Đọc truyện Tứ Hoàng Tử – Chương 37: Hoa nở sẽ có ngày tàn
“Tỷ phu! Tỷ phu!”.
Tiếng gọi trong trẻo vang lên phía đằng sau, Tứ Thụy quay đầu lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Phách nhô ra khỏi cửa sổ bên hông xe ngựa. Mã phu là người của Hà phủ, ghìm cương dừng xe bên cạnh hắn, lễ phép hỏi:
“Có phải vương gia muốn hồi phủ? Mời ngài lên xe, tiểu nhân đưa ngài trở về”.
Hà Phách đã vén rèm che, chờ hắn bước lên. Tứ Thụy lại hỏi:
“Phách đệ, hiện tại không phải là giờ học của đệ hay sao?”.
“Đệ đi đưa cơm cho nghĩa phụ”.
Hắn nghe vậy thì đổi chủ ý, không hồi phủ nữa, nói với phu xe:
“Ngươi tự mình trở về đi. Ta sẽ đưa công tử đến chỗ lão gia nhà ngươi”.
“Như vậy sao được, bên ngoài nắng gắt thế này, vương gia thân thể cao quý. Ngài cứ lên xe, tiểu nhân sẽ đưa ngài đi”.
“Không cần phiền phức như vậy, ta có chuyện muốn nói với nhạc phụ đại nhân, ngươi đợi mấy canh giờ sẽ buồn chết đấy. Yên tâm, đến tối ta sẽ đưa lão gia và công tử nhà ngươi bình an hồi phủ”.
Phu xe thấy hắn cười đùa với mình thì không còn gò bó nữa, trao dây cương và roi ngựa cho hắn, bản thân nhanh nhẹn xuống khỏi xe.
“Lão gia dạy học ở thôn Thập Tam, vương gia ra khỏi thành thì đi về hướng tây hai dặm, sau đó…”.
Có tiếng cười bật lên ha hả. Tứ Thụy đã nhảy phốc lên chỗ đánh xe.
“Nơi đó ta còn quen thuộc hơn ngươi”, hắn cười rạng rỡ nói, tay ném một thỏi bạc cho phu xe, “đến Tửu Trung Tiên mua một bình Trạng Nguyên Hồng, buổi tối ta cùng nhạc phụ uống vài chén”.
“Tiểu nhân đảm bảo sẽ mua bình ngon nhất”, phu xe vỗ ngực cam đoan, đến khi xe ngựa đi khuất, bàn tay cậu ta vẫn đặt trên ngực khẽ xoa xoa, miệng lẩm bẩm, “quả nhiên nụ cười của tứ vương gia là đệ nhất quốc bảo của Đại Tề”.
Tứ Thụy điều khiển ngựa chạy chậm rãi, không quay đầu, hỏi Hà Phách trong xe:
“Nghĩa phụ của đệ đến thôn Thập Tam dạy học từ khi nào?”.
Hắn đã nghe A Hạnh báo lại rằng Hà Khúc từ quan, tuy rằng có chút cảm khái, tiếc cho tài năng của ông trước nay không được trọng dụng. Nhưng trong lòng hắn có dự tính mới, nên cảm thấy việc nhạc phụ đại nhân từ chức chưa hẳn là việc xấu.
Hà Phách nhô đầu ra đáp:
“Nghĩa phụ mua lại một căn nhà nhỏ ở đầu thôn để mở lớp dạy, không thu học phí, ba ngày trước là buổi dạy đầu tiên”.
Hắn khẽ ừ một tiếng, cảm giác cậu bé có vẻ ngập ngừng như có điều muốn nói thì xốc rèm, cuốn rèm mắc lại, tay vòng qua hông nhấc Hà Phách ra ngoài ngồi cạnh mình. Một loạt động tác chỉ diễn ra trong nháy mắt, xe ngựa cũng không hề dừng lại. Hà Phách há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn xuống chỗ ngồi mới, rồi nhìn người bên cạnh với ánh mắt sùng bái:
“Tỷ phu thật lợi hại!”.
“Nếu đệ muốn học võ, ta sẽ bảo Tiểu Lục dạy đệ. Vừa rồi đệ muốn hỏi tỷ tỷ của đệ tại sao không về cùng ta phải không?”.
Bất ngờ là Hà Phách lại lắc đầu.
“Không phải. Bình Vương nói với đệ, tỷ tỷ và quận chúa vài hôm nữa sẽ trở về. Mọi việc của tỷ tỷ đều có tỷ phu lo nghĩ chu toàn, nên đệ không lo lắng. Đệ là… có chuyện muốn cầu tỷ phu”.
Gương mặt cậu bé không còn vẻ ngượng ngùng như mọi khi mà trở nên nghiêm túc, hai bàn tay đặt trên đùi cũng nắm chặt lại. Điều đó khiến Tứ Thụy lấy làm lạ.
“Đệ nói đi”.
“Phụ thân đệ bị hàm oan mà chết. Đệ muốn cầu tỷ phu lật lại vụ án, thay phụ thân giải oan”.
Vụ án của Hà Phúc Thần, Tứ Thụy có nghe qua. Phụ thân của Hà Phách vốn giữ chức Thượng thư, đứng đầu bộ Lễ. Trong số chức trách của Lễ bộ có nhận việc lo liệu lễ nghi, chuẩn bị cống phẩm. Án của Hà Phúc Thần khi đó còn gọi là “Quyền trượng án”.
“Đệ dựa vào đâu để khẳng định phụ thân bị hàm oan?”.
“Phụ thân đệ nghiên cứu các loại đá, ngọc nhiều năm. Quyền trượng Như Ý đó tuy là vật hiếm, nhưng phụ thân tuyệt đối không thể không phân được thật, giả. Vị thái tử Đàm Lãng kia có tiếng là nóng nảy, không cho phụ thân cơ hội giải thích đã định tội đại bất kính. Phụ thân bị giải về kinh chưa đến mười ngày, Hình bộ đã khép án, lưu đày phụ thân. Nhưng…”, giọng Hà Phách run lên, “nhưng phụ thân vừa bị giải đi mấy ngày đã bệnh mà mất dọc đường. Tỷ phu, nhất định là có kẻ giở trò hại phụ thân. Tôn đại nhân từ lâu đã có hiềm khích với phụ thân, đệ ngờ rằng mọi chuyện đều do ông ta gây ra”.
