Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 94: Tử Đằng_ Nợ máu trả máu


Đọc truyện Tử Đằng Không Nở Lần Hai – Không Còn Là Nữ Phụ – Chương 94: Tử Đằng_ Nợ máu trả máu

Cao tốc La Verne không tự dưng được mệnh danh là “cao tốc Tử thần”. Có nhiều vô kể những vụ tai nạn thảm khốc xảy ra nơi này, như một lời nguyền rủa chết chóc của các linh hồn không được siêu thoát. Cao tốc La Verne không xây bằng đất đá, bê tông bình thường như những con đường khác, nó được xây bằng máu thịt và xác người. Phải có người chết khi đặt chân lên La Verne đã trở thành nỗi ám ảnh của bất – cứ – ai nghe tên nó.

Chính vì vậy mà con người, với bản tính tò mò bao la và trí tưởng tượng mênh mông, đã thêu dệt nên hàng ngàn câu chuyện ma quái về “cao tốc Tử thần” này. Ở những khu xóm gần đó, mỗi buổi tối họ thường tụ tập trước sân nhà của một người rồi kể nhau nghe những điều rùng rợn họ đã “trải nghiệm” ở La Verne. Và tất nhiên, mọi người nghe xong đều vô cùng sợ hãi, nhất là bọn trẻ con nhát cấy. Thuở còn nhỏ sống chung với mẹ quanh quẩn khu xóm đó, Trình Lạc Nghiêm chưa bao giờ tin những người dựng chuyện bịa đặt nọ, đặc biệt là lời nguyền “phải có người chết khi đặt chân lên La Verne”. Thậm chí anh còn đi cười nhạo lũ bạn vì đã đem lòng tin những câu chuyện ma quỉ vớ vẩn kia, mặc cho lời những cụ già khuyên ngăn “có thờ có thiêng, có kiêng có lành”. Anh cố chấp bỏ ngoài tai và đã nhận lấy sự trừng phạt cay đắng… vì…

Sự chế giễu của anh là một lời báng bổ.

Cho nên “nó” đã lấy mạng của bố mẹ anh chỉ vỏn vẹn qua hai từ “tai nạn”. Nó đã vĩnh viễn giấu nhẹm đi thân xác người tử nạn bất hạnh dưới  những vực sâu u ám, vĩnh viễn giam cầm linh hồn họ ở địa ngục đen tối. “La Verne” trở thành một bóng ma trong anh, khiến anh không bao giờ dám đối mặt với nó.

Vậy mà giờ đây Trình Lạc Nghiêm đang phải tức tốc lái xe để tới đoạn cao tốc đó càng nhanh càng tốt. Hai phần ba tổ chức Ám sát gắt gao theo sau anh, họ đang chạy với vận tốc gần như tối đa trên con đường không có lấy một rào chắn an toàn.

— Chết tiệt Trình Phong Lữ! — Trình Lạc Nghiêm tức tối nhấn mạnh chân ga, rít một tiếng. — Thằng nhỏ này dám một mình bám chân đến đây!

Tâm trạng Trình Lạc Nghiêm lo lắng dữ dội, đối với đứa em trai duy nhất, anh không thể thờ ơ để Trình Phong Lữ đơn thân độc mã đi cứu mẹ con Chu Tử Đằng mà chẳng có kế hoạch gì. Lúc nãy không cần Tiêu Khiết mang Ám đoàn Bạch gia tới ứng cứu, anh nhất định cũng sẽ cầm hết lực lượng rút lui đi cứu người trước tiên. Mặc kệ danh dự của tổ chức, mặc xác việc trừng trị tên Lương Kỷ Khiên khốn kiếp nọ, anh cũng sẽ không chần chừ mà quay lại hỗ trợ em trai.

Khỉ thật! Lãnh Dịch Khiêm thì mất liên lạc, Bạch Dĩ Hiên thì chỉ còn cách hi vọng, đương lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy đều thật oái oăm!

