Đọc truyện Tử Đằng Đã Héo Có Thể Lại Nở Hoa? – Chương 29: No Name (đã chỉnh sửa)
Ào…ào…
Từng cơn sóng khẽ xô vào bờ làm ướt cả đôi trần nhỏ nhắn của cô gái nào đó.
Mặc kệ việc mình có thể bị ướt, cô ngồi bệt xuống chỗ sóng vẫn đang không ngừng đánh vào bờ và đưa mắt nhìn bầu trời đêm đẹp lung linh huyền ảo.
Trái tim của em rất đau…
Chỉ muốn buông tình ta ở đây…
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí đang vô cùng yên tĩnh.
– Gì nữa đây không biết?
Nhìn thấy một dãy số lạ hoắc cô thầm than một câu sau đó lười biếng ấn nút nghe.
– Alo, ai dậy?
Bên đầu bên kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng hơi rụt rè vì nghe thấy giọng nói của cô lạnh như băng
“À là cô đây, GVCN của em”
– Có chuyện gì dậy ạ?
Nghe nói là GVCN nên giọng của TB cũng dịu hơn một chút.
Vị GVCN này rất tốt với nữ phụ a. Từ khi mẹ nữ phụ mất vị GV này chính là người luôn bên cạnh động viên an ủi nữ phụ.
Vị GV kia nghe giọng cô nhẹ nhàng hẳn đi thì cũng thấy tự nhiên hơn một chút, dịu giọng nói với cô
“Ngày mai trường có tổ chức một chuyến du lịch cho học sinh tại bãi biển ở ngoại ô thành phố. Em tham gia chứ?”
Đối với câu hỏi này cô dở khóc dở cười không biết phải nói thế nào cho phải.
Hiện giờ nơi cô đang ngồi ngắm sao, ngắm sóng là nơi mà vị GV kia nói sẽ là địa điểm du lịch đó.
– Em sẽ khô…
Cô định từ chối không đi thì bỗng nhớ đến gì đó. Sau khi nở nụ cười được UNESCO công nhận là “gian xảo nhất mọi thế kỉ” sau đó mở miệng trả lời
– Được, em sẽ tham gia.
“Ừ, vậy sáng mai 6 giờ em có mặt tại trường nha. Thôi em ngủ sớm đi, chúc em ngủ ngon.”
– Vâng ạ, chúc cô ngủ ngon.
Tút…tút…tút…
Trái tim của em rất đau…
Vừa kết thúc cuộc nói chuyện với vị GVCN kia thì thoại cô lại đổ chuông.
Nhìn vào thấy là con bạn trời đánh gọi thì cô mở loa ngoài sau đó quăng điện xuống nền cát đang không ngừng đổ xô vào bờ những con sóng lăng tăn mà không thèm sợ điện thoại bị ướt hay bị nhiễm nước.
– Alo
“Con nhỏ kia mày đang ở đâu vậy hả? Sao nói đi World Cup(WC) rồi biến mất không tung tích dậy hả?”
Ở đầu dây vang kia tiếng hét của con bạn trời đánh nào đó.
– Lúc nãy có người tới bảo tao đi nhận số vũ khí đã yêu cầu chế tạo.
Cái này là cô nói thật nha, đám người vest kia là người của Lãnh Phong tới mời cô đi nhận vũ khí mà cô đặt bọn họ chế tạo a.
Chỉ là, bọn họ bảo cô đi nhận hàng thôi mà. Không cần phải phô trương như vậy. Làm cô còn tưởng sẽ được khởi động chân tay một chút nữa chứ.
“Thôi kệ mày, mà cô Hạ có gọi điện cho mày không vậy?”
– Cô Hạ? À, gọi rồi.
“Vậy mày tham gia chứ?”
Con bạn trời đánh nghe cô nói vậy thì háo hức hỏi cô.
– Tất nhiên là…không.
“Sao ệ? Mày đừng quên là sẽ có kịch hay đó nha.”
– Tao còn phải chế tạo độc dược nữa.
“Đi đi mà, rồi tao sẽ giúp mày chế tạo độc dược. Ok?”
– Được thôi, mày nhớ những gì mình đã nói đó. Đừng có mà hối hận.
“Tất nhiên, Âu Dương Xử Nữ này sẽ never hối hận. Mà thôi nha, tao chơi tiếp đây.”
– Mày vẫn còn ở bar luôn hả?
TB lắc đầu ngao ngán hỏi con bạn mê chơi.
“Tất nhiên rồi. Bye.”
Tút…tút…tút…
Cuộc điện thoại vừa dứt cũng là lúc nụ cười gian xảo hiện trên môi con nhỏ nào đó.
” Cô còn giận con nhỏ này vụ nó lôi cô vô bar để cô gặp hết rắc rối này đến rắc rối khác nha. Vậy là có ôsin không công rồi. Cũng may là mình nói xạo với nó là mình không đi. Xử Nữ lần này bà đây cho mi ăn hành đến chết luôn.”