Đọc truyện Tứ Hoàng Tử – Chương 43: Trong đình nhỏ thưởng rượu hàn huyên, nghe tin tức đau đầu nhức óc
“Hai vị đến chỗ ta thì đừng khách khí nhé, nhất là ngài đấy Quách đại nhân”, Tứ Thụy cười ha ha nói, sai bảo Tiểu Lục Tử bên cạnh đi dặn dò phòng bếp làm đồ ăn, còn hắn đích thân dẫn đường cho Lý Ngư và Quách Hà.
Hai vị khách đưa mắt nhìn nhau mỉm cười rồi đáp lời, nhìn quanh thấy phủ của tứ vương gia hoàn toàn không như tưởng tượng. Đừng nói phủ đệ người trong hoàng thất, dù chỉ là quan viên thì cũng sẽ có kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập, còn nơi này nhìn tới nhìn lui một bóng người cũng không thấy. Ấy thế mà sân viện, đường đi lối lại đều rất sạch sẽ, sáng sủa.
Hiện tại vẫn đang lúc tiết trời nóng bức, khó chịu. Trong phủ này nơi mát mẻ nhất là Tây viện xây gần rừng trúc, không khí thoáng đãng, tường xây khá thấp, gió lưu chuyển rất dễ chịu. Tứ Thụy quý trọng nhân phẩm Lý Ngư và Quách Hà nên không khách sáo mời khách ở đại sảnh gò bó mà trực tiếp dẫn bọn họ đến Tây viện, lại sai sử A Hạnh dọn dẹp đơn giản trong đình nhỏ, bày biện thoải mái tiện nghi, xung quanh vừa có bóng râm vừa có gió hiu hiu thổi.
Tứ Thụy mời khách ngồi xuống, cười nói mấy câu, toan đứng dậy về phòng đổi sang y phục thoải mái. Đúng lúc Lý quản gia bưng trà dâng lên, hắn chỉ tay về phía cổng:
“Lý thúc mang trà bánh cho các mã phu, bố trí cho bọn họ đợi ở chỗ mát, chiếu cố bọn họ nhé”.
Quách Hà vội nói:
“Vương gia cứ mặc kệ bọn hắn, đều là kẻ tay chân thô lậu, đâu có yếu ớt đến nỗi không chịu được chút nắng mà phải phiền quản gia tốn sức”.
“Ta với hai ngài ở đây trò chuyện, cơm no rượu say lại hại bọn họ phơi nắng thì không ổn. Thời tiết này kể cả nam nhân trai tráng không cẩn thận cũng dễ say nắng lắm, lỡ mà ngất đi thì ta lại phải chịu trách nhiệm”.
Thấy hắn cười nói nồng nhiệt rất thoải mái, không có vẻ đãi bôi lấy lệ, Quách Hà rất cảm kích, chỉ đành cười đa tạ, lại hướng Lý quản gia nói mấy câu khách sáo.
“Hai vị đại nhân xin chớ ngại. Vương gia chúng ta ít khi mời khách, kẻ làm nô tài này chỉ cầu có chút việc để làm, nếu không cuối tháng nhận bạc gia phát thể nào cũng áy náy, hổ thẹn”.
Lý quản gia nói đùa một câu rồi mau chóng đi làm việc. Tứ Thụy nhìn theo bóng lưng ông ta, chặc lưỡi:
“Này là nhắc khéo ta tăng lương đây mà”.
Nói rồi đi về phòng thay y phục. Lý Ngư và Quách Hà nhìn hắn bỏ đi, lại nhìn nhau, không nhịn được cười phá lên, tâm trạng cũng thư thái đi nhiều, không còn thận trọng câu nệ nữa.
Tứ Thụy chỉ đổi từ triều phục sang thường phục nên rất nhanh đã trở lại. Nhìn người trước mặt trán cao mắt sáng, thần khí thanh sảng, cử chỉ phóng khoáng, hai vị đại nhân đều cảm thấy như có gió mát thổi qua, vô cùng dễ chịu.