— Chúng ta tách ra. Một phần ba tổ chức đi theo Hứa Chính Đàm lên đường chính gây sự chú ý của bọn chúng trước. Số còn lại vòng xuống đường núi để không bị phát hiện, lấy đó mà tập kích! — Trình Lạc Nghiêm dứt lời liền bẻ tay lái chạy ra khỏi đường, anh gấp gáp đến mức đâm đổ cả mấy cọc gỗ được đóng làm ranh giới giữa đường cái và đường núi.

Cầu mong Trình Phong Lữ cùng mẹ con Chu Tử Đằng vẫn an toàn…

***

Chu Khuynh Cơ tâm trạng vô cùng bất an tiến về phòng thiết bị nơi những tiếng “lạch cạch” của tua vít va chạm với hộp thiếc được phát ra.

— Có chuyện gì? — Trong bóng tối, giọng Chu Khuynh Cơ nghiêm trọng vang lên.

— Thưa chủ nhân, đã có ai đó xâm nhập vào nơi này và tìm được phòng thiết bị, cắt tất cả mạch điện. Hiện chúng tôi đang sửa nguồn điện.

— Tại sao có xâm nhập mà các người lại không biết? — Chu Khuynh Cơ giận dữ thẳng tay bang mạnh cùi súng vào đầu tên thủ hạ khiến hắn ngã ngửa ra bất tỉnh, máu chảy ròng ròng từ trán hắn lấm lên đôi bốt của Chu Khuynh Cơ. Đôi mắt sắc nhọn của cô ả như nhìn xuyên được trong màn đêm, khiến những kẻ còn lại phải bất giác cúi đầu. —  Có hệ thống camera an ninh theo dõi, có cả hàng tá thủ hạ ở xung quanh vậy mà vẫn bị đột nhập? Lũ các người vô dụng đến vậy sao?

— Nhưng là… — Một tên ngập ngừng nói. — Kẻ đột nhập thân thủ không tệ, hơn nữa rõ ràng muốn vào được căn cứ này thì phải có thẻ phận sự hoặc mã nhận diện sóng âm từ bộ đàm chỉ được chế tạo ở trụ sở. Và còn phải biết mật khẩu nữa. Tên ấy nhập được cả hai điều kiện nên chúng tôi chỉ tưởng đó là thành viên tổ chức… Vả lại hắn vừa vào đã tìm ngay đến ổ phát điện và ngắt mạch, đã phái người tới kiểm tra nhưng chưa kịp nhận dạng hắn là ai… Vả lại căn hầm tối thế này…

— Ngụy biện!!! — Chu Khuynh Cơ thở mạnh, phì phò rống lên. — Tăng cường an ninh, lục soát tất cả căn cứ. Không điều khiển máy tính đóng cổng được thì ra đóng thủ công bằng sức người, không được để bất cứ tín hiệu nào truyền ra ngoài!

— Vâng! — Tất cả cuống cuồng đồng thanh hô to.

Chu Khuynh Cơ bực bội quay người toan trở lại căn hầm nơi giam giữ mẹ con Chu Tử Đằng thì đúng lúc ấy, tiếng thét từ đó vọng ra khiến Chu Khuynh Cơ hốt hoảng, càng vội vã cất nhanh bước.

— Bao vây căn hầm đó! Nhất định kẻ kia đến đây là giải cứu Chu Tử Đằng, vậy càng không thể để mẹ con ả bình yên trở ra!!!

Chết tiệt! Kẻ đó rốt cuộc là ai mà có thể hoàn hảo lẻn vào căn hầm đó mà không bị phát giác? Falanvil C” cô thiết kế một căn hầm chưa từng có ai dễ dàng đột nhập mà quỷ thần không hay! Kiểu thiết kế này cô đã ấp ủ phác thảo từ hồi đầu năm ngoái và mới xây cấp tốc gần đây, chuyện hack hệ thống là điều không thể. Ngoại trừ…

———————————————————–


— Cơ nhi? Những mẫu vẽ này là gì vậy?

Trong căn phòng sực nức mùi hương hoa đã ướp từ lâu, Trình Phong Lữ ghé đến bàn làm việc của Chu Khuynh Cơ, vô tình lại thấy tập phác thảo công trình quái lạ này.