Thái tử Vũ Đàm Lãng là hoàng tử được sủng ái nhất của Bắc Chu. Đại lễ sắc phong thái tử của anh ta, các nước láng giềng đều cử sứ thần là đại thần có chức vị cao đến dự, không ai dám không nể mặt. Trong số cống phẩm lại có đồ giả, chuyện như vậy rất dễ khiến hai nước xảy ra bất hòa. Đúng lúc thời điểm ấy hoàng thượng lại lâm bệnh, vụ án giao cho nhị hoàng huynh cùng Hình bộ điều tra, phúc thẩm. Gọi là điều tra nhưng quá trình phúc thẩm, kết luận lại diễn ra rất chóng vánh. Tứ Thụy xa lánh việc triều chính, tâm tư lại đặt cả vào tình trạng sức khỏe của phụ hoàng hắn, đối với “Quyền trượng án” chỉ nghe chứ không chú ý nhiều. Nếu đây quả thật là án oan, thì hắn sẽ cảm thấy áy náy vì sự thờ ơ trước đó.
“Người đệ nói tới là Tôn thượng thư của Hình bộ?”.
Hà Phách gật đầu.
“Ông ta từng đến cầu thân. Nhưng trưởng tử của ông ta chưa cưới thê tử đã nâng thông phòng làm thiếp, không giữ quy củ, còn thường xuyên đi đánh bạc. Phụ thân tất nhiên không đồng ý. Tôn đại nhân nổi giận, nói phụ thân không nể mặt, về sau cùng những người quen biết của ông ta ở trên triều chèn ép phụ thân. Còn có… Liễu thị lang, phụ thân trước khi đi sứ có viết tấu chương vạch trần ông ta tham ô. Nhưng sau khi người của Hình bộ đến lục soát thì tấu chương đó cũng biến mất không thấy đâu nữa”.
Những chuyện cơ mật như vậy, Hà Phúc Thần không thể kể với một đứa trẻ được. Tứ Thụy quay sang nhìn Hà Phách:
“Chuyện tấu chương, sao đệ lại biết?”.
“Đệ…”.
“Nếu đã muốn ta lật lại vụ án mà đệ còn giấu giếm, tỷ phu không thể giúp đệ được”.
Hà Phách thoáng im lặng. Tứ Thụy cũng không giục, chỉ thản nhiên đánh xe. Qua nửa khắc, cậu bé mới quyết đoán ngẩng đầu lên, vẻ mặt chững chạc, trong mắt không còn tia do dự nào nữa.
“Phụ thân bảo đệ không được thể hiện trước mặt người khác. Người nói, triều đình đã mục nát, kẻ sĩ làm quan chỉ cần hai năm cũng biến thành kẻ ác. Phụ thân không muốn đệ sau này đặt chân vào vũng nước đục đó, càng không hy vọng kẻ khác vì đố kỵ sự hiểu biết của đệ mà hãm hại đệ. Tất cả mọi chuyện phụ thân đều không giấu đệ, còn chuyện của đệ phải giấu tất cả mọi người để cầu bình an”.
“Tĩnh nhi có biết hay không?”.
“Tỷ tỷ chỉ biết phụ thân dạy đệ đọc sách, thẩm định bảo vật. Cái khác… tỷ ấy không biết”.
Tiểu tử này, ngay cả tỷ tỷ cũng qua mặt được. Hắn lại hỏi:
“Nàng ấy cũng biết phụ thân đệ bị oan?”.
Hắn âm thầm thở dài, tại sao nàng không kể với hắn, không nhờ hắn giúp.
Tứ Thụy chỉ hỏi một câu như vậy, nhưng Hà Phách đoán ra được cả ý nghĩ của hắn:
“Tỷ tỷ không cầu tỷ phu là vì nghĩ cho tỷ phu. Vụ án của phụ thân, chứng cứ e rằng đã bị tiêu hủy toàn bộ, muốn lật án không dễ. Tỷ phu là người thân của bọn đệ, nếu đứng ra kêu oan, triều thần sẽ nghi ngờ. Nếu có kẻ ác ý nhằm vào tỷ phu, sẽ nhân cơ hội chĩa mũi nhọn về phía huynh, nói huynh đổi đen thành trắng”, Hà Phách hít vào một hơi, mới nói tiếp ý thứ hai, “Còn đệ cầu tỷ phu vì huynh là hy vọng duy nhất, cũng là hy vọng cuối cùng của đệ”.
Hà Phúc Thần có thể nuôi dạy hai đứa con thông minh, hiểu biết như vậy; hắn tin tưởng ông ta không phải kẻ bất tài không phân nổi nặng nhẹ, không phân được thật giả, càng không ngu ngốc đến mức đem dâng ngọc giả cho thái tử Bắc Chu. Có thể giở trò đánh tráo thì hoặc là người của Lễ bộ, hoặc trong Hà phủ có kẻ trà trộn. Tôn thượng thư và Liễu thị lang đều có động cơ gây án, cũng không loại trừ khả năng hai kẻ này liên thủ với nhau. Có suy đoán này, ít nhất cũng không phải là không thể điều tra. Dù giấu giếm, tiêu hủy sạch sẽ chứng cứ thì hắn cũng sẽ có biện pháp tra cho bằng được. Những kẻ khốn kiếp đó, tham ô đã là đáng hận, còn dám gây loạn. Thái tử Đàm Lãng là kẻ không dễ chọc, Bắc Chu dùng một thanh quyền trượng làm cớ đã có thể gây chiến, dẫn binh đánh sang. Hừ, xem ra là hắn đòi còn chưa hết nợ.
Xe ngựa đã chạy đến thôn Thập Tam, Tứ Thụy ghìm cương, nhảy xuống đất.
“A Phách, ta nhận lời đệ. Kẻ nào có tội phải bị trừng trị thích đáng, một kẻ ta cũng không để lọt lưới, đảm bảo rửa oan cho phụ thân đệ”.
