Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 57: Trò Chơi Sinh Tử – Kết Thúc!
“ Cộp! Cộp! Cộp”…
Từ trên lầu, một người đàn ông cao to đi xuống. Ông ta từ từ xuất hiện trong bóng tối. Một người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt – Long Thẹo. Nhưng nó làm gì biết người đàn ông này, nó chỉ biết, ông là kẻ thù mà thôi.
– Sao rồi? – Long Thẹo cất giọng.
– Còn tỉnh lắm chú à! – My.
Long Thẹo bước từng bước chậm rãi đến chỗ nó, nắm tóc nó giật ngược lên, nhưng… Long Thẹo đã rất ngạc nhiên trước ánh nhìn và cả gương mặt của nó. Một cô gái đôi mắt to tròn, ánh mắt lạnh lùng và dường như không biết sợ. Gương mặt đẹp một cách hoàn hảo tuy đang trong một tình huống không mấy lạc quan. Ông ta cảm thấy thích thú với nó – kẻ thù của cháu mình và con mồi trong tay mình.
Ánh mắt Long Thẹo thay đổi, thay vì tức giận thì lại nhìn nó bằng ánh mắt chiếm đoạt. Ông ta buông nó ra, đi về phía nhỏ My, hỏi:
– Con định làm gì?
– Cho nó tàn tạ nhung nhan! – Nhỏ My nói giọng chanh chua.
– Chậc chậc! Con đúng là không biết thương hoa tiết ngọc gì cả! – Ông ta lắc đầu tiếc nuối.
– Chú nói vậy là ý gì? – Nhỏ My cố làm vẻ không hiểu.
– Con không biết thật hay không biết giả đây?! – Ông ta cười đểu.
– Haha! Chú thích con nhỏ đó sao? – Nhỏ cố ý nói lớn cho nó nghe.
– Nếu thích thì con có tặng chú hay không?
– Đương nhiên là tặng, đương nhiên là tặng! Nếu vậy thì quá hay con gì! Con nhỏ đó cũng được! ( T/g: Đẹp hơn bà là cái chắc phù thủy ạ! =_=)
– Vậy thì con cứ ở lại đàm phán với lũ nhóc kia đi. Ta đi vui vẻ một tí! Cần gì cứ gọi!…- Quay qua một tên đàn em sau lưng nó-… Cho cô ta ngủ một tí.
Nghe lệnh của đại ca, tên đó liền lầy lấy cái khăn tẩm thuốc mê đã chuẩn bị sẵn trong túi đưa lên bịt mũi nó lại. Nó ngồi trên ghế, ra sức vùng vẫy nhưng thuốc phải nói là quá mạnh nên chưa đầy 1’ nó đã ngấm thuốc. Tên đó liền vức cái khăn rồi vác nó lên vai mang ra xe Long Thẹo đang đậu ở cừa sau nhà kho.
– Vui vẻ nha chú! – Nhỏ My đểu cán nói.
– Yên tâm! Haha! – Long Thẹo cười đắt ý rồi quay ra xe, rồ ga phóng tới khách sạn. !_!
Ông ta vừa đi khỏi cũng là lúc FK cùng mấy quản gia và đàn em đến nơi. Tiếng súng nổ lên liên hồi bên ngoài khi TT đang hả hê sau khi kế hoạch trả thù đã thành công 60%.
“ Rầm!”.
Tất cả mọi người phá cửa nhà kho xông vào rồi nhìn dáo giác xung quanh. TT giật mình từ tên gác nhìn xuống. Thấy FK, ba nhỏ Vân, Quyên và Huyền luồng xuống từ cầu thang phía sau đi sang phòng giam ba đứa, có ý là đưa người đi.
FK xông vào thì không thấy những người của Tứ Đại đâu thì họ liền tản ra tìm kiếm. Ba chàng kia dẫn người cùng ba quản gia của bạn gái họ đi, hắn dẫn 10 người cùng quản gia Khanh của nó chạy xộc lên lầu thì thấy nhỏ My đang ngồi đó.
Nhỏ cố giữ bình tĩnh mà nhìn hắn. Nhưng cái mà nhỏ nhận được là ánh mắt toàn tia chết người từ hắn chỉa vào nhỏ.
– NHƯ ĐÂU?
Hắn như con báo tìm không được mồi thì gầm lên kinh hãi nhưng vì trước giờ không đánh phụ nữ nên đành lên tiếng hỏi.
