Đọc truyện Tự Họa Vô Lai – Chương 32: Hôn sự
Tiếng đàn có chuyển biến mạnh, những người đang bị nó say mê có vài phần hồi hợp chớp chớp mắt nhìn Băng Lam thu người về. Nàng nhắm mắt mỉm cười cảm nhạc đến đoạn điệp khúc liền tung hoa hồng đỏ từ tay áo lên trời. Tử Bạch nhìn nàng tâm đắc lại chuyên tâm đàn nhanh, Băng Lam xoay nhiều vòng dưới những cánh hoa rơi chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.
Tràn vỗ tay nhiệt liệt tung hô nàng, Băng Lam dừng tay lại cũng là lúc tiếng đàn dứt.
“Hay lắm.”
Hoàng Hậu nhẹ nhàng vỗ tay tán dương có chút gượng cười. Nàng gật đầu thong thả về chỗ.
“Mệt chết đi được.”
Mất sức nhất chính là khúc xoay cuối cùng. Tử Bạch gật đầu.
“Múa đẹp lắm.”
Hắn vừa nói vừa rót trà đưa cho nàng. Băng Lam nhận lấy một hơi xuống hết rồi tiếp tục theo dõi buổi yến tiệc.
Sáng ngày hôm sau.
“Bội Thanh, em điều tra tới đâu rồi.”
Băng Lam vừa mới ăn sáng xong nhẹ nhõm nhấp trà. Bội Thanh cười cười gãi đầu.
“Không có gì mới cả, mọi thông tin đều nói lên Quỳnh Dao công chúa chết vì bệnh nặng. Những người ở cùng thời điểm đó đều đã về quê lập gia đình có hỏi cũng không ai nhớ.”
“Ừm, tạm thời cứ như vậy đi.”
Nàng gật đầu ngồi bên bàn, ngón tay gõ trên mặt bàn.
“Còn Bội Hà.”
“Việc đến Tu La Giáo đã chuẩn bị xong, tuỳ thuộc về người nữa thôi.”
Bội Hà nói tiếp.
“Em vốn không giỏi điều tra thông tin, chỉ biết là mẫu thân của Minh Châu là Uyên Loan lúc trước chỉ là một nha hoàn. Qua đời khi sinh ra Minh Châu vì cơ thể quá yếu.”
Băng Lam xoa đầu mệt mỏi.
“Có nhiều việc cần phải giải quyết thật haizz.”
Nàng gục đầu xuống bàn nhắm mắt.
“Người cứ từ từ giải quyết từng việc một.”
Bội Châu mỉm cười đến gần nàng xoa bóp. Nàng ngồi thẳng dậy thở dài.
“Xem xem có người nào thân cận với Uyên Loan không, hiện tại đang ở đâu??”
Ngập ngừng một lúc nàng nói tiếp.
“Chuyện Quỳnh Dao công chúa thì…”
“Việc đó có thể giao lại cho ta.”
Tử Bạch phong lãnh bước vào mỉm cười nói tiếp.
“Mỗi người một nửa không tốn nhiều thời gian.”
Băng Lam gật đầu phất tay.
“Ừ vậy ngươi làm đi, ta đủ mệt rồi.”
Mím môi đảo mắt suy nghĩ nàng chống cằm nhìn hắn.
“Nội trong năm ngày giải quyết xong tất cả, chúng ta trở về Thuỷ quốc.”
Bội Châu lè lưỡi trợn mắt nhìn sang Bội Thanh, sau này phải dốc sức mà làm việc rồi!! nàng ấy thầm than khổ trong lòng. Băng Lam ngáp dài ngáp ngắn nhẹ hạ mi, dính vào những việc này thật mệt mỏi. Vậy đến khi khơi dậy chiến tranh sẽ như thế nào??
“Nàng nên ngủ một chút đi.”
Tử Bạch nhìn vẻ ngoài của nàng cũng biết cảm giác hiện tại ở nàng. Băng Lam lắc đầu bác bỏ.
“Ta mà ngủ là vượt quá năm ngày rồi.”
Nàng nhìn sang bốn người Bội Châu.