Hà Phách vội xuống xe, quỳ định dập đầu thì bị Tứ Thụy ngăn lại.
“Tiểu tử ngốc, đệ đã gọi ta là tỷ phu, là người thân của đệ. Như thế này chẳng phải lại xem ta thành người ngoài ư?”.
Nghe hắn nói thế, mắt cậu bé đỏ lên, nhưng không những không đứng dậy, còn lùi lại, dập mạnh đầu rồi mới ngẩng lên nói:
“Có tỷ phu chiếu cố là phúc phận của đệ và tỷ tỷ. Một lạy này là Hà Phách thay phụ thân và Hà gia tạ ơn huynh. Đệ biết tỷ phu trong triều không được ủng hộ, hai vị vương gia đối với tỷ phu luôn có ác ý. Là đệ đã làm khó tỷ phu rồi”.
Tứ Thụy nâng Hà Phách dậy, ngồi xuống đối diện với cậu. Những năm qua, hắn có Hàn làm chỗ dựa, được che chở được thấu hiểu. Hiện tại, hắn muốn làm chỗ dựa cho cậu bé này.
“A Phách, về sau đệ có thể thoải mái mà sống, ngẩng cao đầu mà sống. Không cần tiếp tục che giấu tài năng, cũng không cần e sợ bất kì kẻ nào. Tỷ phu dạy đệ kiếm thuật, đệ có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ tỷ tỷ. Mỗi ngày đệ có thể đến thư phòng của ta, những gì ta biết, ta đều sẽ dạy cho đệ”.
Hà Phách cố tỏ ra cứng rắn nhưng cánh mũi phập phồng, hai mắt ướt nước. Tứ Thụy xoa đầu cậu.
“Không sao, nam nhi cũng có thể rơi lệ. Chỉ cần nhớ khóc xong phải đứng dậy, đừng quên còn có một người cần đệ cả đời chăm sóc, bảo vệ”.
Sau này hắn để nàng rời đi, Sử Tĩnh cần có một đệ đệ đáng tin để dựa vào.
Đột nhiên Hà Phách bật cười khúc khích.
“Trước kia phụ thân từng nói, tỷ tỷ gả cho ai cũng tốt, chỉ cần không phải tứ hoàng tử là được”.
“Xem đệ kìa, vừa khóc vừa cười. Chúng ta đi thôi, chớ để nghĩa phụ của đệ phải đợi”.
Tứ Thụy cột ngựa vào gốc cây, cùng Hà Phách đi bộ đến chỗ Hà Khúc dạy học. Bên trong có tiếng thầy dạy trò đọc theo học từng chữ. Hắn nhìn khung cảnh đó, không hiểu sao trong đầu hiện lên cảnh tượng tương tự.
Mùa đông đầu tiên của Tứ Thụy ở trong hoàng cung. Bên ngoài vừa rơi xuống những bông tuyết sớm nhất. Các hoàng tử đều khoác áo lông da thú đầy quý khí, ánh mắt trong sáng mà tập trung, cúi đầu chăm chú vẽ tranh. Chỉ có tứ hoàng tử nấp sau bóng lưng nhị hoàng tử mà… ngủ gục. Gọi là ngủ gục nhưng đầu không gục, lưng vẫn thẳng tắp, ngoại trừ hai mắt rõ ràng là đang nhắm chặt.
Có bước chân dừng lại bên cạnh. Hàng mi dày của Tứ Thụy khẽ rung, song thân hình không hề cử động, tiếp tục giả vờ ngủ.
Thái phó tức giận gõ bàn hai cái. Tứ Thụy mới chịu mở mắt ra, cái miệng nhỏ ngáp một cái rõ to. Chòm râu dài của thái phó rung lên vì giận.
“Tứ hoàng tử, tranh của người đâu?”.
Bị phát hiện mà mặt Tứ Thụy vẫn không biến đổi, “ngây ngô” đáp:
“Ta chưa từng gặp qua, làm sao có thể họa lại chân dung Khổng phu tử? Không bằng ngài để ta vẽ ngài còn hơn”.
Thái phó nghe thế thì càng thêm giận, chỉ tay vào bức tranh mẫu mà hỏi:
“Ta bảo các trò dựa theo tranh mẫu mà họa lại, các hoàng tử khác đều có thể, riêng người hà cớ gì lại không?”.
“Tác giả kia cũng như ta, chưa từng gặp qua Khổng phu tử. Ai biết được ông ta có phải là nằm mơ rồi họa bừa hay không”. Tứ Thụy liếc nhìn bức họa, dẩu môi nói.
Kết quả là buổi học này hắn tiếp tục bị phạt, còn chịu hình phạt nặng hơn những lần trước. Thái phó thất vọng bảo hắn lười biếng, ngỗ nghịch, “gỗ mục khó đẽo”; phạt hắn mang theo toàn bộ thẻ tre và tập sách của các hoàng tử, ra hành lang bê sách suy ngẫm lại hành vi của mình, còn không được phép dùng bữa trưa.
Một tiểu thái giám hầu hạ Ngự tiền đến báo, hoàng thượng muốn biết về việc học của các hoàng tử. Thái phó vốn định sau bài tập khảo sát hôm nay sẽ bẩm trình kết quả lên vua, vừa rồi bị Tứ Thụy chọc tức nên đổi ý, dặn các hoàng tử tiếp tục vẽ tranh, bản thân theo chân tiểu thái giám mà rời khỏi Văn Viện đi Ngự thư phòng.
Tứ Thụy nhìn theo bóng lưng ông ta, khóe miệng nhếch lên, đắc ý cười thầm. Hắn biết rõ vị thái phó nghiêm khắc này sùng bái Khổng tử, cứ nhằm vào Khổng tử mà “tấn công”, thái phó sẽ không còn chú ý để mà quan sát, đánh giá hắn khách quan nữa. Bốn chữ “gỗ mục khó đẽo” vừa khéo không đủ để hắn bị hoàng thượng phạt tội mà lại có thể khiến hoàng thượng thất vọng về hắn, không chọn hắn làm nhân tuyển cho chức vị thái tử mai này.
