Tứ Hoàng Tử

Chương 33: Hồi kinh


Đọc truyện Tứ Hoàng Tử – Chương 33: Hồi kinh

Lúc Tứ Thụy và Lão Thập Thất đi đến chỗ Sử Tĩnh, nàng và Minh Ỷ đang loay hoay sắp xếp đồ đạc trong phòng nên không hề chú ý hai người bọn hắn đang đứng bên ngoài. Tứ Thụy vốn định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy Minh Ỷ thở dài.

“Đã nói chuyện dán cáo thị cứ để mấy người Đạt Thố đi làm, tẩu lại cứ muốn đích thân đi lo. Lát nữa chúng ta phải xuất phát, thời gian gấp gáp, trên đường e là cũng sẽ không có dừng lại nghỉ ngơi. Lần trước tẩu bị thương lại giấu nhị ca, lần này cưỡi ngựa đến chỗ đại ca, sau đó chặng đường hồi kinh xa xôi như vậy, tẩu còn không bị tróc mất mấy lớp da nữa ư? Hay để muội đi nói với nhị ca một tiếng…”.

“Minh Ỷ! Muội cũng biết A Thụy mệt nhọc cỡ nào, những ngày qua có lúc nào chàng được nghỉ ngơi tử tế? Chuyện cứu hạn còn chưa xong, nhìn chàng ngày đêm vất vả như thế, sao ta có thể lại làm chàng lo lắng chuyện nhỏ của bản thân đây?”.

“Cũng đâu phải là chuyện cỏn con, nhị ca mà biết tẩu bị thương sẽ trách muội giấu giếm không nói với huynh ấy”.

“Chuyện này chỉ có muội biết, ta biết, Tiểu Nhung biết. Miễn là muội không nói, A Thụy làm sao mà biết được. Muội còn càu nhàu như thế là ta giận muội đấy. Chúng ta phải nhanh tay lên, ta không muốn làm lỡ thời gian xuất phát, hại chàng và mọi người phải đợi”. 

“Tẩu thật là cứng đầu mà”.

Tứ Thụy không muốn làm phiền các nàng, xoay người rời đi. Lão Thập Thất đuổi theo, cười nói đùa:

“Không ngờ vương phi thoạt nhìn dịu dàng, yếu đuối nhưng tính cách lại kiên cường như vậy. Tứ gia không an ủi nàng sao?”.

“Nàng không muốn ta biết vì sợ ta lo lắng, ta cũng không cần để nàng biết ta đã đến đây”.

Lão Thập Thất vốn định trêu chọc thêm mấy câu, nhưng thấy sắc mặt Tứ Thụy không tốt nên chỉ đành nhún vai im lặng, anh ta đã thấm nhuần sâu sắc thế nào là cái miệng làm hại cái thân, tốt nhất vẫn nên quản chặt cái miệng của mình. 

Sau khi bàn bạc chi tiết và an bài mọi chuyện ổn thỏa với Lý Ngư cùng Lão Thập Thất, Tứ Thụy mới ra lệnh gọi đoàn người chuẩn bị xuất phát. Sử Tĩnh mang theo tay nải ra cổng, trông thấy mọi người đều đã ngồi trên lưng ngựa, vội vàng nhanh chân chạy đến.

“Xin lỗi, ta chuẩn bị đồ đạc hơi lâu, làm mọi người phải đợi…”.

Tứ Thụy nén một tiếng thở dài, tay nhấc lấy món đồ trên tay nàng ném sang cho Đạt Thố, nhẹ nhàng bế bổng nàng đặt lên lưng ngựa làm Sử Tĩnh giật mình “a” lên một tiếng. Sử Tĩnh có cảm giác dưới thân thật êm, cúi xuống mới để ý trên lưng Tiểu Hắc có thêm một tấm da thú vừa dày vừa mềm. Nàng còn đang ngạc nhiên thì Tứ Thụy đã nhảy lên lưng Tiểu Hắc, cùng nàng cưỡi chung một con ngựa. Tứ Thụy cao giọng hô xuất phát rồi dẫn đầu đoàn người rời khỏi Kinh Châu. 