Thời điểm ấy là đầu năm, nơi mọi chuyện đang chậm rãi bắt đầu. Khi ấy Trình Phong Lữ vẫn còn theo đuổi Chu Khuynh Cơ, cũng là thời gian “Chu Tử Đằng” kia còn tồn tại trên thế giới này. Hôm đó là ngày đầu tiên Trình Phong Lữ được Chu Khuynh Cơ mời ghé qua Chu gia dùng bữa với gia đình mình, là một trong những phút giây đầu tiên Trình Phong Lữ thực sự có ấn tượng với một người.

Chu Khuynh Cơ đang nhẹ nhàng chải mái tóc mượt mà bên bàn trang điểm, chợt nghe Trình Phong Lữ nói thế thì liền đứng phắt dậy. Cô nhanh chân tới giật lấy tập bản vẽ đó khiến Trình Phong Lữ bị giật mình không kịp phản ứng. Chu Khuynh Cơ hơi nhăn nhó, vội vàng cất tập vẽ vào trong học, cô làm bộ e ấp:

— Cái đó… anh đừng để ý! Em dạo này rảnh rỗi muốn luyện vẽ nên lên mạng tìm vài ảnh vẽ lại thôi mà!

— Thật đang luyện vẽ ư? — Trình Phong Lữ nhìn biểu cảm “có tật giật mình” kì lạ của Chu Khuynh Cơ, nghi hoặc hỏi lại. — Nhìn nét vẽ em điêu luyện không gôm tẩy thế cơ mà! Còn là vẽ công trình nữa, ai mới bắt đầu vẽ lại chọn vẽ ảnh mức độ khó vậy!? Mà anh nhìn sơ quá liền thấy thiết kế rất công phu, phải người vô cùng tinh vi mới vẽ nên không gian chi tiết như vậy! Sao lại là ảnh mạng được!

— Phong Lữ!!! — Chu Khuynh Cơ kéo lấy tay Trình Phong Lữ đặt lên hông mình, nhíu đôi mày thanh tú, cao giọng lộ rõ vẻ bực bội. — Anh là đang không tin em đấy ư? Em nói là ảnh mạng thì cứ cho là ảnh mạng đi! Nó không quan trọng, anh chất vấn em làm gì cơ chứ?

— Thôi thôi! Anh không hỏi nữa, em bớt giận đi! — Trình Phong Lữ thấy người đẹp trước mắt trở nên nóng nảy liền cúi người xuống hôn nhẹ đôi má đang phồng lên vì tức giận của Chu Khuynh Cơ, cố dỗ dành. — Anh không quan tâm nó nữa là được chứ gì!

— Được đấy! — Chu Khuynh Cơ hài lòng reo lên. — Giờ thì, chúng ta xuống nhà ăn cơm thôi!

— Ừ. — Trình Phong Lữ để mặc Chu Khuynh Cơ lôi lôi cánh tay mình xuống dưới sảnh dùng bữa. Anh không khỏi suy nghĩ về bản vẽ có in dấu hoa văn rất cầu kì đó. Anh từ nhỏ đã biết đọc mẫu vẽ thiết kế nên Chu Khuynh Cơ không biết cứ tưởng lừa được anh, tại sao cô lại lừa anh? Và tại sao cô có thể vẽ được mẫu thiết kế khó như vậy, hẳn cô vô cùng có tài. Nhưng tại sao cô lại giấu diếm anh?

Hàng vạn câu hỏi cứ bủa vây trong đầu Trình Phong Lữ hôm đó khiến anh cứ thi thoảng lại nhìn về phía Chu Khuynh Cơ dò xét cô. Tuy nhiên sau đó lại có quá nhiều chuyện xảy ra, Trình Phong Lữ cũng không hỏi lại làm Chu Khuynh Cơ tin rằng anh đã quên béng nó đi.

———————————————————–

Giờ nghĩ lại, quả nhiên là Trình Phong Lữ! Trình Phong Lữ là người duy nhất xem qua bản thảo cô sơ suất phơi ra lúc ấy, cô chỉ bắt đầu biết cảnh giác với người tình của mình sau chuyện vô ý để lộ hôm đó mà thôi. Dấu in hoa văn trên bản vẽ năm đó giờ khắc đầy trên các bức tường hầm để đánh dấu chủ quyền của cô, có khi Trình Phong Lữ đã vô tình bị gợi nhớ lại cũng nên.