– Anh lo cho con nhỏ đó vậy sao? Còn em là gì hả? – Nhỏ My chạy lại ôm ngang hông hắn thì bị hắn xô xa té nhào.
Nhỏ My gượng cười đứng dậy. Nhìn nhỏ chả khác nào một người phụ nữ lẳng lơ chỉ muốn lao cào người hắn.
– Anh lo cho nó thì đợi lát nữa đem thân xác bẩn thỉu của nó về đi! – Nhỏ cười thật khả ố.
Hắn nhịn hết nổi nên xông lên, dùng hay tay bóp cổ nhằm bắt nhỏ khai ra.
– Nói mau, Như đang ở đâu hả? – Hắn nghiến răng.
Nhỏ My tuy bị ngạt nhưng vẫn không chịu nói, ra sức vùng vẫy rồi dùng móng tay bấu chặt vào tay hắn đến rướm máu nhưng hắn vẫn không chịu buông.
– Em… em… nó…nói! Bu … buông r…ra!
Nhỏ cố lên tiếng. Nghe được những lời đó, hắn nén ngọn lửa giết người đang cháy trong lòng rồi xốc hai vai nhỏ lên, hỏi:
– Nói mau. Như đang ở đâu? Cả những người kia đang ở đâu?
Nhỏ My bị bóp cổ, dấu tay của hắn vẫn còn hằng ở đó, ra sức ho khan rồi trả lời:
– Anh muốn thấy cô ta thì phải nghe những gì em nói. Chỉ cần em có chuyện, chẳng những nó bị làm nhục mà cả mạng cũng không còn.
Nghe là những gì nhỏ đó nói, hắn không còn tin vào mình nữa. Hắn nhận thấy một đàn quạ đang bay trong đầu rồi lại tưởng ra cảnh nó ra sức kêu cứu.
– Cô muốn gì? – Khuôn mặt hắn như quan địa phủ, hỏi một câu lạnh gáy.
– Không ngờ anh vì con nhỏ đó mà làm thế. Ba đứa kia bị nhốt xung quanh đây thôi. Nhưng e là không còn sống nữa đâu! Còn nó, chắc cũng sắp bị người ta ĂN mất rồi. Chỉ cần bây giờ anh nhường lại X3 cho Long Thẹo là chú em và hứa sẽ yêu thương em suốt đời thì may ra em sẽ tha cho nhỏ! Sao hả, được không?
Nhỏ My giống như kẻ được nước lấn tới, kê gương mặt vô lại gần sát mặt hắn.
– Cô chắc chứ? – Hắn đột nhiên hỏi một câu làm nhỏ My khựng lại.
– Anh không tin em? – Nhỏ vờ làm nũng.
– KHÔNG – BAO – GIỜ!
Hắn nhấn mạnh từng chữ, lấy hai tay xô nhỏ té nhào xuống đất. Đưa tay ra sau thắt lưng rút ra cây súng ra, lên nòng rồi nhắm vào nhỏ, lạnh lùng nói:
– Nói mau, Thanh Như của tôi đang ở đâu? Cả bạn cô ấy nữa? Nếu không, cô cứ xuống địa ngục mà mơ!
Từng chữ hắn nói ra như dầu hỏa châm vào ngọn lửa, khiến máu trong người nhỏ My sôi lên từ từ. Đồng thời, người nhỏ cũng rung lên vì sợ hãi. Chỉ cần nhỏ nói câu nào không đúng thì hắn lập tức bóp cò.
– A… Anh Khang… E… Em…
– Như đang ở đâu?
– Khách… khách… sạ… sạn…
“ Cạch!”
Cây súng trên tay hắn rơi xuống đất tạo thành thứ âm thanh khô khốc giữa gian phòng mờ tịt.
– Cậu Khang! – Quản gia Khanh đứng phía sau nhắc nhở hắn.
– Nói mau, khách sạn đó ở đâu hả? – Hắn ườm tới túm cổ áo nhỏ My. Trong giọng nói là thứ tạp âm lạnh lẽo từ cõi chết.
– Hòa… Hòa… Bì…Bình! Đường XX.– Nhỏ My ngày càng rung lên.
– CÔ ẤY MÀ CÓ CHUYỆN GÌ, TÔI THỀ SẼ CHÔN SỐNG CÔ!
Hắn la toán lên rồi chạy ào ra xe. Một đám đàn em chạy theo nhưng hắn kịp ngăn lại.
