Đọc truyện Tử Giang Thế Cô – Chương 51 tại website TruyenChu.Vip
Ngày hôm sau, gần bờ sông giữa rừng có những thân cây khá lớn, Khúc Hồ ngồi tựa lưng vào một thân cây và ngủ, gần sáng thì cô không chịu nổi nên đã liều mạng dừng ngựa và ngủ tại đây. Cứ đi thế này đúng là không phải cách hay nhưng mà nếu ngừng lại thì nhất định sẽ bị người của Dụ phủ đuổi kịp, cô thậm chí còn không biết đây là nơi nào nữa, hi vọng đã ra khỏi Giang Châu. Sau đó thì Khúc Hồ lại tiếp tục đi, cô đến một thị trấn nhỏ tìm một chút gì đó ăn, che kín mặt lại, may mắn là lúc trốn cô đã thay y phục bình thường, Khúc Hồ dừng chân ở một quán trọ, tiểu nhị giúp cô dắt Ô Vân đi uống nước. Vừa vào bên trong, Khúc Hồ nhìn quanh rồi chọn một bàn trống trong góc, đặt cung xuống bàn và ngồi xuống ghế. Một vài người thương nhân đi vào, vừa ngồi xuống bàn thì liền nói chuyện, Khúc Hồ vô ý nghe được, gã thương nhân mập mạp kia vừa uống rượu vừa nói :
-Đêm qua ở Giang Châu có biến, may mắn là xe ngựa hộ tống hàng của ta không sao, còn ông ?
-Gần sáng thì ở trấn Thiên U có vài thanh lâu bị cháy, từ trên đồi có thể thấy toàn bộ, ta nghe dân chúng khóc than trời đất, Dụ Vương đã chém đầu một ma ma tổng của thanh lâu ở đấy. – Thương nhân kia vừa nói vừa tỏ vẻ tiếc nuối.
-Dụ Vương đúng là tàn ác, ta mà có người thân ở đấy chắc cũng khó lòng mà sống sót.
Cuộc nói chuyện không dài nhưng chúng làm Khúc Hồ hoảng sợ, ngộ nhỡ bị tìm thấy thì nhất định đầu cô cũng không thể nào đảm bảo còn ở yên trên cổ. Nhanh chóng rời đi ngay mới được, nhưng có trời mới biết Trác Nghiêm Đắc Dụ đã đến và dừng ngựa ngay trước quán trọ đó, binh lính chặn ngay giữa phố, Khúc Hồ bước ra và lập tức khắp người cứng đờ vô hồn, tim cô đập mạnh một nhịp rồi gần như là không đập nổi nữa. Xích Thố có thể tìm được Ô Vân và với sức chạy bền bỉ của nó thì hoàn toàn có thể bắt kịp Khúc Hồ. Trác Nghiêm Đắc Dụ ngồi trên ngựa nhìn xuống, ánh nhìn nữa căm phẫn nữa muốn rút kiếm ra giết ngay người đối diện.
Khúc Hồ không dám lui cũng không dám tiến, cô sợ, rất sợ là đằng khác, Trác Nghiêm Đắc Dụ xuống ngựa và tiến về phía cô, bước đi không nhanh không chậm, Khúc Hồ bất giác lùi dần về phía sau. Binh lính lập tức tràn vào bên trong và đuổi hết những người bên trong quán trọ ra ngoài, đường cùng, Khúc Hồ bỏ chạy lên trên lầu, Trác Nghiêm Đắc Dụ không chạy theo, nhưng hắn bước nhanh hơn, muốn vờn cô trước khi giết sao. Khúc Hồ đẩy vội một căn phòng và chạy vào, cô đóng cửa lại và nhìn quanh tìm cửa sổ, chạy nhanh đến bên cửa sổ nhưng vừa vươn tay ra đã bị kéo ngược lại phía sau. Trác Nghiêm Đắc Dụ dùng tay giữ chặt gáy phía sau của Khúc Hồ, hắn xoay trụ cô lại và lên tiếng :
-Chẳng phải ta đã nói, trốn đi đồng nghĩa với việc tìm cái chết.