“Các em đi điều tra nhanh đi, để ta còn tính tiếp.”
“Dạ.”
Bốn người họ gật đầu đi ra khỏi cửa lướt qua La Phùng và La Phan.
Băng Lam cúi đầu xuống nhìn ly trà một hồi, đôi mắt nàng loé sáng nhìn Tử Bạch.
“Có thể chứng minh luôn mà!!”
Nàng lại xụ xuống thất vọng, nhỏ máu nhận thân thật phi khoa học quá. Tử Bạch mỉm cười nhìn nàng, chính là lúc này nhìn nàng rất đáng yêu.
Nàng nằm xuống bàn nghiêng đầu nhìn hắn.
“Gì vậy??”
Hắn nhíu mi hoài nghi cái ánh mắt nàng dùng để nhìn hắn.
“Giờ ta mới phát hiện ngươi đẹp đến như vậy.”
Băng Lam cười cười nói. Tử Bạch đưa tay áp trán nàng.
“Nàng bị đau ở đâu à??”
“Không.”
Nàng lắc đầu mỉm cười.
“Chủ nhân!!”
La Phùng cúi đầu bước vào gọi hắn. Tử Bạch chuyển mắt nhìn sang.
“Sao??”
“Đã tìm ra được cung nữ đưa thuốc cho Quỳnh Dao công chúa.”
La Phùng nhìn hắn ngập ngừng nói tiếp.
“Nhưng không chịu khai ra bất cứ thông tin gì ạ”
Băng Lam nhướng mi nhếch miệng.
“Rượu mời không uống thì uống rượu phạt.”
Lời nói này đầy ẩn ý lại phát ra rất nhẹ nhàng.
“Ừ, cứ như lời của nàng.”
Hắn gật đầu phất tay phong thái hết sức điềm đạm.
Ở chính viện, Viễn Trình ngồi chủ vị nhìn Tiêu Lục lời nói có vài tia tức giận.
“Hôn sự của con và nhị tiểu thư của Tô phủ phải được tiến hành!!”
Tiêu Lục lúc này không ở cạnh Minh Châu, hắn tối mặt lãnh đạm.
“Con tuyệt đối sẽ không chấp nhận.”
“Lục Nhi à, con phải vì gia tộc chứ nếu con lấy nhị tiểu thư đó thì Thẩm gia chúng ta sẽ lớn mạnh hơn nữa.”
Mạc Dung ôn nhu nói không hề muốn la mắng Tiêu Lục.
“Năm ngày sau sẽ tiến hành hôn lễ, nếu con làm trái ý ta thì đừng mong sau này có thể gặp Minh Châu.”
Viễn Trình chốt lời nhìn sang hắn đe doạ. Hắn hai tay nắm chặt nhẫn nhịn.
“Phụ thân, người đừng lấy Minh Châu ra uy hiếp con.”
Mạc Dung nhắm mắt không thể ngờ rằng hài nhi của bà từ khi nào đã biết cãi lời như vậy.
“Lục Nhi.”
Hai chữ này bà ấy nói mang đầy tâm trạng.
“Con đừng nghĩ ta không biết con thích Minh Châu.”
Tiêu Lục kinh ngạc hướng mắt nhìn bà, lẽ nào mẫu sẽ làm gì nàng ấy.
“Nhưng con nên nhớ, Minh Châu là muội muội của con.”
Mạc Dung dùng ánh mắt sắc bén nói ra những lời không thể chối cãi.
“Vậy nếu như Minh Châu không phải là muội muội của con.”
Hắn nhíu mi nhìn xem bà ấy có biểu hiện như thế nào.
Mạc Dung mỉm cười.
“Con có thể nạp Minh Châu làm thiếp nếu như nó không phải là muội muội của con. Nhưng con vẫn phải thành thân với nhị tiểu thư Tô phủ và lập nàng làm chính thất ( vợ cả).”
Bà điềm đạm nói, phải lấy gia tộc ra làm trọng.
Tiêu Lục nghe thấy lời bà vẫn không vừa lòng, hắn nguyện một đời chỉ có Minh Châu không thể để nàng chịu thiệt mà làm thiếp.