Trong lòng Tứ Thụy đã có sẵn dự tính, vụ án của phụ thân Hà Phách nếu muốn lật án, tốt nhất người đứng ra khởi kiện, xử án đều không thể là hắn. Nếu không dù nhân chứng vật chứng đanh thép đến đâu cũng không tránh khỏi có lời bàn tán, nói hắn vì tình riêng mà xử sự thiếu công bằng. Như thế ngược lại sẽ gây tiếng xấu, không rửa được oan khuất cho người đã mất. Cách thỏa đáng nhất là hắn âm thầm điều tra rõ ràng rồi giao chứng cứ cho một vị quan có nhân phẩm đáng tin, để người này chủ trì công đạo. Mà dõi mắt khắp toàn triều chỉ có ba người khiến hắn tín phục. Nhưng lúc này chưa điều tra ra manh mối nên hắn cũng không vội đề xuất với bọn họ, chỉ cùng Lý Ngư, Quách Hà nói chuyện thoải mái.
Ba người nói từ chuyện cải tổ ruộng đồng, đất đai đến nhân tình thế thái, nhắc đến Ngô tri phủ ở Tô Châu rồi Hạ doãn phủ Kinh Châu Hạ Phi Nguyên. Lý Ngư cảm thán:
“Hạ Phi Nguyên kể ra cũng là kẻ có tài, lần này chúng ta có thể sớm hồi kinh phục mệnh cũng nhờ có ông ta dốc sức lo liệu việc ở Hồ Bắc. Nếu Hồ Bắc không có Lữ Hách hống hách, cậy quyền cậy thế hại dân thì Hạ Phi Nguyên có lẽ cũng là vị quan tốt, không đến mức biến chất như vậy”.
Quách Hà lắc đầu, không cho là đúng:
“Một kẻ nương theo chiều gió không thể chỉ trách thời thế, hoàn cảnh. Bản thân hắn xương sống không thẳng nên mới cam chịu luồn cúi, cong lưng nghe bậy làm bậy. Nếu không phải vương gia xử lý kẻ đứng đầu, còn nắm trong tay tội chứng của quan viên trên dưới Hồ Bắc, Hạ Phi Nguyên kia chưa hẳn đã ngoan ngoãn hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy”.
“Nói cũng đúng. Vẫn là số ông ta may mắn, lại còn ít nhiều lương tâm. Quan trọng nhất là vương gia khoan hồng độ lượng chừa cho kẻ quay đầu một con đường sống”.
Tứ Thụy châm thêm trà cho khách, nhìn nước trà trong vắt, lại nghĩ đến tình cảnh thê thảm của dân chúng Hồ Bắc, vừa vui vừa buồn. Buồn vì những mất mát to lớn của dân chúng ở đó, vui vì cuối cùng hạn hán cũng qua, tham quan đã bị trừng trị, trăm họ đã có thể tiếp tục an cư lạc nghiệp. Lại ngước mắt nhìn hai vị trước mặt mà mỉm cười.
“Tình hình Hồ Bắc và triều đình thật ra không khác nhau là mấy. Người như Lữ Hách trong triều đếm không xuể. Mà quan lại có lựa chọn như Hạ Phi Nguyên cũng là đa số. Nước trong thì cá lành, nước đục thì cá dữ, chúng ăn cặn bẩn lâu dần vị tất sinh ra tính ác. Nếu ai cũng thẳng thắn, kiên quyết giữ lập trường như hai vị thì Đại Tề chúng ta đã không rối ren như thế”.
Lý Ngư nhiệt huyết sôi sục, ngực phập phồng, thân mình cũng rướn về trước hứng khởi nói:
“Nay chẳng phải đã có vương gia hay sao? Cải cách thực hiện tốt, hạ quan tin chắc chỉ vài năm nữa Đại Tề sẽ hoàn toàn đổi khác, so với thời tiên đế còn vững mạnh hơn. Thánh thượng là bậc vua hiền, lại dốc lòng ủng hộ vương gia, lo gì thiên hạ không thái bình, triều đình không trong sạch nữa?”.