– Bắn gãy chân cô ta!
Hắn nói một cách vô tình vô nghĩa ra lệnh cho đán em rồi nổ máy. Trước khi đi, hắn nhìn qua phía quản gia Khanh gật đầu như muốn nói rằng “ Yên tâm, cháu sẽ đem như về” kèm theo cái gật đầu chắc nịt để trân an vẻ mặt lo lắng của quản gia.
Hắn lên tay ga phóng đi không xa thì tiếng súng vọng lại một cách rùng mình.
– Như, em tuyệt đối không được có chuyện, biết chưa hả?
Hắn vừa nói vừa ra sức vặn tay ga, khiến vận tốc lên đến 180 rồi vụt đi tìm khách sạn đó.
Minh, Lâm và Đức Anh lùng sục hết mấy căn phòng của cái nhà bỏ hoang cuối cùng cũng tìm được ba đứa. Bước vào phòng, họ lạnh lùng cho người bắt ba nhỏ Vân, Quyên và Huyền đi rồi sẽ tự tay xử lí.
Nhìn gương mặt bị hủy hoại, cơ thể bị hành hạ, lòng dạ ba người đau như xát muối. Ôm ba đứa chạy ra khỏi nơi quỷ quái đó, ba người lái ba chiếc oto chở ba đứa đến bệnh viện.
Ba cái vo-lang như công cụ xả giận, không ai hẹn ai mà ra sức bóp chặt nó trên đường đi. Ba người thề rằng sẽ giết chết bọn chúng, những đứa con gái lòng dạ xấu xa, chỉ biết hại người khác và tự ình là thông minh.
Quay lại chỗ Long Thẹo, sau khi cho nó ngấm thuốc mê thì chở đến khách sạn nêu trên. Lão nhận phòng, tiện miệng nói với cô tiếp tân ai hỏi cũng không được ónoi1, xong việc sẽ trả hầu bao gấp đôi rồi nhấn nút thang máy bước lên phòng.
Ông ta vác nó trên vai, quăng xuống giường ngủ rồi bước vào nhà tắm. Chấn động mạnh làm nó bừng tỉnh. Dụi dụi mắt ngồi dậy, tay chân không còn bị trói nhưng đau ê ẩm, đầu thì như muốn nổ tung ra.
Căn phòng này đối với nó hoàn toàn xa lạ, khác xa chỗ lúc nãy. Nhưng, cái đầu thông mình của nó mách bảo rằng, đây là phòng của khách sạn.
Nó loạn choạn đứng dậy cũng là lúc Long Thẹo từ nhà tấm bước ra, trên người mặt đồ ngủ của khách sạn.
Ông ta dựa vào cửa phòng tắm nhìn nó bằng ánh ghê tởm như muốn nuốt chửng nó. Rùng mình một cái vì chưa bao giờ nó rơi vào tình huống này.
– Tỉnh rồi sao người đẹp? – Ông ta vẫn đứng đó nhìn người xinh đẹp trước mặt.
– Bẩn thỉu! – Nó.
– Bẩn thỉu? Haha! Lát nữa thuốc có công dụng rồi, để xem em còn nói tôi bẩn thỉu nữa không? Hahaha!
Thuốc có công dụng? Nó chỉ bị cho hít phải thuốc mê thì có công dụng gì chứ? Thật là quá nhảm nhí.
Nó đứng đó, chuẩn bị tư thế phòng thủ thì đột nhiên, chân tay không còn chút sức lực nào hết. Chết tiệt, thuốc mê của ông ta, lẽ nào còn có…
Bây giờ nó đang tự trách mình thì ông ta từ từ tiến lại đỡ nó. Nó mềm nhũn như con mèo con, đứng còn muốn không vững thì làm gì có sức chống cự. Ông ta quăng nó lên giường, nhìn nó cười kinh tởm.
– Đồ khốn… Rốt cuộc… rốt cuộc… là thứ gì? – Nó thở gấp vì kiệt sức.
– Người đẹp, em thật sự muốn biết thì tôi cho em biết. Là một thứ thuốc làm cho em mất đi sức phản kháng mà thôi! Em xem, bây giờ em khác nào một con mèo nhỏ hả? – Ông ta ngồi xuống giường, đưa bàn tay bẩn thỉu vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ của nó.