“Nhưng Minh Châu vẫn là muội muội con nên không có nếu gì cả. Con nên biết nghĩ cho gia tộc, nếu có sơ xuất gì Minh Châu sẽ gánh tội thay con đó.”
Mạc Dung miệng nói những lời cảnh cáo, chanh chua nhưng trong lòng xót thương cho hắn.
Tiêu Lục cúi đầu biết mình chỉ làm liên luỵ đến Minh Châu, hắn không nói một lời nào mà rời khỏi đó. Không biết nên đi đâu, đến bên cạnh Minh Châu hay trốn tránh nàng ấy, liệu nàng ấy có tình cảm đối với hắn. Có lẽ… là do hắn tự phụ rồi!!
“Lão gia, ngài đừng tức giận Lục nhi sẽ không hành động theo cảm tính đâu.”
Mạc Dung ngồi bên cạnh Viễn Trình khuyên nhủ. Viễn Trình gật đầu nhưng bây giờ ông đang nghĩ đến chuyện khác, Tiêu Lục không tự nhiên mà ví dụ Minh Châu không cùng huyết thống.
“Ngài yên tâm, nếu Minh Châu không cùng huyết thống với gia tộc ta thì thiếp sẽ lưu vào tội khác. Tuyệt đối không thể để chúng nó đến với nhau!!”
Mạc Dung ở với Viễn Trình biết bao nhiêu năm. Tâm tư ông ra sao lẽ nào bà lại không hiểu.
“Haizzz Lục nhi cứ như thế này ta không yên tâm giao cơ nghiệp của gia tộc lại.”
Viễn Trình hai tay xoa thái dương lắc đầu nói.
Mạc Dung nghe câu này mà sắc mặt có chút biến đổi, không giao cho Lục nhi thì giao cho ai??
“Lão gia chớ nôn nóng, bây giờ không yên tâm thì sau này.”
Bà không thể để ả Uyển Lan đạt được mục đích.
“Lão gia!!”
Bên ngoài chính viện một thân mang lục y bước vào, Mạc Dung cười thầm vừa mới nhắc thì ả liền đến.
“Uyển Lan có chuyện gì.”
Viễn Trình nhìn bà ấy có chút gầy yếu lo lắng hỏi.
“Lão gia, Miên nhi… Miên Nhi trải qua cú sốc lớn bây giờ… cơm cũng không ăn, miệng không hé ra nưta lời… huhu.”
Uyển Lan đứng cạnh ông tay cầm khăn lụa lau nước mắt.
“Đã gọi đại phu chưa??”
Mạc Dung lãnh đạm nhìn Uyển Lan, chỉ là thuận theo lẽ tự nhiên mà hỏi thăm thôi. Uyển Lan mắt đẫm lệ nhìn bà.
“Đã gọi rồi nhưng cũng không biết Miên nhi mắc bệnh gì.”
“Là ta tránh phạt quá nặng rồi.”
Viễn Trình đứng dậy có chút hối hận định cùng bà đi xem Song Miên ra sao.
“Lão gia, nhị tiểu thư chỉ ĐẮC TỘI VỚI MINH CHỦ và NHIẾP CHÍNH VƯƠNG thôi. Ngài phạt như vậy đúng là quá nặng nha.”
Mạc Dung cũng đứng dậy theo ông, thân là người quản lí nội gia bà đương nhiên phải đến xem rồi.
Viễn Trình mặt tối sầm, chính ông cũng quên Song Miên mắc phải tội nặng như thế nào. Uyển Lan nghiến răng trách, hai chân run run không đứng vững liền ngã vào lòng Viễn Trình.
“Lão gia… ngài đừng trách Miên Nhi. Dù sao… dù sao cũng là hài nhi của ngài mà…”
Bà đau lòng nói, giọng run run như không ra hơi.
Mạc Dung chứng kiến cảnh đó lại đưa mắt khinh thường nhìn ả.
“Người đâu, mau đưa nhị phu nhân về phòng.”
Lại mím môi vẻ nôn nóng.
“Lãogia, chúng ta đi xem xem nhị tiểu thư ra sao rồi.”