Tứ Thụy và Quách Hà nhìn nhau cùng cười mà lắc đầu. Lý Ngư thấy biểu cảm hai người như thế thì lấy làm khó hiểu. Quách Hà tâm tư tinh tế, đầu óc mẫn tiệp không suy nghĩ đơn giản như đồng liêu. Cái gọi là triều đình trong sạch, nói dễ làm khó. Biết bao đời nay đâu thiếu minh quân, nhưng bất kể là triều đại nào niên đại nào cũng luôn tồn tại tham quan, bạo quan. Tuy rằng trước mắt tứ vương gia có hoàng thượng che chở, ủng hộ nhưng dù ngài ngự là người đứng đầu thiên hạ có những việc cũng là hữu tâm mà vô lực, nếu không mười mấy năm qua triều đình đã không dần suy thoái đến mức mục rữa như thế. Huống hồ không chỉ quan lại có lòng tính toán vị kỷ, mà quan hệ giữa các hoàng tử cũng càng lúc càng xấu. Sức khỏe hoàng thượng luôn không tốt, liệu có thể che chở cho tứ vương gia được bao lâu? Vương gia nhìn qua là phong quang vô hạn, song mỗi bước đi đều như giẫm trên băng mỏng, nguy hiểm bốn bề. Nhưng điều này Quách Hà không muốn nói ra miệng, khó khăn lắm tứ vương gia mới quyết định tham dự triều chính, đương nhiên không mong muốn hắn thoái chí nản lòng.
Lý Ngư thật ra không ngốc, chỉ là tâm tính thiện lương, cách nhìn nhận vấn đề thì hay nghĩ đến mặt tích cực trước, tiêu cực sau. Cũng bởi vì như thế mới ở trong môi trường bùn lầy nhơ nhớp kia nhiều năm mà vẫn giữ được tâm sáng như gương, thơm ngát như sen. Lý Ngư chầm chậm hiểu ra, buồn bã thở dài.
Phía nhà bếp đã làm xong món ăn mang lên. A Châu tuy rằng tính tình bộp chộp, lém lỉnh nhưng hễ đứng trong bếp thì thật sự là vô cùng thạo việc, lại có thêm Ngô ma ma trợ giúp, loáng cái đã làm đủ tám món xanh tám món mặn. Đồ dùng trong Thụy phủ bao gồm đồ ăn lẫn vật dụng đều không chút xa hoa lãng phí. Cho dù đãi khách cũng chỉ làm những món đơn giản, không hề cầu kì quý hiếm. Nhưng mấy món đơn giản này lại đầy đủ màu sắc hương vị, thơm phức đẹp mắt khiến người ta ứa nước bọt.
Tứ Thụy thay trà thành rượu, nhướn môi cười rót rượu ra ly bạc.
“Thế nào, ta nói không sai chứ? Tiểu nha đầu bếp chính trong phủ là ta “thó” được ở Ngự thiện phòng đấy”, hắn mặt dày khoe chiến tích, “hai vị cũng đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Chúng ta cứ tận lực mà làm, chỉ cần mỗi ngày làm được một việc có lợi cho dân chúng thì dù sống thêm trăm ngày thôi cũng đã giúp được rất nhiều người. Chẳng có gì để phải tiếc nuối”.
Hai vị đại nhân cung kính nâng ly rượu:
“Đúng thế, có vương gia ở đây, hạ quan tuyệt đối sẽ không nản lòng thoái chí”.
Ba người dần thư thái trở lại, ăn uống trò chuyện vui vẻ. Bỗng một cái bóng màu vàng sáng rực xuyên qua hành lang đi tới, người nọ vừa xua xua tay với Lý quản gia dẫn đường, tự mình băng qua khoảnh sân đi như chạy, vọt vào trong đình.
“Tứ ca, ôi, huynh mời cơm sao không gọi đệ, thật chẳng có nghĩa khí gì cả. Uổng công đệ ngày nhớ đêm mong, chờ tứ ca về ngóng muốn gãy cả cổ”.
Lý Ngư, Quách Hà nhịn cười thi lễ:
“Ngũ hoàng tử”.
Vị nào đó xua tay bảo bọn họ khỏi cần khách sáo, ngồi phịch xuống hết sức tự nhiên gắp thức ăn vừa nhai vừa luôn miệng khen “ngon, quả nhiên vẫn là tay nghề của A Châu tuyệt nhất, thịt mềm mà không nát, béo mà không ngấy, lửa rất vừa, ái chà chà chỉ mấy cọng giá xào này thôi cũng ăn đứt mấy món trong tiệc sinh thần của đệ lần trước rồi”.
