Đọc truyện Tự Họa Vô Lai – Chương 13: Cung chủ
“Papa, sao mẹ lại nằm ngủ ở đây.”
Đứa trẻ đó hướng mắt nhìn người phụ nữ nằm trên sàn.
“Băng Lam, con mau về phòng ngủ đi.”
Người đàn ông đó ôm lấy đứa trẻ đưa ra khỏi phòng.
“Rầm!!”
Người đàn ông đóng cửa lại để đứa trẻ bên ngoài.
Nó tiếp tục bước đi kéo theo con thỏ hồng trong hành lang tối.
“Tách tách tách… àooo.”
Bỗng nhiên nổi lên cơn mưa lớn kèm theo tiếng sấm. Đứa trẻ liền bỏ lại con thỏ chạy nhanh về phòng, nó nhanh chóng nằm lên giường chùm chăn run rẩy.
Bên ngoài có tiếng bước chân đi đến phòng đứa trẻ
“Cạch… RẦM!!.”
Cánh cửa hé ra liền có một tia sấm đánh ngang
“Băng Lam… đừng sợ…”
Băng Lam từ từ mở mắt ra, nhịp thở có chút hỗn loạn
“Chết tiệt, lại thêm một giấc mơ kì lạ.”
Nàng đưa tay xoa thái dương rồi uể oải rời khỏi giường, A Thanh vẫn cuộn tròn say giấc ngủ.
Nàng thay y phục màu trắng thêu sen hồng đơn giản, rồi mang một chiếc nón phủ vải trắng mỏng dài đến ngang hông. Gương mặt thanh tú của nàng đã bị vải trắng mỏng che khuất, mọi thứ trong phòng đều trở về ban đầu như chưa từng có ai ở.
Băng Lam nắm đuôi A Thanh đi xuống lầu, nàng trả phòng xong liền ra khỏi khách quán. Ra khỏi cổng thành nàng dừng lại ngước mặt nhìn lên trời. A Hoả bay đến cúi đầu trước mặt Băng Lam, nàng mỉm cười nhảy lên ngồi trên đầu A Hoả.
Nó liền đập cánh bay lên trời, nàng nhắm mắt ung dung xoa đầu A Thanh. Đến chiều tối, A Hoả dừng lại ở một cánh rừng gần Thuỷ quốc.
“Được rồi, mau trở về đi.”
Băng Lam lạnh lùng nói rồi quay người bỏ đi.
Nàng đi vào cổng thành, trước mắt nàng là một khu phố rộng lớn sầm uất. Dòng người tấp nập ngược xuôi, Bội Thanh đi đến cúi đầu chào Băng Lam
“Người đi theo em ạ.”
Bội Thanh dẫn nàng đi đến một quán thanh lâu lớn Hạ Cung Trai, nàng vừa bước vào thì hai hàng người già trẻ lớn nhỏ cúi chào
“Hoan nghênh Cung Chủ!!”
Bội Châu đứng giữa đi đến bên nàng, Băng Lam nhấc chân bước đi
“Được rồi, mau trở lại công việc đi.”
Nàng lạnh lùng nói rồi cùng Bội Châu và Bội Thanh đi về phòng.
Một căn phòng rộng lấy sắc đỏ làm màu chủ, Băng Lam ngồi xuống đặt tay lên bàn gõ.
“Báo lại tất cả thông tin.”
Bội Thanh mỉm cười nói:
“Dạ, đối thủ với Tu La Giáo là Ma Giáo ạ. Ma Giáo này rất bí ẩn, hành động ẩn hiện rất khó để điều tra được nhiều thông tin.”
“Nhưng em là Bội Thanh, sao không thể điều tra được chứ. Ma Giáo này xuất hiện trước Tu La Giáo chúng ta một năm. Lúc đầu ma chủ xuất hiện thường xuyên nhưng lại mang mặt nạ, cũng là người đã dành được chức minh chủ trong đại hội võ lâm. Nhưng từ đó ma chủ ẩn tích đến tận bây giờ.”
Bội Thanh tự tin lưu loát nói.
Băng Lam gật đầu hài lòng lại chuyển mắt đến Bội Châu
“Còn việc ta giao cho em.”
