Tự Họa Vô Lai

Chương 27: Lộ thân phận


Đọc truyện Tự Họa Vô Lai – Chương 27: Lộ thân phận

Gió thổi phất phảng mùi máu tanh trong khán đài, Triệu Lương nhíu mi có vài phần hoài nghi nói.

“Hai người họ định cận chiến sao??”

Trận chiến này thật giúp hắn mở rộng tầm mắt.

“Nếu là cận chiến, thì phần chiến thắng sẽ nghiêng về Ma Giáo.”

Tinh Trì điềm đạm nói lại rất khâm phục Băng Lam có thể trụ lại đến bây giờ.

Không thắng được hắn!! Nàng cũng phải làm cho hắn lộ thân phận. Băng Lam cắn môi nắm chặt thanh huyết đao lao đến. Hắn tránh nhát đâm nàng sang bên trái, nàng thừa thế chém đao sang trái. Tử Bạch phản ứng nhanh liền cúi đầu, hắn bắt lấy cánh tay cầm đao của nàng nắm chặt. Tay còn lại cầm kiếm kề cổ Băng Lam, bị hắn nắm chặt phải nàng cắn môi ngẩng đầu cảm nhận được cái lạnh của thanh kiếm đang kề cổ nàng.

Rơi vào thế yếu, nàng thả thanh đao xuống lại dùng chân phải đá thanh đao lên. Tay trái bắt lấy đâm ra sau, động tác rất nhanh khiến hắn không thể lường trước nên đành buông nàng ra tránh nhát đâm. Tử Bạch cố ý nắm lấy mép khăn che mặt của nàng mà kéo ra, Băng Lam kinh ngạc nắm chặt cổ tay hắn.

“Ngươi dám…”

Nàng tức giận dùng hết sức lực còn lại tạo thêm một trận băng tiễn nhưng lần này nàng đang ở gần hắn nên bị ảnh hưởng là đúng. Loạt băng sắc nhọn từ trên cao rơi xuống, nàng không hề sợ hãi nắm chặt cổ tay hắn. Tay còn lại vứt thanh đao sang một bên nhanh hướng đến mặt nạ của hắn.

Tử Bạch cầm kiếm ngăn cản thì bị một ngọn băng rơi xuống tay làm bay thanh kiếm. Hắn lập tức nắm chặt cổ tay đó của nàng lại bước sang phải tránh một ngọn băng. Nàng cắn môi mặc cho ngọn băng đâm trúng, một tay giữ chặt tay hắn, một tay cố thoát khỏi tay hắn. Về mặt thể lực Tử Bạch đương nhiên mạnh hơn nàng, hắn nắm chặt cổ tay nàng hạ xuống. Tay kia hất tay nàng ra hướng đến mép khăn che mặt giật mạnh ra.

Ai ai cũng nhướng mắt nhìn dung mạo của nàng, có người chạy đến gần võ đài mà xem. Đồng tử của Tử Bạch co giãn, không thể ngờ người hắn đang giao đấu là Băng Lam nên thất thần trong vài giây. May sao nàng đã dùng vải che mắt ở bên trong khăn che mặt, thấy hắn thất thần nàng nhanh dùng tay hất mặt nạ hắn ra.

Cả khán đài im lặng không hề có một tiếng động, Lưu Sở, Ngọc Thanh và Tinh Trì không khỏi kinh ngạc.

“Là tỷ tỷ!!!”

Lưu Sở đứng dậy không biết nên vui mừng hay ngạc nhiên mà chạy xuống. Tiêu Lục mỉm cười thú vị dẫn Minh Châu đi xuống, cả Tinh Trì cũng đứng dậy cảm xúc không rõ mà đi xuống. Triệu Lương thấy thế cũng đứng dậy cùng Hiểu Hiểu đi xuống theo.

Băng Lam không khác gì hắn, ngạc nhiên tột độ mà nhìn hắn không nói lên lời. Tử Bạch cười khổ đi đến gần nàng hạ giọng nói.

“Nàng!!! ta thật không biết nói gì…”

Rồi lớn giọng nói tiếp.

“TA NHẬN THUA!!”

Xong hắn bế lấy nàng rời khỏi võ đài.

“Ngoan ngoãn theo ta trị thương.”

Cả khán đài vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ma Chủ nhận thua!! Ma Chủ bế Thánh Chủ rời khỏi võ đài. Đến Tiêu Lục cũng ngạc nhiên đến nổi quên cả công bố kết quả.

