Tự Họa Vô Lai

Chương 10: Thân phận thật sự


Đọc truyện Tự Họa Vô Lai – Chương 10: Thân phận thật sự

“Papa…”

Một đứa trẻ chừng 4 tuổi lang thang ở ngoài hành lang, đứa bé mang váy màu trắng mang theo con thỏ bông màu hồng.

“Mama…”

Hành lang rất tối, đứa trẻ kéo con thỏ bông nhỏ vô thức nói.

Ở phía cuối hành lang có một căn phòng sáng

“Anh ơi, đừng mà… đừng!!! Rầm…”

Tiếng một người phụ nữ la hét thảm khốc. Đứa trẻ chạy lại mở hé cửa nhìn bên trong

“Mama sao lại nằm ở dưới nền nhà, rất lạnh nha.”

Nó tiến vào nhìn người phụ nữ nằm trên nền nhà chảy máu rất nhiều.

Người đàn ông nghe tiếng liền quay sang nhìn đứa trẻ

“Băng Lam!! Sao con chưa ngủ?”

Băng Lam giật mình mở mắt, nàng đưa tay xoa thái dương lẩm bẩm nói:

“Giấc mơ thật kì lạ.”

“Chủ nhân!! Chủ nhân tỉnh lại rồi.”

Bốn cô nương mang y phục bốn sắc vàng, hồng, lục, lam vui mừng nói với nhau lại chạy đến bên nàng.

“Cuối cùng ngài cũng tỉnh dậy.”

Cô nương mang y phục màu hồng quỳ bên giường lau nước mắt nói. Ba người kia cũng rơi nước mắt quỳ bên nàng, nhưng Băng Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Xuyên không nữa sao!!

“Các nàng là ai?”

Nàng nằm trên giường nhìn các nàng ấy.

Nghe được câu hỏi của nàng không khí như đọng lại, các nàng ấy nhìn nhau lại nhìn nàng.

“Huhu… ngài đã xảy ra chuyện gì mà quên chúng em.”

“Chủ nhân, là bọn em đây mà.”

Bốn nàng ấy lại oà khóc nói với nàng.

Băng Lam nhíu mi nhìn bọn họ

“Vào vấn đề chính, các ngươi là ai?”


Nói xong lại cố gắng ngồi dậy tựa vào giường. Bốn nàng ấy nhìn nhau rồi người mang y phục màu lam lau nước mắt nói:

“Tụi em là mồ côi từ nhỏ, trong lúc sắp chết đói ngài đã cho bọn em đồ ăn nước uống. Nên đã đặt lời thề nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho nàng.”

Bốn người họ đứng dậy lau nước mắt.Người mang y phục màu lam nói:

“Em là Bội Ngọc.”

Người mang y phục màu lục nói:

“Em là Bội Thanh.”

Người mang y phục màu vàng nói

“Em là Bội Hà.”

Người mang y phục màu hồng mỉm cười nói:

“Còn em là Bội Châu.”

Băng Lam gật đầu

“Ta thật sự đã mất trí nhớ, các ngươi có thể kể lại tất cả mọi chuyện.”

Nàng xoa đầu nói. Bội Ngọc gật đầu nói:

“Người tên là Hạ Băng Lam là thánh chủ của Tu La Giáo được lập ra từ năm năm trước. Em được nghe người kể rằng người là con lai của con người và yêu nhân, nên bị mọi người xung quanh kì thị. Còn thiêu chết mẫu thân của người nên trong lòng hận thù sự ích kỉ của con người. Người đã bỏ trốn và gặp được chúng em, nhờ sự thông minh của người đã chiêu mộ rất nhiều thiên tài cùng nhau lập nên Tu La Giáo đỉnh đỉnh thiên hạ.”

Bội Châu tức giận nói tiếp:

“Nhưng người không thể tập võ công, luyện đan, tu luyện nguyên khí lại sinh ra không có đôi mắt. Quả thật rất khó khăn, nhưng người không ngại khổ ngày ngày rèn luyện sức khoẻ lại rất thông minh nên mới lập ra Tu La Giáo.”