Bôi Châu tò mò về Ma Giáo lại suy nghĩ lung tung
“À dạ em thông báo việc người đến cho tất cả người làm trong thanh lâu Hạ Cung Trai. Đặc biệt là các ca cơ và vũ cơ để các nàng truyền tin cho những vị khách. Bây giờ Thuỷ quốc đều biết người sẽ đến và kinh doanh…”
Nói đến đây Bội Thanh có chút ngập ngừng
“Người định kinh doanh gì ạ, chú ta đã thâu tóm tất cả các lĩnh vực rồi cơ mà.”
Băng Lam cũng gật đầu lại mỉm cười nói:
“Hạ Cung Trai chúng ta đã có ôn tuyền chưa.”
“A vẫn chưa ạ.”
Bội Thanh nhướng mắt hào hứng nói.
“Vậy ta giao chuyện này cho em, làm cho tốt vào.”
Nàng hờ hững nói rồi phất tay
“Hai em lui ra đi, ta phải suy nghĩ một số chuyện.”
“Dạ.”
Bội Thanh và Bội Châu liền đi ra ngoài.
Ma Giáo!! Ma chủ ẩn danh năm năm, liệu khi nghe tin nàng lộ diện có hành động gì không.
Băng Lam cắn môi khẽ gõ bàn, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Chiến tranh!! Vẫn phải có nó…
“Điều cần thiết bây giờ là sống sót.”
Nàng thầm nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Chủ nhân, Bội Ngọc vẫn chưa về.”
Bội Châu lo lắng đi đến chỗ Băng Lam. Dù không biết Băng Lam đã giao nhiệm vụ gì cho Bội Ngọc nhưng nàng ấy luôn hoàn thành nhanh nhất mà.
“Không sao, sẽ trở về ngay thôi.”
Nàng hững hờ nói rồi bước đi
“Việc tối nay đã xong chưa.”
Bội Châu cười cười
“Xong rồi ạ, chắc chắn tối nay có rất nhiều nhân vật lớn xuất.” rồi lại đưa ra vẻ đắc ý.
“Hảo, đêm nay sẽ là một đêm đặc biệt.”
Nàng vừa nói vừa nhìn xung quanh xem xét.
Khắp nơi đều được treo đèn rực rỡ, nhà chính là sáng nhất. Bày ra rất nhiều bàn ghế, trên vũ đài đã có những cô nương mang nhạc cụ luyện tập.
Ở trên lầu cũng được sắp xếp bàn ghế và trang trí lộng lẫy.
“Bội Thanh đâu?” Nàng vừa xem xét vừa nói.
“Hì hì tỷ ấy hiện giờ đang ở nhà bếp, chuẩn bị đồ ăn ạ.”
Bội Châu mỉm cười lấy tay xoắn tóc nói.
“Ừ…”
Nàng lại bước đi xem xét tiếp, Bội Thanh lại lẽo đẽo theo sau.
Ở Hỏa quốc, thay vì tổ chức tiệc linh đình lại có không khí ảm đạm. Ở cung thái tử, Ngọc Thanh bĩu môi ngồi trên bàn ăn, tay cầm đũa chọc thức ăn.
“Muội có ăn hay không, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Tinh Trì mỉm cười ôn nhu nói với nàng.
“Aaa muội ăn không vào.”
Nàng buông đũa nhìn Tinh Trì
“Huynh nói xem, bây giờ Băng Lam đang ở nơi nào.”
Tinh Trì lắc đầu
“Làm sao huynh biết được.”
“Hứ hỏi huynh cũng như không.”
Ngọc Thanh bĩu môi buồn bực nói.
“Aaa Băng Lam sao lại bỏ đi mà không nói lời nào chứ.”
Ngọc Thanh lại thở dài nói.
Sáng hôm nay, Bội Ngọc đi đến Dong Binh Công Hội. Nàng đi gặp Lưu Mặc kính trọng nói
“Vì chủ nhân có việc cần làm nên không thể tham dự yến tiệc.”
“Sao lại như vậy, Băng Lam cô nương sẽ đi đâu.”
Lưu Mặc ngạc nhiên hỏi nàng lại lộ vẻ thất vọng.