Và cũng chỉ có Trình Phong Lữ mới sẵn sàng bán mạng vì ả đàn bà kia!

Thật cô đã quá khinh thường Trình Phong Lữ suốt thời gian qua, cứ cho hắn chỉ là người tình đào hoa không hơn không kém mà quên khuấy đi rằng hắn là em trai của Trình Lạc Nghiêm. Những chuyện như vậy Trình Phong Lữ tất phải khắc sâu vào đầu, chỉ chờ dịp phù hợp sẽ điều tra mà thôi!

Nghĩ đến việc bao lâu nay mình đã xem nhẹ Trình nhị thiếu gia, Chu Khuynh Cơ tối sầm mặt lên nòng súng, phòng trường hợp xấu nhất, ả sẽ thẳng tay kết liễu anh vậy!

“Trình Phong Lữ, đừng trách tôi vô tình. Cũng là tự anh đã quá vô tâm.”

***

Trong căn mật thất tối om do mất điện, Chu Tử Đằng vẫn đang bị tên thủ hạ kia ghì người xuống không cho chạy thoát. Tiếng khóc nức nở giờ chỉ còn lại thút thít của Bạch Ngân Đằng khiến cô lòng nóng như lửa đốt.

Mùi xạ hương?

— Này! — Tên thủ hạ còn lại trong số hai tên rút ra con dao sắc sáng loáng trong bóng tối, giọng trở nên nguy hiểm. — Tao nghe có tiếng bước chân! Có kẻ đã vào đây thì phải, tao còn nghe cả mùi máu nữa.

— Ừm. — Tên đang ghì đầu cô buông lỏng tay, hắn rút từ bên hông ra khẩu súng đen, con mắt hắn sáng quắc trong màn đêm. — Mày đi kiểm tra thử xem!


Tên kìa “Ừ” một tiếng, hắn lấy đèn pin ra soi xung quanh, ánh đèn lờ mờ trong căn hầm âm u càng khiến bầu không khí thêm đáng sợ. Bạch Ngân Đằng bị treo ở trên, con bé vì mệt lả đi mà cũng thôi khóc réo, sự im lặng của con bé làm cô như nghẹt thở.

Cô còn chẳng nghe nổi tiếng tích tắc của thời gian. Mọi thứ đang diễn ra thật chậm… thật chậm…

Bất chợt!!!

Tiếng thét thất thanh của gã thủ hạ kia đau đớn vang lên như làm rung chuyển cả căn hầm im ắng. Không chần chừ một khắc, Chu Tử Đằng dùng lực giật ngược khuỷu tay trái đánh vào bụng dưới của tên còn lại đang giữ khư khư khẩu súng. Hắn chỉ kịp rên một tiếng, những tưởng cô đã đuối sức sau những trận đánh đập vừa rồi nên hắn ta không mảy may phòng bị. Chu Tử Đằng không cho hắn kịp trở mình, cô trụ một chân, chân còn lại lấy lực một phát đá bật khẩu súng khỏi tay hắn. Và rồi cô cũng không lưu tình, nhằm thẳng ngay chỗ hiểm của hắn mà dùng lực thật mạnh nâng gối đá huých lên. Hắn ta kêu lên một tiếng rõ to rồi khuỵu người xuống. Nhanh như chớp, Chu Tử Đằng giương tay lên dồn sức đập vào sau gáy tên to xác này, khiến hắn trợn tròn mắt rồi cũng ngã rạp xuống bất tỉnh.

Còn tên kia, mới nãy hắn đang cẩn trọng quan sát xung quanh thì đột nhiên có thứ gì đó găm phập một phát đau điếng vào mắt trái hắn. Hắn gào toáng lên ôm lấy con mắt đang túa máu của mình mà điên cuồng vung dao loạn xạ. Mắt của hắn bị một cây kim rất nhỏ đâm xuyên qua, khi hắn đau đớn nhấp nháy mắt đã vô tình đẩy cây kim vào sâu thêm. Hắn cố bình tĩnh đưa bàn tay đang run run của mình hòng lấy thứ chết tiệt này ra nhưng không thành. Máu đỏ nhớp nháp dính vào tay hắn khiến hắn không tài nào lấy được cây kim ra mà còn khiến nó xuyên thẳng vào.