– Thật ra ông muốn gì hả? – Nó dùng hết sức còn lại hỏi một câu mạch lạc.
– Muốn X3, thứ mà David gây dựng. Muốn hủy hoại FK, chà đạp bọn chó con đó. Muốn em, bạn gái của David. Sao hả? Vừa ý chưa?
Bàn tay ông ta dừng lại trên cái cổ trắng ngần của nó, tay còn lại đặt trên đùi nó. Nó lúc nãy mặc quần áo ở nhà nên là quần short. Đúng là ghê tởm.
Theo phản xạ, nó đưa tay lên gỡ tay ông ta ra. Nhưng với cái sức lực đã bị ngấm thuốc, ông ta khẩy tay nhẹ là tay nó văng ra rồi dùng tay trái chộp lấy hay tay nó cố định trên đầu.
– Tránh xa ra, đồ bẩn thỉu, khốn nạn, biến thái! – Nó nói, nhưng giọng nhỏ xíu.
– Này người đẹp, nghe lời một chút! – Nói xong liền cúi xuống hôn nó nhưng nó nhanh hơn, quay đầu đi chỗ khác.
“ Rắc!”.
– A! – Nó la lên, xương hàm muốn vụn nát vì bị bóp chặt.
– Có chịu nghe lời hay không hả? – Vẫn là cái ánh nhìn tục tĩu đó.
– Chết cũng không? – Nó nén đau, cố gắng trả lời.
– Được lắm! Có cá tính!
Long Thẹo cười đểu, cúi đầu xuống hôn nó lần nữa.
“ Rầm!”
“ Ầm!”
Cánh cửa bị đá bay ra khỏi bản lề, khiến nó lẫn Long Thẹo đầu giật mình nhìn ra.
Hắn tay lăm lăm súng, ánh mắt đỏ ngầu như chó sói nhìn về nước giường ngủ.
– Anh Khanh! – Nó yếu ớt kêu lên.
“ Cạch!”.
– Khôn hồn thì bỏ súng xuống! – Hắn đe đọa.
– Hahaha! Bị mày đuổi tới bước đường cùng rồi thì liều một phen. Mày dám bóp cò, tao cho con bồ mày không mảnh vải che thân! Haha! – Long Thẹo cười đầy gian kế, đưa tay xé một bên vai áo của nó.
Lửa tức trong người hắn thấy cảnh nó thì nhân lên ngàn vạn lần. Chỉ là, hắn không hiểu rằng tại sao nó không chống cự lại.
Nước mắt, nước mắt đang từ khóe mi nó chảy xuống. Long Thẹo nhìn hắn, sắc mặt cực kì khó coi liền đưa cái lưỡi bẩn thỉu lấy đi giọt nước mắt đó. Thật là sởn cả gai óc.
– Mày… mày…- Hắn nói không thành lời.
– Thế nào hả? Có ngon thì bắn đi! – Bây giờ Long Thẹo núp sau nó, vẻ mặt kệnh kiệu chọc tức, tay thì để ngay cổ nó hăm dọa.
– Bắn đi anh Khang! – Một giọng nói thỏ thẻ uất ức từ miệng nó nói ra.
– Nghe không? Nó kêu mày bắn đó.
Hắn do dự vài giây, tay định bóp cò thì đột nhiên, quản gia Khanh dẫn đàn em xông tới.
Long Thẹo mất cảnh giác ở hắn, ngay lập tức nhìn ra cửa phòng.
Không chờ đợi gì nữa, hắn buông cây súng xuống rồi chạy đến quật Long Thẹo xuống giường, ra sức đánh một đòn thật mạnh say gáy làm hắn ư lên như ch* rồi ngất đi.
– Không sao nữa rồi! Có anh ở đây rồi, không sao đâu! Ngoan, đừng khóc! Sẽ không ai tổn thương em nữa đâu!
Hắn ôm nó vào lòng, ra sức vỗ về người con gái yếu mềm trước mặt. Nó khóc không ngừng, mặt cho lời động viên của hắn.
– Ngoan! Đừng khóc! Từ nay anh không để em có chuyện nữa đâu mà!
Nó ngước lên nhìn hắn. Hắn cúi xuống nhìn nó rồi đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt. Nhưng nước mắt của nó cứ thi nhau chảy xuống. Thấy thấy, hắn càng xiết nó vào lòng, dùng bờ ngực rắn chắc để nó cảm thấy thư thái hơn…
HẾT