Vốn dĩ có thêm lớp da thú sẽ trơn trượt, nhưng bản lĩnh điều khiển ngựa của Tứ Thụy rất tốt, hắn để Sử Tĩnh ngồi trước, ở trong vòng tay hắn, như vậy dù ngựa phi nước đại cũng hoàn toàn không có khả năng nàng trượt khỏi mình ngựa. Chỉ là… Sử Tĩnh cúi gằm mặt, nàng chưa bao giờ gần hắn đến như vậy. Cách một lớp y phục, nàng dường như có thể cảm nhận được vòm ngực rắn chắc của hắn, nhiệt độ từ cơ thể hắn truyền đến người nàng, Sử Tĩnh cắn môi lắc mạnh đầu, nàng nghĩ đi đâu vậy chứ!

“Sao vậy?”.

Giọng nói của hắn kề sát bên tai, giống như có chiếc lông vũ cọ cọ, khiến nàng có cảm giác vừa ngứa vừa rộn ràng. Sử Tĩnh lắp bắp:


“Không… không có gì”.

Sau đấy rụt cổ, chôn đầu trong ngực, không dám ngọ nguậy lung tung nữa. 

Ra khỏi thành Kinh Châu, đường xá không còn bằng phẳng dễ đi. Có những đoạn đường gập ghềnh không thể tránh khỏi việc xóc nảy. Tứ Thụy nhìn qua giống như hoàn toàn bình tĩnh, chỉ tập trung vào việc điều khiển ngựa, thật ra nếu người bên cạnh để ý sẽ phát hiện cơ bắp trên người hắn đều đang căng ra, bàn tay nắm dây cương nổi cả gân xanh, hai tai hắn đỏ lựng dưới ánh hoàng hôn. Tứ Thụy quả thật khổ sở không thôi. Hắn bình sinh tính tình lạnh nhạt, đối với chuyện nam nữ trước nay đều không để tâm đến. Bởi vì cơ thể không như ý nên lòng hắn đã sớm nguội lạnh. Song nói gì thì nói linh hồn hắn dù sao cũng là nam nhân, nàng lúc này lại ở sát bên, gần như dán chặt lên người hắn. Từ khi thành hôn với nàng đến nay, dù bọn họ ngủ chung một giường nhưng đều đắp chăn riêng, hắn lại cố ý đặt chiếc giường thật lớn, chẳng khác gì ngủ giường đôi ở khách sạn thời hiện đại, lúc nào hắn cũng chú ý giữ khoảng cách với nàng. Hiện tại mùi hương thanh ngát trên người nàng tấn công khứu giác của hắn, da thịt mềm mại ấm nóng của nàng đánh động xúc giác của hắn. Sử Tĩnh cúi thấp đầu vì ngượng ngùng lại không biết cúi đầu như thế, hơi thở phả ra lại chạm đến bàn tay giữ dây cương của Tứ Thụy. Đáng sợ nhất là mỗi khi đụng phải chướng ngại vật trên đường, dù hắn có dụng tâm tránh né thế nào cũng không thể không va chạm với… phía trước của nàng. Dù ngực nàng chỉ lướt qua nơi cánh tay hắn trong khoảnh khắc nhưng với người luyện võ mà nói, một khoảnh khắc so với người thường lại vô cùng huyền diệu! Hắn luyện võ từ nhỏ, xúc giác so với kẻ khác quả thật tinh tế, mẫn cảm hơn vô số lần. 

Tứ Thụy cau mày, ngay cả thời điểm một mình nghênh đón đám thích khách đông gấp năm mươi lần, hắn cũng không có cảm giác gian nan đến thế này… Nàng so với đám thích khách võ công cao cường kia, rõ ràng là lợi hại hơn hẳn!

Hai người quá gần nhau dù muốn cũng không tránh khỏi va chỗ này, chạm chỗ kia. Nhưng chỉ cần hắn dịch người về sau muốn cách xa nàng một chút thì tóc nàng lại lay động, cọ vào tai hắn, mắt môi hắn, khiến hắn căng thẳng như đang ở trên chiến trường. 

