Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 52: Trò Chơi Sinh Tử – Nhấn Nút Khởi Động
Tứ Đại không có thói quen dậy muộn nên như mọi khi, họ đồng loạt thức vào lúc vào 6h45 nếu là ngày nghĩ.
Sau bữa sáng, bây giờ thí bốn nàng đang thống trị bộ shofa, mắt dán vào màn hình chơi game.
Vừa lúc đó, hai chiếc MTT Turbine Street Fightervà một con Icon Sheenevà đậu ngay ở khoảng sân rộng. 4 đôi mắt ngọc ngà của Tứ Đại hướng ra.
Từ trên xe, Minh, Lâm và Đức Anh tháo mũ bảo hiểm bước xuống, lộ ra gương mặt hào hoa của mình rồi bước vào.
– Chào mọi người! – Minh.
– Ủa mà Khang đâu? – Nó cất lời vàng ngọc khi không thấy hắn đâu.
– Không biết! – Ba chàng đồng thanh.
– Hôm qua hai người có hẹn không? – Nhi.
– Có! – Nó.
– Lúc sáng bọn này có ghé qua nhà nó nhưng mà quản gian bảo là mới sáng ra thì dì Yến qua đón nó đi rồi! – Đức Anh.
“ Brừng…Brừng…Brừng!”.
Tiếng xe moto chạy thẳng vào biệt thự số 06 khi Đức Anh mới vừa nói hết câu. Hắn tháo mũ bảo hiểm bước xuống, vẻ mặt khá là căng thẳng.
– Anh vừa đi gặp dì à? – Nó cất giọng hỏi.
– Ừ! Anh có chút chuyện…- Quay qua ba chàng kia -… Ra đây đi! Tao có chuyện riêng cần nói.
Hắn nói rồi bước xuống bật tam cấp, đứng ở một góc, ba chàng kia cũng đi theo. Tứ Đại thì cũng chẳng biết họ nói chuyện gì do khoảng cách không gần mấy.
– Có chuyện rồi! – Hắn.
– Chuyện lớn lắm sao? – Minh nhăn mắt với biểu hiện của hắn.
– Long Thẹo về Sài Gòn rồi! – Hắn.
– Vậy thì sao chứ? Tên đó làm được gì? À mà nghe thiên hạ đồn là có họ hàng với mày mà! – Lâm.
– Họ hàng thời Lạc Long Quân với Âu Cơ thì có. Lúc nãy dì Yến nói có chuyện nên đưa tao đến X3. Đàn em ở đó bị thương cũng trên trăm người. Nghe nói Long Thẹo mới từ ngoài Đà Nẵng về hôm qua mà cho lính đi gây sự với X3 ngay tối hôm đó. – Hắn.
– Chuyện này gay go đây. Lúc trước nghe là Long Thẹo rút lui khỏi đất Sài Gòn rồi đi chỗ khác làm ăn rồi mà. Sao giờ đột nhiên xuất hiện? – Đức Anh.
– Dì Yến cho người điều tra rồi. Tao nghĩ một là, đánh hơi được dì Yến về nước. Vì tên đó rút lui cũng là lúc dì Yến sang Mỹ. Hai là, đã có người gọi tên đó về. – Hắn giải thích một mạch.
– Điều thứ nhất nghe có vẻ hợp lý hơn. – Minh.
Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại của hắn và Đức Anh vàng lên cùng lúc.
– Alo! – Hắn.
-…
– Được rồi! Tụi con đến ngay. – Hắn.
– Alo! – Đức Anh.
– …
– Cứ trụ ở đó! Bọn này đến liền. – Đức Anh.
– Có chuyện gì vậy? – Minh và Lâm đồng thanh.
– Long Thẹo dẫn người đến X3 gây sự. Dì Yến đang trên đường đến. – Hắn.
– Chú Dũng nói lính ta dẫn theo bị bọn chúng chơi xấu. Chú nói cần thêm người. – Đức Anh.
