Tứ Đại Thiên Dương

Chương 8: Oan Gia Ngõ Hẹp. (Part 01)


Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 8: Oan Gia Ngõ Hẹp. (Part 01)


4 tháng trôi qua nhanh chóng. Ngày nào Tứ Đại cũng đi chơi đến sáng rồi lại lết thân tàng ma dại mà về. Trong 4 tháng, Tứ Đại đã đi hết các tụ điểm ăn chơi của đất Sài Thành phồn thịnh. Ngày mai là ngày vào học. Đã sắp xếp trước, dượng nó lo xong thủ tục cho Tứ Đại, chỉ còn việc “ Học” là xong.
Hôm nay Tứ Đại sẽ đi spa. Thế là cả ngày hôm đó, Tứ Đại đi xông hơi, ngâm thảo dược, đắp bùn khoáng rồi mát xa cơ thể để chuẩn bị ột hình tượng đẹp nhất khi xuất hiện. Tứ Đại vốn dĩ đã đẹp rồi, nay tuốt lại thì càng xinh hơn.
Sáng hôm sau…
– Ôi đầu mình, sắp nổ ra rồi! – Nó lảm nhảm, tay cốc nhẹ vào đầu, làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu ăn sáng.
Tứ Đại đã có mặt tại bàn. Trong bốn nàng mặc đồng phục xinh ơi là xinh, kiểu này chắt con trai lé mắt.
Đang dùng bữa, nó quay sang gọi quản gia:
– Lấy giúp cháu 2 viên thuốc giảm đau loại mạnh!
– Vâng! – Quản gia cung kính.
– Mày lại uống thuốc an thần ấy hả? – Nhi nói, tay buông dao và nĩa xuống, nhìn nó.
– Có một chút! – Nó đáp.
– Một chút của mày là gấp ba lần người khác đó! – Nhi lườm nó rồi ăn tiếp.
– Bình thường! Thôi ăn đi còn đến trường, trễ học bây giờ!
Nó vừa nói xong thì quản gia mang thuốc ra đưa nó. Nó uống một hơi rồi bỏ dỡ phần ăn, đứng dậy đi rửa tay. Ba đứa chỉ biết nhìn nó ngao ngán rồi cũng buông nĩa đi ra xe.
– Tao không muốn lộ thân phận! – Ngọc thở dài.
– Tao cũng chả muốn! Đi học làm gì, khổ thân! – Mai đồng tình.
– Vỏ bọc của bọn mình trước giờ cũng do ba mẹ tạo còn gì. Ba mẹ tao có ghi rõ đâu. Đi tới đâu cũng là “ Doanh nhân” thôi. – Nó nói, tay mở cửa xe bước vào.
– Ừ! Mà lần này dượng mày có tiết lộ thân phận bọn mình không Ken? – Nhi hỏi rồi ba đứa cũng bước vào xe.

– Bị lộ không thì tao không rõ. Nhưng địa vị của ba mẹ chúng ta ở Việt Nam thì cũng không vừa. Do là trước giờ không có phô trương nên chủ yếu mọi người chỉ biết tiếng tăm chứ ít người biết mặt! – Nó vừa nói vừa thắt dây an toàn, ba đứa cũng vậy.
– Không quan tâm! Đi thôi! – Nhi.
Nó cầm láy nên việc thắt dây an toàn là trên hết. Nổi tiếng với tài đua xe nên số người dàm ngồi xe của nó cũng có hạn. Dường như ngoài Ngọc, Mai và Nhi ra thì không ai dám.
Từ ngoại ô thành phố đến trường mà Tứ Đại học cũng không gần mấy. Nhưng lần này người láy là nó nên chỉ mất 8’. Nó vượt đèn đỏ 2 lần nhưng cũng may không gây tay nạn.
Thay vì đi xe đạp hoặc đi bộ thì Tứ Đại lại chạy oto nên bãi xe của giáo viên là đích đến. Tới nơi, nó thắng gấp, làm mấy học sinh gần đấy toát mồ hôi. Nhưng đối với ba đứa kia thì quá sức là bình thường. Tứ Đại mở cửa xe, bước xuống, hiên ngang tiến thẳng đến phòng giáo viên. Mọi ánh mắt lúc đó hướng thẳng vào Tứ Đại. Rồi biết bao nhận xét cũng xảy ra. Hầu như là khen nhiều hơn chê. Ai chê thì cũng là do ganh tị mà ra.
Tứ Đại thì cứ sải bước mà cứ bỏ ngoài tai tất cả những “chướng ngại vật” đó.
Sau hơn 10’ gần như lục tung toàn trường và cướp đi bao ánh nhìn trìu mến, giờ thì Tứ Đại đã đứng trước phòng giáo viên.
– Vào không? – Mai hỏi.
– Vào nghỉ mệt. Giờ là 6h50. Dượng tao nói 7h00 bắt đầu khai giảng rồi nhận lớp tầm 9h00. Lớp chúng ta học học là 11A. Vào đợi đi. – Nó nói rồi rút điện thoại ra điện cho dượng nó.
Tứ Đại hiên ngang bước vào trong. Các giáo viên có mặt lúc đó thấy Tứ Đại liền cúi chào. Tứ Đại khẽ gật đầu rồi ngồi xuống.
– Alo! Dượng đến chưa ạ? – Nó.
– Dượng đến rồi con! Đang ở bãi xe. Chà hôm nay đi xe ghê ta! – Dượng nó trầm trồ.
– Bình thường mà dượng! Vậy dượng vào chúng ta nói tiếp. – Nó nói rồi cúp máy.
1’ sau, một người đàn ông trung niên vẻ chững chạt và thành đạt bước vào. Là dượng nó. Nó chạy lại ôm dượng rồi ba đứa kia cũng cúi chào. Ông ấy khẽ gật đầu.
– Thân phận của tụi con thì sao dượng? – Nó hỏi khi dượng nó đã ngồi xuống chiếc ghế hiệu trưởng.
– Các giáo viên có thâm niên dạy lâu ở trường thì biết rõ. Số nhiều không biết.
Rồi ông ấy quay sang Ngọc, Mai và Nhi hỏi:

– Về thân phận của ba đứa, ta cũng không rõ lắm. Ta mong các cháu có thể cho ta biết chi tiết hơn. Yên tâm, mọi bí mật ta đều giữ kín.
Ba đứa nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Nhi tên đầy đủ là Trần Nguyễn Bảo Nhi, đại tiểu thư của nhà họ Trần. Cô là con gái rượu của ông chủ tập đoàn xuất nhập khẩu Trần Thị, tập đoàn số 1 Anh Quốc.
Mai tên đầy đủ của là Bùi Yến Mai, là con gái cưng của ông Bùi Mạnh Quân, giám đốc tập đoàn hàng hải Đông Dương – Công ty du thuyền số 1 nước Anh.
Ngọc tên đầy đủ là Nguyễn Quỳnh Bảo Ngọc, là người kế thừa duy nhất của tổng công ty thời trang cao cấp số 1 nước Anh – Công ty H&H.
***[ Giới thiệu nhân vật: Nó ( Phần này mình thêm vào). Nó tên đầy đủ là Hoàng Minh Thanh Như, con gái của ông Hoàng Nhất Phong – CEO của công ty kinh doanh bất động sản hàng đầu châu Á. ]***
Vì lí do an toàn nên thân phận của Tứ Đại được giữ kín từ nhỏ. Mọi giấy tờ dường như đều nói ba mẹ là doanh nhân hay gì đó mà không nêu rõ. ( Giống như mình nêu trong tóm tắt đó bà con). Tứ Đại là người kế thừa chính thức của các tài sản nêu trên. ( Cho em mơ… cho em mơ…).
– Reng…Reng…Reng…!
Tiếng chuông khai giảng vang lên đều đặn. Dượng nó đứng dậy nói với Tứ Đại:
– Ta ra ngoài dự lễ khai giảng. Nếu muốn các con cũng có thể ra. Không thì về hoặc lên lớp trước cũng được!
– Gì chứ bọn con không ra đâu dượng. Thôi dượng ra dự lễ đi! Bọn con lên lớp. – Nó.
– Ừ! Vậy ta đi trước! – Dượng nó.
Sau khi dượng nó đã có mặt trong buỗi lễ kha giảng, Tứ Đại đi tìm lớp 11A. Theo như những gì dượng nó hướng dẫn thì lớp 11A nằm trên lầu 3 của dãy lầu đối diện. Tứ Đại khéo léo băng ngang cánh gà để không gây chú ý rồi thong thả đi lên lầu 3.
Ngọc và Mai háo hức đi trước. Nhi và nó chậm rãi bước sau. Bỗng…
– ***Xin em đừng ra đi…
Con tim anh vẫn mãi yêu em như ngày nào (woh oh ho..)

