Tứ Đại Yêu Tinh Lanh Chanh Và Tứ Đại Chúa Tể Băng Giá Lạnh Lùng

Chương chương 3 : những hợp đồng giả.


Bạn đang đọc Tứ Đại Yêu Tinh Lanh Chanh Và Tứ Đại Chúa Tể Băng Giá Lạnh Lùng: Chương chương 3 : những hợp đồng giả.

Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời mát mẻ. Hôm nay Châu rất vui còn lí do vì sao lại vui thì không biết . Nhỏ vửa đi vừa hát (yêu đời thế) vì đang mải mê hát nên cô nàng không để ý rằng mình sắp tông vào một chiếc xe BRW bự tổ chảng nhưng khi phát hiên ra rồi thì mọi chuyện đã quá muộn .Cô nàng đâm vào cái xe đó, ngã chổng khớ . Hậu quả là chiếc xe bị mắt cái kín chiếu hậu còn bé cưng của nhỏ thì đã tàn đời . Đơ người một lúc nhìn hậu quả ….
-nè cô làm gì vậy hả- Minh không biết từ đâu chui ra.
-tôi…tôi…-Châu ấp úng.
Thấy Châu ấp úng Minh nghĩ Châu vừa ăn chộm xong bị bắt tại trận nên mới ấp úng .
-có tin tôi báo cảnh sát không ?- Minh đe dọa .
-đừng mà anh đừng báo cảnh sát chỉ là gãy cái hín chiếu hậu thôi mà có gì to tát đâu tôi sẽ đền – Châu van nài.
Thấy nghi ngờ vì tự dưng lại nhắc tới bé cưng của cậu lúc này Minh mới ngó tới con xe và thấy 1 các kín chiếu hậu đã qua đời một cách thê thảm : nát vụn .
với Minh thì cái kín chiếu hậu đó chả nhắm nhò gì để thay cái mới nhưng vẫn giả bộ.
-Ôi trời ơi cô có biết cái kín chiếu hậu đó tôi mua bao tiền không vậy hả -Minh giả bộ thương xót.
-Tôi xin lỗi tại tôi không để ý tôi sẽ đền mà anh đừng lo.-Châu
-Hứ vậy cô định đền tôi cái gì-Minh.
Nghe Minh nói Châu mở cặp rút ra một cây bút chì đưa cho Minh
-Đây tôi đền anh cây bút chì-Châu vui vẻ.
Bút chì?
Đền bút chì ?
Trời nghĩ sao mà làm hỏng cái kín chiếu hậu trăm nghìn mà đền cây bút chì hai ngàn vậy trời.
Thấy Minh đứng im Châu vội giải thích.
-Ơ tôi làm hỏng cái kín chiếu hậu của anh thì tôi đền cấy bút chì 1 đền 1ok hết nợ ha – Châu
-Gì cô nghĩ sao mà đền tôi cấy bút chì đó nhà tôi không rộng mà tha cái cục nợ ý của cô về đâu nhá – Minh nói – cô phải đền tôi cái khác tôi không nhận cái này đâu – Minh
-Nhưng tôi biết láy cái gì để đền cho nanh chứ – Châu mặt ỉu xìu tới tội làm Minh phì cười nhưng Minh cười thì chẳng ai biết.
– thôi được tôi cũng chả làm khó cô nếu giờ không có thì mai đền tôi, cũng chả sao giờ cô đi được rồi đó – Minh
Châu buồn bã dựng con xe của nhỏ lên dắt tới tiệm sửa . Con xe của Châu bị long xích xịt lốp vậy sao đi được.
-sao không đạp mà dắt – Minh
-con xe của anh ban cho đó – Châu buồn bã nói rồi đi tiếp không ngoảnh lại.
Gửi xe ở tiệm sửa xong nhỏ buộc pải đi bộ tới trường . Bỗng 1 chiếc ô tô mui trần đen bóng tiến lên đó chính là con xe mà Châu đã tông phải Minh ngó mặt ra hỏi.
-Đi chung không – Minh 