Tứ Thụy rót cho ngũ hoàng tử chén trà giải nhiệt, phất tay áo tựa vào lan can lười biếng đưa mắt nhìn sang:
“Đệ không ngoan ngoãn ở trong phòng đọc sách lại chạy đến đây làm gì, Thục phi nương nương lần trước gọi người lôi đệ về, tống lên xe ngựa trước mặt bao nhiêu người còn chưa đủ ngượng hay sao?”.
Ngũ hoàng tử một hơi uống hết chén trà, vỗ đùi cười đến xán lạn:
“He he, mẫu phi ấy à, đang bận rồi, bận rồi, không có thời gian quản đệ đâu. Tối qua đệ đến vấn an mẫu phi mới len lén phát hiện một chuyện kinh thiên động địa, hôm nay vừa tìm được cơ hội liền chạy tới báo cho tứ ca đấy. Huynh đoán xem trong cung phát sinh chuyện lớn gì? Đảm bảo ngay cả tứ ca thần thông quảng đại cũng không đoán ra nổi”.
“Ồ? Không lẽ Thục phi nương nương chuẩn bị hôn sự cho đệ?”.
Ngũ hoàng tử trợn mắt kinh ngạc, sau đó… ôm bụng cười phá lên:
“Ha ha ha, cười chết đệ. Tứ ca đoán hay thật! Đúng là đang chuẩn bị hôn sự đấy, nhưng mà không phải cho đệ đâu. Còn lâu mới tới lượt đệ. Là cho nhị ca, tam ca!”.
Hai người kia đều có mẫu phi sao lại đến lượt Thục phi nương nương giúp lo hôn sự? Tứ Thụy nghi hoặc hỏi lại:
“Nhị ca, tam ca ư?”.
“Quá kinh thiên động địa đúng không? Đệ đã bảo rồi mà. Trong cung đang nhốn nháo hết cả lên. Đừng nói Kính phi nương nương, Đức phi nương nương mà ngay cả mẫu phi của đệ cũng phải hăng hái tham gia, còn rầm rộ hơn tổ chức đại hội võ lâm ấy chứ! Hoàng tổ mẫu đã hạ chỉ, ai dám kháng lệnh nào? Người của Nội vụ phủ và các cung đều vắt chân lên cổ mà chạy cứ y hệt con thoi ấy. Nào là điều tra thân thế, gia phả của mấy trăm vị thiên kim tiểu thư trong kinh thành; nào là triệu tập danh họa khắp nơi vẽ chân dung các mỹ nhân dâng lên cho hoàng tổ mẫu ngắm chọn, rồi thì gọi thợ may, tú nương, chọn ngày đại cát… ồn ào hết cả lên. Phụ hoàng cũng bị mời sang cung hoàng tổ mẫu bàn bạc luôn rồi. Ôi, tam ca đúng là có thể diện mà…”.
Tứ Thụy suýt phun cả ngụm rượu ra ngoài. Quả nhiên là náo nhiệt. Chiêu này của hoàng tổ mẫu thật sự quá cao thâm!
“Hai huynh ấy cũng nên lập phi rồi”.
Ngũ hoàng tử lắc lắc đầu, chúi tới nói nhỏ:
“Đệ nghe nói hoàng tổ mẫu chỉ định chọn trắc phi trước cho tam ca thôi, còn nhị ca đã chọn được chính phi rồi. Hầy, chỉ mong đến lúc đệ cưới vợ có thể tự mình chọn lấy. Chính phi, trắc phi gì cũng có người chọn cho thì thảm quá rồi”.
“Lời này nói vui ở chỗ ta thôi, chớ nói bừa trước mặt hoàng tổ mẫu nếu không ta cũng không che chở được cho đâu”.
“Huynh thì đắc ý rồi nên mới nói thế, tìm đâu ra người thập toàn thứ hai vừa xinh đẹp vừa tài năng vừa thông minh lại còn dễ nói chuyện như tứ tẩu của đệ? Hầy…”.
Lý Ngư, Quách Hà nhìn nhau lắc đầu cười.