Từng câu từng chữ Băng Lam đều in sâu trong đầu, nàng cuối cùng đã hiểu rõ mọi chuyện

” Nói về Tu La Giáo.”

Nàng mỉm cười nói.

Bội Hà mỉm cười gật đầu

“Dạ, em chính là người quản lí Tu La Giáo biết rất rõ. Tu La Giáo chúng ta đã có hơn 10 ngàn người trên khắp Tinh Phiến đại lục. Nhằm thực hiện các yêu cầu được gửi đến bất kể là giết người.”

Băng Lam bắt đầu nhận ra rắc rối, nàng vốn chỉ muốn sống bình thường nhưng xem ra không được rồi

“Ta đã hiểu ra rồi tạm thời Tu La Giáo để Bội Hà quản lí, nói với mọi người ta đã trở lại.”

Nàng hờ hững nói nhìn Bội Hà.


“Dạ.”

Bội Hà gật đầu nói, Bội Châu lại nhướng mắt nhìn nàng

“Em được giao quản lí kinh tế, và Hạ Cung trai đã là mạch kinh tế của Tinh Phiến đại lục. Buôn bán mọi thứ bao gồm y phục, trang sức, dược liệu,… vậy có thay đổi gì không ạ.”

Nàng vừa nói vừa mỉm cười.

“Em cứ tiếp tục quản lí bình thường.”

Băng Lam gật đầu nói lại chợt nhớ đến chuyện lúc trước.Nàng nhìn bốn người họ hỏi:

“Ta đã hôn mê bao lâu?”

“Đã hai ngày rồi ạ.” Bội Châu trả lời.

“A Thanh, con rắn xanh đâu.”

Băng Lam lo lắng hỏi, Bội Châu nhíu mi

“Con rắn nào ạ.”

“Nó ở đây, cũng đã ngủ hai ngày rồi.”

Bội Thanh chỉ A Thanh đang ngủ bên cửa sổ.

Băng Lam thả lỏng nhẹ lòng

“Ở lễ hội thả đèn trời đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng rời khỏi giường, vươn vai hỏi.

“Aaaa quả nhiên người có thể nhìn thấy sao.”

Bội Châu ngạc nhiên nhìn nàng.

“Ừ ta đã có đôi mắt lại có thể tu luyện nguyên khí.”

Băng Lam gật đầu nói lại ra lệnh cho Bội Thanh thay y phục cho nàng.

Bội Thanh lấy y phục màu lam đậm thêu sen trắng thay cho nàng, Bội Ngọc đứng bên cạnh kể lại chuyện đêm đó

“Khi người khởi động huyết nhẫn thì Bội Hà liền xác định vị trí của người. Lại nhận được tin có người vận chuyển số thuốc nổ lớn vào Hoả quốc. Chúng em cảm thấy lo lắng liền từ biên giới Mộc quốc đến Hoả quốc nhanh nhất có thể. Và…”

“Băng Lam!!!”


Tinh Trì và Lưu Sở hét lớn gọi nàng “Đùng… đùng!!…” số đèn còn lại phát nổ. Bội Hà nhanh ôm lấy Băng Lam dịch chuyển đến nơi khác trước khi chiếc đèn bên cạnh phát nổ. Bội Thanh, Bội Ngọc và Bội Châu cố gắng ở bên dưới bảo vệ mọi người khi màn chắn băng của Băng Lam sụp đổ.

Băng Lam thay xong y phục thì ngồi trước gương cho Bội Thanh vấn tóc

“Mọi người có an toàn không?”

Nàng hờ hững nói, đã ra sức bảo vệ không lẽ không có kết quả.

“Hì hì lát nữa người đi xuống sẽ biết thôi.” Bội Châu cười cười nói.

Bội Thanh tháo vải che mắt của Băng Lam lại bất ngờ nhìn nàng trong gương

“A mắt… hai màu.” Bội Châu cùng hai người khác cũng đi lại xem

“Đây là mắt của yêu thú, sử dụng rất tốt.”

Băng Lam mỉm cười nói lại lấy vải che mắt khác ở bên cạnh đeo vào.