– Đi thôi. – Lâm.
Vừa lúc đó thì Tứ Đại đi ra.
– Có chuyện gì à? – Nhi chau mài hỏi khi thấy mặt ai cũng căng thẳng.
– Không có gì đâu! – Minh.
– Vậy sao không vào nhà ngồi nói chuyện, đứng đây làm gì? Trừ phi có chuyện gì đó giấu bọn này. – Ngọc.
– Thật sự là không có gì mà! – Đức Anh cố giải thích.
– Anh Khang…- Nó nói gọn lỏn hai chử, nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Như à, bọn em đừng xen vào chuyện này. Nguy hiểm lắm! – Hắn đặt tay lên vai nó.
– Vậy anh xem em là gì hả? – Nó đi lùi lại.
– Được rồi! Anh sẽ cho em biết! – Hắn thở dài nhìn sang chỗ khác.
– Khang! – Ba chàng kia đồng thanh.
– Không sao đâu!…- Quay sang nó-… Có một đàn anh, đáng lí ra đã mất tích từ lâu. Nay đột nhiên trở vể gây sự với X3. X3 là bang nhóm của bọn anh, là tâm huyết FK bọn anh cố gắng có được trong suốt 2 năm ròng. Bọn anh không để cho người khác cướp được. Em và mọi người, tốt nhất đừng dính vào. – Hắn.
– Khang à, nghe em. Anh thật sự muốn liều mạng? – Nó lắc đầu.
– Anh không biết! – Hắn lẩn tránh ánh mắt lo lắng của nó.
– Lâm, những gì mà Khang vừa nói, là thật hả? Lâm muốn quyết sinh tử thật à? – Mai nhoài tới ôm chầm lấy Lâm.
– Tất nhiên là Lâm không muốn! Chỉ là, Lâm không thể để têm huyết của bản thân bị người khác cướp mất. – Lâm.
– Minh! – Nhi cũng chạy đến ôm Minh.
– Nhi đừng khóc! Minh hứa với Nhi là Minh sẽ trở về nguyên vẹn mà! – Minh an ủi cô.
– Đồ chết bầm! Đừng có đi mà! Nguy hiểm lắm! – Ngọc cũng khóc sục sùi trong ngực Đức Anh.
– Ngốc hư quá! Sao lại khóc? Đức Anh sẽ không sao đâu mà! – Đức Anh.
Trong khi 6 người kia ôm nhau thành cặp thì lại có hai người, không biết nghĩ gì trong đầu mà một người đứng nhìn còn một người lại lẩn tránh ánh nhìn đó. Cứ như thế, hai ánh mắt không hề chạm nhau lần nào.
– Nếu ở lại sẽ không kịp nữa đâu! Anh đi đây.
Hắn cố ra vẻ lạnh lùng quay lưng bước lại xe. Khi vừa đi được một quãng thì nó từ phía sau chạy đến ôm chầm lấy hắn làm hắn bất động. 6 người kia cũng ngạc nhiên không kém.
– Làm ơn! Đừng đi mà! – Nó nói mà mắt đã ngấn nước.
Hắn xoay người lại, lấy tay lau đi hai hàng nước mắt đang chảy xuống của nó, ôn tồn cất giọng:
– Đừng lo! Anh sẽ về cạnh em mà!
Nói rồi, hắn buông nó ra, bước thật nhanh đến xe, đội mũ bảo hiểm rồi phóng xe đi mất. Ba người kia cũng lên xe chạy theo hắn, bỏ lại Tứ Đại đang lo lắng đứng ngồi không yên, cố kiềm nén những giọt nước mắt không may mắn.
Khi đã đi được một đoạn, trong lòng FK lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Y như thể, lần này họ đi chẳng những không gặp nguy hiểm, mà ngược lại, họ cảm nhận rằng được rằng, người gặp nguy hiểm chính là những người con gái mà họ yêu thương…