Tuyết mỗi lúc một rơi dày thêm, Tứ Thụy bị phạt đã non nửa canh giờ, bắt đầu thấy lạnh. Gió thổi đem bụi tuyết táp vào mặt hắn, Tứ Thụy hắt hơi liền mấy cái. Đã tới trưa, mấy tiểu cung nữ ở các cung mang đồ ăn đến cho các hoàng tử, đi ngang qua hắn mà đẩy cửa đi vào bên trong. Xem ra thái phó đã dặn dò người của Ngự thiện phòng, bỏ đói hắn rồi.
Đầu tiên là mùi thơm của gà nướng, kế đó mùi hương của nhiều loại rau, củ quyện vào nhau bay ra, khẳng định là của món Kim Ngọc Mãn Đường rồi! Còn có… ưm… mùi thoang thoảng dễ dàng kích thích sự thèm ăn này là tàu hủ non chưng cách thủy thấm đượm vị thịt từ dăm bông, vừa mềm vừa mịn. Cái bụng nhỏ của Tứ Thụy kêu ọc ọc, đồng thời cái mũi ửng đỏ vì lạnh lại hắt hơi cái nữa.
Có tiếng thở dài khe khẽ sát bên. Tứ Thụy bê hai chồng sách cao ngất trên vai, không thể cử động xoay đầu, dịch người một chút, liếc mắt ngó sang.
Tam hoàng tử khoác áo lông hạc trắng muốt, nhíu mày nhìn, môi khẽ máy song cuối cùng không nói gì mà lẳng lặng trở gót quay vào trong. Tứ Thụy khịt mũi, trong bụng thầm than, đúng là biểu tượng của hoàng gia có khác, mới tí tuổi đầu đã học được cách thở dài với nhăn trán nhíu mày.
Đã gần được một canh giờ rồi, thái phó đi lâu như thế còn chưa thấy quay lại, không phải là cố ý đấy chứ? Thân hình nhỏ bé của Tứ Thụy bắt đầu lung lay, bụng thì đói, tay thì mỏi. Sáng sớm hôm nay hắn đã phải đứng tấn hai canh giờ, còn bị Hàn ép luyện quyền cước thêm nửa canh giờ mới được thả về, bữa sáng chỉ kịp ăn qua loa một chén cháo nhỏ. Hiện tại vừa đói vừa lạnh làm Tứ Thụy ngán ngẩm. Kiếp trước có thời điểm công việc bề bộn, thường xuyên bỏ bữa chẳng thấy vấn đề gì. Còn cơ thể tí hon này, đói một bữa, lạnh một chút mà sức lực đã cạn tới đáy, khả năng chịu đựng đúng là kém xa.
Tứ Thụy còn đang phiền chán ngắm cảnh vật, bỗng nhiên một bên vai cảm giác có người chạm vào, bèn ngoái cái cổ tê cứng vì lạnh chếch sang bên phải thì trông thấy nhị hoàng tử lấy xuống mấy cuộn thẻ tre to nhất, nặng nhất từ trên vai hắn.
“Làm gì vậy?”.
Nhị hoàng tử chín tuổi, lúc nào có cũng vẻ mặt nghiêm túc như cố tỏ ra chững chạc hơn người nhưng còn chưa thoát khỏi nét non nớt của một đứa trẻ ôm đống thẻ cuộn trước ngực, miệng phả ra hơi lạnh, không đáp mà hỏi lại:
“Có lạnh lắm không?”.
“Huynh cứ mặc đệ, kẻo chốc nữa thái phó trở lại sẽ phạt lây huynh”.
“Ta không sợ bị phạt. Ngũ đệ bệnh rồi, nếu đệ cũng sinh bệnh không thể đến đây nghe giảng bài sẽ chỉ còn ta với tam đệ. Tam đệ không như đệ, không chịu biết nói đùa, cũng không biết trêu chọc thái phó. Ta thích có đệ cùng học với bọn ta”.
Nhị hoàng tử mỉm cười nói rồi ôm thẻ tre đi vào trong, trở ra thì trên tay đã đổi thành bánh bao hấp nhân đậu xanh thơm phứt. Cậu ta chìa bánh tới sát bên miệng Tứ Thụy.
“Ta cất trong lồng bao, vẫn còn nóng đấy. Ta đút cho đệ, mau ăn đi”.
Tứ Thụy há miệng cắn từng miếng, chén sạch cái bánh to bằng nửa khuôn mặt mình. Ăn xong còn cười hì hì ưỡn ưỡn ngực ý bảo nhị hoàng tử “phi tang vật chứng”. Nhìn đối phương giúp mình phủi sạch vụn bánh, hắn nghiêng đầu hỏi:
“Huynh không sợ thái phó trách phạt thật à? Huynh chưa bao giờ làm trái lời ông ấy dạy cơ mà?”.
Gió bên ngoài lại thổi mạnh, Tứ Thụy mũi nhỏ ngứa ngáy không nhịn được hắt hơi, cơ thể lẫn chồng sách trên vai đều rung lên. Nhị hoàng tử vội dùng ống tay áo trắng tinh của mình, lau sạch mũi cho hắn, động tác cẩn thận chăm chút, ánh mắt còn mang theo nét cưng chiều.
“Ta cũng không muốn bị phạt. Nhưng ta là ca ca, bảo vệ các đệ là việc ta nên làm. Ta sẽ che chở cho các đệ cả đời”.
Tuyết trên cành cây bên ngoài sân trĩu nặng rơi xuống, ở ngay chỗ đám tuyết vừa rời khỏi, đóa mai đỏ đầu tiên hé nở, cả khoảnh sân như sáng bừng lên. Bên trong Tứ Thụy cũng sinh ra một đóa hoa, khoảnh khắc đó hắn đã vui mừng nghĩ, có huynh đệ thật là tốt!
“Tỷ phu?”.
Tiếng gọi của Hà Phách kéo Tứ Thụy ra khỏi cảnh xưa người cũ. Hắn mỉm cười chua xót, tình huynh đệ trong cung cấm thật sự yểu mệnh không đọ nổi với thời gian hay vốn dĩ tình cảm không thể nào so bì cùng vương vị lấp lánh thứ màu quyền lực kia?
Đóa mai năm đó… đã rụng từ khi nào?