Đối với Tứ Thụy mà nói, quãng đường từ Kinh Châu đến Lũng Châu chả khác gì hành quân đánh giặc, dài như vạn dặm, gian nan như rơi vào cảnh gặp phải mai phục của ngàn vạn tinh binh!

Cũng may, đường dù xa cuối cùng cũng kết thúc. Khi ghìm cương, xuống ngựa, Tứ Thụy động tác vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận bế nàng đặt xuống đất; nhưng dung sắc lạnh nhạt, chỉ dặn dò nàng mấy câu sau đấy không nhìn đến nàng nữa mà nhấc chân đi đến chỗ Gia Luật Sảo đang đứng đợi. Sử Tĩnh lòng thoáng hụt hẫng, lại mang thêm cảm giác hồ nghi, vừa rồi vẻ mặt chàng trầm xuống, dọc đường đi cũng không trò chuyện với nàng. Phải chăng có nàng vướng chân nên khiến chàng nổi giận? Sử Tĩnh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng phu quân, ánh mắt đợm buồn.

Minh Ỷ từ phía sau cũng vừa xuống ngựa, khônghề phát giác động tĩnh bên này, chỉ nóng lòng gặp đại ca nên vội vàng kéo tay Sử Tĩnh cùng đi tới trước. Gia Luật Sảo nồng nhiệt hỏi han bọn hắn mấy câu rồi lập tức kể lại tình hình nơi này. Sau mới mỉm cười nói:

“Lương thực triều đình phát xuống cũng vừa mới đến, Quách đại nhân đang bận rộn luôn tay nên chỉ có mình ta đến đón đệ”.

Tứ Thụy trước khi đến đã truyền tin cho Quách Hà, bảo ông ta lương thực phân xuống lập tức tiến hành phát chẩn cho dân, cứu hạn quan trọng, không cần đợi hắn. Tứ Thụy cũng muốn tranh thủ thời gian để mau chóng hồi kinh bái kiến thái sư phụ. Hắn thả lỏng tâm tình, có chút áy náy nhìn Gia Luật Sảo.

“Những ngày này vất vả cho đại ca. Đệ vốn muốn đến đây sớm hơn nhưng tình hình Hồ Bắc quả thật quá rối ren, không thể không nán lại giải quyết”.

Gia Luật Sảo lắc đầu.

“Giữa chúng ta không cần đến mấy câu khách sáo đó. Ta lòng lo lắng cho đệ lại hận sức lực không đủ, cũng là đệ có bản lĩnh, xử lý mọi việc nhanh gọn. Vốn dĩ tình hình Lũng Châu không mấy khả quan. Tuy quan viên nơi này không kết thành vây cánh sách nhiễu dân chúng như Hồ Bắc song khi bọn ta đến, những kẻ làm quan kia thái độ cũng rất phách lối, hoàn toàn không để Quách đại nhân vào mắt chút nào, chẳng chịu phối hợp với chúng ta. Bọn họ chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân. Đến tận khi tin tức đệ trừng trị tham quan Hồ Bắc, chém đầu tri phủ họ Lữ truyền đến nơi này mới khiến bọn họ thay đổi thái độ, kẻ nào kẻ nấy đều sợ xanh mặt mày”.

Giống như lời Gia Luật Sảo nói, quan viên Lũng Châu nhận tin đoàn khâm sai đã đến, vội vàng chạy tới giành nhau sắp xếp chỗ ở cho tứ vương gia, thái độ cực kì nồng nhiệt và cung kính, ai nấy đều sợ hắn nổi giận vì sự qua loa trước đó. Còn rất biết điều chủ động đóng góp ngân lượng để thu mua lương thực các vùng không chịu thiên tai đem phân phát cho bách tính Lũng Châu, chỉ mong không bị trách phạt, định tội. Tứ Thụy cũng lười để ý đến bọn họ, chỉ chọn nơi ở thuận tiện nhất để bàn việc công, sau đấy lập tức đi gặp Quách Hà. 