— Ai!!! Là ai làm!!! — Hắn điên loạn hét lên, nâng dao chém tứ phương vào không khí. — Tên khốn kiếp!!! Tao phải giết mày!!!

Rồi hắn trở nên im bặt. Thân người hắn vẫn cứng nhắc đứng sững, tay hắn cầm con dao sắc bén rỏ từng giọt máu thẫm lên sàn nhà, chiếc đèn pin đã trượt khỏi bàn tay lấm lem máu của hắn, “cạch” một tiếng. Ánh sáng đèn vô tình chiếu rọi cái đầu đã bị chém đứt lìa của hắn lăn lăn lóc với đôi mắt trợn trừng tia máu.

Rồi chẳng mất vài giây, thân người không còn đầu của tên thủ hạ nọ cũng đổ rạp xuống, máu từ phần cổ bị cắt lìa cũng từ đó mà thi nhau tuôn xộc ra.

Đèn vụt sáng. Hệ thống đã được khởi động lại.

Chu Tử Đằng lúc này nghe tiếng bước chân rất gần, ước chừng Chu Khuynh Cơ đang nhanh chóng quay trở lại nơi này. Cô liền lao tới nhặt lên khẩu súng mà tên to xác kia vừa vứt. Tay cô run run, máu ở khóe miệng cô đã khô, còn máu từ xác người kia vẫn còn lênh láng. Cô nhanh tay lên đạn, hướng về phía bảng mã điều khiển cửa hầm, nhắm vào nó!

— Chu Tử Đằng! — Chu Khuynh Cơ nghiến răng tức tốc chạy đến. Khẩu súng của ả đã được lên nòng sẵn chỉ chờ dịp này. — Mau bắt nó lại!!!

*Đoàng* một tiếng!

Cánh cửa hầm đột ngột đóng lại. Chu Tử Đằng chưa vội mừng vì đã nhắm bắn trúng bảng điều khiển được bao lâu thì liền nghe Chu Khuynh Cơ quát tháo ở ngoài:

— Chặn hết đường đi của bọn chúng! Mau phá cửa!!!

— Chu Tử Đằng! — Lúc này đây Trình Phong Lữ mới lên tiếng. Trong tay anh đã bồng an toàn Bạch Ngân Đằng, khắp người anh đầy những thương tích mà anh chẳng lộ vẻ gì là để tâm. — Mau tìm đường rời khỏi đây!

Chu Tử Đằng không đứng ngây ra đó mà vội vã đi theo Trình Phong Lữ. Nơi đây tuy là căn hầm xây sâu nhất nhưng nhất định vẫn phải có một đường thông thoát hiểm!

— Em tìm bên kia, anh sẽ tìm bên này! Để ý xem cánh cửa thoát hiểm dự phòng ấy lẫn ở đâu!

— Được.

Nói đoạn, Chu Tử Đằng liền bắt tay vào rà soát các bức tường để tìm xem có kí hiệu hoặc là dấu vết gì có thể giúp cô và anh trở ra không.

Tiếng cưa sắc nhọn đục xuyên qua cánh cửa hầm tạo nên tiếng xè xè inh tai.


— Bọn chúng đang cưa phá cửa!!! — Trình Phong Lữ không che đậy nỗi nét khẩn trương, anh vừa bế Bạch Ngân Đằng vừa cuống quýt tìm lối thoát. Chân anh ráng bước từng bước khập khiễng, vết thương ở khuỷu chân rách miệng càng khiến anh di chuyển thêm khó khăn.

— Trình Phong Lữ! Không có lối thoát!!! — Chu Tử Đằng mồ hôi rơi lã chã, ngoài kia cánh cửa đã sắp bị cưa khoét ra. Tiếng thúc giục đầy giận dữ ngoài kia của Chu Khuynh Cơ càng làm cô thấy sợ hãi. Cô không tiếc mạng mà sẵn sàng người chết kẻ sống ở nơi này, chỉ không dám để con gái còn quá nhỏ đã phải chịu thảm cảnh.