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Chương 37: Hoa nở sẽ có ngày tàn
“Tỷ phu! Tỷ phu!”.
Tiếng gọi trong trẻo vang lên phía đằng sau, Tứ Thụy quay đầu lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Phách nhô ra khỏi cửa sổ bên hông xe ngựa. Mã phu là người của Hà phủ, ghìm cương dừng xe bên cạnh hắn, lễ phép hỏi:
“Có phải vương gia muốn hồi phủ? Mời ngài lên xe, tiểu nhân đưa ngài trở về”.
Hà Phách đã vén rèm che, chờ hắn bước lên. Tứ Thụy lại hỏi:
“Phách đệ, hiện tại không phải là giờ học của đệ hay sao?”.
“Đệ đi đưa cơm cho nghĩa phụ”.
Hắn nghe vậy thì đổi chủ ý, không hồi phủ nữa, nói với phu xe:
“Ngươi tự mình trở về đi. Ta sẽ đưa công tử đến chỗ lão gia nhà ngươi”.
“Như vậy sao được, bên ngoài nắng gắt thế này, vương gia thân thể cao quý. Ngài cứ lên xe, tiểu nhân sẽ đưa ngài đi”.
“Không cần phiền phức như vậy, ta có chuyện muốn nói với nhạc phụ đại nhân, ngươi đợi mấy canh giờ sẽ buồn chết đấy. Yên tâm, đến tối ta sẽ đưa lão gia và công tử nhà ngươi bình an hồi phủ”.
Phu xe thấy hắn cười đùa với mình thì không còn gò bó nữa, trao dây cương và roi ngựa cho hắn, bản thân nhanh nhẹn xuống khỏi xe.
“Lão gia dạy học ở thôn Thập Tam, vương gia ra khỏi thành thì đi về hướng tây hai dặm, sau đó…”.
Có tiếng cười bật lên ha hả. Tứ Thụy đã nhảy phốc lên chỗ đánh xe.
“Nơi đó ta còn quen thuộc hơn ngươi”, hắn cười rạng rỡ nói, tay ném một thỏi bạc cho phu xe, “đến Tửu Trung Tiên mua một bình Trạng Nguyên Hồng, buổi tối ta cùng nhạc phụ uống vài chén”.
“Tiểu nhân đảm bảo sẽ mua bình ngon nhất”, phu xe vỗ ngực cam đoan, đến khi xe ngựa đi khuất, bàn tay cậu ta vẫn đặt trên ngực khẽ xoa xoa, miệng lẩm bẩm, “quả nhiên nụ cười của tứ vương gia là đệ nhất quốc bảo của Đại Tề”.
Tứ Thụy điều khiển ngựa chạy chậm rãi, không quay đầu, hỏi Hà Phách trong xe:
“Nghĩa phụ của đệ đến thôn Thập Tam dạy học từ khi nào?”.
Hắn đã nghe A Hạnh báo lại rằng Hà Khúc từ quan, tuy rằng có chút cảm khái, tiếc cho tài năng của ông trước nay không được trọng dụng. Nhưng trong lòng hắn có dự tính mới, nên cảm thấy việc nhạc phụ đại nhân từ chức chưa hẳn là việc xấu.
Hà Phách nhô đầu ra đáp:
“Nghĩa phụ mua lại một căn nhà nhỏ ở đầu thôn để mở lớp dạy, không thu học phí, ba ngày trước là buổi dạy đầu tiên”.
Hắn khẽ ừ một tiếng, cảm giác cậu bé có vẻ ngập ngừng như có điều muốn nói thì xốc rèm, cuốn rèm mắc lại, tay vòng qua hông nhấc Hà Phách ra ngoài ngồi cạnh mình. Một loạt động tác chỉ diễn ra trong nháy mắt, xe ngựa cũng không hề dừng lại. Hà Phách há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn xuống chỗ ngồi mới, rồi nhìn người bên cạnh với ánh mắt sùng bái:
“Tỷ phu thật lợi hại!”.
“Nếu đệ muốn học võ, ta sẽ bảo Tiểu Lục dạy đệ. Vừa rồi đệ muốn hỏi tỷ tỷ của đệ tại sao không về cùng ta phải không?”.
Bất ngờ là Hà Phách lại lắc đầu.
“Không phải. Bình Vương nói với đệ, tỷ tỷ và quận chúa vài hôm nữa sẽ trở về. Mọi việc của tỷ tỷ đều có tỷ phu lo nghĩ chu toàn, nên đệ không lo lắng. Đệ là… có chuyện muốn cầu tỷ phu”.
Gương mặt cậu bé không còn vẻ ngượng ngùng như mọi khi mà trở nên nghiêm túc, hai bàn tay đặt trên đùi cũng nắm chặt lại. Điều đó khiến Tứ Thụy lấy làm lạ.
“Đệ nói đi”.
“Phụ thân đệ bị hàm oan mà chết. Đệ muốn cầu tỷ phu lật lại vụ án, thay phụ thân giải oan”.
Vụ án của Hà Phúc Thần, Tứ Thụy có nghe qua. Phụ thân của Hà Phách vốn giữ chức Thượng thư, đứng đầu bộ Lễ. Trong số chức trách của Lễ bộ có nhận việc lo liệu lễ nghi, chuẩn bị cống phẩm. Án của Hà Phúc Thần khi đó còn gọi là “Quyền trượng án”.
“Đệ dựa vào đâu để khẳng định phụ thân bị hàm oan?”.
“Phụ thân đệ nghiên cứu các loại đá, ngọc nhiều năm. Quyền trượng Như Ý đó tuy là vật hiếm, nhưng phụ thân tuyệt đối không thể không phân được thật, giả. Vị thái tử Đàm Lãng kia có tiếng là nóng nảy, không cho phụ thân cơ hội giải thích đã định tội đại bất kính. Phụ thân bị giải về kinh chưa đến mười ngày, Hình bộ đã khép án, lưu đày phụ thân. Nhưng…”, giọng Hà Phách run lên, “nhưng phụ thân vừa bị giải đi mấy ngày đã bệnh mà mất dọc đường. Tỷ phu, nhất định là có kẻ giở trò hại phụ thân. Tôn đại nhân từ lâu đã có hiềm khích với phụ thân, đệ ngờ rằng mọi chuyện đều do ông ta gây ra”.
