm thế nào để chuyện mà bà nghĩ bà đã làm xảy ra?”
“Kéo một ít ở chỗ này, đẩy một ít ở chỗ nọ, cậu bé thân mến. Mặc dù tối nay tôi cũng đã phân vân liệu chúng ta có nên để Sherry đi cùng với Langford hay không. Anh ta phát hỏa vì ghen với Makepeace.” Đôi vai bà run lên vì điệu cười vui vẻ. “Đó là chuyện vui nhộn nhất mà tôi đã từng thấy trong suốt ba mươi năm qua! Ít nhất, tôi đã nghĩ như vậy… Tôi sẽ nhớ tất cả những niềm vui này. Tôi đã cảm thấy hữu dụng biết bao kể từ giây phút Hugh Whitt b yêu cầu tôi làm người đi kèm. Tất nhiên, tôi đã biết, rằng tôi không nên làm tốt công việc của mình, nếu không thì ông ta đã nhờ người khác làm việc đó rồi.” Bà nhìn lên dò hỏi sau một khoảng dài im lặng của Nicholas và thấy anh đang nhìn chằm chằm vào bà như thể từ trước đến giờ anh chưa thấy bà bao giờ. “Anh có muốn nói gì không, cậu bé?”
“Tôi nghĩ là có.”
“Sao?”
“Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi.”
“Vì đã đánh giá thấp tôi?”
Nicki gật đầu, cười với bà, và bà cười lại với anh. “Ai cũng thế cả, anh biết đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.