— Không thể nào! — Trình Phong Lữ ôm chặt Bạch Ngân Đằng vào lồng ngực đang phập phồng dữ dội của mình. Gương mặt anh đã tái đi do mất máu nhưng anh vẫn không ngừng nghỉ tìm kiếm đường thoát thân. — Nhất định có lối ra.

Nhất định sẽ không để mẹ con em bỏ mạng ở nơi này.

Cánh cửa bị cưa nóng mà dần dần nứt ra, chiếc cưa trong một thời khắc vì không chịu nổi mà đơ máy. Coi như ông trời cho họ thêm thời gian tìm đường sống. Chu Khuynh Cơ ở ngoài vẫn không ngừng quát tháo, tiếng đập đá cửa uỳnh uỳnh vang lên. Cánh cửa sắt dường như không chịu nổi mà cũng bị móp méo lồi ra.

— Mau lên!!! Bọn chúng sẽ không thoát nổi! Xông vào lập tức bắn!

— Trình Phong Lữ!!! — Đương lúc tưởng chừng như hi vọng đã hết, Chu Tử Đằng mừng rỡ reo lên. — Ở trên kia có ống thông gió!!!

Trình Phong Lữ nhìn theo hướng chỉ của Chu Tử Đằng thì nhận ra đúng là có một ống thông gió ở đó. Họ còn thể thoát khỏi đây bằng cách bò qua ống thông gió!

— Mau chạy lên lan can! Anh sẽ đỡ mẹ con em trèo lên!

Dứt lời, Chu Tử Đằng cũng Trình Phong Lữ tức tốc chạy vọt lên cầu thang đến lan can dưới ống thông gió. Trình Phong Lữ đặt Bạch Ngân Đằng nằm xuống để dùng thân đỡ Chu Tử Đằng lên. Chu Tử Đằng đứng trên vai Trình Phong Lữ, cô rút súng bắn hai viên ở hai mép cho cửa lỏng ra rồi dồn hết lực mở cửa gió. Xong xuôi, cô nhanh chóng trèo lên ống thông gió chật hẹp.

— Đưa con gái cho em!

— Đưa súng cho anh!

Không đợi Chu Tử Đằng nói, lúc cô đã lên được ống thông gió anh liền bế ngay Bạch Ngân Đằng lên cho cô. Cô đẩy tay đưa con gái lên trước rồi cứ thế mà trườn tiếp thật nhanh. Lúc Trình Phong Lữ nhảy đà leo lên ống thông gió thì cánh cửa đã được phá ra, một lũ người áo đen ập vào như ong vỡ tổ.

Chu Khuynh Cơ quả nhiên không lưu tình vừa xông vào đã hướng súng ngay về phía Trình Phong Lữ mà nhằm bắn. Anh nhanh trí thụt người vào, tay cầm súng bắn vào thiết bị phun nước khi có cháy lắp ở trên trần. Ngay lập tức nước ở đó bị chập mạch mà đồng loạt tuôn ra xối xả. Vài ba kẻ ở dưới bao gồm cả Chu Khuynh Cơ vì gấp gáp đuổi lên mà trượt ngã sóng soài.

— Tuyệt lắm! — Trình Phong Lữ reo lên, anh không phí thời gian vàng bạc nữa mà cũng nhanh nhẹn bò qua ống thông gió, theo sát mẹ con Chu Tử Đằng phía sau.

— Mau phái người mai phục hết ở cuối ống thông gió! — Chu Khuynh Cơ hét lên. Cô ả không nói hai lời liền quay gót đi một lối khác chặn đầu bọn họ. Ống thông gió ấy nếu biết suy nghĩ mà rẽ đúng hướng thì sẽ dẫn ra một nhà kho trống được xây ở nơi cao nhất. Ở đó có một cái thang mà khi trèo lên sẽ hoàn toàn thoát khỏi hầm ra ngoài đỉnh núi. Mặc dù vị trí đỉnh núi muốn an toàn chạy trốn cũng hiểm hóc không kém nhưng chỉ cần thoát ra khỏi hầm là có cơ may sống.