Thái tử Vũ Đàm Lãng là hoàng tử được sủng ái nhất của Bắc Chu. Đại lễ sắc phong thái tử của anh ta, các nước láng giềng đều cử sứ thần là đại thần có chức vị cao đến dự, không ai dám không nể mặt. Trong số cống phẩm lại có đồ giả, chuyện như vậy rất dễ khiến hai nước xảy ra bất hòa. Đúng lúc thời điểm ấy hoàng thượng lại lâm bệnh, vụ án giao cho nhị hoàng huynh cùng Hình bộ điều tra, phúc thẩm. Gọi là điều tra nhưng quá trình phúc thẩm, kết luận lại diễn ra rất chóng vánh. Tứ Thụy xa lánh việc triều chính, tâm tư lại đặt cả vào tình trạng sức khỏe của phụ hoàng hắn, đối với “Quyền trượng án” chỉ nghe chứ không chú ý nhiều. Nếu đây quả thật là án oan, thì hắn sẽ cảm thấy áy náy vì sự thờ ơ trước đó.
“Người đệ nói tới là Tôn thượng thư của Hình bộ?”.
Hà Phách gật đầu.
“Ông ta từng đến cầu thân. Nhưng trưởng tử của ông ta chưa cưới thê tử đã nâng thông phòng làm thiếp, không giữ quy củ, còn thường xuyên đi đánh bạc. Phụ thân tất nhiên không đồng ý. Tôn đại nhân nổi giận, nói phụ thân không nể mặt, về sau cùng những người quen biết của ông ta ở trên triều chèn ép phụ thân. Còn có… Liễu thị lang, phụ thân trước khi đi sứ có viết tấu chương vạch trần ông ta tham ô. Nhưng sau khi người của Hình bộ đến lục soát thì tấu chương đó cũng biến mất không thấy đâu nữa”.
Những chuyện cơ mật như vậy, Hà Phúc Thần không thể kể với một đứa trẻ được. Tứ Thụy quay sang nhìn Hà Phách:
“Chuyện tấu chương, sao đệ lại biết?”.
“Đệ…”.
“Nếu đã muốn ta lật lại vụ án mà đệ còn giấu giếm, tỷ phu không thể giúp đệ được”.
Hà Phách thoáng im lặng. Tứ Thụy cũng không giục, chỉ thản nhiên đánh xe. Qua nửa khắc, cậu bé mới quyết đoán ngẩng đầu lên, vẻ mặt chững chạc, trong mắt không còn tia do dự nào nữa.
“Phụ thân bảo đệ không được thể hiện trước mặt người khác. Người nói, triều đình đã mục nát, kẻ sĩ làm quan chỉ cần hai năm cũng biến thành kẻ ác. Phụ thân không muốn đệ sau này đặt chân vào vũng nước đục đó, càng không hy vọng kẻ khác vì đố kỵ sự hiểu biết của đệ mà hãm hại đệ. Tất cả mọi chuyện phụ thân đều không giấu đệ, còn chuyện của đệ phải giấu tất cả mọi người để cầu bình an”.
“Tĩnh nhi có biết hay không?”.
“Tỷ tỷ chỉ biết phụ thân dạy đệ đọc sách, thẩm định bảo vật. Cái khác… tỷ ấy không biết”.
Tiểu tử này, ngay cả tỷ tỷ cũng qua mặt được. Hắn lại hỏi:
“Nàng ấy cũng biết phụ thân đệ bị oan?”.
Hắn âm thầm thở dài, tại sao nàng không kể với hắn, không nhờ hắn giúp.
Tứ Thụy chỉ hỏi một câu như vậy, nhưng Hà Phách đoán ra được cả ý nghĩ của hắn:
“Tỷ tỷ không cầu tỷ phu là vì nghĩ cho tỷ phu. Vụ án của phụ thân, chứng cứ e rằng đã bị tiêu hủy toàn bộ, muốn lật án không dễ. Tỷ phu là người thân của bọn đệ, nếu đứng ra kêu oan, triều thần sẽ nghi ngờ. Nếu có kẻ ác ý nhằm vào tỷ phu, sẽ nhân cơ hội chĩa mũi nhọn về phía huynh, nói huynh đổi đen thành trắng”, Hà Phách hít vào một hơi, mới nói tiếp ý thứ hai, “Còn đệ cầu tỷ phu vì huynh là hy vọng duy nhất, cũng là hy vọng cuối cùng của đệ”.
Hà Phúc Thần có thể nuôi dạy hai đứa con thông minh, hiểu biết như vậy; hắn tin tưởng ông ta không phải kẻ bất tài không phân nổi nặng nhẹ, không phân được thật giả, càng không ngu ngốc đến mức đem dâng ngọc giả cho thái tử Bắc Chu. Có thể giở trò đánh tráo thì hoặc là người của Lễ bộ, hoặc trong Hà phủ có kẻ trà trộn. Tôn thượng thư và Liễu thị lang đều có động cơ gây án, cũng không loại trừ khả năng hai kẻ này liên thủ với nhau. Có suy đoán này, ít nhất cũng không phải là không thể điều tra. Dù giấu giếm, tiêu hủy sạch sẽ chứng cứ thì hắn cũng sẽ có biện pháp tra cho bằng được. Những kẻ khốn kiếp đó, tham ô đã là đáng hận, còn dám gây loạn. Thái tử Đàm Lãng là kẻ không dễ chọc, Bắc Chu dùng một thanh quyền trượng làm cớ đã có thể gây chiến, dẫn binh đánh sang. Hừ, xem ra là hắn đòi còn chưa hết nợ.
Xe ngựa đã chạy đến thôn Thập Tam, Tứ Thụy ghìm cương, nhảy xuống đất.
“A Phách, ta nhận lời đệ. Kẻ nào có tội phải bị trừng trị thích đáng, một kẻ ta cũng không để lọt lưới, đảm bảo rửa oan cho phụ thân đệ”.