Bọn hắn ở lại Lũng Châu ba ngày. Trong ba ngày này Tứ Thụy thu thập tin tức những vùng xảy ra hạn hán, muốn xây dựng phương án phát triển kinh tế hoàn chỉnh, hắn không muốn nhìn thấy dân chúng một lần nữa lâm vào cảnh đói khát, vong mạng. Chỉ cần kinh tế có bước tiến mới, bộ mặt đất nước thay đổi thì cho dù xảy ra thiên tai cũng có thể vượt qua nhanh chóng. Điều đáng mừng là Gia Luật Sảo tuy không có quyền lực, những việc có thể làm cũng còn hạn chế nhưng anh ta cũng là vương gia một nước, luận tài cán hoàn toàn vượt xa kẻ khác. Gia Luật Sảo điều tra tình hình Lũng Châu và những khu vực chịu hạn lân cận rất chi tiết, những thông tin đó đã giúp Tứ Thụy tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức. Đoàn người dừng ở Lũng Châu ba ngày thì quay lại Hồ Bắc, hội họp với Lý Ngư, tổng kết lại quá trình trị hạn, sau đó mới hồi kinh. 

Đường từ Lũng Châu quay ngược về Kinh Châu, Tứ Thụy để Sử Tĩnh ngồi trong xe ngựa. Cùng nàng cưỡi chung một con ngựa khiến hắn rất khó xử, để nàng cưỡi ngựa cùng Minh Ỷ thì lại không yên tâm, sợ nàng bị thương. 


Ngày mười hai tháng năm, Tứ Thụy cưỡi ngựa đi vào cổng thành Kinh Châu. Cảnh tượng nơi này chỉ qua mấy ngày đã hoàn toàn khác hẳn. Đường phố nhộn nhịp người qua kẻ lại, không chỉ các cửa tiệm mở cửa đón khách trở lại mà hàng quán ven đường cũng bày bán khắp nơi. Bởi vì Hồ Bắc vốn không phải địa phương xảy ra khô hạn nghiêm trọng nhất, trước đó người đói kẻ chết cảnh vật tiêu điều nguyên do chủ yếu là lũ tham quan cướp bọc vơ vét trắng trợn. Nay vật quy chủ cũ, bất kể ngân lượng hay vật tư thuộc về dân chúng đều đã được trả lại cho bọn họ. Cộng thêm lương thực cứu trợ của triều đình và châu báu vàng ngọc của Lữ Hách, bách tính nơi này đã có thể tiếp tục an cư lạc nghiệp, yên bình sinh sống. 

Tứ Thụy dù đang mang thân phận khâm sai nhưng hắn coi trọng thời gian, muốn nhanh chóng trị hạn cứu dân nên lúc đến lúc đi cũng chỉ đơn giản cưỡi ngựa, mang theo số ít thân vệ, không chong cờ gióng trống, dân chúng nhìn thấy hắn cũng không biết đấy là khâm sai đại nhân hay vương gia cao quý. Có chăng là trên đường phố thỉnh thoảng lại văng vẳng tiếng những tiên sinh kể chuyện trong các quán trà, ca ngợi công đức của vị vương gia trẻ tuổi. 

Bên trong tửu lâu đông khách nhất của Kinh Châu, một vị tiên sinh đang rất hứng khởi, ngồi trên bục cao, hai mắt sáng bừng, vuốt râu hỏi những quan khách bên dưới:

“Mọi người đều đã rõ tứ vương gia trãm tham quan họ Lữ, lột sạch mũ quan của quan tham trên dưới Hồ Bắc. Thế nhưng công đức tứ vương gia không chỉ có vậy. Các vị có biết những anh hùng giả làm thổ phỉ cướp của kẻ bạo quyền bí mật đưa cho dân chúng trước kia là ai hay không?”.

Phía dưới lập tức bắn ánh mắt tò mò về phía vị tiên sinh nọ, giục ông ta mau chóng nói rõ. 

“Chính là tứ vương gia và thuộc hạ của ngài ấy”.

Một người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi:

“Nhưng ta nghe đồn tứ vương gia là một tiểu bạch kiểm, tay không nhấc nổi kiếm, làm sao có thể dễ dàng đánh bại mấy trăm tên nô tài canh giữ trong phủ bè lũ tham quan kia?”.

