Tử Đằng Đã Héo Có Thể Lại Nở Hoa?

Chương 31: Món quà Lót đường


Đọc truyện Tử Đằng Đã Héo Có Thể Lại Nở Hoa? – Chương 31: Món quà Lót đường

TB và XN mắt tròn mắt dẹt nhìn khung cảnh phía trước

“Lày, thế lày là thế lào?

Lừa tềnh à?

Rõ ràng là bảo đi biển thế quái nào lại thành đến nhà hàng 5 sao này chứ?

Bộ biển ở ngoại ô thành phố mới mọc chân chạy về đây nên phải đuổi theo hở?

Ểểể…, hay là bắt cóc tập thể hử?”

Đây chính là nỗi lòng “rối bời” của hai bạn nữ nào đó.

Chuyện là rõ ràng GVCN và trong nguyên tác bảo là đến bãi biễn ở ngoại ô thành phố. Thế mà sau khi leo lên xe nhắm mắt ngủ một giấc tỉnh dậy hai cô nàng lại thấy mình và toàn thể giáo viên, học sinh đang đứng trước một nhà hàng 5 sao nào đó mà ai cũng biết đến chỉ có hai cô là không biết.

Thấy các học sinh rất tự nhiên đi vào không tỏ ra một chút gì gọi là ngạc nhiên, XN liền lôi đại một bạn nữ sinh trong lớp ra hỏi

– Này bạn, cho hỏi tại sao chúng ta lại đến đây dậy?


– À XN đồng học, tại lúc sáng bạn đến trễ nên không biết. Vì Mi Mi đồng học thích về đồng quê chơi nhưng vì hai ngày nữa là sinh thần của bạn ấy, sợ sẽ về không kịp nên hội phó Châu Hàn Phong đã đề nghị đổi thành về quê chơi sau sinh thần của Mi Mi đồng học còn bây giờ anh ấy sẽ đãi chúng ta tại nhà hàng này xem như là tạ lỗi đó.

Bạn nữ đó nói xong liền cười tít mắt.

Vì sao ư?

Tất nhiên là vì lần đầu tiên được nam thần mời đi ăn rồi. Dù đó là mời cả trường chứ không phải chỉ một mình bạn í.

– À, mà hai bạn nhớ giữ bí mật nha, bởi vì anh Phong muốn tạo bất ngờ cho Mi đồng học nên vẫn chưa cho bạn í biết.

Hai bạn nữ nhà ta sau khi nghe xong câu đó thì khuôn mặt rất ư là…ba chấm.

TB: “…” Bộ bà đây nhìn giống kẻ nhiều chuyện lắm hở?

XN: “…” Ê, thanh niên à, chụy đậy chưa rảnh rỗi sinh nông nỗi tới mức đi buôn chuyện với con mén nữ chính đó đâu kưng.

Nhưng ngay sau đó khuôn mặt của hai nàng bỗng “đau khổ tột cùng”.

Vì sao ư?

Là vì ghen tị với Kiêu Mi Mi chứ sao.

“Câu trên trích suy nghĩ của những bạn nữ ganh tị với “sắc đẹp trò chơi”, à nhầm “trời cho” của hai chụy nhà ta.”

Nhưng có một sự thật đau lòng là khuôn mặt “đau khổ tột cùng” của hai chụy ý thật ra lại nói lên rằng hai chụy ý đang “xúc động éo tả thành lời.”

“Ểểể…

Vậy còn kịch hay của chụy đâu? NP tập thể của chụy đâu? Phim AV sống động của chụy đâu?

Thế lày là thế lào?”

=>Trích nỗi lòng của hai mỗ nữ nào đó.


– Nếu đã đến thì cũng nên vào chung vui chứ nhỉ?

Đang chìm đắm trong “đau khổ” TB bỗng dưng lên tiếng sau đó môi nhếch lên đầy ý vị.

XN nhìn bộ mặt “nham hiểm” của con bạn thì bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Nhưng rất nhanh sau đó cô cũng nở một nủ cười giảo hoạt đúng chất…hồ ly.

– Nga, có lẽ chúng ta nên tặng một chút quà gọi là “lót đường” cho món quà chính sau này a.

Sau câu nói đó hai bạn nữ nhà chúng ta đường đường chính chính…à nhầm, không đúng. Phải nói là hùng hùng hổ hổ…cũng không đúng luôn, có phải đi ăn cướp đâu mà hùng hùng hổ hổ cơ chứ.

Thôi nói túm cái váy lại là hai bạn nữ nhà chúng ta rất ư là…có thể gọi là…khụ…”tiêu sái” đi vào bên trong.

Vừa vào trong thì hai bạn liền thấy một việc rất kinh sờ khủng đó là…

…Đại sảnh nhà hàng éo có một bóng người nào.

(t/g: kinh khủng khiếp nhể).

Bỗng một cái bóng vụt qua sau đó lại biến mất tiêu

– À, quên nhắc hai bạn là tiệc được tổ chức ở tầng 7 nha.


TB: “…” Ê, bộ mi định đi thi maratông cấp lục địa, à không, cấp hành tinh hả? Làm gì mà chạy không thấy bóng như bị c-hó rượt dậy?

XN: “…” Này này, bà đây bị đau t-rym đấy có được không? Làm gì mà đi không thấy ma về không thấy quỷ dậy?

(t/g: “đi không thấy ma về không thấy quỷ”? Hình như có cái gì đó sai sai)

Thực ra thì cũng chẳng phải là ma quỷ thần thánh phương nào cả.

Đó chỉ là bạn nữ lúc nãy XN vơ đại để hỏi tốt bụng chạy đến nhắc nhở hai bạn ấy í mà.

Không biết bạn í học đâu ra cái thuật phi nhanh như ch-zó ấy nhỉ?

Tuy mới bị “nhát ma” như dậy nhưng hai bạn nữ nhà ta rất nhanh lấy lại phong độ tiếp tục “tiêu sái” bước đi.

XN thì trưng ra bộ mặt “thanh niên nghiêm túc của năm” còn TB thì vẫn là khuôn mặt nạnh nùng “băng sơn ngàn năm éo đổi”.

Thế nhưng khuôn mặt hai bạn có một điểm giống nhau là cả hai đều đang nở một nụ cười nửa miệng đầy nguy hiểm.

“Châu Hàn Phong, tôi đành phải giành quyền tặng quà cho nữ chính trước anh rồi a. Nữ chính cô cứ đợi đi, món quà “lót đường” của tôi cũng đặc sắc không kém gì món quà chính đâu a. Hy vọng cô sẽ thích nó”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.