Hà Phách vội xuống xe, quỳ định dập đầu thì bị Tứ Thụy ngăn lại.
“Tiểu tử ngốc, đệ đã gọi ta là tỷ phu, là người thân của đệ. Như thế này chẳng phải lại xem ta thành người ngoài ư?”.
Nghe hắn nói thế, mắt cậu bé đỏ lên, nhưng không những không đứng dậy, còn lùi lại, dập mạnh đầu rồi mới ngẩng lên nói:
“Có tỷ phu chiếu cố là phúc phận của đệ và tỷ tỷ. Một lạy này là Hà Phách thay phụ thân và Hà gia tạ ơn huynh. Đệ biết tỷ phu trong triều không được ủng hộ, hai vị vương gia đối với tỷ phu luôn có ác ý. Là đệ đã làm khó tỷ phu rồi”.
Tứ Thụy nâng Hà Phách dậy, ngồi xuống đối diện với cậu. Những năm qua, hắn có Hàn làm chỗ dựa, được che chở được thấu hiểu. Hiện tại, hắn muốn làm chỗ dựa cho cậu bé này.
“A Phách, về sau đệ có thể thoải mái mà sống, ngẩng cao đầu mà sống. Không cần tiếp tục che giấu tài năng, cũng không cần e sợ bất kì kẻ nào. Tỷ phu dạy đệ kiếm thuật, đệ có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ tỷ tỷ. Mỗi ngày đệ có thể đến thư phòng của ta, những gì ta biết, ta đều sẽ dạy cho đệ”.
Hà Phách cố tỏ ra cứng rắn nhưng cánh mũi phập phồng, hai mắt ướt nước. Tứ Thụy xoa đầu cậu.
“Không sao, nam nhi cũng có thể rơi lệ. Chỉ cần nhớ khóc xong phải đứng dậy, đừng quên còn có một người cần đệ cả đời chăm sóc, bảo vệ”.
Sau này hắn để nàng rời đi, Sử Tĩnh cần có một đệ đệ đáng tin để dựa vào.
Đột nhiên Hà Phách bật cười khúc khích.
“Trước kia phụ thân từng nói, tỷ tỷ gả cho ai cũng tốt, chỉ cần không phải tứ hoàng tử là được”.
“Xem đệ kìa, vừa khóc vừa cười. Chúng ta đi thôi, chớ để nghĩa phụ của đệ phải đợi”.
Tứ Thụy cột ngựa vào gốc cây, cùng Hà Phách đi bộ đến chỗ Hà Khúc dạy học. Bên trong có tiếng thầy dạy trò đọc theo học từng chữ. Hắn nhìn khung cảnh đó, không hiểu sao trong đầu hiện lên cảnh tượng tương tự.
Mùa đông đầu tiên của Tứ Thụy ở trong hoàng cung. Bên ngoài vừa rơi xuống những bông tuyết sớm nhất. Các hoàng tử đều khoác áo lông da thú đầy quý khí, ánh mắt trong sáng mà tập trung, cúi đầu chăm chú vẽ tranh. Chỉ có tứ hoàng tử nấp sau bóng lưng nhị hoàng tử mà… ngủ gục. Gọi là ngủ gục nhưng đầu không gục, lưng vẫn thẳng tắp, ngoại trừ hai mắt rõ ràng là đang nhắm chặt.
Có tiếng bước chân dừng lại bên cạnh. Hàng mi dày của Tứ Thụy khẽ rung, song thân hình không hề cử động, tiếp tục giả vờ ngủ.
Thái phó tức giận gõ bàn hai cái. Tứ Thụy mới chịu mở mắt ra, cái miệng nhỏ ngáp một cái rõ to. Chòm râu dài của thái phó rung lên vì giận.
“Tứ hoàng tử, tranh của người đâu?”.
Bị phát hiện mà mặt Tứ Thụy vẫn không biến đổi, “ngây ngô” đáp:
“Ta chưa từng gặp qua, làm sao có thể họa lại chân dung Khổng phu tử? Không bằng ngài để ta vẽ ngài còn hơn”.
Thái phó nghe thế thì càng thêm giận, chỉ tay vào bức tranh mẫu mà hỏi:
“Ta bảo các trò dựa theo tranh mẫu mà họa lại, các hoàng tử khác đều có thể, riêng người hà cớ gì lại không?”.
“Tác giả kia cũng như ta, chưa từng gặp qua Khổng phu tử. Ai biết được ông ta có phải là nằm mơ rồi họa bừa hay không”. Tứ Thụy liếc nhìn bức họa, dẩu môi nói.
Kết quả là buổi học này hắn tiếp tục bị phạt, còn chịu hình phạt nặng hơn những lần trước. Thái phó thất vọng bảo hắn lười biếng, ngỗ nghịch, “gỗ mục khó đẽo”; phạt hắn mang theo toàn bộ thẻ tre và tập sách của các hoàng tử, ra hành lang bê sách suy ngẫm lại hành vi của mình, còn không được phép dùng bữa trưa.
Một tiểu thái giám hầu hạ Ngự tiền đến báo, hoàng thượng muốn biết về việc học của các hoàng tử. Thái phó vốn định sau bài tập khảo sát hôm nay sẽ bẩm trình kết quả lên vua, vừa rồi bị Tứ Thụy chọc tức nên đổi ý, dặn các hoàng tử tiếp tục vẽ tranh, bản thân theo chân tiểu thái giám mà rời khỏi Văn Viện đi Ngự thư phòng.
Tứ Thụy nhìn theo bóng lưng ông ta, khóe miệng nhếch lên, đắc ý cười thầm. Hắn biết rõ vị thái phó nghiêm khắc này sùng bái Khổng tử, cứ nhằm vào Khổng tử mà “tấn công”, thái phó sẽ không còn chú ý để mà quan sát, đánh giá hắn khách quan nữa. Bốn chữ “gỗ mục khó đẽo” vừa khéo không đủ để hắn bị hoàng thượng phạt tội mà lại có thể khiến hoàng thượng thất vọng về hắn, không chọn hắn làm nhân tuyển cho chức vị thái tử mai này.