Tiên sinh kể chuyện khoát tay, cao giọng giải thích:

“Đó điều là tin đồn sai sự thật. Lữ Hách dối gạt dân chúng, bịa chuyện bôi nhọ tứ vương gia. Ngài ấy không chỉ võ công vô địch thiên hạ mà thuộc hạ của ngài cũng dũng mãnh hơn người, ai nấy đều có thể lấy một địch mười, như rồng như hổ, vô cùng lợi hại. Nếu mọi người còn chưa tin lời ta nói có thể đi hỏi những người đã gặp qua tứ vương gia, tự khắc sẽ rõ. Một người bà con của lão hủ may mắn nhìn thấy tứ vương gia cưỡi ngựa xuất thành mấy ngày trước. Mọi người có biết tứ vương gia trông như thế nào không?”.

“Trông như thế nào?”. Trăm người như một, đồng thanh hỏi.

“Trong số những tin đồn chỉ có một điều là sự thật. Tương truyền tứ vương gia bình sinh thích mặc y phục màu đỏ. Hôm đó tứ vương gia mặc một bộ y phục đỏ thẫm, tóc đen như mực, hông giắt bảo kiếm, cưỡi hắc mã oai vệ. Thân hình ngài cao lớn uy vũ, mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, khí thế vương giả cao quý mà tràn đầy chính khí. Tư thế cưỡi ngựa như rồng cưỡi mây, như hùng ưng chao liệng, hệt như một vị thần bước ra từ trong tranh, không bút nào tả xiết!”.

Đám đông nghe vậy đồng loạt nuốt nước bọt, tiếc hận vì không có được diễm phúc nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ ấy. Một vài người lắc đầu thở dài, buồn rầu nhìn nhau.

“Chúng ta đúng là đám bỉ phu ngu dốt, lại đi nghe tin đồn bậy bạ, trách nhầm tứ vương gia…”.

Tứ Thụy hoàn toàn không hay biết đến tâm tư của dân chúng đang bàn tán rôm rả. Hắn còn đang bận bàn bạc công vụ với Lý Ngư và Quách Hà. Qua nửa ngày bàn bạc sắp xếp, Tứ Thụy mới đứng dậy nói:


“Ta có việc gấp phải hồi kinh trước, đành phiền hai vị giải quyết những việc còn lại. Thân vệ tùy tùng và những huynh đệ ta mang theo đều tùy ý hai vị phân phó. Bọn họ cũng sẽ bảo vệ hai vị bình an quay về kinh thành”.

Quách Hà vội vàng từ chối:

“Như vậy sao được. Vương gia thân phận cao quý, sao có thể để ngài một mình hồi kinh. Hiện tại cũng không còn kẻ nào dám gây khó dễ, hạ quan và Lý đại nhân cũng không cần người bảo vệ. Xin vương gia thu hồi ý định”.

Lý Ngư cũng gật mạnh đầu, đồng tình với ý của Quách Hà. Nhưng Tứ Thụy lại cương quyết nói:

“Ta hồi kinh là có việc riêng. Hơn nữa bọn họ có đi cùng cũng không theo kịp Tiểu Hắc. Ta để người lại cho hai vị một là tiện cho các ngài sai sử, hai là bảo vệ an toàn cho tiểu nha đầu kia của ta”.

Hai viên quan nhìn nhau trao đổi ánh mắt, bọn họ cũng biết tứ vương gia coi trọng nha hoàn dung mạo xinh đẹp kia. Quách Hà đành từ bỏ ý định thuyết phục.

“Vậy chúng ta nghe vương gia sắp xếp, nhất định sẽ giải quyết hạn hán triệt để. Mong vương gia trên đường cẩn thận. Chúc ngài thượng lộ bình an”.