“Ca ca!! ca ca, huynh có nghe muội nói không. Công bố kết quả đi!!”

Minh Châu khẽ lay Tiêu Lục càng lúc càng lớn giọng nói.

Hắn lấy lại tinh thần gật gật.

“Trận này Tu La Giáo thắng… Và Võ Lâm Minh Chủ năm năm một lần thuộc về Tu La Giáo!!!”


Cả khán đài nghe thấy công bố liền như sóng đổ mà reo hò, không phải là vui khi nàng thắng. Mà là đang cảm ơn đã cho bọn họ một trận đấu tuyệt vời…

Băng Lam nhắm mắt cúi đầu, nàng không biết tại sao lại có cảm giác nhục nhã như vậy.

“Mau đưa nàng ấy đi trị thương.”

Tử Bạch giao nàng lại cho bốn người Bội Hà, hắn đau đầu giữa hàng ngàn cảm xúc. Vui khi gặp được nàng hay tội lỗi khi làm nàng bị thương hay lo lắng cho nàng hay…

Ở phòng trị thương, Băng Lam nằm trên giường cho Bội Thanh và Bội Hà bôi thuốc và băng bó. Bội Ngọc thì đi nấu thuốc bằng dược liệu quý. Nàng vẫn giữ được ý thức, nằm cười khổ.

“Ta thật không ngờ…”

“Chủ nhân cũng thật là… có cần phải bất chấp chiến đấu như thế.”

Bội Thanh lo lắng cho nàng mang theo vẻ trách mắng nói.

“Lo cái gì mà lo, ta vẫn bình thường mà.”

Băng Lam nhíu mi phản bác nói.

“Điều cần lo chính là ta đã lộ thân phận rồi đây này.”

Bội Hà nhướng mi khó hiểu nói.

“Lộ thì đã sao ạ, người là Hạ Băng Lam. Cung chủ của Hạ Cung Trai, Thánh Chủ của Tu La Giáo, có ai nói gì sao??”

Cũng có vài phần đúng, lộ thân phận thì đã sao!! Cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Chỉ là có nhiều người biết đến thôi…

“Được rồi, được rồi, làm nhanh nhanh đi rồi thay y phục cho ta.”

“Thuốc đến rồi ạ.”

Bội Thanh bưng bát thuốc đến gần nàng.

“Uống nhanh cho nóng đi ạ.”

“Ta…”

Nàng định cự tuyệt nhưng nhìn thấy bốn gương mặt nhăn nhó kia đành xuôi theo. Uống một hơi hết bát thuốc, Băng Lam nhăn mặt khó chịu.

“Đắng khiếp!!”

Bội Ngọc dìu nàng đứng dậy để Bội Thanh thay y phục.

Băng Lam mang y phục màu tím đậm thêu nổi khóm hoa trà đỏ. Vấn tóc như mọi khi rồi điểm một đoá hoa trà màu tím ở giữa. Khăn che mặt cũng không cần đến, nàng chỉ mang vải che mắt màu tím đồng bộ.

“Người không nghỉ ngơi một chút sao??”

Bội Châu không yên lòng lên tiếng hỏi.

“Ít nhất người cũng nên ăn một chút.”


Bội Thanh đưa cho Băng Lam một túi bánh trà xanh. Nàng lại phải ngồi lại ăn vài mẫu bánh.

“Ta có thể đi chưa.”

“Được rồi ạ.”

Bốn người họ mỉm cười nói.

“Chưa được.”

A Thanh lên tiếng trong tiềm thức của nàng rồi xuất hiện từ trong nhẫn ra. Nó ra cùng Sát Chi Mộng và một hộp gấm.

“Người nên ăn viên đan dược này đi, công dụng rất tốt nha.”

A Thanh hướng đầu về chiếc hộp. Băng Lam miễn cưỡng mở chiếc hộp ra, là Vân Linh đan có công dụng làm lành vết thương ngoài da. Nàng nhắm mắt bỏ lẹ vào miệng nuốt rồi rót một ly trà uống.

“Giờ là được rồi nhé.”

Băng Lam bước ra ngoài mang theo A Thanh và Sát Chi Mộng trong tay cùng bốn người Bội Hà đi ra. Đi đến biệt viện chính của Thẩm gia, nàng vừa bước vào liền nhận ra ở đây toàn là đại nhân vật.

“Minh Chủ đến rồi.”