Cho anh chạm nhẹ phút giây
Làn gió dịu êm đưa em ra đi, em đang chốn nao
Cơn mưa kia vẫn rơi
Anh vẫn ngồi đây mong chờ em
Cơn mưa kia vẫn rơi
Hãy níu em về đi , quay về trở lại trở lại giây phút đầu
Đừng bỏ lại anh nữa mà, chỉ còn lại kí ức đó…….***
Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên. Nhìn vào màn hình điện thoại, sắc mặt nó thay đổi rõ rệt.
– Đi trước đi. Tao có tí việc! – Giọng nói lạnh băng của nó vang kên làm Ngọc và Mai khựng lại.
Nó nói rồi quay lưng đi ngược xuống, vừa đi vừa nhấc máy. Nhi đang từ từ hiểu ra vấn đề nên giục Ngọc và Mai đi tiếp. Hai đứa không hiểu gì nhưng bị Nhi giục thì cũng đi tiếp.
Nó đứng quay lưng, một chân ch ống vào tường, một chân trụ. Tay trái khoanh trước ngục, tay phải cầm điện thoại, trông rất là “đại ca”.
– Đang dự lễ khai giảng à? – Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
– Vâng! Nhưng sao ba biết? – Nó nói, có hơi lo lắng.
– Dượng con điện! Về ổn không?
– Bình thường! À…Ba và mẹ… Khỏe…khỏe không? – Nó ngập ngừng rồi cũng nói thành câu.
– Khỏe! Mẹ nhớ con lắm đó!
– Vâng! Con…
– Ba biết con muốn nói gì mà! Được rồi, ba xin lỗi. Hôm đó ba không nên…
-… – Nó.
– Ba cũng không biết nói gì nữa! Ba nghĩ con nên làm những việc con thích. Có lẽ con thích sống tự do. Nếu rảnh cứ về thăm ba mẹ cũng được.

– … – Nó.
– Sao con không trả lời? Mà thôi ba đi làm đây! Chào con. – Ba nó nói rồi gác máy.
Nó vẫn im lặng, khẽ cúi đầu. Nó đang suy nghĩ. Nó đang cố gắng đẩy ngược nước mắt vào trong. Nhưng nếu như không làm vậy, nó cũng không khóc được. Cảm xúc của nó hóa băng rồi.
Nó ngẩn mặt lên, hít một hơi thật sâu rồi đi lên tầng trên. Nó đâu biết được ba nó đã khóc khi điện cho nó.
Ngọc, Mai và Nhi lên đến lớp học thì nhận thấy dường như có người trong lớp nên đứng đợi nó bên ngoài. Nó lên đến, thấy ba đứa liền hỏi:
– Sao không vào? Tới rồi mà!
– Đợi mày! Mà lúc nãy ai điện thế? – Nhi.
– Ba! – Giọng nói lạnh băng xuyên qua tai của ba đứa.
Ba đứa không hỏi gì thêm. Nó kéo ba đứa vào lớp. Đúng là trong lớp có người, lại là bốn đứa con trai nữa.
– Ôi trời sao mà quen thế không biết!? – Tứ Đại thoáng nghĩ.
Thấy Tứ Đại bước vào, bốn chàng trai đó quay sang nhìn, mặt hơi đo trước những vẻ đẹp đó nhưng cũng lấy lại vẻ lạnh băng lúc đầu rồi quay đi.
– Chúa ơi! Thằng khốn trong bãy giữ xe tối hôm đó.
Nó hét lên, buông ba đứa ra rồi nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc bạch kim, ngồi nghe nhạc, chân gác lên bàn giáo viên. Anh ta gỡ tai phone, quay sang nhìn nó.
– Lại là cô! – Hắn ta khẽ cười rồi bước lại gần nó.
– Thật không ngờ! – Nó.
Giờ thì hắn đang đứng trước mặt nó, hai cặp mắt nhìn nhau trân trân. Nó thoát lướt qua người hắn. Cao hơn nó cả cái đầu. Tóc bạch kim. Đôi mắt xanh nước biển lạnh lùng. Không cài nút hai nút đầu tiên. Một vẻ đẹp hoàn hảo.
Hắn cũng lướt nhìn nó từ đầu đến chân. Một cô gái có ánh mắt lạnh tanh. Làn da trắng hồng và mái tóc màu nâu hạt dẻ phất phơ. Hắn khẽ đơ người trước vẻ đẹp đó.
Không khí lúc này hết sức là im lặng. Mọi thứ đi vào tĩnh mịch. Ba đứa bạn của nó và ba đứa bạn của hắn cũng lườm nhau.
Theo nhận xét của bên nó thì bạn hắn cũng có vẻ đẹp hoàn hảo không thua gì hắn. Những cặp mắt biết nói nhưng lạnh vô hồn. Những khuôn mặt điển trai, làn da không thua gì con gái.
Còn về phần bạn hắn nhận xét thì bạn nó rất đẹp. Những vẻ đẹp không tì vết, tựa thiên thần. Các mái tóc đen huyền, nâu đỏ khẽ bay trước gió. Ba đứa bạn nó cũng rất đẹp. Cả nó cũng thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.