Đọc truyện Từ Hầu Gái Lên Làm Bà Chủ – Chương 22
Ả ta tím tái mặt mày ngã về phía sau nhìn quản gia lắc đầu:
“Cô ơi… Cháu cháu không… Cháu không cố ý… “
Quản gia không quan tâm ả ta ôm lấy cô gọi mấy tên làm vườn vào bế hộ cô ra xe nhờ tài xế chở đến bệnh viện. Mẹ anh từ trên lầu đi xuống không biết chuyện gì cả thấy máu trên nền nhà thì hỏi người làm:
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? “
Ả ta bò lại ôm chân mẹ anh:”Mẹ… Mẹ ơi… Uyển Đình cô ta có thai với chồng con rồi… Con không biết… Con lỡ… Lỡ làm cô ta bị… “
Mẹ anh nghe xong lên cơn đau tim mạnh ôm lấy ngực:
“Con nói cái gì? Uyển Đình có mang? Con… Con đã làm gì với cháu ta vậy hả? Trời ơi!”
“Con… Con không cố ý mẹ à! “
“Tránh ra! Người đâu? Mau đưa ta tới bệnh viện nhanh lên, gọi… Gọi cho Ngụy Tôn đi! “
[…]
Anh đang ngồi làm việc thì có điện thoại từ số máy lạ gọi tới, là bệnh viện:
“Alo anh có phải là Ngụy tổng không ạ? “
“Phải là tôi! “
“Dạ vâng chúng tôi là y tá của bệnh viện Trung ương, có một bệnh nhân tên là Uyển Đình vừa đi vào cấp cứu anh là người thân của cô ấy phải không ạ? Mời anh đến bệnh viện ngay bây giờ để làm thủ tục nhập viện cho cô ấy ạ! “
Tim anh như thắt lại khi nghe được tin này, cô đang ở bệnh viện đang cấp cứu?
Làm sao có thể chứ, anh vừa gặp cô sáng nay cơ mà. Anh vừa hôn cô mà làm sao có thể?
Anh vội lấy chìa khóa xe lái một mạch đến bệnh viện sự hối hả của anh làm nhân viên kinh ngạc điều gì làm anh sợ như vậy? Trên đường đi không biết vượt bao nhiêu đèn đỏ bị bắn tốc độ bao nhiêu lần nữa.
Vào tới bệnh viện anh chẳng biết tìm chỗ nào, người như anh cao cao tại thượng trên thương trường mà cũng có lúc như vậy. Anh đi tới phòng mổ túm áo y tá:
“Uyển Đình đâu?”
Y tá xanh mặt sợ hãi:”Tôi không biết ạ? Ngài đến quầy lễ tân hỏi xem sao? “
“Ngụy Tôn! “_mẹ anh và cô anh gọi.
Anh quay mặt lại nhìn họ lo lắng:”Mẹ… Cô… Uyển Đình đâu rồi? Cô ấy sao rồi? “
Họ dắt anh đến phòng mổ trên tầng hai, anh đứng nhìn cô nằm trên giường bệnh, nơi ấy toàn máu lòng đau đớn vô cùng. Tay đấm vào vách tường:
“Chết tiệt! Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao? “
Anh cứ đi qua đi lại không biết phải làm như thế nào. Mẹ anh khóc lên khóc xuống:
“Cháu của tôi… Huhu… Cháu của tôi… “
Cạch.
Hơn một tiếng rưỡi đèn phòng phẫu thuật tắt đi, bác sĩ mệt mỏi đi ra và y tá đẩy cô ra sau. Anh vội vàng lại xem cô:
“Uyển Đình em sao rồi? “
Cô ôm lấy eo anh sợ hãi mệt mỏi không còn sức nói:”Ngụy Tôn em sợ!”
Anh ôm lấy cô an ủi:”Em có biết anh sợ như nào khi nghe em bị như thế này không hả? Anh không thiết sống làm gì cả? Nếu em có mệnh hệ gì chắc anh chết quá! “
Bác sĩ nhẹ nhàng nói:”Cô ấy bị động thai khá mạnh, nhưng vì thai nhi phát triển tốt nên lần này giữ được. Thai nhi đã hơn 5 tuần tuổi rồi mọi người nên chú ý chăm sóc cô ấy cẩn thận. “
Mẹ anh mừng vô cùng:”Cảm ơn Chúa! Cảm ơn bác sĩ! “
Cô được đưa tới phòng hồi sức để nghỉ ngơi. Anh ở lại chăm sóc cô.
“Uyển Đình anh mừng quá cuối cùng chúng ta cũng có con rồi! Em đã mang thai con của anh rồi! “
“Ngụy Tôn nhưng em sợ lắm… Cô chủ cô ấy sẽ không tha cho em… “
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô:”Em yên tâm anh sẽ xử lí cô ta. Anh sẽ không để em chịu thiệt nữa đâu. “
Anh ôm cô vào lòng, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình:
“Mẹ có ích kỷ không con yêu? Mẹ làm tất cả là vì tương lai của con. Mẹ không thể để sau này con sinh ra mang tiếng là con hoang, càng không thể để ai hãm hại con nữa cả. Ngụy Tôn tha lỗi cho sự ích kỷ của em, em chỉ bảo vệ hạnh phúc của mình thôi anh à! “_cô suy nghĩ.
[…]
Mẹ anh về nhà đúng lúc thấy ả hớt hãi rời đi đụng phải mẹ anh túi xách rớt xuống đất hồ sơ gì không biết rơi ra ngoài.
“Mẹ… “
“Đi đâu vậy Tịch Văn? “_mẹ anh nghi ngờ hỏi.
“Mẹ… Con… Con chỉ… “
Quản gia vội lấy xấp giấy tờ lên xem, ả ta giật lại nhưng không được:
“Chị xem này chị… Đây là thông tin về sản phẩm mới của Ngụy Thị, còn có cả rất nhiều tài liệu mật, gì đây? Là con dấu, con dấu của Ngụy gia!”
Mẹ anh tức giận không thể tin được những gì mình thấy nhìn ả ta:
“Tịch Văn con đàn bà đê tiện này? Ngươi định chiếm đoạt tài sản của Ngụy gia hay sao? Bắt nó lại cho ta… Người đâu? “
Ả ta sợ hãi chấp tay lạy mẹ anh:”Mẹ ơi… Mẹ ơi con sai rồi… Mẹ ơi mẹ tha cho con đi mẹ… Mẹ ơi… Đừng mà mẹ… “