Chuẩn bị xong Băng Lam cùng bốn người Bội Châu đi xuống,

“Aaaa ân nhân cuối cùng đã tỉnh lại.”

“Đúng thật là ngài ấy, mau tránh sang một bên.”

“Quả thật phong thái như tiên nữ, đúng là tiên nữ rồi”

“Băng Lam tiên nữ, cảm tạ ngài đã cứu giúp chúng tôi.”

Một nữ nhân lớn tuổi ngưỡng mộ nàng lại cúi đầu cảm tạ.

“Đúng rồi, cảm tạ Băng Lam tiên nữ.”

Mọi người xung quanh cũng cúi đầu tôn kính.

Bội Châu mỉm cười, nàng bĩu môi nói:

Người được gọi là tiên nữ kìa, thật ghen tị mà.”

Băng Lam mỉm cười nhẹ nhàng cúi đầu

“Băng Lam chỉ làm việc nên làm, không cần phải làm như vậy.”

Nàng chỉ cảm thấy rắc rối hơn thôi, có lẽ không nên làm như vậy.

Bội Hà tiến lên cúi đầu

“Chủ nhân vừa mới tỉnh lại, xin mọi người nhường đường.”

Hiểu lời nàng bọn họ nhanh chóng tránh sang một bên. Băng Lam thong thả cùng bốn người kia đi ra khỏi khách quán.

“Bây giờ chúng ta đi đâu ạ.”

Bội Ngọc đi theo sau nàng nghiêng đầu hỏi.

Băng Lam đi đầu hướng về Dong Binh Công Hội

“Đi gặp một người.”


Bốn người họ nhanh chóng đi đến Dong Binh Công Hội. Ai đi ngang cũng cúi đầu chào nàng, Băng Lam cúi đầu chào lại đến chóng mặt.

“Cuối cùng cũng gặp được ngài, xin mời đến toà nhà chính ạ.”

Lưu Thuỷ cúi đầu chào nàng rồi dẫn đi đến toàn nhà chính.

“Oa tỷ tỷ.”

Lưu Sở chạy đến định ôm lấy nàng liền bị Bội Châu chặn lại

“Ngươi làm gì vậy, cư nhiên chạy đến ôm chủ nhân.”

Lưu Sở liếc Bội Châu cãi lại

“Ta muốn ôm tỷ tỷ phải xin ngươi à, có biết ta là ai không.”

Bội Châu nhếch miệng cười

“Ta không biết người là ai và cũng không cần biết, chủ nhân sao lại là tỷ tỷ của một người vô phép như ngươi chứ… hứ.”

Nàng nổi giận nói lại chạy đến chỗ Băng Lam cùng nàng đi vào trong.

“Tỷ tỷ.”

Lưu Sở bĩu môi dùng đôi mắt long lanh nhìn nàng, Băng Lam mỉm cười

“Được rồi, vào trong hãy nói.”

Bội Châu lại lè lưỡi nhìn Lưu Sở.

“Cuối cùng ngài cũng tỉnh lại, thật làm cho mọi người lo lắng.”

Lưu Mặc mỉm cười rồi mời nàng ngồi xuống.

Băng Lam mỉm cười gật đầu

“Ngài muốn gặp Băng Lam như vậy, có chuyện gì sao?”

Lưu Mặc nghiêm túc vào vấn đề chính

“Thật ra Hoàng Thượng đã biết được ngài đã dũng cảm bảo vệ mọi người. Và muốn được gặp ngài nên đã tổ chức yến tiệc vào tối mai mong ngài đến tham dự.”

Băng Lam mệt mỏi miễn cưỡng gật đầu

“Băng Lam đương nhiên sẽ đến.”

Nàng mỉm cười nhìn hắn. Lưu Mặc gật đầu rồi nhìn sang Lưu Sở

“Con mau đưa ngài ấy ra sau viện, ở đó sẽ thoải mái hơn.”

Nói xong lại quay qua nhìn nàng “Tôi có việc phải đi trước, ngài cứ tự nhiên.”

Băng Lam gật đầu mỉm cười “Được.”

Rồi cùng Lưu Sở và bốn người Bội Châu ra sau viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.