Tuyết mỗi lúc một rơi dày thêm, Tứ Thụy bị phạt đã non nửa canh giờ, bắt đầu thấy lạnh. Gió thổi đem bụi tuyết táp vào mặt hắn, Tứ Thụy hắt hơi liền mấy cái. Đã tới trưa, mấy tiểu cung nữ ở các cung mang đồ ăn đến cho các hoàng tử, đi ngang qua hắn mà đẩy cửa đi vào bên trong. Xem ra thái phó đã dặn dò người của Ngự thiện phòng, bỏ đói hắn rồi.
Đầu tiên là mùi thơm của gà nướng, kế đó mùi hương của nhiều loại rau, củ quyện vào nhau bay ra, khẳng định là của món Kim Ngọc Mãn Đường rồi! Còn có… ưm… mùi thoang thoảng dễ dàng kích thích sự thèm ăn này là tàu hủ non chưng cách thủy thấm đượm vị thịt từ dăm bông, vừa mềm vừa mịn. Cái bụng nhỏ của Tứ Thụy kêu ọc ọc, đồng thời cái mũi ửng đỏ vì lạnh lại hắt hơi cái nữa.
Có tiếng thở dài khe khẽ sát bên. Tứ Thụy bê hai chồng sách cao ngất trên vai, không thể cử động xoay đầu, dịch người một chút, liếc mắt ngó sang.
Tam hoàng tử khoác áo lông hạc trắng muốt, nhíu mày nhìn, môi khẽ máy song cuối cùng không nói gì mà lẳng lặng trở gót quay vào trong. Tứ Thụy khịt mũi, trong bụng thầm than, đúng là biểu tượng của hoàng gia có khác, mới tí tuổi đầu đã học được cách thở dài với nhăn trán nhíu mày.
Đã gần được một canh giờ rồi, thái phó đi lâu như thế còn chưa thấy quay lại, không phải là cố ý đấy chứ? Thân hình nhỏ bé của Tứ Thụy bắt đầu lung lay, bụng thì đói, tay thì mỏi. Sáng sớm hôm nay hắn đã phải đứng tấn hai canh giờ, còn bị Hàn ép luyện quyền cước thêm nửa canh giờ mới được thả về, bữa sáng chỉ kịp ăn qua loa một chén cháo nhỏ. Hiện tại vừa đói vừa lạnh làm Tứ Thụy ngán ngẩm. Kiếp trước có thời điểm công việc bề bộn, thường xuyên bỏ bữa chẳng thấy vấn đề gì. Còn cơ thể tí hon này, đói một bữa, lạnh một chút mà sức lực đã cạn tới đáy, khả năng chịu đựng đúng là kém xa.
Tứ Thụy còn đang phiền chán ngắm cảnh vật, bỗng nhiên một bên vai cảm giác có người chạm vào, bèn ngoái cái cổ tê cứng vì lạnh chếch sang bên phải thì trông thấy nhị hoàng tử lấy xuống mấy cuộn thẻ tre to nhất, nặng nhất từ trên vai hắn.
“Làm gì vậy?”.
Nhị hoàng tử chín tuổi, lúc nào có cũng vẻ mặt nghiêm túc như cố tỏ ra chững chạc hơn người nhưng còn chưa thoát khỏi nét non nớt của một đứa trẻ ôm đống thẻ cuộn trước ngực, miệng phả ra hơi lạnh, không đáp mà hỏi lại:
“Có lạnh lắm không?”.
“Huynh cứ mặc đệ, kẻo chốc nữa thái phó trở lại sẽ phạt lây huynh”.
“Ta không sợ bị phạt. Ngũ đệ bệnh rồi, nếu đệ cũng sinh bệnh không thể đến đây nghe giảng bài sẽ chỉ còn ta với tam đệ. Tam đệ không như đệ, không biết nói đùa, cũng không biết trêu chọc thái phó. Ta thích có đệ cùng học với bọn ta”.
Nhị hoàng tử mỉm cười nói rồi ôm thẻ tre đi vào trong, trở ra thì trên tay đã đổi thành bánh bao hấp nhân đậu xanh thơm phứt. Cậu ta chìa bánh tới sát bên miệng Tứ Thụy.
“Ta cất trong lồng bao, vẫn còn nóng đấy. Ta đút cho đệ, mau ăn đi”.
Tứ Thụy há miệng cắn từng miếng, chén sạch cái bánh to bằng nửa khuôn mặt mình. Ăn xong còn cười hì hì ưỡn ưỡn ngực ý bảo nhị hoàng tử “phi tang vật chứng”. Nhìn đối phương giúp mình phủi sạch vụn bánh, hắn nghiêng đầu hỏi:
“Huynh không sợ thái phó trách phạt thật à? Huynh chưa bao giờ làm trái lời ông ấy dạy cơ mà?”.
Gió bên ngoài lại thổi mạnh, Tứ Thụy mũi nhỏ ngứa ngáy không nhịn được hắt hơi, cơ thể lẫn chồng sách trên vai đều rung lên. Nhị hoàng tử vội dùng ống tay áo trắng tinh của mình, lau sạch mũi cho hắn, động tác cẩn thận chăm chút, ánh mắt còn mang theo nét cưng chiều.
“Ta cũng không muốn bị phạt. Nhưng ta là ca ca, bảo vệ các đệ là việc ta nên làm. Ta sẽ che chở cho các đệ cả đời”.
Tuyết trên cành cây bên ngoài sân trĩu nặng rơi xuống, ở ngay chỗ đám tuyết vừa rời khỏi, đóa mai đỏ đầu tiên hé nở, cả khoảnh sân như sáng bừng lên. Bên trong Tứ Thụy cũng sinh ra một đóa hoa, khoảnh khắc đó hắn đã vui mừng nghĩ, có huynh đệ thật là tốt!
“Tỷ phu?”.
Tiếng gọi của Hà Phách kéo Tứ Thụy ra khỏi cảnh xưa người cũ. Hắn mỉm cười chua xót, tình huynh đệ trong cung cấm thật sự yểu mệnh không đọ nổi với thời gian hay vốn dĩ tình cảm không thể nào so bì cùng vương vị lấp lánh thứ màu quyền lực kia?
Đóa mai năm đó… đã rụng từ khi nào?