Dĩ nhiên Chu Khuynh Cơ sẽ không để chuyện đó xảy ra. Ả phải tận mắt thấy xác cả ba người họ tắm trong máu. Họ không xứng đáng được sống, có chết cũng phải khiến cả ba kẻ kia chết không toàn thây.

Quả nhiên đối với một người bắt buộc phải thành thạo hệ thống thoát hiểm như Trình Phong Lữ, anh đã đưa cả ba người đúng hướng ra. Chu Tử Đằng từ bên trong đẩy mạnh cửa gió cho nó rơi ra, rồi cô cẩn thận ôm con gái trèo ra.Trình Phong Lữ theo sau, cảm giác như chân anh đã bị tê liệt đến nơi, anh hầu như không còn cảm thấy gì nữa, mọi thứ trước mắt cứ đảo qua đảo lại thật mơ hồ.

— Trình Phong Lữ! Căn phòng này có độc nhất một cái thang hướng lên cửa trần kìa!!!

— Ừ… — Trình Phong Lữ nhìn quanh, anh yếu ớt nói. — Nó đến hiện tại là lối thoát duy nhất…Đã đến được đây rồi phải sống sót trở ra.

— Trình Phong Lữ! Anh có bị sao không? — Chu Tử Đằng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh mà lo lắng không yên.

— Dada! — Bạch Ngân Đằng từ nãy giờ không hề hé răng liền với người như muốn anh ẵm. Con bé đã không còn sợ nữa, nó quả nhiên kế thừa huyết mạch của Bạch Dĩ Hiên, gặp những chuyện như vậy đều không để nỗi sợ hại xâm chiếm lâu.

— Công chúa nhỏ thật dũng cảm. — Trình Phong Lữ như được tiếp thêm sức mạnh, anh cố thanh tỉnh mình, trấn an Chu Tử Đằng. — Anh không sao. Lại đằng kia, em cùng con mau lên trước.

Chu Tử Đằng không phí thêm một giây, cô một tay ẵm Bạch Ngân Đằng, tay kia với thang trèo lên. Lên đến tận cùng có một cái cửa gỗ, cô mạnh tay đẩy nó ra thì liền nhìn thấy bầu trời vời vợi bên ngoài.

Họ đã thoát được rồi.


Gió mạnh thổi xuống vù vù từng đợt hung hãn làm cô như bị cuốn theo. Hoa cỏ xung quanh cũng nghiêng ngả theo cơn gió dữ, đất cát thỉnh thoảng lại rơi xuống tứ tung. Lúc này cô mới nhận thức được cô đang ở trên đỉnh núi. Chu Tử Đằng cùng con gái đã an toàn trở ra, cô chồm người vào đưa tay giúp Trình Phong Lữ leo lên nhanh hơn.

— Trình Phong Lữ, anh mau lên đây. Chúng ta sắp thoát rồi!!!

Trình Phong Lữ cảm thấy cả người như nóng lên, ý chí sống sót dâng lên trong anh mạnh mẽ khiến anh quên đi cơn đau. Cứ từng bước một leo lên những nấc thang, cứ từng giây một chạm tới khát khao sống.

Đột ngột cánh cửa bị đá bật ra, Chu Khuynh Cơ đã đuổi tới nơi. Cô ả mặt mày đỏ lên không biết vì cơn giận sục sôi hay vì đã gấp rút truy cùng giết tận bọn cô. Ả ta thở hồng hộc giương súng nhằm thẳng vào người Trình Phong Lữ, Chu Tử Đằng nhoài người ở cửa miệng hét lên, thân lao người tới:

— Trình Phong Lữ!!! Coi chừng!!!

*Đoàng* Đoàng*

Hai phát súng liên tiếp vang lên, kéo theo đó là tiếng thét đau đớn của Trình Phong Lữ.

— Khốn nạn! — Chu Khuynh Cơ hét lên, quăng đi khẩu súng đã hết đạn. Bắt đầu trèo lên thang.