-Ta … ta … – Khúc Hồ bị ép đối diện với ánh mắt của Trác Nghiêm Đắc Dụ khiến cô không tài nào thốt được chữ nào.
Dùng cách nào thoát ra bây giờ, bằng không sẽ chết tại đây chứ không đùa, Khúc Hồ cắn mạnh xuống phần cổ tay Trác Nghiêm Đắc Dụ, bị cắn bất ngờ nên Trác Nghiêm Đắc Dụ hơi nới lỏng tay ra. Khúc Hồ nhân cơ hội liền tránh sang một bên và toan mở cửa sổ nhảy xuống, Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa kịp lúc giữ lấy thắt lưng cô lại và nói :
-Muốn chết bằng cách này sao ?
-A … – Khúc Hồ lúc này mới kịp nhìn xuống dưới, thì ra là cao như vậy, suýt nữa là cô ngã gãy cổ rồi.
Nhưng chưa kịp quay đầu lại nhìn thì Khúc Hồ liền cảm giác bị Trác Nghiêm Đắc Dụ dùng tay nhấn sau đầu cô xuống thấp hơn, rồi hình như có thứ gì đó lao đến rất nhanh và mạnh một tiếng vụt phía trên đầu Khúc Hồ. Trác Nghiêm Đắc Dụ kéo cô vào và lập tức ngã khụy xuống, tay hắn rất nhanh phóng ra một con dao nhỏ xoẹt qua cửa sổ, Khúc Hồ lúc này mới nhìn thấy mũi tên đang ghim vào mạn sườn bên trái của Trác Nghiêm Đắc Dụ. Cô vội đỡ lấy hắn và tri hô cầu cứu :
-Đắc Dụ … Đắc Dụ … người đâu … mau đến đây …
Khuôn mặt Trác Nghiêm Đắc Dụ tái dần đi, máu từ chỗ mũi tên trào ra chuyển dần sang màu đen, mũi tên có độc. Đám hầu cận lúc này cũng xông vào ngay khi nghe tiếng Khúc Hồ tri hô, Nhị Tịnh liền cùng Tứ Tịnh đỡ hắn lên giường, Tứ Tịnh liền gọi người mang nước nóng và lửa đến, sơ cứu tạm thời. Khúc Hồ bây giờ mới nhận ra là vì muốn đỡ mũi tên thay cho cô nên Trác Nghiêm Đắc Dụ mới làm như vậy. Tứ Tịnh liền hơ qua lại trên ngọn lửa một con dao nhỏ, Nhị Tịnh đã giúp Trác Nghiêm Đắc Dụ cởi bỏ y phục bên ngoài, Tam Tịnh chuẩn bị sẵn những thứ cầm máu và một ít thuốc. Lần đầu tiên Khúc Hồ nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Trác Nghiêm Đắc Dụ, ngồi nhìn bọn họ cứu chữa cho chủ tử một cách cẩn thận làm Khúc Hồ có cảm giác rằng đây không phải là một đại quân gian ác vô tình. Xong xuôi, Tứ Tịnh đứng dậy và nhìn vào đầu mũi tên rồi nói :
-Độc giống như mấy lần trước nhưng Vương Gia kịp dùng nội công ngăn chặn độc ngấm vào tim.
-Vậy Dụ Vương sẽ không sao chứ ? – Khúc Hồ ngước nhìn Tứ Tịnh và hỏi.
-Vương Phi đừng lo lắng, nghỉ ngơi vài ngày là Vương Gia có thể khỏe lại. – Tứ Tịnh nói.
-Chúng ta nên dùng xe ngựa đưa Vương Gia về phủ dưỡng thương, đầy đủ thuốc giảm đau cho ngài. – Nhị Tịnh nói.
-Hai người ở đây giúp Vương Gia di chuyển xuống dưới, ta mang xe ngựa đến. – Tam Tịnh nói xong cũng quay lưng rời đi ngày.