Tiêu Lục gật đầu sai người dẫn nàng đến chiếc ghế gỗ bên phải hắn.

Nàng ngồi bên cạnh Tử Bạch mà nội tâm không yên.

“Có sao không??”

Tử Bạch hạ giọng vừa đủ nàng nghe nói. Băng Lam lắc đầu.

“Không sao, còn ngươi??”

“Ta có sao đó, kinh ngạc tột độ luôn.”

Hắn không đeo mặt nạ lại nhìn nàng ôn nhu nói.

“Minh Chủ và Ma Chủ có quen nhau sao.”

Tiêu Lục hiếu kì hỏi, nếu quen nhau thật là một tin sốt nha.

“Quen.”

Băng Lam khoanh tay nói.

“Không quen.”

Tử Bạch lạnh lùng nói. Tiêu Luc nhíu mi mỉm cười.


“Vậy…”

Băng Lam liếc hắn.

“Không quen.”

Hắn mỉm cười nhìn nàng.

“Quen.”

Lưu Sở cười tươi lên tiếng.

“Tỷ tỷ, đã lâu rồi không gặp.”

Băng Lam nhìn sang gật đầu mỉm cười.

“Đệ lớn hơn rồi nha.”

“Tỷ này…”

Lưu Sở phồng má nói.

“Thật không ngờ là nàng.”

Tinh Trì gật đầu chào ôn nhu nói.

“Đúng đó, muội ngạc nhiên lắm luôn.”

Ngọc Thanh mỉm cười vui vẻ nói.

“Thái Tử, công chúa đã lâu không gặp.”

Nàng gật đầu chào lại chuyển mắt sang Triệu Lương và Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu chào. Triệu Lương mỉm cười cao hứng nói.

“Minh Chủ thân thế không nhỏ nha.”

Hiểu Hiểu mỉm cười dịu dàng gật đầu.

“Minh Chủ, Hiểu Hiểu xin ra mắt ạ.”

Băng Lam điềm đạm nói.

“Thái Tử, ta đã nhận được thư mời rồi.”

Nàng nói tiếp.

“Tô tiểu thư đừng khách sáo.”

“Vậy nàng là…”

Triệu Lương ngạc nhiên nói, từ đầu đã thấy nàng có vài nét giống Quỳnh Dao. Nàng gật đầu.

“Vâng, mong Thái Tử chào đón.”

Băng Lam nhếch miệng liếc sang Tử Bạch.

“Không biết ngài có mời Nhiếp Chính Vương ở Thuỷ quốc không.”


Triệu Lương nhướng mi.

“Có chứ, ta đã gửi mà không biết ngài ấy có đi hay không.”

“Tất nhiên là ngài ấy sẽ đi rồi, đúng không Ma Chủ.”

Nàng khoanh tay châm biếm nói.

Tử Bạch cười lạnh nhìn Triệu Lương.

“Thái Tử yên tâm, ta đã đến đây không lẽ không đi.”

Hắn dứt lời mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn.

“Nhiếp Chính Vương, không đón tiếp chu đáo rồi.”

Tiêu Lục hiểu lời hắn nhanh nhất liền mở lời nói.

“Hiểu Hiểu không biết ngài là Nhiếp Chính Vương, thất lễ rồi.”

Hiểu Hiểu vội hành lễ nói.

“Miễn Lễ.”

Hắn lạnh nhạt nói.

“Hôm nay toàn là những điều không ngờ.”

Triệu Lương cao giọng nói.

“Thật không ngờ nha ~~”

Băng Lam mỉm cười cố ý kéo dài lời nói.

Tử Bạch quay sang nhìn nàng.

“Nàng được lắm, lát nữa ta xử nàng sau.”

“Ơ ta có làm gì ngươi chưa??”

Băng Lam nhếch miệng tức giận nói. Hai người nói chuyện với nhau làm người khác không khỏi ngạc nhiên lần hai vì cách xưng hô của Băng Lam có chút thất lễ.

“Đúng thật, hôm nay khá là nhiều thứ bất ngờ chẳng hạn…”

Hắn liếc sang nàng ám chỉ. Minh Châu mỉm cười nhìn hai người nói.

“Hai người thật thân thiết nha.”

Tiêu Lục cốc đầu nàng.

“Muội đừng nói lung tung.”

“Huynh…”

Minh Châu bĩu môi uỷ khuất.

“Ay da ~~ hai người mới thân thiết nha.”

Băng Lam nhìn sang cao giọng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.