Hắn chính là muốn đề xuất với Hoàng Thượng ban hôn có Băng Lam và Tinh Trì.
Bội Ngọc lạnh lùng nói:
“Chủ nhân có gửi lời đến ngài.”
“Ta cứu mọi người khỏi vụ nổ chỉ là tiện tay. Không hề có ý tốt gì, nhưng ta không có ý định kết thân.”
Không cần xem phản ứng của Lưu Mặc. Bội Ngọc cúi đầu rồi xoay người bỏ đi.
Nàng ra khỏi Dong Binh Công Hội, lại chuyển hướng đi về Mộc quốc. Nàng đi vào cánh rừng âm u.
“Hạ!!”
Bội Ngọc lạnh nhạt nói đột nhiên có hắc y nhân đi ra.
Hắn đi đến trước mặt nàng cúi đầu
“Một lát nữa hắn sẽ đi ngang qua đây. Hãy cẩn thận hắn mang theo rất nhiều người.”
Nói xong hắc y nhân đó liền bỏ đi.
Bội Ngọc thở dài một cái đi đến con đường mòn.
“Xoẹt xoẹt…”
Bội Ngọc lại thở dài thêm một lần nữa.
“Aaaa cứu mạng.”
Nàng rơi nước mắt lại đem vẻ mặt đáng thương sợ hãi chạy.
Ở trước nàng là một đoàn người rất đông vây quanh một chiếc xe ngựa.
“Lão gia, có một cô nương đang chạy đến.”
“Haha mau mau kêu nàng ấy đến đây.”
Giọng trầm lại mang vẻ biến thái. Bội Ngọc được đưa đến gần xe ngựa.
“Ở phía trước có người muốn cưỡng hiếp muội hic hic.”
Y phục của nàng xộc xệch để lộ vai trái trắng nõn của nàng.
Đôi mắt long lanh trông đáng thương.
“Các ngươi đi xem đi, còn nàng đừng lo lắng. Vào đây với ta haha…”
Đoàn người nhanh chóng tiến lên phía trước. Chỉ còn năm sáu người ở lại. Bội Ngọc nhếch miệng cười lạnh rồi đi vào xe ngựa.
Bên trong là một nam nhân chừng ba mươi mấy tuổi cười nham nhở nhìn nàng.
“Hic hic ta sợ lắm.”
Nàng rơi nước mắt lại sa vào lòng hắn ta. Rồi ngẩng mặt vòng tay qua cổ hắn.
“Không sao rồi, đã có ta.”
Hắn đưa tay vòng qua eo nàng ôm chặt.
“Xoẹt.”
Đoạn dây thép ở sau cổ hắn bị Bội Ngọc siết chặt
“Cao Vinh ngươi đã phải trả giá cho việc cưỡng hiếp dân nữ. Ngang ngược bắt đi vợ con của người khác, hôm nay Tu La Giáo thay trời hành đạo.”
“Xoạt…sss.”
Bội Ngọc vô cảm dùng lực siết chặt hơn khiến đầu của hắn rơi xuống. Máu đỏ tươi liền bắn lên mặt của nàng.
“Lão gia, có chuyện gì sao.” Một nam nhân khác vén màn nhìn vào.
“Xoạt.” Sợi dây thép đâm vào giữa đầu của hắn.
Bội Ngọc chán ghét nhanh chóng rời khỏi xe ngựa.
“Mau trả thù cho lão gia.”
Bốn người còn lại cầm đao xông đến.
“Xoạt…ss”
Hai sợi dây thép bắn ra từ tay của nàng. Như hai con mãn xà luồng lách trói bốn người đó lại.
Bội Ngọc nhẹ kéo tay bốn người kia liền đứt đoạn. Nàng xoay người đi đến chỗ đoàn người lúc nãy.
“Tách tách…” Tiếng máu rỉ từ các đoạn dây thép. Ngựa, người đều bị cắt nát, các đoạn dây bị máu nhiễm đỏ lộ ra rất nhiều đoạn dây thép giăng khắp nơi.
Bội Ngọc mỉm cười quỷ dị
“Nhiệm vụ hoàn thành.”