Đọc truyện Tử Đằng Đã Héo Có Thể Lại Nở Hoa? – Chương 20: No name
Anh ta là LĂNG THIẾU PHÀM?
TB đang có dự cảm muốn đập đầu vô gối chết quách cho rồi.
Hắn ta là nam chủ Lăng Thiếu Phàm. Là nam chủ mà cô ghét nhất trong bộ truyện khốn kiếp này dậy mà cô lại tốn công hao sức đi cứu hắn ta mới đau chứ.
Vì sao ư? Vì đơn giản trong truyện hắn ta là một hoa hoa công tử phong lưa đa tình thay bồ còn nhiều hơn thay áo.
Và trên hết hắn ta chính là hôn phu của nữ phụ.
Hắn ta không giống như các nam chủ khác xa lánh nữ phụ mà lại chăm sóc quan tâm sau đó lại ngầm phản bội cô ta.
Tên này một mặt thì nói yêu thương nữ phụ nhưng mặt khác lại ôm ấp lên giường với nữ chính, sủng cô ta đến tận trời.
Hắn ta cũng là một tên bad boy chính hiệu. Tiêu tiền như nước, kể cả khi đã có nữ phụ và nữ chính thì vẫn qua lại quan hệ với nhiều cô gái khác.
Theo cô thấy hắn ta chính là hình mẫu của một tên sở khanh lưu manh hết thuốc chữa, hai mặt giả tạo vô đối.
Mãi suy nghĩ mà TB không hề để ý hắn ta đã đến cạnh mình từ lúc nào. Đã dậy hắn còn áp sát mặt mình vào tai cô mà phả ra hơi thở nóng hổi.
Hắn định há miệng cắn vành tai cô thì ngay tức khắc một con dao xuất hiện trước ngực trái của hắn.
TB không hề đỏ mặt tía tai hay gì gì đó như mấy cô gái khác mà gương mặt lại lạnh như băng, ánh mắt lại ẩn nhẫn sát khí
– 3s nếu anh không tránh xa tôi ra thì tôi đây cũng không ngại cho anh die luôn đâu.
Hắn nghe TB nói thì thức thời tránh xa cô ra 5 bước sau đó nhăn mặt nói
– Em có phải con gái không dậy? Thực nhẫn tâm quá đi.
TB không nói gì mà chỉ để lại một xấp giấy sau đó đi về.
Đi đến gần cửa cô lại cất tiếng nói
– Tiền viện phí tôi đã thanh toán rồi. Đây là hóa đơn và số tài khoản của tôi, khi nào khỏe lại thì gởi tiền vào đó trả lại cho tôi.
Đùa à, cô không tốt đến nỗi cho không ai cái gì đâu. Nhất là đối với một kẻ như hắn thì càng không.
Hắn ta nghe cô nói dậy thì nhăn mặt tỏ vẻ ủy khuất nói
– Sao em kẹo thế? Chỉ có mười mấy triệu mà em cũng đòi là sao?
TB thấy hắn nói dậy thì quay lại nở một nụ cười thực con mẹ nó ôn nhu khiến hắn ta bất giác lạnh sống lưng. Sau đó môi mỏng lạnh lùng phun ra một câu hết sức nhẹ nhàng
– Tiền thì anh vẫn phải trả. Nhưng tôi có thứ khác muốn cho anh.
Lời nói đi đôi với thực hành. Ngay lập tức cô móc cây súng nằm bên hông đẩy cần xoay chiếc bánh răng trên súng hiện ra số 5 sau đó bắn tới tấp vào hắn ta.
Lăng Thiếu Phàm tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh nhẹn xoay người tránh né.
TB sau khi bắn xong thì đẩy cần xoay bánh răng hiện ra một ô trống không có số sau đó xoay xoay trong tay và dắt lại vào bên hông.
– 13 phát đạn chứa độc. Anh thỏa mãn rồi chứ?
Lăng Thiếu Phàm nghe cô nói thì cũng đánh mắt nhìn những chỗ trên mặt đất vừa bị đạn bắn vào nhưng không thấy đạn mà chỉ thấy những vũng nước màu xanh lam vô cùng lấp lánh vẫn đang bốc hơi bay dần.
Hắn ta thấy cảnh tượng đó thì khiếp đảm nhìn cô không nói nên lời còn cô thì chỉ cười khẩy cất giọng giễu cợt
– Lăng lão đại, đại boss của hắc miêu bang. Anh không cần phải giả vờ sợ hãi như vậy đâu, nhìn thật nực cười đó. Với lại hôm qua tôi cũng đã thấy anh không chút thương xót tàn nhẫn xuống tay giết chết hơn 300 người rồi. Nên anh đừng làm cái bộ dạng đó nữa.
Hắn ta nghe cô nói thì cũng mỉm cười sau đó liền hiện nguyên hình thành một con cáo tinh ranh nguy hiểm
– Wao cô bé,(bé đầu ngươi) em tên gì dậy? Đúng là không hề tầm thường mà. Có lẽ hôm qua tôi đã đánh giá sai về em.
TB không hề để ý đến câu nói của hắn mà quay lưng đi luôn chỉ để lại một câu
– Đằng Tử Thiên Bình
Trong phòng bệnh VIP trống vắng Lăng Thiếu Phàm ngồi đó với một nụ cười nham hiểm trên môi(tử kỉ).
“Cô bé, em thật thú vị. Vui nhỉ, lại sắp có đồ chơi mới rồi. Sẽ thú vị lắm đây.”