Tự Họa Vô Lai

Chương 36: Ly Gián


Đọc truyện Tự Họa Vô Lai – Chương 36: Ly Gián

Thẩm gia.

Giờ đây kẻ ăn người ở trong nhà tất bật treo hoa giăng đèn hỉ khắp phủ, người ngoài nhìn vào cũng biết có hỉ sự bởi sắc đỏ diễm lệ. Tiêu lục đau đầu đi đến viện của Minh Châu, hắn bị mẫu thân kéo đi thử hỉ phục cả buổi sáng. “A!! đại thiếu gia tìm tam tiểu thư phải không ạ.” Nha hoàn ở viện Thanh Trang cúi đầu nói tiếp “Tiểu thư cùng Minh Chủ ra ngoài từ sớm rồi ạ.” Hắn khựng lại trầm ngâm nhìn nha hoàn khép nép kia “Ngươi có biết họ đi đâu không.” nha hoàn kia vẫn cúi đầu không dám nhìn mặt hắn nhớ lại lời các nha hoàn khác bàn tán “Dạ… nô tỳ nghe các nha hoàn khác nói là đi vào hoàng cung ạ.” Tiêu Lục nắm chặt tay không nói lời nào đi về hướng ngược lại. Trong đầu hắn xuất hiện hàng loạt các suy nghĩ, tại sao Minh Chủ lại dẫn theo nàng vào cung.

Hoa Thanh viện phòng Tử Bạch.

“La Phùng, ngươi đi nói Bội Châu và Bội Ngọc thu xếp hành lý đi là vừa. Ta nghĩ nàng sẽ sớm giải quyết chuyện Minh Châu thôi.” Tay lật một trang sách, Tử Bạch điềm đạm nói. La Phan nhìn hắn lại nhìn sang La Phùng ra hiệu cho hắn mau đi nhanh. Nhìn bề ngoài của chủ tử hắn có vẻ bình thường nhưng nhìn vào cuốn sách hắn đang đọc chính là chuổi thông tin điều tra cái chết của Quỳnh Dao công chúa. Không ngờ rằng chuyện này lại liên quan đến Thái Hậu Thuỷ quốc, càng không ngờ bà ấy lại có mưu đồ lật đổ Hoàng Đế để Lãnh Từ Lôi lên ngôi. Nhưng ngày tháng qua Thái Hậu đã âm thầm cấu kết với các thế lực khác mà tạo phản. Nay chủ tử đã biết việc này chắc hẳn ngài ấy không đơn thuần điềm đạm thế đâu.


“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, chuyện Thái Hậu tạo phản không ngoài dự liệu của ta nhưng cái ta không ngờ rằng chuyện này có cả Hoàng Hậu Mộc quốc nhúng tay vào.” Tử Bạch đóng sách lại để sang một bên nắm chặt tay “Ta tuyệt đối không để Tinh Phiến đại lục chiến tranh loạn lạc như ý muốn của bà ta.” La Phan cúi đầu nguyện cùng chủ tử lật đổ âm mưu tạo phản lại ngẩn đầu nhìn hắn “Ngài có thật sự tin tưởng Băng Lam cô nương??”

Tử Bạch thả lỏng tay tuỳ tiện rót một ly trà “Ý ngươi là gì.” “Ngài hiểu ra hơn ai hết mà, một nữ nhân chỉ mới 16 tuổi đột nhiên xuất hiện lại có thân phận không nhỏ. Ngài ấy sinh ra ở đâu? người thân duy nhất của ngài ấy là bốn cô nương kia sao? Vì sao một nữ nhân yếu đuối lại làm ra những việc như thế này. Nói tóm lại!! Băng Lam cô nương đó thật sự là ai??” La Phan cũng không ngần ngại gì nói ra hết những điều khó hiểu trong lòng. ( T/g: có ai thấy anh Phan bắt đầu nguy hiểm chưa:3)

“Nàng ấy đã che dấu thì ta cũng không cần tìm hiểu làm gì?? bây giờ không nói thì sau này sẽ nói. Ngươi hỏi ta có tin tưởng nàng ấy không?? bây giờ ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng này nhưng sau này nhất định sẽ tin tưởng tuyệt đối.” Hắn mỉm cười xoay xoay ly trà trả lời đầy ẩn ý. La Phan nghe xong câu trả lời này lại mỉm cười thoả mãn “Vì sao bây giờ lại không tin tưởng ngài ấy.” Hắn nhún vai đưa ngón tay đẩy đổ ly trà “Chính là tính cách nàng ấy, ngông cuồng! kiêu ngạo! ngạo mạng! có lẽ bây giờ nàng ấy không nhận ra nhưng sau này sẽ nhận ra hay có ai đó giúp nàng thức tỉnh. Cũng như cái ly trà này, nó chứa rất nhiều những kết quả trong chiến thắng và sau này sẽ bị tràn ra khỏi ly. Thay vào đó phải có ai làm đổ ly trà nó nó bắt đầu tích góp kinh nghiệm cần thiết lại từ đầu.”

La Phan hiểu ý hắn nhưng nhìn nước trà chảy trên bàn thở dài “Ngài cũng đâu cần phải giải thích cặn kẽ như thế.” Tử Bạch mỉm cười để ly trà lại vị trí cũ “Vì ta biết ngươi sẽ là người dọn.” La Phan cứng họng tốt nhất là chấp nhận, người duy nhất có thể cải tay đôi chỉ có Băng Lam thôi. Nghĩ đến đây hắn lại quay sang nhìn Tử Bạch cười nham hiểm “Đường đường là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng. Mỹ nhân khuynh thành cở nào cũng không động tâm vậy mà lại động lòng với một người không hề nhận ra tình cảm đó. Ây da ~~~”Tử Bạch cười khổ khoanh tay nhìn hắn “Dám nói những lời lẽ này ngươi cũng lớn mật qua rồi.”