Tứ Thụy rời đi rồi Quách Hà mới vuốt râu nhìn Lý Ngư, chặc lưỡi hỏi:

“Mọi việc đều tiến triển thuận lợi. Tình hình Hồ Bắc thê thảm đến vậy cũng đã khôi phục nguyên khí, bách tính ngoài kia phấn khởi rộn ràng, Doãn phủ Kinh Châu cũng rất phối hợp với huynh. Nhưng từ nãy đến giờ, huynh đều trưng ra cái vẻ mặt như đưa đám ấy là cớ gì?”.

Lý Ngư tức giận trừng mắt.

“Ta thật không hiểu nổi vương gia ngài ấy nghĩ gì trong đầu. Rõ ràng là tài trí mưu lược, lại cố chấp giấu tài giả làm kẻ vô dụng. Nếu ngài ấy vô tâm vô tình thì cũng thôi đi. Đằng này ngài và ta đều nhìn thấy vương gia thật lòng quan tâm dân chúng, không nề hà vất vả chăm lo cho bọn họ. Thế mà ngài ấy lại nói với ta lo xong hạn hán sẽ không nhúng tay vào bất kì việc triều chính nào nữa. Ngài ấy… ngài ấy…”.

Quách Hà nhìn người bên cạnh tức đến run giọng, phất tay áo quay lưng về phía ông ta thì bật cười. Lý Ngư quay phắt lại lườm ông ta:

“Huynh lại còn cười, có gì đáng cười. Triều đình trên dưới quan lại ai lo việc nấy, chỉ giỏi khua môi múa mép. Số người chân chính đặt nặng lê dân bách tính ở trong lòng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lý mỗ coi trọng huynh, dựa vào giao tình mười mấy năm kia mới nói với huynh mấy câu không giấu giếm che đậy, vậy mà huynh còn đứng đấy cười ta”.

“Lý huynh khoan chớ vội giận. Nếu huynh đã thẳng thắn nói rõ tâm ý với ta, vậy ta cũng có mấy lời chân thành muốn hỏi. Huynh đây là muốn tìm quân phò tá?”.

“Huynh hỏi như thế là đang xem thường Lý Ngư này? Lý mỗ tài hèn sức mọn, không cầu quyền cao chức trọng, chỉ mong đương lúc đầu đội mũ quan, thân hưởng bổng lộc triều đình thì tâm có thể vì lê dân trong thiên hạ mà lo nghĩ. Trong các vị hoàng tử chỉ có tứ vương gia lên ngôi thái tử mới có thể hết lòng vì dân chúng. Ngoài nguyên do đó ta còn có thể để ý đến điều gì khác?”.

“Nếu đã như vậy, sao huynh còn phải phiền giận?”. Quách Hà ánh mắt thâm sâu nhìn tới, Lý Ngư nhíu mày hỏi:

“…Ý huynh là?”.

Quách Hà tủm tỉm cười.


“Huynh xem tính tình tứ vương gia, cho rằng ngài ấy có thể bỏ rơi bách tính được hay không?”, nhìn đồng liêu ngẩn ra suy nghĩ, Quách Hà sắc mặt nghiêm túc nói tiếp, “chỉ cần ngài ấy một ngày còn là vương gia, tự khắc sẽ chăm lo cho bách tính. Còn việc ngài ấy chăm thế nào lo thế nào, huynh còn cần ta nói rõ ra sao? Đợt hạn hán năm năm trước, dịch bệnh năm kia, hay nội loạn ở vùng Thiểm Tây trước đó, sự thật ai mới là người âm thầm giải quyết. Ta nói đến đây, huynh chẳng lẽ còn không đoán ra được? Cái vị trí thái tử kia, chúng ta có muốn ủng hộ cũng không nhúng tay vào nổi. Thế cục khó liệu, chớ lo nghĩ quá nhiều. Nếu như có một ngày huynh và ta có thể trợ sức thì tốt, nhược bằng không trong lòng có thể phân biệt, vạch rõ chí hướng là đủ rồi. Chúng ta và vương gia đều có cùng một ý nghĩ, đâu nhất thiết phải kết thành vây cánh mới là cách biểu lộ thái độ duy nhất?”.

