Bạn đang đọc Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam – Chương 30: Thật Ra Là Do Anh Sợ
Triệu Hướng Hải không thể diễn tả được cảm giác của mình khi nhìn thấy câu này.
Anh quyết tâm phải rời khỏi Tiêu Diệp, một khắc nhìn thấy tấm ảnh Tiêu Diệp cùng Phó Chu Minh đi xem phim, anh liền quyết định như vậy.
Trước đây, Tiêu Diệp đã dùng cách cực kỳ tàn bạo như vậy để kích thích anh, quấy rầy anh, thậm chí còn muốn cưỡng bức anh, anh cũng không có quá nhiều cảm giác.
Nhưng hôm nay, anh vừa thấy dòng chữ “Đã làm anh thất vọng” của Tiêu Diệp, trong lòng liền không nhịn được mà co rút đau đớn.
7 năm qua đi, bọn họ cũng từng cặp đôi vô cùng ân ái yêu thương nhau.
Bọn họ cũng trở thành cặp chồng chồng chuẩn mực nhất, khiến nhiều người phải đỏ mắt ghen tị.
Nhưng hiện giờ, khi bọn họ đã chia tay, bỗng dung có một người lại nói ” Tôi đã làm anh thất vọng”.
Triệu Hướng Hải trong lòng rối bời, anh buông điện thoại xuống bước nhanh về phía toilet, hung hăng vỗ nước lạnh lên mặt mình.
Bị nước lạnh kích thích, đầu óc anh mới thanh tỉnh một chút.
Anh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, lông mi run nhè nhẹ.
Nói thật, sau khi anh phát hiện Tiêu Diệp lén lút hẹn hò ngoại tình bên ngoài, anh liền dứt khoát chia tay, không chừa đường sống, thứ nhất là bởi vì quá mức phẫn nộ cùng thất vọng, thứ hai…Là do anh sợ hãi.
Nhiều năm quen biết nhiều cặp đôi đồng tính khiến anh cũng nhận thức được nhiều vết xe đổ.
Anh biết một cặp đôi chồng chồng.
Hai người đều xuất thân nghèo khổ, nâng đỡ nhau từ khi trắng tay, hỗ trợ nhau hết mình đến khi đạt được những thành công to lớn.
Tình cảm của họ rất tốt, một người săn sóc, một người sủng nịnh.
Nhưng hai người này vào mấy năm trước, một trong hai người phạm phải một sai lầm khó có thể tha thứ, người đó ngoại tình.
Lần đầu tiên lên giường, người nọ về đến nhà liền thẳng thắn nói ra, lời nói tràn ngập ý hối hận cùng áy náy, vị trong nhà kia hỏi rất lâu nhưng cũng quyết định tha thứ cho người nọ, quý trọng trước mắt người.
Nhưng ngoại tình dường như có chất gây nghiện.
Người nọ ra ngoài ngoại tình lần đầu tiên lại được tha thứ dễ dàng, không lâu sau lại ở ngoài uống rượu say rồi tìm một thiếu niên xinh đẹp, cùng cậu ta làm tình.
Có lần hai thì sẽ có lần thứ ba.
Từ ngày đó, từ đó con người ấy như buông thả bản tính, một bên hư tình giả ý lừa gạt người trong nhà, một bên ở bên ngoài thác loạn điên đảo không thèm trở về nhà.
Trên giường hắn đều có đủ các loại thanh niên xinh đẹp anh tuấn chờ hắn đến sủng hạnh.
Cách đây một thời gian là ngày kỷ niệm của họ, hai người vốn dĩ muốn đi du lịch, người nọ lại đột nhiên lỡ hẹn.
Người trong nhà chỉ nghĩ hắn nhất thời có việc bận, tiếc nuối buồn bã ở nhà xem phim một mình, không nghĩ tới tên nam nhân khốn nạn đấy dám đem tình nhân đi chơi riêng.
Triệu Hướng Hải lau khuôn mặt ướt nhẹp, thở dài một tiếng.
Anh là một thương nhân khôn khéo, trời sinh đã có năng lực lường trước mọi nguy hại và ngăn ngừa mọi rủi ro để không phải chịu thiệt hại nặng nề.
Tiêu Diệp hẹn hò cùng người khác, nếu không phải anh kịp thời phát hiện thì Tiêu Diệp với Phó Chu Minh sẽ còn đi tới bước nào nữa?
Triệu Hướng Hải nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu anh không dứt khoát rời đi, kịp thời dứt ra, như vậy có lẽ sẽ có một ngày anh cũng sẽ giống với người kia, ngày thì bận rộn làm việc, tối thì dỗ con ngủ, eo mỏi lưng đau, hơn nửa đêm lại phải chịu một thân đầy mùi rượu cùng mùi nước hoa của nam nhân khác.
Mà có khi lúc đó Tiêu Diệp vừa mới điên cuồng với tình nhân ở bên ngoài.
Tình cảnh như vậy quá mức xấu hổ.
Triệu Hướng Hải không muốn đặt mình vào tình huống như vậy.
Anh đã không còn có thể tiếp tục tin tưởng Tiêu Diệp nên anh chỉ có thể lựa chọn cách phân rõ giới hạn, ngăn chặn tất cả những rủi ro có thể phát sinh, ngăn chặn tất cả những khả năng có thể khiến anh bị tổn thương thêm.
Triệu Hướng Hải nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, giữ cho tâm thái ổn định rồi mới ra ngoài.
Anh ra khỏi toilet, cầm tờ giấy lau khô nước trên mặt.
“Bíp ——” điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên, âm thanh trợ lý Vương từ đầu bên kia truyền đến: “Triệu tổng, có một nam nhân muốn gặp ngài, hiện tại đang ở phòng tiếp khách chờ ngài.”
Triệu Hướng Hải vứt giấy vào thùng rác, suy nghĩ một chút, có lẽ là Dương Gia Lập đã tới.
Anh ừ một tiếng: “Để cậu ấy vào.”
Điện thoại nội tuyến bị cúp không bao lâu, cửa văn phòng lại bị mở ra, một người đàn ông đeo khẩu trang, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai kín mít từ đầu đến cuối đi vào.
Triệu Hướng Hải đẩy mắt kính trên mũi: “Sao lại ăn mặc như thế này?”
“Sợ bị người ta nhận ra.” Dương Gia Lập cười cười, gỡ đồ trên mặt xuống.
Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu, thở dài: “Cậu đã ra khỏi làng giải trí nhiều năm như vậy, người nổi tiếng đến rồi đi.
Cậu nghĩ có bao nhiêu người còn nhớ tới cậu?”
Dương Gia Lập ngồi xuống trước mặt Triệu Hướng Hải: “Em không sợ phóng viên, em sợ……”
Triệu Hướng Hải hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Gia Lập: “Sợ cái gì?”
Dương Gia Lực nghẹn họng, rầu rĩ nằm sấp xuống bàn, thật lâu sau mới nâng mí mắt lên: “Hải ca, em có việc muốn nhờ anh.”
Triệu Hướng Hải liếc xéo hắn: “Nói.”
“Hiện tại tình cảnh của em không tốt lắm, cho nên……” Ánh mắt Dương Gia lập long lanh như cún con chờ đợi chủ nhân: “Anh thu nhận em nhé?”.