-nhưng … – Châu
-không đi cũng chả sao – Minh
-Tôi có đi chỉ là…- Châu
-tóm lại là có đi hay không – Minh
-Có – Châu trả lời rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào xe.
-Nè tôi hỏi 1 chuyện – Châu
-Chuyện gì – Minh ngoảnh sang nhìn nhỏ
-ttoi đi nhờ xe của anh vậy có phải trả tiền xe không – Châu
-Có – Minh – cô phải trả cho tôi 4 triệu – Minh
-Cái gì là anh mời tôi đi chung mà sao tôi phải trả tiền – Châu thảng thốt – đã thế trả gì mà tới tận 4 triệu vậy tôi móc đâu râ 4 triệu trả cho anh chứ tôi không đi nữa đâu – Châu
Châu nói xong định mở cửa bước ra nhưng đã bị Minh túm lại.
-Vào rồi lại ra sao đâu dễ vậy – Minh nói – nếu cô chịu kí vô bản hợp đồng này thì coi như mọi nợ nần xóa hết – Minh nói rồi rút trong cặp của mình ra 1 tờ giấy đưa cho Châu
-Để coi – Châu tò mò mở tờ giấy ra coi – Cái gì nè anh viết xấu vậy sao tôi dịch được – Châu phản bác.
-không nói nhiều – Minh cáu .
– Xem nào chết chết phải lấy kính lúp ra soi mới xem được – Châu chọc ngoáy làm Minh tức lộn ruột – bất cứ ai kí vô tờ giấy này thì sẽ trở thành vợ của tôi ….-Châu đọc.
-Ê nhỏ kia đọc cái gì vậy hả – Minh gắt – Cái gì mà thành vợ thành thư kí bộ mắt bị đui hả – Minh 
-hả – Châu ngơ ngác hỏi lại – Thì tôi đọc là thành thư kí mà có phải thành vợ đâu bộ tai anh bị lòi hả – Châu tủm tỉm cười .
-Im nghe tôi đọc tiếp nè – Châu giả bộ quát – Những yêu cầu cần có ở thư kí : chân ngắn , xấu xí , học giốt lai xì cốt , ngu xi . Những việc làm của thư kí : phải nghe khi ông chủ nói làm khi ông chủ sai , không thắc mắc hay hỏi nhiều không nói , phải biết nghe lời ông chủ . Nơi làm việc của thư kí : sau khi kí bản hợ đồng này phải dọn về nhà ông chủ sống . Kí tên……-  Châu đọc mà trên đầu khói bốc xì hết ra nhỏ đang tức vì Minh đưa nhỏ tờ giấy này khác nào kêu nhỏ xấu xí , học giốt lai xì cốt , chân ngắn chứ . Thấy nhỏ ngồi im mà trên đầu bóc khói nghi ngút Minh hơi sợ .
-sao ! kí không – Minh hỏi .
– Được tôi kí – Châu nhẹ nhàng nói rồi rút câu bút ra kí tên vô đó – rồi tôi kí ròi đây nè – Châu kí xong đưa tờ giấy cho Minh . Minh xem xong rất hài lòng . Ngồi đó mặt xụ ra buồn ơi là buồn . Thấy nhỏ ngồi im mà chẳng nói gì Minh hơi lo lo .
-nè làm thư kí cho tôi mà mà không vui sao – Minh trêu 
-……………………-
-nè sao không trả lời tôi hả – Minh
-…………………….-
– ê nhỏ kia bị điếc hả – Minh cáu 

-thì anh bảo tôi không được nói còn gì – Châu nhẹ nhàng 
-tôi bảo hồi nào – Minh
-trong giấy đó – Châu
-thôi được tôi cho cô nói đó – Minh – giờ thì trả lời tôi đi – Minh
– Trả lời ? – Châu hỏi .
-cái mà tôi hỏi cô hồi nãy đó -Minh
-tôi không thích làm thư kí cho cái tên như anh đòi hỏi quá đáng , chuyên đi bắt nạt người khác – Châu kể tội – đã thế mới có tí tuổi đã phải đi làm osin , sách giép cho kẻ khác , lại còn làm không công nữa chứ , mẹ tôi mất từ lâu rồi nên chuyển qua sống ở nhà anh cũng chả sao nhưng vấn đề là chắc anh thuộc loại ki bo thể nào cũng cho tôi ở nhà kho cho coi nghĩ tới cảnh sang sống ở nhà anh tôi thấy mà khiếp – Châu 
– trời đất – Minh bào chữa – tất nhiên đi làm thư kí thì sẽ có tiền lương và tiền lương mỗi tháng của cô là 5…..5 triệu – Minh lúng túng .
-sao có lương – Châu mắt sáng rực lên tỏ rõ ánh hào quang – mỗi tháng 55 triệu ? – Châu hỏi như không tin vào tai mình.
-5 triệu thôi chị 2 – Minh nói – tôi moi đâu ra 55 triệu trả cho cô mỗi tháng hả – Minh 
– hừ tưởng gì – Châu 
– mà nè sao cô mê tiền dữ vậy vừa nhắc tới lương là mắt sáng rực lên – Minh
—————————————-
 Trân và Anh vì mải mê nói chuyện và đợi Châu nên tới trễ .
-ôi thôi rồi muộn mất tiêu – Anh than vãn .
-chỉ tại nhỏ Châu đáng ghét nên tụi mình mới bị như vậy nè vào tới lớp tao sẽ cho nó 1 trận – Trân
-thôi đi má ghĩ cách vào trong đã rồi tính sau – Anh
-chào đồng hương – An từ sau tiến lại
– đi trễ hả – Nhật 
-các anh thì khác gì bọn tôi – Anh
– khác , khác chứ – Nhật nói xong tiến về phía ông bảo vệ – Bác bảo vệ – Nhật
-dạ chào cậu Vương cậu Dương chúc các cậu một buổi sáng tốt lành – ông bảo vệ mỉm cười vừa nói vừa mở cổng . Anh Trân chố mắt nhìn hai tên trước  mặt bắt nạt ông bảo vệ , 2 tên đó chỉ nói có 1 câu mà ông bảo vệ đã mở của cho vào thế mà bọn nài nỉ hết cả hơi suốt từ nãy mà không được . 
-sao giờ nài nỉ cũng chưa muộn đâu – An nói vẻ đắc thắng .
-Ôi bạn Chính An thân mến bạn ình vào chung với nha – Anh làm gương mặt đáng yêu nhìn Bách Nhật .

