Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 55: Trò Chơi Sinh Tử – Sống Không Được, Chết Không Xong.( Part 01)
– KHÔNG ĐƯỢC! CON KHÔNG CHẤP NHẬN CHUYỆN ĐÓ! SỚM MUỘN GÌ CON CŨNG LÀ VỢ ANH ẤY, LÀM SAO CÓ THỂ NHƯ THẾ?!
Giọng nói của nhỏ My vang như sấm từ trên lầu xuống. Tứ Đại ngồi tít dưới này mà cứ như sắp nổ màn nhỉ. Không biết bọn người đó nói chuyện gì mà nhỏ My lại nổi trận lôi đình như thế, thật là hết chỗ nói.
– Ken! FK sẽ đến đúng không?
– Đúng đó! Tao lo lắm! Họ có đến không?
Giọng của Ngọc và Mai thều thào, cố gắng không để bọn người đứng canh chừng gần đó nghe thấy.
– Sẽ đến!
Nó nói hai chữ như tiếp thêm năng lượng cho tất cả. Nhưng không ai biết rằng, tia hy vọng trong nó cũng rất mỏng manh.
Nó không lo cho bản thân nó mà nó lo cho ba đứa, nó nghĩ rằng vì nó mà ba đứa bị luyên lụy và kéo vào chuyện này, người có lỗi là nó.
– Ken! Đừng có tự nhận lỗi về phía mình! Nghe không hả?
Nhi như nhìn thấu suy nghĩ của nó khi không hổ danh là đứa hiểu nó nhất.
– Ừ!
Nó trả lời cụt ngủn một chữ, giọng nói thì như âm độ.
“ Cộp! Cộp! Cộp!”…
Tiếng bước chân của TT vọng xuống từ mấy bậc thang. Thoắt cái, bốn đứa con gái ác độc lại đứng trước mặt Tứ Đại.
– Vờn đủ rồi! Đưa ba đứa này đi qua phòng khác!
My vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ từ phải qua trái, lần lượt là Nhi, Mai và Ngọc. Nhỏ chừa lại nó, người được nhỏ xem là kẻ thù không đội trời chung.
Nghe My ra lệnh, ba tên đàn em lại cởi dây buộc vào ghế cho ba đứa rồi bắt ba đứa đi, bước theo sau là Vân, Quyên và Huyền. Bây giờ, căn phòng này chỉ còn lại nó, nhỏ My, một tay đàn em của nhỏ và nhân vật trên gác.
Chỗ của Mai…
Sau khi bị bắt qua phòng khác, Mai bị đẩy ngã xuống nền gạch khiến khủy tay bị xướt đến chảy máu. Mai nhìn xung quanh. Gần đó có một cái bàn để bốn cái mâm như lúc nãy, đầy đủ cái mà TT gọi là “ đồ chơi”.
Huyền đi nhẹ nhàng đến chỗ Mai, đưa một bàn tay lên sờ mặt cô một cách ghê tởm.
– Anh Lâm sẽ không tới cứu mày đâu! Chỗ này chỉ có mày, tao và người của tao. Cho dù mày chạy ra khỏi căn phòng thì mày cũng chết! Hahaha!
Giọng cười man rợ của nhỏ làm cho Mai cảm thấy kinh tởm đến phát sợ. Hạng người như nhỏ, làm sao xứng đấu với cô.
– Bẩn thỉu!
Chất giọng lạnh như hóa băng tản của Mai khiến nhỏ và tên đàn em đi chung lạnh cả sống lưng.
– Mày muốn chết à? – Huyền nhắm vào tóc cô mà giật thật mạnh.
– Có ngon thì mày giết chết tao đi! – Mai cười khinh.
– Mày được lắm!…- Quay qua đàn em-… Trói nó vào ghế!
– Dạ chị!
Tên đàn em chạy lại kéo Mai. Khi cô vừa đứng dậy, Mai tung cho tên đó một đá làm hắn ôm bụng la chói tai.
– Đồ ăn hại! Còn mày nữa con khốn!
“ Chát! Chát! Chát!”.
Nhỏ Huyền tức nghiến răng, chửi xong tên đàn em thì tát Mai đến chạy máu miệng.
– Mày chỉ làm được có bao nhiêu đó thôi à? – Mai cười.
– Được thôi! Tao ày hối hận với những gì mày đã nói!
Nói xong, nhỏ xốc cố áo Mai rồi kéo lê cô rồi cột Mai vào ghế.
– Mày muốn chơi thì tao chơi với mày! – Mai nói giọng đều đều không sợ sệt.
Sau khi trói Mai vào ghế, nhỏ Huyền bước lại chỗ mấy mâm đựng đồ, mở nắp một cái lọ để đó rồi chọn một con dao găm đi lại chỗ Mai.
– Mày biết thứ này là gì không? – Huyền lướt lướt con dao trên mặt Mai.
– Rạch mặt tao à? – Mai không hề tỏ ra sợ sệt.
– Đúng! Rạch mặt mày đó! Haha.
Nhỏ vừa dứt lời thì nhẹ nhàng đè con dao xuống rồi vẽ thành một đường dài và sâu trên mặt trái của Mai, máu bắt đầu nhỏ xuống.
Mai đang đau, nhưng không thể biểu lộ ra được. Nếu không nhỏ sẽ đắt thắng.
“ Chát!”.
Nhỏ Huyền tiếp tục dùng lực tát thật mạnh vào vết thương mới rạch trên mặt Mai là máu bắn ra không ít.
– Đau không? Hả? – Nhỏ hả hê với những gì mình vừa làm, áp mặt vào mặt Mai hỏi.
Mai im lặng. Mặt của cô đầy máu, còn cả dấu 5 ngón tay của Huyền. Vết thương thì đang đau không tả nổi.
– Mang khăn lại đây, cả cái lọ mở nắp nửa!
Nhỏ Huyền ra lệnh cho tên đàn em mới bị đánh lúc nãy mang cái khăn sạch lại cho nhỏ lau tay, sau đó quơ luôn cái lọ trên tay tên đó.
Mai đang nhìn nhò, ánh mắt căm phẫn làm nhỏ hơi rợn người. Cố gắng bình tĩnh, nhỏ thọc tay vào cái lọ đó, lấy ra một thứ bột gì đó màu đo đỏ rồi đập thật mạnh thứ bột ấy vào bên mặt trái của Mai. Thứ đó, là muối ớt.
Mai cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không la lên một tiếng rồi nhất liệm đi vì cơn đau cứ liên tiếp trên khuôn mặt của mình…