Tù Điểu

Chương 61: Phiên ngoại 4: Hằng ngày


Đọc truyện Tù Điểu – Chương 61: Phiên ngoại 4: Hằng ngày

Editor: AJ

Bảy giờ rưỡi, Sầm Tư Kỳ đi vào trong nhà, khắp nơi đều là mùi vị canh gà, cậu cởi áo khoác liếc mắt nhìn vào nhà bếp, Hoắc Long Đình không ở trong đấy, lại đi qua phòng thể dục, hắn quả nhiên còn đang chạy bộ trên máy mồ hôi đổ như mưa.

Nhìn thấy Sầm Tư Kỳ đi vào, Hoắc Long Đình chỉnh tốc độ chậm lại, nắm lấy cái khăn trên bả vai lau mồ hôi trên mặt một cái, hướng cậu hơi nâng cầm: “Hôm nay vẫn còn sớm mà.”

Sầm Tư Kỳ sao lại không nghe ra oán giận trong giọng nói hắn chứ, khoảng thời gian này Hoắc Long Đình cũng không biết nghĩ thế nào, mỗi ngày vừa về nhà liền chạy đi tập thể hình, cũng thuận tiện làm xong cơm nước chờ cậu về nhà, càng ngày càng có khuynh hướng phát triển thành người đàn ông của gia đình luôn, ngược lại cậu bởi vì công việc bận rộn, căn bản không thể đúng giờ tan làm, trước tám giờ có thể về nhà là tốt lắm rồi, thời điểm bận sấp mặt có khi ngủ lại ở công ty là bình thường.

Sầm Tư Kỳ đi tới bên cạnh máy chạy bộ, đưa tay lên nặn nặn bắp thịt nở nang trên cánh tay Hoắc Long Đình, thở dài nói: “Không tệ ha, thành quả rất khả quan.”

Hoắc Long Đình có chút đắc ý giương lông mày lên, Sầm Tư Kỳ đã hỏi hắn nhiều lần sao tự dưng lại hừng hực khí thế đi tập thể hình như vậy, hắn không thể không ngại ngùng mà nói được, trước đó có một lần gọi video với bạn già Alan đã lâu không liên hệ, tên kia coi như cây già cuối cùng được nở hoa khoe khang với hắn có được một em xanh tươi mơn mởn tóc vàng mắt xanh mới chừng hai mươi, thuận tiện cười nhạo hắn càng già càng không có khí thế sớm muộn gì cũng không thỏa mãn được em yêu của hắn. Bị tên bạn xấu trêu chọc hắn lại càng chú ý hơn, hắn so với Sầm Tư Kỳ lớn hơn gần mười tuổi, Sầm Tư Kỳ hơn mươi tuổi mới vào độ thanh xuân, mà hắn đã trung niên mất rồi, ý thức đúng là có nguy cơ thật, đặc biệt ở một phương diện nào đó, hắn làm sao có thể để cho bảo bối của hắn thật sự có ngày thấy hắn không được chứ, từ thân cho tới tâm, hắn đều muốn đem Sầm Tư Kỳ vững vàng khóa chặt.

Sầm Tư Kỳ nào hay biết tâm tư quanh quanh quẩn quẩn này kia của hắn chứ, Hoắc Long Đình quyết tâm rèn luyện cậu kỳ thật cũng rất vui vẻ, xem tinh thần hắn tốt hơn hơn rất nhiều, bệnh tình trước kia cũng từ từ khỏi hẳn không bị đau đầu tới mất ngủ nữa, nói như thế nào cũng là chuyện tốt.

Hoắc Long Đình nhấn tạm dừng, vươn tay ra, kéo Sầm Tư Kỳ không hề phòng bị ôm người lên máy chạy bộ, dùng sức kéo cậu vào trong ngực mình, khí tức ấm áp phun bên tai Sầm Tư Kỳ, trêu tới cậu theo bản năng mà co rúm lại luôn, Hoắc Long Đình thấp giọng cười nói: “Bảo bối thích không?”


Sầm Tư Kỳ tức giận vỗ nhẹ bờ vai hắn: “Anh là gì vậy nè, thả em xuống.”

“Em nói có thích hay không trước đi.”

Sầm Tư Kỳ mặt càng đỏ hơn, nghiêng đầu tránh Hoắc Long Đình trừng trừng nhìn vào ánh mắt hắn: “Ừm.”

Hoắc Long Đình hài lòng, trên gò má cậu hôn ba cái liền, tiện tay nặn nặn vòng eo thon gầy của cậu: “Em cũng rèn luyện xíu đi, gầy tới như vầy luôn rồi, ngày mai còn phải tăng cả nữa sao?”

“Không cần, hai ngày cuối tuần này có thể nghỉ ngơi rồi.”

Ánh mắt Hoắc Long Đình sáng lên một cái, nửa người dưới hơi cạ cạ Sầm Tư Kỳ: “Vậy tối nay…?”

Sầm Tư Kỳ cười nhẹ, trên mặt đỏ ửng không giảm xuống được: “Tùy anh.”


Hoắc Long Đình thông cảm cảm cậu làm việc vất cả, một tuần nhiều nhất cũng chỉ ba lần, những khi khác muốn cỡ nào cũng đều nhẫn nhịn, thật ra thì cũng có lúc chính Sầm Tư Kỳ cũng muốn.

“Đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”

Hoắc Long Đình đem cậu từ trên máy chạy bộ ôm xuống, thả người ra thuận tiện cởi bao tay để trên bộ đồ bên cạnh, vẫn là bộ quần áo mấy năm trước Sầm Tư Kỳ tặng cho hắn, Sầm Tư Kỳ thực sự không hiểu được sao hắn cứ chấp nhất bộ đồ này tới vậy, âm thầm nghĩ đợi tới sinh nhật lần sau của hắn sẽ tặng hắn một bộ khác tốt hơn, ông chủ lớn một công ty mà suốt ngày mặc mãi bộ quần áo cũ không thích hợp chút nào, cho dù là ở nhà, cũng đủ buồn cười rồi.