– Ôi bạn Bách Nhật năm bờ oăn đẹp trai dễ thương bạn ình vào chung đi nha – Trân nói làm mắt long lanh cực đáng yeu nhìn An .
An và Nhật nhìn nhau tức lộn ruột vì van xin mình mà lại nhìn người khác thì ai mà không tức chứ .
-Lộn rồi 2 má – An và Nhật đồng thanh .
Sau khi nhìn lại tấm thẻ học viên 2 cô nàng àlên 1 tiếng .
– thôi được bọn tôi sẽ cho 2 cô vào – An
-ôi thanks An và Nhật nhiều lắm nha 2 bạn thật tốt bụng – Anh nhảy lên sung sướng .
-nhưng với 1 điểu kiện – Nhật
-tôi biết mà mấy người sao tốt bụng vậy được – Trân
-các cô phải kí vô bản hợp đồng này thì bọn tôi mới cho vào chung -An và Nhật mỗi người rút ra một tờ giấy đưa cho Anh và Trân nội dung trong đó giống hệt tờ giấy của Minh đưa cho Châu nhưng chữ xấu hơn . Sau khi đọc xong thấy điều kiện quá đáng thì 2 cô nàng không nén nổi tức giận quăng luôn 2 tờ giấy trên tay vào mặt 2 tên trước mặt .
-quá đáng vừa thôi bọn tôi không kí đó làm gì được – Anh
-nghỉ hôm nay cũng chả chết ai – Trân nói xong 2 cô nàng sải bước đi về nhà , thấy tình hình không khả quan An và Nhật đành dùng tuyệt chiêu cuối cùng tỉ lệ thắng là 30% . 
– à um …. tất nhiên là làm thư kí thì….thì à…. thì sẽ có lương – An 
-tiền lương mỗi tháng của các cô là .. 5 triệu .- Nhật
-Sao , có lương – Anh và Trân quay phắt lại 
Hành động này khiến An và Nhật sít té quỵ vì phải mê tiền dữ lắm mới có phản ứng như vậy nè .
– Lương bao nhiêu cơ – Anh
-5 triệu – An
-Hả – Anh
– 5 triệu – An – cô mà còn hả nữa thì chết với tôi – An
– hở – Anh
– cô….- An
– bọn tôi sẽ kí – Anh và Trân đồng thanh rồi lấy cây bút kí vô tờ giấy thế là các cô nàng đã trở thành thư kí riêng cho các chàng trai rồi còn Di và Khoa thìa sao ( 2 người này còn kinh động hơn hehe ) . Hôm đó vì mải nói chuyện ngoài cổng nên 4 người kia vào trễ cũng may là có mấy anh công tử xin cho nên Anh và Trân không bị đững ngoài của . Giờ ra chơi …
– Sao ?- Di hoảng hốt khi nghe tin từ lũ bạn – tụi bay thành thư kí ấy ỗng hả – Di hỏi như không tin vào tai mình .
– Ừ – Châu buồn bã trả lời – còn mày thì sao – Châu .
Nghe Châu hỏi Di mặt xụ ra buồn bã .
– Nè đừng có bảo mày cũng chịu chung số phận với bọn tao đó nha – Trân
– Tao không phải thư kí như bọn bay mà là … – Di không nói nữa .
– mà là gì ? – Châu tò mò .
– Là  …. – Di