Hoàng cung.


Sau một hồi miễn cưỡng ngồi nói chuyện với Hoàng Hậu, Băng Lam lấy làm lạ khi mọi chuyện đều bình yên thế này “Hoàng Hậu, nếu hàng huyên đã lâu như vậy thì ta và Minh Châu xin phép cáo lui.” Băng Lam thẳng thừng nói, có chút thất vọng vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần đại náo hoàng cung một lần. “Được rồi nếu Minh Chủ đã mở lời thì ta muốn giữ lại cũng không được, thôi thì để lần khác lại tiếp tục.” Hoàng Hậu hiểu ý nàng gật đầu nói vẻ luyến tiếc. Minh Châu cùng Băng Lam đứng dậy cúi đầu thong thả bước ra khỏi cửa. Nàng quay đầu nhìn Hoàng Hậu nói nhỏ hai chữ “Quỳnh Dao.” rồi quay đầu đi khỏi. Bà ta nắm chặt tay kích động dù không nghe thấy nhưng vẫn đọc được khẩu hình miệng, ý của nàng ta là gì đây?

“Minh Châu, muội không sao đấy chứ?? từ lúc nãy đến giờ muội như người mất hồn.” Băng Lam đã quan sát nàng từ lúc lên xe ngựa trở về, mà cũng biết nàng ấy đang suy nghĩ gì. Minh Châu nhìn nàng mỉm cười lắc đầu “Muội không sao đâu ạ” Băng Lam mỉm cười hạ mi nhìn nàng “Ta biết muội là có tình cảm đặc biệt với Tiêu Lục.” Minh Châu nghe đến đây liền kích động cắt lời nàng “Xin tỷ đừng nói như vậy, muội chỉ coi huynh ấy như ca ca thôi.” “Muội để tỷ nói hết đã.” Băng Lam điềm đạm trấn an tinh thần Minh Châu bình tĩnh lại.

“Muội thích Tiêu Lục nhưng lại không dám thổ lộ vì bức tường ” Huyết thống ” ngăn cản đúng không?? Để tỷ nói cho muội biết, Tiêu Lục đã nhờ tỷ điều tra xem muội có thật sự cùng huyết thống với hắn hay không. Kết quả của cuộc điều tra là “Không” Uyên Loan sau khi sinh ra con của bà đã biết bà không thể sống tiếp. Bà biết rằng hài nhi của bà sẽ chịu khổ trong Thẩm gia nên đã âm thầm hoán đổi với nha hoàn thân cận mang thai cùng lúc với bà. Nên con của Uyên Loan đã bị tráo đổi với con của nha hoàn đó. Và muội chính là con của nha hoàn đó, còn tam tiểu thư thật sự đang sống cùng mẫu thân của muội ở một ngôi làng nhỏ cách đây khá xa.” Băng Lam giải thích xong lại ngẩng đầu xem Minh Châu có phản ứng gì.

Nàng lúc này cũng không biết nên vui hay buồn, sự thật này quá bất ngờ với nàng. Nước mắt vô thức tuông rơi, Minh Châu ôm mặt khóc nức nở dù không biết tại sao. Nếu thật sự như vậy liệu nàng có đến được với huynh ấy “Minh Châu!!” Băng Lam miệng vẽ lên nụ cười không rõ cảm xúc kêu tên nàng “Để tỷ nói cho muội nghe, dù muội không chung huyết thống với Tiêu Lục cũng chưa chắc sẽ đến được với nhau. Vì muội chỉ là con của một nha hoàn thấp kém thì ai mà chấp nhận, chưa kể Thẩm gia bị lừa một thời gian dài như vậy liệu có để yên cho muội. Hơn nữa là muội có tình cảm với Tiêu Lục nhưng hắn chưa chắc đã có tình cảm với muội. Mấy ngày nữa là đến ngày thành thân của hắn rồi còn gì?” Băng Lam nhẹ nhàng nói rõ từng lời từng lời cho Minh Châu khắc ghi những lời ấy.


Nàng bước xuống xe ngựa mặc cho Minh Châu suy nghĩ thế nào “Muội phải suy nghĩ cho thật kĩ đó nha.” Băng Lam bước vào phủ với nụ cười thích thú, nàng đâu phải là người tốt bụng. Việc nàng cần làm cũng đã làm, chỉ là khiến cho Minh Châu nghĩ thông suốt một chút thôi. Bội Hà và Bội Thanh theo sau không dám lên tiếng sau khi nghe những gì nàng nói. Những gì mà chủ tử bọn họ nói là ý gì? rõ ràng là Tiêu Lục cũng có tình cảm với Minh Châu. Chủ tử lại nói như vậy khiến Minh Châu thật sự không dám đối đầu với chuyện này. “Bội Hà, Bội Thanh!!” Băng Lam thong thả bước đi về viện gọi hai nàng. “Thu xếp hành lý thôi, xong hết cả rồi!! chuyện còn lại để cho hai người họ tự xử lý.” “Dạ!!” Bội Hà và Bội Thanh gật đầu trả lời, dù sao chuyện đó cũng đâu liên quan đến chủ tử của bọn họ.

___________________________________________

>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.