Từ phòng thể hình đi ra, Hoắc Long Đình đi vào nhà bếp quen việc nhanh chóng đem đồ ăn đã nấu xong hâm nóng lại lần nữa rồi bưng ra, canh gà nấu thơm nức mũi cũng múc vào trong bát, đem tới đưa cho Sầm Tư Kỳ bảo cậu uống trước, phục vụ chu đáo vô cùng.

Bởi vì không thích có người ngoài trong nhà, dì dọn dẹp cũng chỉ tới khi bọn họ không ở nhà, cơm tối trong nhà toàn do hai người tự nấu, tay nghề Hoắc Long Đình lúc mới đầu chỉ miễn cưỡng ăn được tới bây giờ cũng ra dáng lắm rồi, chỉ cần hắn về nhà sớm liền sẽ đích thân xuống bếp, Sầm Tư Kỳ chỉ tình cờ khi nào nhàn hạ Hoắc Long Đình không nỡ để cậu mệt mới yên lòng để cậu bộc lộ tài năng.

Sầm Tư Kỳ uống canh, dựng ngón cái cho Hoắc Long Đình, khích lệ hắn: “Trù nghệ anh tiến bộ hơn rồi này.”

Hoắc Long Đình cười gật đầu: “Vậy em uống nhiều thêm miếng nữa đi.”


Ăn cơm tối xong, hai người dựa vào nhau ngồi trên sô pha phòng khách mở ti vi cùng xem phim điện ảnh, thời điểm mười một giờ ngầm hiểu ý tắt ti vi tắt đèn trở về phòng ngủ, hôn môi, âu yếm, bỏng rẫy quấn quýt, không có gì hưởng thụ hơn là sự kết hợp linh hồn và thể xác thuần túy như vậy.

Sau một hồi sảng khoái tràn trề, Sầm Tư Kỳ nằm nhoài trong lồng ngực Hoắc Long Đình cả người dính nị cùng đối phương hai tai và tóc mai chạm nhau, Hoắc Long Đình đưa tay ra chậm rãi vuốt ve tấm lưng trần của cậu, nhỏ giọng hỏi cậu: “Thoải mái không?”

Sầm Tư Kỳ nhắm mắt chờ dư vị lắng lại, khẽ gật đầu cười, giọng khàn khàn nói: “Anh quá mạnh mẽ đi.”

Hoắc Long Đình trong lòng thỏa mãn, sự khẳng định của người yêu ở phương diện này với mình làm cả người đều thoải mái là không nghi ngờ gì nữa: “Em cũng rất tuyệt.”

Sầm Tư Kỳ ngẩng đầu lên, môi ướt át thân mật cọ cằm của hắn, nghịch ngợm dùng đầu lưỡi vẽ qua đám râu lún phún, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cắn một cái, Hoắc Long Đình cưng chiều vuốt tóc cậu, tùy ý để cậu đùa nghịch. Hắn rất vui vẻ, nhớ lại quá khứ trong những đêm khuya nhớ Sầm Tư Kỳ tới không thể ngủ được hắn căn bản không dám hy vọng xa vời, có một ngày bảo bối của hắn có thể giống bây giờ toàn tâm toàn ý mà ỷ lại hắn làm nũng với hắn, chỉ cần Sầm Tư Kỳ vui vẻ, muốn hắn làm cái gì hắn cũng đều nguyện ý.

“Em thật sự yêu anh, vô cùng yêu anh.”

Sầm Tư Kỳ nỉ non giống như nói mê, lời này tựa hồ sau khi bọn họ hòa hợp rồi lần đầu tiên cậu chủ động nói, Hoắc Long Đình trong lòng khẽ run, ôm siết lấy bảo bối của hắn: “Anh biết, anh biết mà, anh cũng thế vô cùng yêu em, em tin anh nhé…”

Sầm Tư Kỳ không tiếng động mà nở nụ cười, nếu đổi về thời gian năm năm trước cậu như thế nào cũng không nghĩ được sẽ có được ngày trong bầu không khí như vầy nói mấy lời buồn nôn với Hoắc Long Đình, mà mọi việc xảy ra một cách hết sức tự nhiên.


“Em tin anh mà, đã nói tin anh khẳng định sẽ tin anh.” Hơn nữa Hoắc Long Đình biểu hiện tốt như vậy, tốt tới mức cậu thấy hiện tại cứ như đang nằm mơ giữa ban ngày ý, đối với hắn còn chỗ nào mảy may hoài nghi nữa chứ.

Hoắc Long Đình trở mình, đem áp Sầm Tư Kỳ dưới thân, thuận tay từ trên eo cậu sờ xuống dưới, nụ cười từ từ khuếch đại: “Tụi mình làm thêm một lần nữa nhỉ? Bảo bối để anh dùng thân thể để diễn tả tình yêu đối với em ha.”

Sầm Tư Kỳ vô ý thức hừ hừ, thân thể lần nữa bị Hoắc Long Đình chọc cho bén lửa, khóe mắt cho tới mi mày không tự chủ mang thêm mấy phần tư thái mị hoặc, trong miệng lẩm bẩm: “Khốn nạn…”

Hoắc Long Đình cúi đầu, ngậm đôi môi cậu, rồi đưa lên thành cái hôn sâu lưu luyến triền miên.

Đêm vẫn còn dài.

Hoàn toàn văn.

Gõ tới dòng này thật xúc động ghê, chính thức xong hết rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi nha. Hẹn gặp ở những câu chuyện khác. =)))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.