– trời má là cái gì nói luôn đi có chết ai đâu mà lo – Anh gắt .
– vợ chưa cưới – Di nói lí nhí chẳng ai nghe thấy .
– Là gì nói to lên , tao tò mò quá à – Châu dục .
– vợ chưa cưới – Di nói to hơn một chút .
– là gì tò mò quá – Anh
– VỢ CHƯA CƯỚI – Di hét lên . Thế là cả lớp bị một phen hất hồn , dồn hết ánh sáng vào người phát ra âm .
– VỢ CHƯA CƯỚI ? – 3 ả Minhax còn lại do quá bức xúc không kìm chế nổi liền hợ sức nói 3 từ vợ chưa cưới làm cả lớp ai cũng an tọa dưới đất ngoại trừ 3 ả Minhax và mấy ả này là kẻ phát ra âm mà sao có thể ngã được chứ . Sau khi hoàn hồn học sinh chạy hết ra ngoài sân sân trường vì nếu Minhax mà hét lên lần nào nữa thì cái trường này xụp luôn ngu gì mà ở lại chạy trước cho an toàn .
– chuyện này lại có thể xảy ra chứ – Anh 
– chuyện là vầy ….- Di bắt đầu kể ..
——————————-
Hôm qua Di đang ngồi chơi bên bờ giậu thì có một chiếc ô tô mui trần đen loáng dừng trước cửa nhà Di . Bước ra khỏi xe là một chàng trai cao to bảnh bao phong độ lịch sử .. tóm lại là rất hoàn hảo và đẹp trai . Người đó không ai khác chính là Vĩnh Khoa . ” ủa tên đó tới nhà mình làm gì thế nhỉ ” – Di nghĩ rồi chạy lại trước mặt Vĩnh Khoa .
– ê tên kia tới đây làm gì vậy hả – Di hỏi 
Đúng lúc đó mẹ Di bước ra nhìn thấy Khoa mẹ Di mỉm cười .
– con là Trương Vĩnh Khoa hả ? – mẹ Di
– Dạ – Khoa lễ phép ( giả tạo ) – con tới đây là để đón vợ con về ạ – Khoa.
– ừ con bé này tính khí trẻ con lại còn rất phá phách nữa mong con thông cảm giao nó cho conta cũng yên tâm và….- mẹ Di chưa nói xong đã bị cô con gái nhỏ của mình ngắt lời .
– mẹ với hắn nói cái gì thế con không hiểu gì cả – Di nhăn nhó .
– Bé Di à – mẹ Di mỉm cười – đây là Trương Vĩnh Khoa – chồng chưa cưới của con . Hôn sự này được hai bên gia đình định sẵn từ 17 năm trước tức là lúc con vừa ra đời đó bây giờ con sẽ về sống cùng với Vĩnh Khoa . Ở nhà chồng con nhớ đừng có quậy đó nha giờ mẹ sẽ vào thu dọn đồ cho con – Mẹ Di nói rồi đi vào để lại gương mặt ỉu xìu tới tội của Thiên Di và chẳng ai biết Vĩnh Khoa đang phì cười trước bộ mặt của cô vợ tương .
—————————————
– Đó mọi chuyện như vây đó – Di kể xong gục mặt xuống bàn than thở .
3 nàng kia cũng vây ỉu xìu than vãn số phận
– Làm thư kí ấy anh đẹp trai mà không thích à – An từ đâu chui ra lên tiếng .
Nghe thấy lời nói Minhax ngẩng mặt lên và thấy zaifull đang tự người vào ghế nhìn bọn nó . 
– Có biết bao người mong ở vị trí các cô không hả – Nhật 
– sướng thế còn than x đủ kiểu – Minh
– đúng là kén chon – Khoa
– nè nghĩ bọn này mê zai hả – Châu
– bọn này chỉ mê … – Anh
– tiền thôi – Minhax đồng thanh làm zaifull xít ngất vì đây là lần đầu tiên có gái nhìn thấy bọn nó mà không khen không thích đó nha . Không mê zai đẹp mà lại mê tiền . Cũng vì lí do này mà zaifull lạnh lùng khó ưa kiêm luôn khó hiểu bắt đầu thấy có hứng thú với Minhax nghịch nghợm lanh chanh kiêm luôn đáng ghét . Sô phận sẽ đưa họ về đâu đọc tiếp thì biết .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.