Lý Ngư bừng tỉnh, ánh mắt sáng rực. Đúng vậy, chỉ cần có chung lập trường, mai này nếu bầu chọn thái tử, bọn họ đương nhiên tiến cử tứ vương gia. Mà điều này trong lòng tự biết là được, đâu cứ phải lên tiếng bày tỏ quan điểm với ngài ấy. 

“Đa tạ Quách huynh đã cảnh tỉnh ta. Suýt chút nữa ta đã giống những kẻ a dua nịnh bợ kia, học thói kéo bè kết cánh, lấy lòng bề trên rồi”.

Quách Hà cười lớn.

“Huynh không học nổi đâu. Huynh nghĩ gì đều viết cả lên mặt, chưa chi đã nhăn nhăn nhó nhó. Nếu không phải tứ vương gia tính tình hào sảng, không câu nệ lễ tiết rườm rà, thay vào đó là một vị vương gia khác, hẳn đã lôi huynh ra đánh cho mấy chục trượng”.

Lý Ngư gật gù, ánh mắt trở nên nhu hòa, nghĩ đến tứ vương gia mà tâm trạng trở nên nhẹ nhõm, thoải mái trở lại. Quách Hà nhìn ánh mắt tràn đầy tâm tư hệt như nhạc phụ nhìn thấy rể hiền, càng nhìn càng ưng ý thì cảm thấy bất đắc dĩ, cười chịu thua. 

Mà bên ngoài cổng lớn, Gia Luật Sảo đang ngăn cản Tứ Thụy.

“Đệ cứ thế một người một ngựa hồi kinh bảo ta làm sao mà an tâm? Những việc ở đây cũng không cần ta lo liệu nữa, ta trở về với đệ”.

Sử Tĩnh đứng bên cúi đầu im lặng. Minh Ỷ lại nói:

“Phải đấy nhị ca, sao huynh lại muốn đi một mình? Nếu có việc muốn hồi kinh sớm thì bốn người chúng ta cùng trở về đi”.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, thái độ lại rất cứng rắn.

“Không được. Chỉ còn chưa đầy ba ngày là đến thời hạn cuối cùng sư phụ cho ta. Ta phải nhanh chóng trở về. Ba người không cần theo ta về gấp. Có đại ca ở đây, ta mới không lo Tĩnh nhi và Minh Ỷ xảy ra chuyện gì”.

“Nhưng mà…”. Minh Ỷ còn muốn nói gì, Sử Tĩnh đã kéo kéo chéo áo muội muội ngăn lại. Nàng không muốn lại tiếp tục làm vướng chân hắn, chọc hắn nổi giận, khiến hắn phiền lòng không vui. 

Gia Luật Sảo ngược lại không nói không rằng, leo lên mình ngựa.

“Tiểu Nhung và ta sẽ không làm đệ chậm trễ hành trình. Minh Ỷ sẽ chăm sóc cho đệ phụ, còn có hai vị đại nhân và các huynh đệ ở đây. Đệ chớ lôi thôi  dài dòng nữa”.

Tứ Thụy chỉ đành đáp được, bản thân cũng nhảy lên lưng ngựa, dặn dò Minh Ỷ:

“Ta cùng đại ca đi trước. Muội thay ta chăm sóc nhị tẩu, cũng tự chiếu cố bản thân cho tốt. Có chuyện gì thì bảo Lão Thập Thất đưa tin cho ta”.

Nói rồi quay đầu ngựa, cùng Gia Luật Sảo xuất phát, vừa ra khỏi cổng thành hai người giục ngựa chạy nhanh. Tiểu Nhung và Tiểu Hắc lần nữa tung vó, không chấp nhận bản thân tụt lại, giống như lần so tài ở bãi săn trước kia. Cũng một lần nữa, chuyện xảy ra ở bãi săn lặp lại. Khi hai người Tứ Thụy còn cách kinh thành chưa đến trăm dặm, ở trong một khe núi có tên Nhạn Sơn, mấy chục kẻ bịt mặt mang theo long đao xuất hiện chặn đường bọn hắn. Tứ Thụy ghìm cương, ánh mắt tỏa ra nộ khí. Hừ, sự đón tiếp này cũng không khỏi quá long trọng, nồng nhiệt đi? 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.