Tứ Thụy cũng chẳng để tâm. Hai người kia có lập phi nạp thiếp gì cũng không can hệ tới hắn. Nếu phụ hoàng bị hoàng tổ mẫu thuyết phục, tứ hôn tiểu thư của Mã gia cho tam ca luôn thì càng hay! Đỡ cho hắn mai này phải tìm cách tránh né mối hôn sự rối rắm đó. Nghĩ thế nên lại tiếp tục bình thản uống rượu, nghe Tiểu Ngũ ba hoa tán chuyện, thỉnh thoảng biếng nhác trêu chọc mấy câu. Đột nhiên nhác thấy Lý quản gia lại đưa một vị khách tới, tay cầm ly rượu của hắn run lên, nhìn người vừa xuất hiện đứng ngay ngoài đình, hỏi vội:
“Sao người lại đến đây?”.
Người nọ cung kính hành lễ rồi thưa:
“Thái hậu sai nô tỳ đến mời vương gia tiến cung”.
“Không phải mọi người đang bận rộn chuẩn bị hôn sự cho hai vị hoàng huynh ư? Gọi ta vào cung làm gì?”.
Thấy hắn cuống lên như thế, Hồng cô cô phì cười.
“Vương gia an tâm, thái hậu biết vương gia coi trọng Sử Tĩnh trắc phi đâu nỡ ban hôn cho vương gia lúc này. Là có ý muốn vương gia giúp thái hậu chọn người hợp ý cho tam vương gia thôi”.
Ôi, lại đến mức này cơ! Náo nhiệt vừa thôi chứ, náo tới cả chỗ hắn là sao! Chọn người hợp ý thì cứ để Tiểu Tam kia tự mình chọn là được rồi, lôi hắn tới góp vui chi nữa? Thật là…
Ngũ hoàng tử ngồi bên cạnh chặc lưỡi bình luận thêm vào một câu:
“Tam ca quả nhiên thể diện thật lớn, có mặt mũi ghê, chậc chậc…”.
Lý Ngư cùng Quách Hà biết ý đứng dậy cáo từ. Tứ Thụy định tiễn chân bọn họ liền bị Hồng cô cô lên tiếng thúc giục:
“Vương gia mau cùng nô tỳ tiến cung luôn thôi. Thái hậu đang chờ đấy. Hai mươi vị thiên kim tiểu thư e là cũng đã có mặt đông đủ cả rồi”.
Ôi trời! Phụ hoàng hắn tuyển tú nữ nhập cung, vòng “chung kết” cũng chỉ chọn trong số mười người cuối cùng lấy hai, ba mỹ nhân sắc phong. Tiểu Tam lại có nguyên hàng đội tuyển nhân số gấp đôi dàn sẵn trước mắt, này là… thế trận kiểu gì đây? Chỉ mới là trắc phi thôi đó, tới lúc chọn chính phi không biết còn ồn ào đến mức nào?
“Vương gia, cáo từ. Ngày khác hạ quan lại đến làm phiền sau”, Lý Ngư và Quách Hà chắp tay cáo biệt.
“Hai vị đại nhân thong thả”, hắn thở dài đáp lễ rồi quay sang ngũ hoàng tử hỏi, “đệ có đi không?”.
Ngũ hoàng tử bật dậy, lắc đầu lia lịa, xua tay nói:
“Không đi, không đi. Đệ về phòng đọc sách. Tứ ca mau đi đi”. Đùa chắc, mặc dù cậu ưa náo nhiệt nhưng việc này không muốn dính tới chút nào, chả may sau khi chọn phi cho tam ca rồi còn “dư” mười chín cô kia, hoàng tổ mẫu trông thấy cậu nhỡ đâu muốn nhân ba niềm vui, chọn luôn một mối hôn sự cho cậu thì khác gì “rước họa vào thân”. Cậu còn muốn núp dưới đôi cánh bảo hộ của tứ ca mà tự do tự tại thêm vài năm nữa. Hội tuyển phi cái gì, xem mặt cái gì, rõ rành rành là Hồng Môn yến. Phải trốn, trốn ngay lập tức!
Ngũ hoàng tử cười khan hai tiếng rồi co giò chạy thẳng.
Tứ Thụy đành thở dài cùng Hồng cô cô tiến cung.