— Chết tiệt! Nhưng cũng thật là…

Thật là may cho anh. Chu Khuynh Cơ không ngần ngại chĩa súng tính kết liễu anh, Chu Tử Đằng cũng không chần chừ mà dùng hết lực kéo anh lên. Anh vì thế mà giữ được cái mạng, nhưng cũng không tránh khỏi hai viên đạn đồng loạt găm vào bàn chân anh.

— Dadadada!

Bạch Ngân Đằng cố gào lên, lúc này anh mới để ý Chu Tử Đằng đang ôm con bé, còn anh thì đang đè lên người Chu Tử Đằng.

— Xin lỗi công chúa nhỏ… làm con ngộp rồi! — Mới nãy khi cô dùng sức kéo anh ra, cả hai đã mất đà khiến anh ngã nhào lên cô. — Chu Tử Đằng… Em không sao chứ!?

— Chúng ta cứ chạy khỏi đây đã… — Chu Tử Đằng cố nhoài người dậy, cánh tay bị trật khớp nặng vì đã kéo Trình Phong Lữ ra bắt đầu truyền đến từng trận đau khiến cô cắn chặt răng.

Chu Tử Đằng vội bồng con lên, cô cố chạy thật cẩn thận, con núi này khá dốc, vách đá lởm chởm đầy cành cây nhọn chĩa ra như thế này nếu không may rớt xuống sẽ mất mạng như chơi.

Chu Khuynh Cơ trèo thang đã sắp lên được tới nơi, bỗng từ đâu mấy quả đạn pháo được bắn liên hoàn vào chân núi làm chấn động cả căn hầm. Tưởng như cả quả núi bị đánh động mà lắc lư, Chu Tử Đằng cùng Trình Phong Lữ đang tìm đường xuống khỏi quả núi cũng bị đợt rung chuyển vừa rồi làm cho mất đà ngã ngược ra sau. Chu Khuynh Cơ đã nhanh nhẹn đu bám vào mặt đất, cái thang đã bị trận chấn động lúc nãy làm lệch ngã. Giờ ả mà buông tay ra thì chỉ có rớt xuống lại gãy xương!

— Cấp báo!!! Cấp báo!!! — Giọng nói kinh sợ cùng hoảng loạn được rè rè phát ra từ bộ đàm giắt bên hông Chu Khuynh Cơ. — Có tập kích!!! Căn hầm đã bị tấn công!!! Là người của tổ chức Geranium do Trình Lạc Nghiêm chỉ dẫn đã xâm nhập vào được căn cứ!!!

— Báo động!!! Căn hầm bị phá hỏng nghiêm trọng! Cứ đà này hầm sẽ bị sập, mau phản công!!!

— Chủ nhân! Người ở đâu rồi??? Chúng tôi cần chỉ thị của người!!!

— Không thể nào!!! Chu thiếu gia vừa mới gửi cảnh báo… những quả đạn pháo vừa rồi được bắn bởi một phi cơ đang bay đến!!! Phi cơ đó thuộc Ám đoàn Bạch gia… Và người ra lệnh khai bắn là… Bạch Dĩ Hiên!?

— Lương thượng chủ nói hắn đã là người của chúng ta mà!!! Dùng hết lực đánh trả lại! Trước tiên điều thủ hạ ra giải quyết bọn Geranium đi! Xin nhắc lại! Chủ nhân!!! Người ở đâu, chúng tôi cần chỉ thị của người!!!

–…

Mặc cho những tiếng quát tháo khẩn cấp đan xen tiếng súng nổ ác liệt phát ra từ bộ đàm, Chu Khuynh Cơ không hề mảy may quan tâm. Mắt cô ả hằn lên những tia máu, gương mặt ả bị thù hận làm vặn vẹo đi trông vô cùng kinh hãi. Ả nhìn bóng dáng hai người dìu nhau, tay bồng đứa trẻ cùng nhau tháo chạy mà ý muốn tẩm xác bọn chúng càng thêm mãnh liệt!

“Giết chết chúng!”

Phải có người chết khi đặt chân lên La Verne.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.